Băng Hỏa Ma Trù

Chương 259: Thất Long vương tụ hợp (hạ)

Bàn Tử gạt tay Niệm Băng ra cười hắc hắc nói:

"Tiểu tử, ngươi phản ứng thật nhanh a, Gia Lạp Mạn Địch tư, tất cả đều do hắn bày trò đó."

Gia Lạp Mạn Địch tư tức giận nói:

"Cái tên Bàn Tử đáng chết kia, khẳng định ngươi từ Niệm Băng ăn đồ ăn ngon không ít, lại còn trách ta, nhưng mà sao ngươi dẫn Niệm Băng tới đây? Hắn chỉ là một nhân loại, cái mà chúng ta đối phó chỉ sợ hắn đối phó không nổi đâu."

Niệm Băng nhìn Gia Lạp Mạn Địch tư, trong thâm tâm chợt trỗi lên một cảm giác thân thiết khó nói:

"Xú hỏa long, là ngươi kêu Bàn Tử đi đối phó ta đúng không? Ngươi mau kêu hắn thả Phượng Nữ ra đi!"

Gia Lạp Mạn Địch tư đi đến bên cạnh Niệm Băng, thân thiết ôm vai hắn cười nhẹ:

"Lại đây, để ta giới thiệu cho ngươi, đây chính là tiểu thư mỹ lệ trong thất long vương, băng long vương Tát Tát Lý tư."

Dứt lời hắn đưa tay chỉ về mỹ nữ tóc dài mặc lam y đang đứng. Tát Tát Lý Tư nhíu mày nhìn Niệm Băng nói:

"Gia Lạp Mạn Địch tư, ngươi cùng Bàn Tử tựa hồ như rất quen thuộc với tên nhân loại này a?"

Niệm Băng lúc này hiểu rõ, Tát Tát Lý Tư đúng thật không phải là nhân loại. Chẳng trách hồi nãy nàng ta lại nói như vậy.

Gia Lạp Mạn Địch tư cười hắc hắc nói:

"Đương nhiên là quen rồi. Nếu như ngươi ăn qua món ăn mà hắn làm thì chắc chắn ngươi sẽ rất nhanh quen hắn thôi."

"Ồ, nói vậy hắn là một trù sư sao?"

Ngân y nhân đứng bên cạnh kinh ngạc đi tới

Gia Lạp Mạn Địch tư gật đầu nói:

"Hơn nữa còn là một ma pháp sư, Niệm Băng, cái tên gia hỏa này chính là tên vô dụng nhất trong chúng ta, không gian long vương Tạp Ngạo Địch Lý tư, trừ bản lĩnh bỏ chạy ra thì các năng lực khác của hắn đều bình thường, ngươi không cần để ý tới hắn làm gì."

"Thì ra là ngươi."

Tạp La Địch Lý Tư lúc này cũng bước tới,

"Không cần ta phải giới thiệu, chắc ngươi cũng biết ta là ai rồi."

Niệm Băng gật đầu nói:

"Đúng là ngươi, lần trước chúng ta đã từng gặp qua, ngươi chính là thủ hộ thần long của bạch nhân, Phong long vương Tạp La Địch Lý tư."

Tạp Ngạo Địch Lý tư cướp lời:

"Hơn nữa còn là đệ đệ thân ái của ta."

Tạp La Địch Lý tư nhíu mày, Gia Lạp Mạn Địch tư nói:

"Hai người các ngươi giống huynh đệ sao? Nếu tính khí của ngươi chỉ bằng một nửa Tạp La thì đâu có giống bộ dạng như thế này."

Sau cùng, Gia Lạp Mạn Địch tư đưa ánh mắt nhìn về Bàn Tử:

"Tên Bàn Tử này chắc ăn của ngươi không ít đồ ăn ngon rồi, hắn, trong bảy người chúng ta chính là tên lười nhất, thích ăn nhất, cũng là mập nhất, thổ long vương Mạt Mạt Lưu Tạp tư. Muốn báo thù thì hãy nhớ kỹ tên của hắn. Dựa vào khả năng của ngươi, ta thật hy vọng nhìn thấy ngươi có thể lấy đi vài cân mỡ trên người hắn."

