Băng Hỏa Ma Trù

Chương 203: Cổ ma pháp trận Vĩnh Hằng Đích Thụy Miên ( Hạ )

Niệm Băng phản ứng một cách vô thức bổ nhào về phía Hi Lạp Đức, nắm lão kéo sang một bên, vừa né tránh qua thì ngay phía sau Hi Lạp Đức đã tràn tới một cái khe lớn. Nhưng không có may mắn lần thứ hai, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, phía bên trong chấn động kịch liệt, bọn họ rốt cuộc đã không còn khống chế được bản thân mình nữa, quay điên cuồng tại không trung rồi hướng vào vực sâu không đáy mà rơi xuống. Trong quá trình rơi, Niệm Băng xiết chặt cánh tay của Hi Lạp Đức, đem hai thanh đao cho vào trong giới chỉ, rồi nhờ vào tinh thần lực mới khôi phục được không nhiều lắm, triệu hồi Tuyền Ki đao ra.

Hắc ám không ngừng phủ kín thân ảnh của Niệm Băng và Hi Lạp Đức, bên trong tràn ngập những mảng sương mù màu đen lạnh như băng, sinh vật trong sơn cốc này vốn là rất thưa thớt nhưng lúc này đã biến thành một đám tử địa. Bất luận là động vật hay thực vật đều đã bị cái đám sương mù màu đen này dần dần làm tan ra từng chút, tử cốc từng bước được hình thành, tựa hồ như có vô số tiếng rống thê lương vang vọng trong cốc, tà lực đó băng lãnh dị thường, khí tức tà ác quả thật vô cùng khổng lồ.

Tháp Lỗ thành.

Miêu Miêu ngồi trên đài chủ tịch với thần thái vô cùng nhàm chán, nàng đang ăn những món do phục vụ mang đến, vừa ăn vừa lầm bầm bất mãn: " Ba ba tại sao còn chưa trở lại nữa? Người không phải nói chỉ đi một vòng để hoạt động thân thể rồi sẽ trở lại rất nhanh sao? Niệm Băng ca ca cũng chạy đi đâu mất rồi, vừa rồi huynh ấy còn đang ở đây mà? có lẽ là huynh ấy cần phải nghĩ ngơi, trận đấu cũng sắp bắt đầu rồi."

"Miêu Miêu, cháu ăn ít một chút, ăn nữa sẽ biến thành con mèo con mập mạp bây giờ" thanh âm trêu ghẹo của Hồ Quang đột nhiên vang lên.

Miêu Miêu ngẩng đầu lên nhìn lão "Ma Suất" anh tuấn mà không phải nam nhân này, hừ một tiếng nói:" Tiểu phá xà, người mới là mập đấy, con là Miêu Miêu xinh đẹp tuyệt trần, làm gì có thân hình nào hoàn mỹ hơn? Hức, con sẽ kêu ba ba giáo huấn cho thúc một trận, nghe nói thúc rất thích bị tinh thần ma pháp công kích hả, hắc hắc …Mấy ngày nay ngoại trừ thời gian diễn ra mấy trận đấu, thời gian còn lại thật là nhàm chán. Tiểu phá xà, con muốn đến quân doanh của người chơi đùa chút, thúc dẫn con tới đó được không?"

Nhìn thấy ánh mắt không chút thiện ý của Miêu Miêu, sau lưng Hồ Quang mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm, lão thà xông vào quân địch cũng không muốn cùng nha đầu Miêu Miêu kia đối đầu, tiểu ma nữ này quả thật làm lão rất đau đầu.

" Không cần đâu, Miêu Miêu, hôm nào thúc thúc sẽ dẫn con tới chỗ khác rất hay để chơi đùa, trong Tháp Lỗ thành cũng không có ít nơi thú vị. Trận đấu tối hôm nay so với ban ngày còn tuyệt vời hơn, sẽ quyết định ai là người cuối cùng giành được chức quán quân. Hơn nữa, cái tên tiểu tử Niệm Băng kia vốn là ma pháp sư, bằng vào ma pháp để chế tác thức ăn vào buổi tối nhất định sẽ nhìn càng đẹp hơn."

Quả nhiên nhắc tới Niệm Băng, tầm mắt của Miêu Miêu lập tức bị dời đi, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười." Đúng vậy! Đúng vậy!, Niệm Băng ca ca chế tác món ăn là cừ khôi nhất, hôm nay huynh ấy nhất định có thể đoạt chức quán quân ".

Lúc này tại một góc trong quãng trường Tháp Lỗ, Hấp Huyết quỷ Bình Triều mặc trang phục phổ thông của loài người đang cùng tiểu chủ nhân U U ăn những món mua về từ Hoa Long phạn điếm. Vừa ăn U U vừa bất mãn nói:" Bình Triều ca ca, vì sao chúng ta chỉ có thể ăn những cái này? Ta muốn ăn những món do trù sư trên đài chế tạo ra, bọn họ làm ra những thứ đẹp như vậy, nhất định là ăn rất ngon, đúng không?"

