Từ xa, hắn đã nhìn thấy khối kiến trúc đỉnh nhọn quen thuộc, cảm giác ấm áp tự nhiên xuất hiện, Linh nhi ôn nhu, không ngừng hiện lên trong đầu hắn, hồi tưởng lại cuộc sống trước kia tại đồ thư quán, mình mỗi ngày đều không ngừng học tập ma pháp tri thức, mà Linh nhi luôn luôn chiếu cố đến mình, mà mình lại còn khiến nàng thương tâm, Linh nhi là một nữ hài tử tốt như vậy, mình sao có thể phụ bạc nàng? Nhớ tới đôi mắt đẫm lệ của Long Linh, Niệm Băng không khỏi đau đớn trong lòng. Bước đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc Niệm Băng đã tới cổng ma pháp sư công hội, trước cổng có hai ma pháp sư thủ vệ trông có tinh thần hơn trước kia nhiều, sơ cấp ma pháp sư bào sạch sẽ trên người, bất luận tinh thần hay khí chất đều tốt hơn so với trước kia, hai ma pháp sư này Niệm Băng trước kia chưa từng thấy qua, hiển nhiên là mới gia nhập ma pháp sư công hội không lâu.
"Chào ngài, xin hỏi có phải ngài là ma pháp sư tới tham gia công hội?" Một gã thủ vệ ma pháp sư chủ động hỏi.
Niệm Băng lắc đầu, trong tay quang mang chợt lóe, lấy ra thẻ bài tượng trưng cho thân phận trưởng lão. Hai gã sơ cấp ma pháp sư vừa nhìn thấy thẻ bài liền cuống quít hành lễ, cung kính nói: "Ra mắt trưởng lão, mời trưởng lão." Nói xong, tránh sang một bên nhường đường.
Niệm Băng vừa muốn đi vào bên trong, một thanh âm quen thuộc vang lên, "A, ngươi là ai?" Một thân ảnh cao cao từ bên trong công hội đi ra, đó chính là Sư Cửu đã lâu không gặp.
Niệm Băng lấy tay kéo nón trên đầu ra, mỉm cười: "Sư Cửu đại ca, không nhận ra sao?"
Hai gã sơ cấp ma pháp sư vừa nhìn thấy dung mạo trẻ trung của Niệm Băng, không khỏi đồng thời ngây ra, hiển nhiên không nghĩ tới vị trưởng lão này lại còn trẻ như vậy.
Sư Cửu thấy Niệm Băng cũng ngây ra một lúc: "Niệm Băng, ngươi đã trở về." Thần sắc của hắn có chút phức tạp. Nhưng trong mắt lại đầy thiện ý.
"Đi thôi, chúng ta cùng vào." Sư Cửu tiến đến vỗ vỗ bả vai Niệm Băng, đưa hắn vào bên trong.
Nhiều ngày không gặp, khí chất của Sư Cửu tựa hồ có chút biến hóa, đó không chỉ là do ma pháp thực lực gia tăng, đồng thời, Niệm Băng qua Thiên Nhãn huyệt sử dụng linh giác thì có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của Sư Cửu so với trước kia bình tĩnh hơn rất nhiều. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vừa đi, Sư Cửu vừa quay sang nói với Niệm Băng nói: "Niệm Băng, cảm tạ ngươi."
Niệm Băng mỉm cười đáp: "Ta là một phần tử của công hội. Phấn đấu vì vinh dự của công hội là điều ta phải làm."
