Chữ giết vừa nói ra, một cỗ sát khí cực mạnh cũng từ trên người Tạp Tiệp Áo Tây Tư toát lên, ánh mắt của hắn lúc này phát ra huyết hồng sắc quang mang tràn đầy phẫn hận. Địch Mạn Đặc Đế vội bước tới nắm lấy tay hắn, lúc đó tâm tính của Tạp Tiệp Áo Tây Tư mới bình tĩnh trở lại.
Niệm Băng than nhẹ một tiếng nói:
"Xem ra lần này so với tai nạn do hồng thủy mang lại còn nghiêm trọng hơn."
Tạp Tiệp Áo Tây Tư gật đầu nói:
"Không sai, lần này so với hồng thủy còn nghiêm trọng hơn nhiều. Di thất đế quốc không hề thỏa hiệp. Bao nhiêu năm nhẫn nhục khiến bọn họ luôn tràn ngập hy vọng tự do. Bọn họ tuyệt không muốn làm nô dịch lần nữa. Vì vậy bọn họ chỉ còn cách phản kháng, vì bản thân cũng như vì hậu nhân sau này, bọn họ chỉ còn cách liều mạng chống cự. Mỗi một cá nhân dù cho còn chút lực tàn cung không buông xuôi. Trong thâm tâm bọn họ tràn ngập tín niệm. Niệm Băng, ngươi biết không?Ngày đó ta từ trên người ngươi nhìn thấy bóng dáng của Di thất chiến sĩ khi xưa, ngươi rất giống với bọn họ. Vì mục đích của mình thì dù trả giá thế nào cũng không ngại."
Niệm Băng thở dài nói:
"Kết quả cuối cùng ra sao? Di thất đế quốc vẫn thua a?"
Ánh mắt của Tạp Tiệp Áo Tây Tư lộ ra sự kiêu ngạo nói:
"Không, ngược lại đằng khác. Di thất đế quốc không thua. Bọn họ đã chiến thắng, giành lấy thắng lợi cuối cùng, đánh bại hoàn toàn Thần chi đế quốc. Trong bảy đại chủ thần thì có bốn người chết trên đất nước của Di thất đế quốc. Thần nhân bọn họ dẫn theo thì tới chín phần lưu lại tính mạng tại đây còn nhân số của Di thất đế quốc thì giảm đi sáu phần. Đó không còn là chiến đấu giữa nhân loại mà đã đạt tới mức độ tử chiến giữa chủng tộc. Đó chính là cuộc chiến vì tín niệm. Một bên thì muốn có sự tự do, một bên thì muốn sự thống trị. Lô Sắt đời thứ mười bảy đã tứng nói qua, dù cho Di thất đế quốc đánh cho tới chỉ còn một người thì cũng không bao giờ cúi đầu khuất phục trước thần chi đại lục. Chính là dưới tín niệm đó mà bọn họ đã thắng. Di thất quốc độ đã chiến thắng trong cuộc chiến mà thương vong có lẽ là lớn nhất trong lịch sử của Thần Di chi chiến."
Nghe tới đây, Niêm Băng trong lòng bỗng run lên. Một nơi mà diện tích so với Ngưỡng Quang đại lục không hơn kém bao nhiêu mà nhân khẩu giảm đi sáu phần, như vậy là chết bao nhiều người? Cái này thật khó mà tưởng tượng. Hình ảnh cuộc chiến không ngừng được Niệm Băng suy diễn trong đầu.
Hưng phấn của Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhanh chóng mất đi:
"Đáng tiếc, thắng lợi của di thất đế quốc chính là nhờ vào số lượng mà thắng. Thần chi đế quốc vẫn còn ba vị chủ thần thảm bại trở về, bọn họ sao có thể cam tâm cho được? Chính vì vậy hạo kiếp mới xảy ra. Khi xưa tấn công Di thất đại lục thì chủ thần duy nhất không tham gia chính là Long thần đại nhân của long tộc chúng ta, đồng thời cũng không có long tộc bọn ta tham dự. Bởi vì Long thần đại nhân không muốn cho chúng ta đồng loại tương tàn. Nhưng đám thần nhân của Thần chi đế quốc thảm bại như vậy thì dù cho Long thần đại nhân không nguyện ý cũng phải ra mặt. Lúc đó Long thần đại nhân thật ra chỉ mới tiếp nhận chức vị Long thần độ khoảng trăm năm, thực lực trong tám vị chủ thần chính là yếu nhất. Chính vì báo thù mà ba vị chủ thần sau khi trở về đã nghĩ ra một biện pháp cực đáng sợ. Bọn họ tập trung toàn bộ thần nhân còn lại của Thần chi đại lục, dùng một phương pháp đặc thù tập trung hết toàn bộ năng lượng mà bọn họ có được, cộng thêm ba vị chủ thần trả giá bằng chính sinh mạng để phát động lấy một ma pháp chưa bao giờ sử dụng. Ma pháp này được bọn ta gọi là cấm chú mạnh nhất, cũng chính là ma pháp chỉ một lần duy nhất xuất hiện trên thế giới bọn ta, cấm chú thập bát giai. Chú ngữ của cấm chú này không ai biết là từ đâu tới nhưng tình cảnh đáng sợ khi đó ta còn nhớ rất rõ. Một thập bát giai cấm chú a! Tên của cấm chú này gọi là Thời không đích triệu hoán (gọi về thời gian và không gian). Nói cho chính xác thì đây chính là một không gian ma pháp. Nhưng dùng chữ không gian ma pháp cũng thật khó mà hình dung được. Cả một Di thất đại lục đều bị cấm chú này khống chế. Một khe hở không gian cực lớn mở ra, đem toàn bộ Di thất đại lục phong ấn tại một thế giới khác. Một thế giới khác đó, ngươi có thể tưởng tượng được không? "
"Một thế giới khác? Một không gian khác? Cả phiến đại lục? Trời a! Đó thật ra là cái gì?"