Bình Triều thấp giọng:" U U, không được huyên náo, chúng ta cần phải trở về. Nếu không Nguyệt Chủ Quái xuống tới đây, ta không đảm đương nổi đâu ".

Vừa nói đến đây, Bình Triều đột nhiên chấn động toàn thân, ánh mắt hướng về không trung phía xa nhìn lại, huyết sắc trong mắt chợt lóe lên, thân thể hưng phần trở nên run rẩy: " Cái này…cái này là khí tức của tộc nhân chúng ta. Tiểu chủ nhân, đúng là khí tức của tộc nhân chúng ta rồi!"

U U ngây ngốc một chút rồi nói:" Tộc nhân chúng ta sao? Ý ngươi muốn nói là những cường giả của chúng ta tồn tại ở bên ngoài sao? Cha ta không phải đã nói khi trước bọn họ đều bị phong ấn hết rồi sao?"


"Không", Bình Triều mặc dù cực lực đè thấp thanh âm của mình, nhưng cũng khó có thể che dấu sự hưng phấn trong lòng: " Tiểu chủ nhân, người biết không, trận đại chiến năm đó mặc dù tuyệt đại đa số mọi người đều bị phong ấn. Nhưng vẫn còn có một ít người tộc nhân thực lực cường đại lại thông minh nên đã đào thoát được khỏi sự phong ấn cuối cùng Mặc dù cũng bị phong ấn ở mức độ nhất định, nhưng phong ấn lại không giam chặt, dưới một vài tình huống nhất định vẫn có thể giải trừ được, giống như Nguyệt Chủ đại nhân, cũng là một trong những ma pháp sư đó. Đại nhân vẫn đang cố gắng tìm những tộc nhân bị dính mấy cái phong ấn cấp thấp này. Chỉ có tập trung thật nhiều lực lượng chúng ta mới có thể thành công. Đi nhanh lên, ta cảm nhận được cổ khí tức kia càng ngày càng lớn mạnh, nếu có thể liên lạc với mấy người giải trừ phong ấn này, thì tuyệt đối là một công lớn, thực lực của ta cũng có thể được tăng cường thêm nhiều."

U U đem điểm tâm ném vào trong cửa, nói:" Còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi xem đi, nhưng mà không biết bọn họ có phải là người tộc ta hay không nữa, tốt nhất là cùng tộc với chúng ta "

Hai người lặng lẽ chuồn ra khỏi đám đông, chỉ trong chốc lát bọn họ đã biến mất khỏi quãng trường Tháp Lỗ. Không lâu sau, một đạo hắc ảnh đã phóng lên không bay về phương xa.

Trời dần dần chuyển tối, trên quãng trường Tháp Lỗ một lần nữa đã tụ tập đông nghẹt hàng đoàn lớn dân chúng. Bởi vì đây là trận quyết đấu cuối cùng nên sự cuồng nhiệt của dân chúng đã được đẩy lên mức cao nhất. Các vị đầu bếp tham gia thi đấu cũng đã chậm rãi đi xung quanh đài đấu. Tiểu Thiên tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng cho dù thế nào cũng không thấy được thân ảnh của Niệm Băng, hắn nhíu mày thầm nghĩ "Niệm Băng đã đi đâu vậy nhỉ? hắn tuyệt đối sẽ không khiếp sợ, nhưng trận đấu đã gần bắt đầu rồi mà sao hắn còn chưa đến? ".

Niệm Băng không đến thì chức quán quân trù sư chắn chắn thuộc về Tiểu Thiên rồi, nhưng mà Tiểu Thiên lại không hy vọng giành được chức quán quân trong tình huống như vậy. Hắn rất trông mong có thể cùng Niệm Băng tiến hành trận quyết đấu cuối cùng này, dựa vào bản lãnh thật sự giành lấy thắng lợi mới là khát vọng của Tiểu Thiên.

Thời gian cứ trôi qua,Hoa bàn tử đã cố ý kéo dài thời gian trận đấu rồi, nhưng mà thân ảnh Niệm Băng vẫn không xuất hiện, nên buộc phải cho trận đấu bắt đầu. Không có sự tồn tại của Niệm Băng, Tiểu Thiên đã chẳng còn hứng thú gì, nhưng dựa vào trù nghệ của hắn cộng với ưu thế tích lũy từ hai trận đấu trước, Tiểu Thiên không ngờ dễ dàng giành được chức quán quân của Hoa Long Trù Nghệ Đại Tái. Mạc Mạc sau ba trận thành tích là tám tinh ( điểm) giành được ngôi á quân. Ngoài ra một đầu bếp xuất sắc khác được bổ nhiệm vào vị trí của Niệm Băng, không ngờ lại chiếm được vị trí thứ ba.