Sư Cửu lắc đầu, đáp: "Không! Ta không phải nói điều này. Ta là vì Linh nhi. Sau khi ngươi ly khai nơi này, ta đã phát hiện Linh nhi có điểm khác lạ. Nàng đã không còn tươi cười như trước kia. Nhìn nàng ngày một tiều tụy, ta thật rất khó chịu. Ta cùng nàng nói chuyện một lần mới biết được, nguyên lai là tiểu tử ngươi đã đoạt được tâm hồn nàng. Niệm Băng, ngươi biết không? Khi đó ta hận không xé được ngươi thành từng mảnh nhỏ. Thế nhưng, Linh nhi lại nói khiến ta hiểu được rất nhiều chuyện, ngươi không cần hỏi nàng đã nói với ta cái gì. Ta chỉ có thể nói với ngươi, hiện tại ta đã coi Linh nhi thành muội muội quý giá nhất, mặc dù ta ma pháp không bằng ngươi, nhưng ngươi sau này nếu dám khi dễ nàng, ta cũng không cho phép. Quả thực, ngươi so với ta thích hợp với nàng hơn, ta không xứng với nàng!" Nói xong, hắn dừng lại, mỉm cười nhìn Niệm Băng.
Niệm Băng có chút ngốc trệ nhìn Sư Cửu, dù sao, hắn thay đổi quá lớn, trong lúc nhất thời vô pháp tiếp nhận. "Sư Cửu đại ca, ta…"
"Được rồi, gì cũng không cần nói, ngươi chỉ cần đối đãi tốt với Linh nhi là được. Chúng ta vào đi thôi, lão sư đang rất nhớ ngươi! Lần này vì công hội lập được công lớn như thế, khiến chúng ta rốt cục chiếm được danh tiếng ở Băng Nguyệt đế quốc. Hôm nay, còn có một vị khách quý, vừa lúc ngươi trở về, cũng nên gặp một lần, sau đó rồi hãy tìm Linh nhi."
Niệm Băng gật đầu, xét về lễ số, hắn quay lại cũng phải gặp Long Trí trước, nghe Sư Cửu nói, Niệm Băng cảm giác được trong lòng nhẹ nhàng đi không ít, mặc dù hắn không sợ Sư Cửu, nhưng có thể hóa địch thành bạn, không phải tốt hơn sao? Huống chi, bản thân hắn cũng chẳng có mâu thuẫn thực sự nào với Sư Cửu.
Hai người nhanh chóng đi tới chủ lâu của công hội, Sư Cửu mang Niệm Băng hùng hổ đi lên đại sảnh lầu hai, "Lão sư, người xem ai đã trở về."
Niệm Băng đi theo Sư Cửu lên lầu, trên sô pha ở đại sảnh có hai người, phía sau còn một người đứng, hai người ngồi hắn đều biết, một người, tự nhiên là Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội hội trưởng, phong hệ ma đạo sư Long Trí, mà người kia, lại chính là kẻ hắn mới gặp không lâu, Băng Nguyệt đế quốc ngũ hoàng tử Yến Vân. Sau lưng Yến Vân là một lão giả thân xuyên lam sắc trường bào, Niệm Băng vừa mới lên lầu, liền cảm giác được tinh quang lóe lên trong mắt lão giả. Thông qua Thiên Nhãn huyệt, hắn lập tức cảm giác được chỗ bất phàm của lão giả này, cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.
Long Trí vốn đang tươi cười cùng Yến Vân nói chuyện, đột nhiên thấy Niệm Băng, hắn đầu tiên là ngây ra một lúc, ngay sau đó, cũng không có lộ vẻ quá mừng rỡ, ngược lại còn có vài phần xấu hổ, Long Trí đứng lên, nói: "Niệm Băng, ngươi rốt cục đã trở về."
Niệm Băng liếc nhìn Yến Vân, rồi khom người hướng về phía Long Trí hành lễ: "Lão sư."
Long Trí ho khan một tiếng, nói: "Tới đây, ta giới thiệu với ngươi một chút. Vị này là…"
"Không cần giới thiệu, ta cùng với Niệm Băng huynh đã gặp mặt rồi." Yến Vân chủ động đứng lên, hắn hiển nhiên cũng đã minh bạch thân phận của Niệm Băng, "Thật không nghĩ tới, nguyên lai Niệm Băng huynh chính là thiên tài ma pháp sư dương oai cho Băng Nguyệt đế quốc chúng ta!" Vẻ kinh ngạc trong mắt hắn không thể che dấu được. Lúc trước ở Thanh Phong Trai, hắn rõ ràng thấy Niệm Băng dùng thân thể tiếp hơn trăm chưởng của Tuyết Tĩnh, chẳng lẽ hắn là dùng ma pháp để phòng ngự sao?