"Phạ, phạ? Hừ, ta chẳng nhìn thấy hắn có gì đáng sợ (phạ) cả"

Niệm Băng tức giận nói.

Gân xanh trên trán Bàn Tử như nổi lên:

"Hừ, không phải Phạ mà là Mạt"


"Bất kể ngươi họ gì, trước tiên thả Phượng Nữ của ta ra trước rồi nói. Gia Lạp Mạn Địch tư, ngươi phải cho ta một lời giải thích."

Bàn Tử lầm bầm nói:

"Xem ra muốn được ăn thất hệ đại xan coi bộ khó lắm rồi đây. Thả thì thả."

theo cánh tay vung lên, một thân ảnh hồng sắc hiện ra trước mặt Niệm Băng, chính là Phượng Nữ mà hắn mấy tháng không gặp.

Nhìn thấy Phượng Nữ xuất hiện, ánh mắt của không gian long vương Tạp Ngạo Địch Lý tư chợt hiện quang mang, Tạp La Địch Lý tư cùng Tát Tát Lý tư thì đều lộ mục quang kinh ngạc hiển nhiên là bởi vì dung nhan của Phượng Nữ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hình dáng Phượng Nữ không có gì thay đổi, chỉ là khuôn mặt đầy nét vui mừng, lao vào lòng Niệm băng:

"Niệm Băng!"

Nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống. Trong suốt mấy tháng qua, nàng đều phải ở trong không gian của Bàn Tử. Mặc dù có thể nhìn ra bên ngoài nhưng trong không gian quá tịch mịch cộng với nỗ lực không ngừng của Niệm Băng khiến tình cảm của nàng sớm đã không thể kìm chế. Bây giờ cuối cùng được ra ngoài thì sao có thể khống chế được khiến nàng cũng không để ý tới nơi đây đang có rất nhiều người.

Niệm Băng thấy Phượng Nữ khóc tức thì tưởng Bàn Tử bắt nàng chịu khổ liền giận dữ nhìn Bàn Tử.

Bàn Tử ngẩn người nói:

"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta cái gì cũng không làm, không tin ngươi cứ hỏi lão bà của ngươi đi."

Phượng Nữ lúc này mới để ý xung quanh còn có người khác, vội thoát khỏi lòng Niệm Băng, lau nước mắt hướng Niệm Băng khẽ nói:

"Tên Bàn Tử đó mặc dù lúc đó bắt thiếp nhưng bất quá tại phương diện vũ kỹ hắn đã chỉ điểm cho thiếp rất nhiều. Niệm Băng, mấy ngày qua thật khổ cho chàng, chàng đã gầy đi nhiều."

Niệm Băng cười khổ:

"Gầy thì đương nhiên là gầy rồi, mỗi mười ngày bị đánh một lần, lại còn bị cưỡng bách làm đồ ăn cho tên mập đấy ăn, thời gian còn lại chỉ để tu luyện sớm tranh thủ cứu nàng ra."

Bàn Tử cười hắc hắc nói:

"Cái này ngươi không thể trách ta. Tất cả là do Gia Lạp Mạn Địch tư kêu ta làm đó, mọi việc không có liên quan gì đến ta, ngươi muốn báo thù thì kiếm hắn là được rồi."

Gia Lạp Mạn Địch tư phì cười nhìn Bàn Tử nói:

"Ta nói ngươi đi tìm Niệm Băng tìm phương pháp giúp hắn chứ không có kêu ngươi bắt hắn nấu ăn cho ngươi a! Mục đích của ngươi ban đầu đã không tốt rồi."