Tiền thưởng và suất tham gia Trù Thần đại tái rất nhanh chóng được chia cho các tuyển thủ tham gia thi đấu. Trải qua ba ngày thi đấu, Hoa Long Trù Nghệ Đại Tái rốt cuộc đã kết thúc. Sự cuồng hoan của Tháp Lỗ thành đã vẽ lên một dấu chấm tròn không thể coi là hoàn mĩ, tất cả lại trở về với sự yên tĩnh, Hoa Long Trù Nghệ Đại Tái lần tiếp theo phải ba năm sau mới được tiến hành. Nguồn: https://truyenfull.vn

Tiểu Thiên đi xuống sân đấu, hai tay phẫn nộ đập mạnh một cái, tức giận gào thét với chính mình " Niệm Băng vì sao ngươi lại không đến? Như vậy ngôi quán quân đối với ta còn có ý nghĩa gì đây?"

"Đừng nóng giận nữa". Thanh âm nhu hòa của Mạc Mạc vang lên sau lưng Tiểu Thiên, thân ảnh mềm mại đi đến bên cạnh, giữ chặt cái tay to trong suốt, nõn nà của hắn: " Niệm Băng không đến nhất định là có nguyên nhân, có lẽ hắn gặp sự tình gì rồi. Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bỏ đi. Lần này ngươi không thể cùng hắn quyết đấu một trận cuối cùng, nhưng sau này ắt sẽ có cơ hội, còn có Trù Thần Đại Tái nữa mà, không phải vậy sao?"

Nếu Niệm Băng nhìn thấy Mạc Mạc và Tiểu Thiên có hành động thân mật như thế nhất định sẽ rất kinh ngạc, Tiểu Thiên nhìn về phía Mạc Mạc, tức giận trong mắt đã lắng xuống: " Quên đi, dù sao trận đấu cũng đã kết thúc, nói thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hy vọng có thể ở Trù Thần Đại Tái nhìn thấy hắn lần nữa, trước khi chưa đánh bại được hắn thì ta thủy chung vẫn không phải là Trù Nghệ Đệ Nhất Nhân trong giới trẻ. Mạc Mạc, qua vài ngày nữa ta muốn đến Thanh Trúc Lâm ở lại một thời gian, nàng có theo ta tới đó không? Sư phó đã từng nói qua, tính chất dẻo dai của trúc là điều kiện thích hợp nhất để tu luyện Thái Cực Thủ, ta nghĩ trước khi gặp lại Niệm Băng phải mang Thái Cực Thủ luyện đến cảnh giới đỉnh cao đã.

Gương mặt ôn nhu của Mạc Mạc nổi lên một màng đỏ ửng, nhẹ nhàng gật đầu:" Ngươi đi đến nơi nào, ta sẽ theo đến chỗ đó. Đi thôi, chúng ta đến cáo từ các trưởng bối đã, sau đó sẽ xuất phát."

Tiểu Thiên gật đồng ưng thuận, rồi nhìn về phía chân trời xa than ngắn, thở dài:" Niệm Băng, ngươi là đối thủ lớn nhất từ khi ta xuất đạo đến nay, cũng là đối thủ mà ta muốn quyết chiến nhất, hy vọng ngươi không xảy ra chuyện gì. Chúng ta có thể sẽ sớm gặp lại nhau". Nói xong những lời này, Tiểu Thiên nhìn thoáng qua qua bàn tay của mình, so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, quang mang trong mắt liên tục chớp hiện, một mảng đấu khí nhàn nhạt màu vàng chợt lóe lên.


Hắc ám … tất cả xung quanh đều là hắc ám vô tận. Cắn răng cố nén sự đau đớn trong thân thể, Niệm băng đang định ngồi thẳng thân mình dậy, đột nhiên mặt đất truyền đến một hồi chấn động kịch liệt làm cho hắn và Hi Lạp Đức không còn chút lựcchống cự nào, ma pháp trận "Vĩnh Hằng Đích Thụy Miên" mặc dù giúp hắn hạn chế Hi lạp Đức, nhưng đồng thời cũng đã khiến cho tinh thần lực hai người hạ xuống mức thấp nhất.Đối mặt với biến hóa xảy ra bất thình lình này, bọn họ căn bản là không có cơ hội phản ứng. Trong lúc rơi xuống vực sâu, may mắn là Niệm Băng đã kịp thời lấy ra Thần Ky Bách Biến Đích Lục Mang- Tuyền Ki đao, lấy Băng Hỏa Đồng Nguyên làm vật dẫn, dựa vào sự di chuyển ma pháp cự li ngắn trong nháy mắt, không ngừng làm giảm đi tốc độ rơi xuống, lúc này rơi xuống nền đất dưới vực sâu mới không bị ngã chết. Bất quá do tiêu hao quá độ nên tinh thần lực của Niệm Băng đã tiếp cận ranh giới sụp đổ, nếu không phải là do nhiều năm tu dưỡng luyện thành nghị lực cứng cỏi, chỉ sợ là hắn đã nhẹ nhàng ngất đi rồi.