Niệm Băng có nghĩ cũng không ra. Không hề trải qua Thần Di chi chiến thì sợ rằng dù là ai cũng đừng hòng tưởng tượng nổi.
"Sau khi phong ấn, thời không đích triệu hoán lưu lại bảy ấn ký. Bảy cái ấn ký này được phong ấn trong bảy cái bình. Đó chính là Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình. Mặc Áo Đạt Tư theo như ngôn ngữ xưa có nghĩa là ma quỷ. Cái tên này do đám thần nhân nghĩ ra, ý của bọn họ chính là bình để phong ấn ma quỷ. Nhưng ma quỷ trong mắt bọn họ là chính là nhân loại. Khi Di thất đại lục bị phong ấn tại không gian khác, lúc đó, Lô Sắt mười bảy mang theo cả một Di thất đế quốc tràn đầy oán hận. Bọn họ tập trung toàn bộ ma pháp sư mạnh nhất để phát ra ma pháp mạnh nhất của bọn họ, một cấm chú thập thất giai để có thể lưu lại một tia hy vọng cho cả đế quốc. Cái cấm chú này, bọn họ dùng phương pháp trớ chú để lưu lại ấn ký trên bảy cái Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình, khiến cho bảy cái bình không thể được mang về Thần chi đại lục mà phải lưu lại trên Ngưỡng quang đại lục. Bảy long vương bọn ta chính là từ lúc đó mà bị lưu lại đây để phụ trách bảo vệ bảy cái bình này."
Niệm Băng như thế nào cũng không thể ngờ Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình lại liên quan tới cả một đại lục, một đại lục đã từng tồn tại. Cả người Niệm Băng như ngây dại, mục quang ngây ngốc như đang nhìn thấy cả nỗi oán hận mà Di thất đại lục lưu lại. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hắc ám long vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư thở dài nói:
"Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ lạ khi ta vốn là thuộc về Di thất đế quốc mà hiện tại lại gia nhập Thần chi đại lục chằng?Thật ra, trước khi Di thất đế quốc bị phong ấn thì hắc ám long tộc bọn ta cùng các long tộc khác đều được Long thần đại nhân chiếu cố. Ông ta vị đồng tộc mà lưu lại bọn ta, không hề cưỡng ép bọn ta phải ly khai theo Di thất quốc độ. Bằng không ta giờ có lẽ đã sớm biến mất cùng Di thất quốc độ rồi."
Niệm Băng suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu nói như vậy thì thần mới là tà ác, còn Di thất quốc độ là chánh nghĩa rồi"
Không có một ai lên tiếng. Một lúc sau, Gia Lạp Mạn Địch Tư mới nói:
"Cái gì là chánh nghĩa? Cái gì là tà ác? Quyền ai mạnh thì người đó chính là chánh nghĩa. Phong ấn được Di thất đế quốc thì thần nhân của Thần chi đại lục chính là chánh nghĩa. Nếu như người thấy bọn họ bắt Di thất đế quốc làm nô lệ là sai thì sao khi Di thất đế quốc phản kháng, bọn họ dùng con người để thí nghiệm tiến hoa của tân nhân loại chính là chánh nghĩa sao? Chánh nghĩa và tà ác thật ra không có một giới hạn rõ ràng. Tạp Tiệp Áo Tây Tư còn là người của Di thất đế quốc, việc từ miệng hắn nói ra khiến cho người thấy Di thất đế quốc rất đáng thương. Nhưng nếu việc đó từ miệng ta nói ra thì không chừng lại thành chúng thần nhân của Thần chi đại lục vì cứu thế giới mà phải đem đám tà ác nhân loại đi phong ấn."