Niệm Băng nghi hoặc nhìn Gia Lạp Mạn Địch tư, mặc dù hắn đã đoán được vài phần nhưng vẫn không kìm được hỏi:

"Gia Lạp Mạn Địch tư, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Gia Lạp Mạn Địch tư mỉm cười nói:

"Rất đơn giản, Thất long vương chúng ta có chút việc, nguyên bổn triệu tập mọi người để tìm đối sách. Nhưng tên Bàn Tử này lại lười ngủ không tham gia hội nghị, chẳng còn cách nào khác ta chỉ còn biết chạy một mạch tới động băng ở cực bắc gọi hắn ra. Sau đó, khi chúng ta đi ngang qua Băng Tuyết thành, tại một nơi gọi là Thanh Phong trai ăn uống, Bàn Tử đối với đồ ăn nơi đó không ngừng khen ngợi, lúc đó ta nghĩ tới ngươi liền đem năng lực nấu ăn giới thiệu với hắn. Kết quả là Bàn Tử nghe thấy quan hệ chúng ta không tệ nên xung phong đi tìm ngươi để giúp ngươi đề thăng thực lực. Mọi việc sau đó thì ngươi đã biết rõ. Bất quá ta không hề nói hắn làm thế nào, những việc hắn làm đối với ngươi đều là chủ ý của hắn. Hắc hắc, Bàn Tử, ta thật không hiểu Niệm Băng có gì đáng sợ chứ mà để ngươi đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người ta."

Bàn Tử tức giận nói:

"Hắn có năng lực gì ngươi cứ thử là biết ngay mà. Luận bản lĩnh, Bàn Tử ta trong bảy người dù không phải là người mạnh nhất thì cũng miễn cưỡng cho là trung đẳng. Nhưng nếu nói tới phòng ngự thì dù cho là Tạp Tiệp Áo Địch tư lão đại cũng chưa chắc hơn được ta. Dù gì ta cũng là thổ long vương, phòng ngự là sở trường của ta. Tên tiểu tử Niệm Băng có thể phá phòng ngự của ta, làm bản thể của ta bị thương, ngươi nói ta sợ cái gì? Có bản lĩnh ngươi đừng dùng cấm chú rồi so thực lực với hắn xem, không ăn đau khổ mới lạ đó. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao lần này ta dẫn hắn tới đây, bởi vì ta nghĩ hắn sẽ giúp đỡ được chúng ta."

Gia Lạp Mạn Địch tư kinh ngạc nhìn Niệm Băng. Thực lực Niệm Băng như thế nào hắn biết rất rõ. Chỉ trong nửa năm không gặp, hắn vạn vạn lần không thể ngờ Niệm Băng lại tiến bộ đến như vậy, ngay cả thổ long vương Mạt Mạt Lưu Tạp tư cũng phải tán thưởng.

Nghe thấy lời của Bàn Tử, nộ khí trên khuôn mặt Niệm Băng từ từ mất đi, nắm lấy tay Phượng Nữ nói:

"Bàn Tử, mặc dù mấy ngày qua ngươi không ngừng tra tấn ta, cũng ăn không ít đồ ăn của ta nhưng nói tóm lại ngươi trước giờ vẫn chưa làm khó ta. Không có ngươi giúp đỡ, ma pháp ta cũng không thể tăng tiến nhanh như vậy, hiện tại mọi việc đã rõ ràng, chúng ta coi như bỏ qua, ta không hận ngươi nhưng cũng không cảm tạ ngươi đâu."

Hai bàn tay to lớn của Bàn Tử xoa xoa vào nhau lẩm bẩm:

"Xú tiểu tử, ngươi cũng không cần tuyệt tình vậy chứ. Dù sao ở đây cũng không có thực phẩm gì gì, ta đã sớm không còn hứng thú. Ngươi xem....."

Khóe miệng Niệm Băng lộ ra nét tiếu ý:


"Ngươi không phải cừu nhân mà cũng không phải ân nhân của ta. Bất quá cũng có thể coi là bằng hữu. Ta từ trước tới giờ lại thích nhất làm đồ ăn cho bằng hữu thưởng thức đó."