Niệm Băng nói: "Ngũ hoàng tử điện hạ, chào ngài."
Yến Vân nhướng mày, "A, nguyên lai Niệm Băng huynh đã thân phận của ta, kỳ thật, thân phận này là phụ hoàng ban cho, chúng ta cứ dùng tuổi tác mà nói chuyện." Hắn hiện tại đang cùng hai vị hoàng tử khác tranh vị. Đối với nhân tài đương nhiên rất khát vọng, trước mặt Niệm Băng mới đoạt chức quán quân của ngũ quốc Tân Duệ ma pháp sư đại tái, ngữ khí nhất thời khách khí hơn nhiều.
Long Trí nhíu mày, nhìn Niệm Băng trách: "Nguyên lai các ngươi đã biết nhau, vậy thì tốt quá. Niệm Băng, ngươi mới vừa trở về, đi đường khổ cực, lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi, Sư Cửu, ngươi đưa Niệm Băng đi xuống nghỉ ngơi đi."
Niệm Băng mặc dù trong lòng kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm gì, hắn cũng đang mong đi gặp Linh nhi, không muốn trì hoãn ở chỗ này, dù sao, trong đầu hắn nghĩ, chuyện Long Trí cùng Yến Vân nói tất nhiên đều những sự tình liên quan đến chính trị. Những thứ này, hắn không có hứng thú.
Đúng lúc này, Yến Vân nói ra một câu khiếng lòng Niệm Băng cuộn sóng. "Long hội trưởng! Chuyện của chúng ta nếu đã định, ta đây xin đi trước, vừa lúc ta muốn hỏi Niệm Băng ma pháp sư một chút tình huống diễn ra trong bỉ tái. Hôn kỳ của ta và Linh nhi tiểu thư, chờ ta trở về tâu lên phụ hoàng rồi sẽ nhanh chóng thông tri ngài."
"Cái gì? Ngươi muốn kết hôn với Linh nhi?" Sư Cửu kinh hô ra tiếng.
Long Trí trầm giọng nói: "Sư Cửu, không được vô lễ." Hắn vừa quát Sư Cửu, vừa phát hiện mặt Niệm Băng trong nháy mắt đã lạnh tanh.
Yến Vân mỉm cười đáp: "Không sai, từ lâu đã nghe Linh nhi tiểu thư ôn nhu động lòng người. Có thể cùng Linh nhi tiểu thư kết thành là vinh hạnh của ta."
Niệm Băng nhìn thẳng vào mắt Yến Vân, cười nhạt, nói: "Thật sự không có ý tứ. Ngũ hoàng tử điện hạ, Linh nhi là hôn thê của ta, nàng sao có thể kết hôn với ngươi chứ?"
Yến Vân ngẩn người, đưa mắt nhìn lại Long Trí. Long Trí có chút tức giận: "Niệm Băng! Ngươi không nên nói lung tung, Linh nhi lúc nào thành hôn thê của ngươi? Ngươi đi xuống trước đi. Ngũ hoàng tử điện hạ, đây chỉ là hiểu lầm. Xin ngài không nên đa tâm."
Yến Vân nhìn Long Trí, rồi lại nhìn Niệm Băng, nhíu mày, nói: "Ta bất kể chuyện này có đúng hay không, còn cần Long hội trưởng mau giải quyết cho tốt, nếu không, ta cũng không biết nói lại với phụ hoàng thế nào. Được rồi, gia vụ của các ngươi thì tự mình xử lý đi, Yến Vân cáo từ." Nói xong, hắn lách qua người Niệm Băng đi ra ngoài.
