Dung Phi cũng không ngăn cản Niệm Băng, bởi vì ở trận đấu trước Dung thân vương nói cho hắn, cho dù Niệm Băng có sử dụng thủ đoạn gì trong trận đấu, hắn cũng không cần can thiệp.
Mộc Vinh dừng bước, kinh ngạc nhìn Niệm Băng. Lúc này Mộc Tinh đã nhắm mắt lại. Mặt cười, hơi thở nhẹ nhàng điềm tĩnh, chìm đắm dưới ánh sáng. Sắc mặt vốn tái nhợt dần ửng hồng, năm bậc quang minh ma pháp trị liệu không ngừng xoa dịu thân thể Mộc Tinh. Niệm Băng thu hồi Thánh Diệu đao, tay kia vươn ra, đặt trên trán Mộc Tinh. Khí tức của băng cũng xuất hiện theo, chỉ có điều lần này không lạnh giá như băng, băng dưới sự trợ giúp của hỏa, biến thành nước nhẹ nhàng tiếp theo sau quang minh, làm cho thân thể của Mộc Tinh xoay tròn rồi đứng lên.
Mộc Tinh mở mắt, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ ngạc nhiên "Thân thể ta dường như đã bình phục, tại sao lại có thể nhanh thế?"
Niệm Băng mỉm cười nói: " Quang minh, là trợ lực cho mọi sự sống, cũng là thuốc bổ tự nhiên của ma pháp của ngươi. Mà nước là năng lượng của sự sống, thông qua quang minh và nước khôi phục lại, có gì mà không có khả năng a!"
Mộc Tinh toát ra một tia cười khổ "Quang minh, quang minh tốt a, đây là ngươi đã thi triển loại ma pháp thứ năm Đừng nói cho ta biết nữa, ngươi là một ma pháp sư toàn hệ, không thể nghi ngờ gì."
Niệm Băng lắc đầu nói: " Không, ta không phải là một ma pháp sư toàn hệ, ít nhất bây giờ cũng chưa phải. Được rồi, ta thấy bây giờ ngươi có thể tự đi, đi xuống đi."
Thân thể Mộc Tinh lúc này có hai loại trị liệu ma pháp trợ giúp đã hoàn toàn bình phục, ngoại trừ tinh thần lực suy yếu ra, hắn không có gì đáng ngại. Hai người kết làm bạn hữu cùng bước xuống võ đài, Niệm Băng đi bên cạnh, thấy trên mặt Mộc Tinh có vẻ phấn khích, có lúng túng, có kinh ngạc, có vui mừng.
Trận đấu ngày thứ ba của Tân duệ pháp sư kết thúc như vậy, nhưng, sự việc vẫn chưa kết thúc, tất cả ánh mắt đều dồn về hắn, hoài bích chi tội. (cái tội mang vật quý). Niệm Băng trước sau biểu diễn ngũ bính ma pháp đao. Trong lúc sử dụng ma pháp đao, làm cho mọi người hơi thở lập tức không thể khống chế. Hấp dẫn của ma pháp bảo thạch có ai có thể chống đỡ? Nhất là Thán tức của Băng tuyết nữ thần cùng với Hỏa diễm chi thần Bào hao càng khiến cho Dung gia gây chú ý đặc biệt cho Thiên Huyễn Băng Vân.
Sau khi Hán Hoa Thiên đại đế tuyên bố tặng thưởng cho người thắng cuộc một trăm tử kim tệ, Dung Phi nói: " Trận đấu hôm nay đến đây tạm dừng. Ngày mai tiếp tục. Niệm Băng ma pháp sư, mời ngươi ở lại một chút. Những người khác có thể ra về. "
Băng Vân liếc mắt nhìn NIệm Băng, xoay người đi trước, Mộc Tinh nhìn NIệm Băng mỉm cười, sau đó cùng Mộc Vinh đi ra, các ma pháp sư khác cũng lần lượt đi ra. Chỉ còn lại ba người Niệm Băng, Dung Băng và Dung Cực.
Hoa Thiên Đại đế đứng lên, hỏa diễm thần chi thạch từng là bảo bối của Dung Thân Vương, hắn sao lại không biết! Vỗ vai Dung Thân vương hắn nói: " Lão Dung, chuyện này ngươi tới giải quyết đi. Ngươi quyết định như thế nào, ta cũng không dị nghị." Nói xong, hắn có ý rời đi. Ý tứ của hắn thật rõ ràng, cho dù Dung thân vương giết Niệm Băng để lấy lại hỏa diễm thần chi thạch thì cũng không có gì là không ổn, hắn cũng không can thiệp. Hoa Thiên vốn không hề ngại đắc tội với Băng Nguyệt đế quốc, huống hồ Niệm Băng mới chỉ là ma pháp sư công hội của Băng Nguyệt đế quốc mà thôi.