Bàn Tử tức thì vui mừng:

"Tốt, tốt, ta sẽ làm bằng hữu của ngươi. Xú tiểu tử, có mệt không để ta giúp ngươi một trận. Ngươi có biết cứ mười ngày một lần ta đánh ngươi để hoạt động thân thể vì mục đích gì không? Cái tên tiểu tử ngươi đúng là có phúc mà không biết phúc mà. Người khác có kêu ta đánh ta cũng không đánh đâu. Ta dùng thần đấu khí cải tạo lại các cơ năng trên thân thể ngươi, từ đó làm cường hóa thân thể ngươi lên, Bàn Tử ta không có ăn không của ngươi đâu. Ngươi cũng đừng có trách ta sao lại bắt lão bà ngươi, không bắt nàng ta lại thì ngươi sao có thể tập trung tu luyện chứ? Huống chi khoảng thời gian này lão bà của ngươi tốc độ tiến bộ dù không bằng ngươi nhưng cũng không chậm đâu. Đúng là một tiểu cô nương có thiên phú."

Phong long vương Tạp La Địch Lý tư kinh ngạc nói:

"Bàn Tử, ngươi có bị gì không? tiêu hao chừng đó đấu khí đối với ngươi mà nói cũng có ảnh hưởng đó."

Bàn Tử cười cười nói:

"Ai kêu tiểu tử nhà ngươi nấu ăn ngon quá làm gì? Ban đầu ta cũng không muốn làm như vậy nhưng sau nghĩ lại, ăn của người ta nhiều món ngon như vậy nếu như không cống hiến một chút gì đó thì nhất định sẽ bị cái tên gia hỏa Gia Lạp Mạn Địch tư kia coi thường, ta nghĩ không ra biện pháp nào khác nên đành làm vậy thôi."

Niệm Băng gần đây vẫn luôn cảm thấy thân thể có sự biến hóa, không ngờ đó lại là do hiệu quả bị Bàn Tử đánh khẽ cười nói:

"Bàn Tử, ta cũng không cảm ơn ngươi đâu."

Bàn Tử cười hắc hắc nói:

"Không cần ngươi cảm tạ ta, Chỉ cần ngươi nhớ nấu cho ta nhiều món ăn ngon là được."

Tát Tát Lý tư đứng bên cạnh chợt lên tiêng, thanh âm băng lãnh của nàng tức thì phá tan không khí ấm áp:

"Đừng nói lời thừa nữa. Gia Lạp Mạn Địch tư, tình huống bây giờ như thế nào. Ngươi đột nhiên phát tín hiệu cầu cứu thật ra là vì cái gì?"

Nghe Tát Tát Lý tư hỏi, Gia Lạp Mạn Địch tư đang cười nói bỗng nhiên trầm lại:

"Sự tình rất nghiêm trọng, bằng không ta cũng không cần phát tín hiệu cầu cứu làm gì. Địch Mạn Đặc Đế sắp lâm bồn thì địch nhân đột nhiên xuất hiện. Địch nhân so với chúng ta tưởng tượng cường đại hơn rất nhiều. Từ khí tức trên người bọn chúng cho thấy chính là tên đã trộm đi Mặc Áo Đạt Tư Phong ấn Chi Bình. Hôm trước, khi ta phát tín hiệu thì miễn cưỡng hợp lực tứ long vương mới có thể đẩy lui địch nhân. nhưng Địch Mạn Đặc Đế bị động thai, chỉ sợ muốn sinh sớm trong một hai ngày tới. Các ngươi cũng biết họ rồng chúng ta lúc sinh chính là lúc yếu nhất, hơn nữa sau khi sinh hài tử xong thì phải trải qua mấy ngày ấp mới có thể hoàn thành. Trong suốt quá trình này, không chỉ Địch Mạn Đặc Đế không còn lực công kích mà Tạp Tiệp Áo Tây tư cũng vì toàn lực bảo hộ nên vô pháp xuất thủ. Địch nhân quá cường đại nên ta chỉ còn cách phát tín hiệu gọi các ngươi về đây nhằm bảo đảm bình an cho bọn họ."

Tạp La Địch Lý tư nhíu mày nói:

"Không thể nào! Chúng ta ở tại đại lục này cơ hồ như là vô địch. Sao lại có thể xuất hiện trường hợp tứ long vương liên thủ đối kháng địch nhân chứ?"