Ngay khi Yến Vân sắp vượt qua Niệm Băng, dị biến diễn ra, thất thải quang mang không hề dự đoán trước từ trong cơ thể Niệm Băng lao ra, thân thể Yến Vân phảng phất như ngưng lại, trong nháy mắt đứng yên, tiên thiên lĩnh vực mà đối kháng được với cả long vương cao thủ thì hắn sao có thể chống được, bảy đạo ánh sáng đồng thời phóng ra, mang theo bảy loại khí tức ma pháp bất đồng đồng thời trùm lên Yến Vân, trong khoảnh khắc, Yến Vân không dám có chút vọng động, sát ý mãnh liệt trên Thất Tê đao khiến hắn rúng động, ngay cả nói cũng không thể.
Lam y lão giả thấy Yến Vân đột nhiên bị chế trụ, nhất thời kinh hãi, vọt về phía Niệm Băng, Niệm Băng trong mắt uy quang lóe lên, Thất Tê ma pháp đao quang mang đại phóng. Khí tức bùng phát mênh mông. Mặc dù hắn chưa nói gì, nhưng này lam y lão giả khi cách hắn một trượng thì đột nhiên dừng lại, không thể bước tới một bước nào nữa.
Thiên nhãn lĩnh vực mà Niệm Băng phóng ra phi thường xảo diệu, vừa vặn bao phủ hắn và ngũ hoàng tử Yến Vân ở bên trong. Thanh âm băng lãnh, từng chữ từng chữ, "Ta bất kể ngươi có thân phận gì, cũng không quản ngươi là ai, nhớ kỹ lời ta nói, nếu ngươi dám còn có chủ ý với Linh nhi, vậy thì, lần sau gặp mặt, thân thể của ngươi sẽ thành vụn cám. Còn nữa, trở về nói cho lão tử nhà ngươi, ta đối với cung đình ngự trù cái gì cũng không có chút nào hứng thú, nếu muốn bắt ta, ta đây đề nghị ngươi, mời Băng Tuyết nữ thần tế tự tới." Quang mang đồng thời biến mất, phảng phất như chưa có gì phát sinh. Yến Vân loạng choạng mấy bước, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, một khắc vừa rồi, hắn cảm giác được rõ ràng khoảng cách tới tử vong lại gần như thế.
Lam y lão giả nổi giận gầm một tiếng, thân thể như thiểm điện lao về phía Niệm Băng, ngân quang bắn ra, chính là thánh đấu khí của vũ thánh.
Nếu là trước kia, cứ cho là Niệm Băng chiếm được bảy thanh ma pháp đao, trong khoảng cách gần như thế, rất khó chống lại một vũ thánh. Thế nhưng, hắn đã không còn là Niệm Băng trước kia, băng hỏa đồng nguyên ma pháp gần như đại thành, thêm vào Thiên Nhãn huyệt mở ra, đã đưa hắn vào hàng ngũ ma pháp sư hàng đầu đại lục. Khoảng cách một trượng, trong mắt lam y lão giả lại đột nhiên trở nên xa xôi, chung quanh hoàn toàn bị thất sắc quang thải bao trùm, bảy ảnh tử xuất hiện ở trước mặt hắn, mỗi đạo quang thải đều rất chân thật, rồi lại như thế hư ảo, bảy đạo thân ảnh như quỷ mị lần lượt lao qua, lam y lão giả chỉ cảm thấy toàn thân khẽ rung, đấu khsi trong cơ thể đã không thể đề tụ được nữa.
Thất sắc quang mang lại biến mất, Niệm Băng bước từng bước tới trước lam y lão giả đang ngây ngốc đứng đó, lãnh đạm nói: "Có tuổi như vậy rồi, hà cớ gì còn phải khổ cực bán mạng cho người ta? Ta không muốn giết người, cho nên ngươi rất may mắn. Ta dùng thất chủng ma pháp lực phong ấn kinh mạch của ngươi, một tháng sau mới có thể tự biến mất, rời bỏ chủ tử của ngươi đi thôi."