Một trăm tên hỏa hệ đại ma pháp sư theo ý Dung Phi lui ra khỏi thí luyện điện. Trong điện chỉ còn lại mấy người, Dung thân vương đi đến trước mặt Niệm Băng, Dung Phi cũng bước xuống. Niệm Băng bình tĩnh nhìn bọn họ, trên mặt không tỏ vẻ gì, Dung Băng cũng không có động tĩnh gì. Dung thân vương sớm biết Niệm Băng có hỏa diễm thần chi thạch, cho dù hôm nay Niệm Băng không dùng, sớm muộn gì các trận đấu sau này hắn cũng sẽ sử dụng.
Dung Phi nhìn Niệm Băng nói: "Hỏa diễm thần chi thạch của ngươi từ đâu mà có?" giọng nói của hắn thực không khách khí. Dù sao hỏa diễm chi thần thạch cũng là gia truyền chí bảo của Dung gia, đột nhiên lại xuất hiện với một người ngoài Dung gia, nếu không phải tại trận đấu lúc trước có Hoa Thiên đại đế, còn lúc này không có gì cố kị.
Niệm Băng lạnh nhạt nói: " Ta là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc đến thi đấu, bắt buộc phải trả lời vấn đề của ngươi sao? "
Trong mắt Dung Phi chợt lóe hào quang, nói: " Ngươi chớ quên, nơi này là Hoa Dung đế quốc, mặc dù ma pháp của ngươi có rất nhiều chỗ quỷ dị, nhưng vẫn không là gì trong mắt ta. "
Niệm Băng không lên tiếng, chỉ đưa ánh mắt nhìn Dung thân vương, Dung thân vương giơ tay ngăn Dung Phi nói thêm, lạnh nhạt nói: "Niệm Băng do ta mà đến. A Phi, Cực nhi, chuyện hôm nay không được nói ra ngoài, cũng không được công khai bên trong gia tộc. Nếu không, hậu quả là gì thì các ngươi tự gánh chịu lấy."
Dung Phi ngây người ra một chút, hắn không thể tưởng tượng được Dung thân vương lại tỏ vẻ như vậy, vội la lên: " Đại ca, hắn lấy chính là hỏa diễm thần chi thạch a! "
Dung thân vương liếc mắt nhìn hắn: " Ta còn chưa đến nỗi mắt mờ, ngươi có thể tới để gặp ta. Không cần nhiều lời, buổi tối ngươi hãy đến tìm ta. "
Nếu nói còn gì có thể làm tên hỏa hệ ma đạo sư Dung Phi này sợ hãi, thì cũng chỉ có vị đại ca này của hắn. Từ nhỏ đến lớn, địa vị Dung Diễm trong Dung gia không có kẻ nào có thể dao động. Thở dài một tiếng, cúi đầu không thèm nhắc lại, Dung Thân vương xoay người đi ra phía ngoài đại điện, Niệm Băng cũng có sự tình muốn hỏi hắn, nên đi theo hắn rời khỏi đại điện.
Thấy bóng lưng bọn họ rời đi, Dung Phi lầm bầm làu bàu nói:" lúc trước hỏa diễm thần chi thạch bị Thiên Nhi mang ra khỏi Dung Gia vẫn không có tin tức gì, tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ tên tiểu tử Niệm Băng này có quan hệ với Dung gia? Niệm Băng, Niệm Băng a! Ta nhớ ra rồi, chẳng phải Dung Thiên cùng Tiểu yêu tinh Băng thần tháp sanh nghiệp chủng gọi là Niệm Băng sao? Chẳng lẽ…"
Dung Băng bên cạnh nghe đến đó nhất thời tức giận, không khách khí nói: " Tam gia gia, cái gì là nghiệp chủng? Niệm Băng là đứa con của Thiên thúc thúc, đã là người của Dung gia ta, tại sao lại nói đến nghiệp chủng?"
Dung Phi ngẩng đầu, mắt chợt lóe sáng," Băng nhi, ta thấy ngươi cùng tên tiểu tử kia rất thân mật, có phải là ngươi đã sớm biết thân phận của hắn?"
Dung Băng lạnh nhạt nói:" Việc này ngài nên đến hỏi ông nội. ta mệt rồi, ta về trước." nói xong hắn xoay người đi ra.