Tạp Tiệp Áo Tây Tư gật đầu nói:
"Không sai, tín niệm khác nhau thì nhận thức cũng không giống nhau. Một vạn năm qua, ta cũng đã nghĩ thông suốt. Chính vì vậy ta luôn bảo vệ lấy Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình. Đó chính là không hy vọng Di thất đế quốc trở về để dẫn tới tai nạn cho nhân loại. Có lẽ bọn họ lúc này ở một không gian khác sinh sống đang rất là tốt. Để ta kể tiếp cho ngươi. Khi đó, Lô Sắt mười bảy ra lệnh cho toàn bộ ma pháp sư khi thực hiện trớ chú đó đã từng nói qua. Nếu như sau này ai có thể mở phong ấn của bảy cái bình, khiến cho người của Di thất đại lục trở về trên thế giới này thì toàn bộ xã hội của Di thất đế quốc sẽ nhận làm chủ, đồng ý để cho người đó ra lệnh. Đó cũng chính là nguyên do vì sao Tà chủ muốn cướp đoạt lấy Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình. Một vạn năm qua, trời mới biết Di thất đại lục đã phát triển tới trình độ nào. Chí ít có lẽ cũng không kém Thần chi đại lục bao nhiêu. Nếu như bọn họ bị người có dã tâm như Tà chủ khống chế thì chỉ sợ đại chiến thế giới sẽ bùng nổ mang tới tai kiếp cho nhân loại. Long tộc bọn ta tuyệt không hề muốn tình huống đó xảy ra. Vì vậy dù phải xuất toàn lực cũng phải ngăn cản. Lần này Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình bị cướp, chỉ sợ ngay ở Thần chi đại lục cũng phải nổi sóng. Đám thần nhân luôn chìm đắm tu luyện trong giấc ngủ kia cũng sẽ tỉnh lại. Từ cuộc chiến vạn năm về trước cho tới hiện tại, Thần chi đại lục vẫn còn chưa thể khôi phục lại như xưa. Hôm nay ta nói với ngươi những điều này đều là bí mật ngay kể cả ở Thần chi đại lục. Nên biết rằng tại Ngưỡng Quang đại lục khi thực lực đạt tới mức cường giả thì nhất định sẽ bị gọi về Thần chi đại lục. Khi bọn họ tới Thần chi đại lục thì việc đầu tiên chính là phải bị tẩy não, chịu hấp thu tư tưởng thần thánh, phải hoàn toàn trung thành với thần linh. Nghĩ tới việc đó ta cũng thấy buồn cười. Rõ ràng đều là nhân loại mà lại làm ra những trò như thế này. Được rồi, toàn bộ sự việc ta đã nói rõ cho ngươi biết. Hai năm sau, dù cho Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình có được mở phong ấn hay không thì cũng sợ sẽ dẫn tới một hỗn loạn cực lớn. Quyết định thế nào là do bản thân ngươi. Ta chỉ có một kiến nghị đó là hy vọng ngươi có thể lánh xa khỏi việc này, đừng tham gia vào trong đó. Bằng không nó sẽ dẫn tới một phiền phức rất lớn cho ngươi. Ta nghe Gia Lạp Mạn Địch Tư nói qua, nguyện vọng lớn nhất của ngươi chính là báo thù. Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất. Nếu như ngươi muốn thì bọn ta có thể giúp ngươi."
Nghe câu này, toàn thân Niệm Băng chấn động. Nếu như thất long vương muốn giúp hắn báo thù thì Băng tuyết nữ thần tế tự tính là gì chứ. Mục quang Niệm Băng phát ra tia hưng phấn nhưng chỉ trong chớp mắt biến mất. Niệm Băng lắc đầu nói:
"Không cần thiết. việc của ta sẽ do chính ta giải quyết. Từ trước tới giờ, cừu hận trong lòng ta chính là động lực thúc đẩy ta không ngừng tiến lên. Nếu như không có động lực này thì có lẽ ta sẽ trở thành người mất ý chí mất. Ta muốn dựa vào chính bản thân để tìm Băng tuyết nữ thần tế tự. Dù cho bây giờ cha mẹ ta còn hay không thì ta cũng phải chính mình đánh bại hắn."
Gia Lạp Mạn Địch Tư nhíu mày nói:
"Ngươi cho rằng trong thời gian ngắn ngủi có thể làm được sao?"
Niệm Băng lắc đầu nói:
"Ta không biết. ất quá nếu như cha mẹ ta thật sự đã mất thì dù trả giá thế nào ta cũng không ngại. Có lẽ hiện tại thực lực ta không đủ nhưng nếu ta mạnh hơn một chút, tiến được vào cảnh giới ma đạo sư thì dựa vào sanh mệnh ma pháp trớ chú, chí ít cùng Băng tuyết nữ thần tế tự đồng quy vu tận cũng có phần nắm chắc."