Từ trước khi Niệm Băng tới Đô Thiên thành, hắn đã dựa vào dung hợp ma pháp bình thủ với phượng tộc trưởng lão có cấp bậc vũ thánh. Hiện tại, hắn lại có Thiên Nhãn lĩnh vực, căn bản là không e ngại vũ giả điều gì, dưới tình huống mà ma pháp sư có thể hoàn thành ma pháp, vũ giả đồng cấp bậc rất khó đạt được thắng lợi. Sự thần kỳ của Thiên Nhãn lĩnh vực, thêm vào bảy thanh ma pháp thần nhận, một vũ thánh sao có thể là đối thủ của Niệm Băng? Mặc dù chiến thắng của hắn là từ đột nhiên tập kích, những vẫn chứng tỏ thực lực cường đại của hắn. Thánh đấu khí tuy mạnh, thế nhưng, trong Thiên Nhãn lĩnh vực, Niệm Băng có thể nắm chắc đấu khí thuộc tính của đối thủ, lấy tác dụng làm suy yếu đấu khí, rồi dùng ma pháp lực hoàn toàn tương khắc tiến hành phong ấn, lập tức có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất. Vũ thánh cấp bậc cao thủ nếu muốn cùng Niệm Băng chống lại, điều đầu tiên, chính là không nên bị lọt vào lĩnh vực của hắn, nếu không, coi như sẽ không còn cơ hội gì.
Lam y lão giả và Yến Vân đi, Yến Vân lúc rời đi nhãn thần rất quái lạ. Nhưng Niệm Băng bằng vào linh giác của Thiên Nhãn huyệt, vẫn còn dễ dàng phát hiện khí tức âm độc tản ra trên người hắn, thế nhưng, điều này đối với hắn mà nói cũng không trọng yếu. Vì bảo vệ Linh nhi, hắn không sợ bất cứ kẻ nào, ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cục mình cũng có thể đặt chân tới thực lực hàng đầu trên đại lục, hắn biết rõ mình nên làm thế nào.
"Niệm Băng, ngươi đã làm gì? Ngươi biết cơ hội này đối với công hội trọng yếu thế nào không?" Long Trí phẫn nộ quát.
Niệm Băng xoay người nhìn Long Trí, ánh mắt hắn có chút băng lãnh. Gật đầu, nói: "Ta đương nhiên minh bạch điều này trọng yếu thế nào với công hội. Đối với công hội mà nói, ta chỉ là một quân cờ để lợi dụng, có lẽ ngay cả ngài cũng không nghĩ tới, ta lại có thể đoạt được chức quán quân. Có chức quán quân này của ta, lập tức giúp cho công hội đề thăng nhanh chóng địa vị ở Băng Nguyệt đế quốc, cơ hội này, đối với người luôn tận tâm tận lực cho sự phát triển của công hội mà nói thì thật sự quá trọng yếu. Thế nhưng, ta cuối cùng chỉ là một quân cờ mà thôi, cứ cho là ma pháp của ta cường đại để đem tới danh khí lớn hơn nữa cho công hội, ta cũng bất quá chỉ là đệ tử của ngài, là một ma pháp sư. So với vị ngũ hoàng tử có hội kế thừa vương vị kia, ta thì đáng gì chứ? Nếu có thể đặt hắn hơn ta, một khi hắn trở thành chủ nhân của Băng Nguyệt đế quốc, đối với ma pháp sư công hội mà nói thì thật là tốt. Có quan hệ nâng đỡ, ma pháp sư công hội rất có thể sẽ đuổi kịp địa vị của Băng Thần Tháp, thêm nữa, Băng Thần Tháp cũng không phải thứ có thể bị Băng Nguyệt đế quốc hoàn toàn khống chế. Đây là một lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần hôn nhân chính trị này thành công, vậy ngài có thể trở thành quốc trượng tương lai, ma pháp sư công hội cũng có thể cắm sâu rễ ở Băng Nguyệt đế quốc, thậm chí có thể trở thành ma pháp sư công hội cường đại nhất trên đại lục, ta nói đúng chứ? Lão sư của ta."