"Chờ một chút, ta và ngươi cùng đi." Dung Cực nói với Dung Băng, đi nhanh theo. Hai người sắp ra khỏi thí luyện đường, Dung Cực quay lại nói với Dung Phi: " Tam gia gia, nếu Niệm Băng thật là con của Thiên bá bá, thì hắn không phải là nghiệp chủng." Nói xong, hai người đi ra khỏi thí luyện đường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dung Phi đứng trong thí luyện đường, thái độ của Dung Băng cũng không sợ hãi, dù sao cha của Dung Băng là Dung Việt cùng cha của Niệm Băng là Dung Thiên là anh em sinh đôi, nhưng phản ứng của Dung Cực làm hắn giật mình. Dung Cực là đệ tử ưu tú nhất của nhị ca, tại sao lại bênh vực người ngoài thế? Ma pháp của tên tiểu tử Niệm Băng kia thật quỷ dị, nếu như đại ca thật sự xác nhận thân phận của hắn, có lẽ cố gắng tranh đoạt một đời của mình, của chính mình cùng nhị ca cũng không có cơ hội gì nữa. Không được, phải mau trở về bàn bạc với nhị ca. Nghĩ tới đây, Dung Phi bước nhanh ra khỏi đại điện.
Niệm Băng đi theo Dung thân vương đến một gian tĩnh thất trong hoàng cung, Dung thân vương ngồi xuống, chỉ ghế dựa bên cạnh nói: " Ngươi ngồi đi."
Niệm Băng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh hắn. Phải tập trung tinh thần cho trận chiến lúc trước, thân thể hắn cũng đã suy yếu hơn, quả thật cảm giác có chút mệt mỏi " Sự tình của ta ngài đã biết, còn tìm ta tới làm gì? "
Dung thân vương lạnh nhạt nói: " Tiểu tử, chẳng nhẽ ngươi không biết mình rất lộ liễu sao? Hôm nay, kể cả Hoa Thiên, Tô Việt ở bên trong, biểu hiện của ngươi đều gây chú ý cho tất cả mọi người. ngũ bính là ma pháp đao cao nhất của ma pháp, có lẽ ai sinh ra cũng đều mơ ước có. Ngươi chuẩn bị xử lí như thế nào? Bây giờ còn chưa có gì, nhưng, sau khi trận đấu chấm dứt, hết thảy chuyện xấu đều có thể phát sinh."
Niệm Băng nhìn Dung Thân vương, nhờ Dung thân vương xuất ra Trường Sinh đao làm thưởng phẩm, cùng sự an ủi động viên của Dung Băng và Phượng Nữ, cừu hận trong lòng hắn đã lãnh đạm hơn rất nhiều. Duy chỉ có hận ý ngập trời đối với Băng Thần tháp là vẫn mạnh mẽ như trước. Trước mặt người, dù sao cũng là ông nội của chính mình a! " Theo ngài ta nên xử lí như thế nào? Chuyện xấu tự nhiên sẽ có, nhưng ta nghĩ, rời khỏi thành ban ngày cũng không có gì khó khăn. "
Dung thân vương trên mặt toát ra vẻ tươi cười hiếm có: " Ngươi muốn lợi dụng dung mạo gần giống Dung Băng sao? Đây quả thật cũng là một biện pháp, nhưng, chỉ có thể cho ngươi an toàn một thời gian. Một khi sự tình bại lộ, đừng nói người ngoài không tha cho ngươi. Ngay trong Dung gia thôi, cũng không ít người muốn dồn ngươi vào chỗ chết."
Niệm Băng có chút kinh ngạc nhìn Dung Thân Vương nói:" Gia tộc bên trong tranh đấu ngài cũng biết, vì sao còn không xử lí sớm đi? Nếu không, sau này Dung gia nhất định loạn."
Ánh mắt Dung thân vương toát lên vẻ thâm thúy, tựa lựng vào ghế nói: " Ngươi có thể thấy thế, thì ta cũng đã nghĩ đến. Sở dĩ ta không nghe không hỏi, là bởi vì ta không muốn làm cho Dung gia xuống dốc. Dung gia bây giờ thực phong quang, nhưng, không có nghĩa là phong quang đó của Dung gia sẽ không bị đi xuống. Có một ngày Hoa Thiên vắng mặt, ta vắng mặt, hết thảy cũng sẽ tay đổi. Từ sau khi Hoa Dung đế quốc trở nên cường thịnh, phía sau, Dung gia vẫn bị vây hãm bởi nhiều thế lực. Có thể nói tất cả quân đội nằm trong tay ta, so sánh mà nói, Tô Việt muốn nhiều hơn thế. Mặc dù hắn là tể tướng của đế quốc, nhưng mấy năm nay cũng rất ít chủ động ra mặt. Tô Việt ta thấy là người thông minh nhất, người thông minh làm việc, tự mình tạo ra đạo lí của mình. Ngươi hiểu được cái gì gọi là đạo lý "Gỗ tốt ở trong rừng"* không? Thế lực của Dung Gia càng lớn thì lại càng nhanh xuống dốc. Một khi ta đi, Dung gia chắc chắn đối mặt với đại nạn."