"Không được"
Địch Mạn Đặc Đế lo lắng nói:
"Không lẽ phụ mẫu ngươi lại hy vọng ngươi đem mạng sống của mình ra để báo thù cho bọn họ sao? Ngươi làm vậy thì bọn họ càng thêm thương tâm. Vì vậy ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Trớ chú sanh mệnh ma pháp cực kỳ nguy hiểm. Mặc dù ngươi hiện có thêm sanh mạng lực cường đại của Tạp Tạp nhưng ma pháp đó quá tà quái. Ai mà biết khi ngươi dùng lần nữa thì xảy ra chuyện gì chứ."
Nghe tới hai chữ Tạp Tạp, Niệm Băng nhất thời ý thức được, thở dài nói:
"A di, ta có thể kêu người như vậy được không? Hiện tại, Tạp Tạp cùng ta sử dụng chung một thân thể. Vì vậy ta gọi người là a di nha. Là do ta quá khích động. Người yên tâm, ta nhất định sẽ giữ mình thật tốt, vì cha mẹ ta cũng như vi Tạp Tạp."
Gia Lạp Mạn Địch Tư nói:
"Niệm Băng, ngươi đã ở tại đây bốn mươi ngày rồi. Sau này ngươi tính như thế nào? Có đi tìm lão bà của ngươi không?"
Niệm Băng cười khổ nói:
"Không, ta tạm thời không tìm nàng. Ta muốn đi Băng Nguyệt đế quốc một chuyến. Trước đó không lâu ta nhận được tin cha mẹ ta có thể chưa chết, vì vậy ta muốn đi tìm hiểu xem. Đồng thời ta cũng muốn về Băng Tuyết thành để thăm một vài vị bằng hữu."
Nghe thấy ba chữ Băng Tuyết thành, ánh mắt của Gia Lạp Mạn Địch Tư vụt sáng:
"Được a, vậy là quá tốt rồi, ta sẽ đi cùng với ngươi. Hai chúng ta ở chung một chỗ thì dù cho có gặp phải đám người tà chủ, chí ít chạy cũng không thành vấn đề. Huống chi bọn chúng hiện tại sợ nhất chính là bị chúng ta phát hiện, khẳng định là đang trốn tại một nơi nào đó rồi."
Bàn Tử cười hắc hắc nói:
"Lòng xuân của lão hỏa long này lại nổi lên rồi."
Niệm Băng ngẩn người nhìn Bàn Tử rồi lại nhìn qua sắc mặt đang rất khó coi của Gia Lạp Mạn Địch Tư, hỏi:
"Việc này là sao?"
Gia Lạp Mạn địch tư thấy mục quang nghi ngờ của Niệm Băng cùng mấy vị long vương, giận dữ nhìn Bàn Tử quát:
"Nói bừa, ta tới nơi đó là có việc nghiêm túc. Đủ rồi, không cần nói nhiều. Niệm Băng, ngươi vừa mới tiếp nhận lại thân thể. Hãy nghỉ ngơi hai ngày rồi ta cùng ngươi đi Băng Tuyết thành. Tạp Tiệp Áo Tây Tư lão đại, các ngươi cứ nỗ lực tu luyện nhé. Để cho ta đi bảo hộ cho nhi tử của ngươi."
Bàn Tử ánh mắt vụt sáng nói:
"Ta cũng đi. Có thêm ta thì càng thêm phần an toàn."
Mỹ thực do Niệm Băng làm thật khiến cho hắn lưu luyến.
Địch Mạn Đặc Đế do dự không nói. Nàng sao lại không muốn ở bên cạnh Niệm Băng cơ chứ?
Tạp Tiệp Áo Tây Tư do dự một chút rồi nói:
"Để cho Gia Lạp Mạn Địch Tư đi thôi, còn những người khác ở lại đây tu luyện"
Nhìn thấy vẻ thất vọng của thê tử, trong lòng hắn thầm than. Sở dĩ không thể để cho Địch Mạn Đặc Đế đi là vì hắn sợ nàng vì thương con mà mang lại phiền phức cho Niệm Băng. Ngay cả Địch Mạn Đặc Đế cũng bị từ chối khiến cho Bàn Tử không dám nói nhiều, chỉ biết ngượng ngùng im lặng.
Niệm Băng khẽ cười nói:
"A di, người cứ yên tâm. Đợi khi ta xử lý xong mọi việc thì nhất định ta sẽ để cho các người thường xuyên gặp mặt. Tạp Tạp hiện trong tâm tạng của ta tựa như đang tiến vào một trạng thái tu luyện rất kỳ diệu. Tình huống này chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian. Các người yên tâm, hiện tại ta chính là hắn, hắn chính là ta. Ta nhất định sẽ bảo hộ cho hắn thật tốt, không để cho hắn chịu bất kỳ thương hại nào."