Gia Lạp Mạn Địch tư nghiêm mặt nói:

"Trên thế giới không có gì là không thể cả. Ta chỉ cần nói một tên là các ngươi có thể tưởng tượng ra địch nhân đáng sợ như thế nào. Thủ lĩnh của đối phương không chỉ có Minh vu không e ngại bất kỳ vật gì công kích mà còn có cao thủ cấp thống lĩnh Vu yêu của hắc ám thế giới. Chỉ đơn giản hai tên gia hỏa này cũng đã gây cho chúng ta khá nhiều phiền phức rồi."

Nghe thấy hai tên Minh vu cùng Vu yêu, ngũ đại long vương ai nấy đều trầm mặc. Sinh tồn cả vạn năm nay nên bọn họ đều hiểu rất rõ hai cái tên trên đại diện cho cái gì. Tát Tát Lý tư không lên tiếng, Bàn Tử nhíu mày, Tạp Ngạo Địch Lý tư thì cười khổ, chỉ còn Phong long vương lên tiếng:

"Bất kể như thế nào, chúng ta thất long vương tề tựu, địch nhân dù có cường đại thì cũng có thể ứng phó. Đi thôi, chúng ta đi xem xem Tạp Tiệp cùng Địch Mạn Đặc Đế như thế nào."

Dứt lời liền quay người đi vào một động huyệt lớn cách đó không xa. Mấy long vương khác cũng vội đi theo sau.

Niệm Băng đưa ánh mắt nhìn Phượng Nữ rồi đi nhanh tới trước, nắm lấy tay Gia Lạp Mạn Địch tư đang đi sau cùng khẽ nói:

"Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Gia Lạp Mạn Địch tư trước tiên ngẩn người rồi sau đó gật gật đầu nói:

"Được rồi, chúng ta sang bên kia nói chuyện."

Niệm Băng quay về Phượng Nữ ôn nhu cười:

"Nàng ở đây đợi ta một chút, ta đi rồi sẽ quay lại ngay."

Dứt lời liền cùng với Gia Lạp Mạn Địch tư đi tới khu rừng bên cạnh.

Niệm Băng cứ đi cho tới khi Phượng Nữ có lẽ không nghe thấy thanh âm thì mới dừng lại. Gia Lạp Mạn Địch tư cười cười nói:

"An tâm, Bàn Tử dẫn các ngươi tới đây là sai rồi, ta sẽ không để cho ngươi phải mạo hiểm đâu. Đợi lát nữa ta tới gặp Bàn Tử nói mấy tiếng rồi đưa các ngươi rời khỏi đây."

Niệm Băng nhíu mày có chút giận dữ nói:

"Gia Lạp Mạn Địch tư, ngươi coi ta là người gì, không lẽ ngươi thấy ta giống sợ chết lắm sao?Từ khi quen biết nhau cho tới hiện tại, ngươi trong lòng ta sớm đã không phải là địch nhân, bằng hữu có nạn sao có thể không giúp chứ? Mặc dù thực lực của ta yếu kém, so với thất long vương các ngươi không là gì nhưng ta nguyện tận hết khả năng của mình."

Gia Lạp Mạn Địch tư có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng:

"Tiểu tử, ngươi thay đổi không ít a!"

Niệm Băng cười nhẹ nhìn hắn nói:

"Ngươi cũng thay đổi rất nhiều, ít ra trước mặt đồng loại của ngươi ngươi không còn tự xưng mình là cái gì vĩ đại Gia Lạp Mạn Địch tư, hơn nữa ngươi không còn lỗ mãng như trong ấn tượng của ta mà hiện gặp việc gì cũng rất là trầm ổn."

Gia Lạp Mạn Địch tư tức khí nói:

"Vừa mới khen ngươi vài câu là ngươi đã nói móc ta, nói đi, ngươi bỏ lão bà ngươi gọi ta qua đây làm gì?"

Niệm Băng trầm ngâm một chút rồi nói:

"Gia Lạp Mạn Địch tư, ngươi hãy nói thật cho ta biết rốt cuộc lần này địch nhân của ngươi là ai, bọn họ cường đại tới mức nào? Mục đích của bọn họ không phải chỉ cướp đoạt Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi bình thôi chứ?"