(* Gỗ tốt ở trong rừng: Cây gỗ tốt trong rừng thì bị chặt, chim không biết hót thì bị giết (dựa theo Nam Hoa Kinh - Trang tử)
Đại não của Niệm Băng chuyển động với tốc độ cao, làm cho hắn không rõ chính là, Dung thân vương vì sao lại nói với hắn những điều này a!
" Ngươi nói mấy cái này cùng mâu thuẫn trong Dung gia có liên quan gì với nhau? "
Dung thân vương nói: "Đương nhiên là có quan hệ, trong lòng ta, cho tới bây giờ cũng không có hai chữ bình phàm. Tranh đấu cũng không phải chuyện xấu, phủ nhận nội bộ tranh đấu hay ngoại bộ tranh đấu, nếu không có thực lực thì làm sao có thể tranh đấu? Gia tộc bây giờ chia làm hai phái. Thực lực rất ngang bằng, vì nghĩ biện pháp áp đảo đối phương, bọn họ tất nhiên phải không ngừng cố gắng tăng cường thực lực. cho dù tương lai có một ngày Dung gia phân chia, hoặc là chịu áp lực của khắp nơi, chỉ cần thế lực đủ mạnh, Dung gia phân chia cũng không tính là gì. Dù sao, bất luận là một phía, bọn họ đều là họ Dung như trước. Ngươi hiểu được ý ta chứ? "
Niệm Băng chấn động toàn thân, có chút hoảng sợ khi nhìn thấy mặt Dung thân vương, hắn đã nói tận tường như thế, nếu chính mình còn không rõ thì đúng là ngốc tử. "Nhưng…"
Dung thân vương ngăn cản hắn, nói tiếp: " Không nhưng gì cả, ta đã quyết định, không thay đổi việc này. Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, trên người ngươi đang chảy dòng máu của ta. Chuyện Dung gia ngươi cũng không cần tham gia, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không phát sinh chuyện gì. Bất quá, vì tương lai Dung gia, ta muốn ngươi đáp ứng cho ta một việc, ta hi vọng ngươi có thể trở thành như Băng Tuyết Nữ thần tư tế, trở thành cường giả đại lục chính thức, như vậy sau này dù Dung gia phát sinh chuyện gì, bất luận kẻ nào nhắc tới chữ Dung, cũng đều phải cố kỵ."
Nghe xong những lời này của Dung thân vương, Niệm Băng bình tĩnh trở lại: " Trở thành cường giả cuả đại lục vẫn là mục đích ta đang theo đuổi, cho dù ngài không nói, ta cũng sẽ cố gắng làm. Nhưng ta nên vì cái gì mà phục vụ Dung gia đây? Ta là người nào cuả Dung gia? Ta chỉ là một người ngoài, từ nhỏ đến lớn, Dung gia đã cho ta cái gì? Ta không trả thù Dung gia, cũng đã tốt lắm rồi, dựa vào cái gì mà giúp Dung gia?"
Trong mắt Dung thân vương quang mang đại thịnh " Dung gia cho ngươi cái gì? Hai chữ sinh mạng có đủ hay không? Không có Dung gia, có thể có cha ngươi hay sao? Không có cha ngươi, chẳng lẽ ngươi trong đất mà chui ra? Cho dù Dung gia có có vu cho phụ tử các ngươi, nhưng cũng là Dung gia cho các ngươi sinh mạng. Ta biết ngươi không phục, trong lòng oán niệm đã rất sâu. Biểu hiện của người ở trận đấu đầu tiên ta có thể thấy, ta cho ngươi trợ giúp Dung gia, không phải không có điều kiện. Có vài việc ta có thể đáp ứng ngươi, đầu tiên, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta mặc dù không biết khả năng duy trì Dung gia của ngươi, nhưng bản thân ta sẽ hoàn toàn trợ lực trên con đường lên đến đỉnh ma pháp. Đồng thời, ta còn có thể đáp ứng ngươi, bất luận tương lại Dung gia như thế nào, Dung Việt, Dung Băng cùng một dòng máu tất nhiên là chủ Dung gia, ngươi chỉ cần bảo trụ nhất mạch này, vậy là đủ rồi. Ta nghĩ, ngươi cũng nên biết chuyện lúc trước, sau khi cha ngươi dẫn ngươi cũng hỏa diễm thần chi thạch rời đi, hắn đã bị Dung gia từ bỏ. Thân phụ của ngươi cực kì coi trọng vinh dự, về mặt này ngươi không giống hắn. Ít nhất, hắn không cần biết khi nào, cũng đều lấy thân là đệ tử Dung gia mà tự hào. Mặc dù hắn đã chết, nhưng dưới đất hắn mà biết chính mình một lần nữa có thể quay về Dung gia tộc phổ, ta nghĩ, hắn nhất định sẽ thật cao hứng. Thân làm con, chẳng nhẽ ngươi không muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện?"