Hi Lạp Đức vẫn đồng thời duy trì thanh tỉnh, tình huống của hắn bây giờ so với Niệm Băng đã tốt hơn nhiều, ngồi cách bên cạnh Niệm Băng không xa, tinh thần lực của hắn khôi phục rất nhanh. Hắn hiểu rõ, chỉ có mang tinh thần của người thi đấu điền kinh mới có thể đối mặt với tất cả nguy hiểm mơ hồ này, khí tức tà ác dưới nền đất khiến cho trong lòng hắn ngập tràn sự bất an.

Tiếng kêu gào bén nhọn và thê lương vang lên cơ hồ không gián đoạn, mỗi một tiếng vang lên so với trước đều mãnh liệt hơn không ít. Niệm Băng hít thở thật sâu, sờ sờ lên miệng vết thương trên mình thấy không quá nặng, hắn mới miễn cưỡng khoanh chân ngồi xuống, dùng Thủy Liệu thuật đơn giản chữa trị vết thương. Trong lúc đó trong lòng hắn ngập tràn niềm cảm kích đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư, nếu như lúc trước không có Gia Lạp Mạn Địch Tư khai thác phương pháp địa ngục để thử thách, sợ rằng tại thời điểm cuối cùng khi rơi xuống, bản thân mình đã bị té đến thịt nát xương tan rồi, thân thể cứng cáp đã cứu tính mạng mình, đương nhiên còn có chuôi Thần Ky Bách Biến Đích Lục Mang này nữa.

"Tiểu tử, ngươi vẫn chưa chết à?". Thanh âm lạnh như băng của Hi Lạp Đức vang lên. Trong vực sâu đưa tay ra không thấy năm ngón, Niệm Băng cũng chỉ có thể dựa vào cảm ứng khí tức mà phán đoán ra vị trí của Hi lạp Đức.

"Nhờ hồng phúc của ngài, ta vẫn còn sống. Tiền bối, ngài như thế nào rồi, có bị thương không? Ma pháp trận mất đi, tinh thần lực của ngài đã khôi phục một ít, hy vọng là ngài không quên lời thề của mình."

Tại nơi nguy hiểm này, hắn không hy vọng lại có thêm một địch nhân cường đại bên mình, nhưng mà hắn tin tưởng chỉ cần Hi Lạp Đức không phải là đồ đần, nhất định sẽ không làm điều bất lợi đối với mình. Vì dưới tình huống không biết loại nguy hiểm nào tồn tại ở đây, chỉ có hợp tác mới là sự lựa chọn lý trí. Dạo này bản thân mình thật là xui xẻo, tham gia một cuộc thi đấu mà cũng có thể gặp được nhiều chuyện như vậy không nói tới hai đại cúc hoa nam bắc kia, riêng Hi lạp Đức đã gây ra cho mình uy hiếp trí mạng rồi. Bằng vào một chút thông minh nhỏ nhặt thật vất vả mới chế trụ được Hi Lạp Đức, rồi bây giờ lại gặp tình huồng này, vì sao thiệt thòi lúc nào cũng là ta?.

Hi Lạp Đức trầm ngâm hồi lâu mới nói:" Tinh thần lực của ta đã khôi phục khoảng năm thành rồi, lúc trước ma pháp trận kia của ngươi đối với ta gây ra thương tổn không nhỏ, muốn hoàn toàn khôi phục cần phải có một khoảng thời gian."

Từ trong thanh âm của Hi Lạp Đức, Niệm Băng đã không còn nghe thấy chút địch ý nào, nhất thời thở phào nhẹ nhỏm nói:"Tiền bối, chúng ta đi tới địa phương nào đây? Vừa rồi là động đất sao?"

Hi Lạp Đức hừ một tiếng nói:" Cái gì mà động đất? trận động đất này rõ ràng là do ma pháp trận của tên ma pháp sư nhà ngươi gây nên. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra nơi này tràn ngập khí tức băng lãnh tà ác hay sao? Hiển nhiên là có vật chí tà tồn tại ở đây. Nếu ta đoán không sai, cái ma pháp trận kia của ngươi đã mở ra cái phong ấn nào đó ở chỗ này rồi thậm chí làm cho sơn băng đại liệt (núi lở đất nứt), cho nên hậu quả của lòng nhân từ thật là khó nói"

Niệm Băng hít vào một hơi khí lạnh: " Tiền bối, ý của ngài là ta đã giải khai phong ấn cho một loại tà ác ma thú nào đó sao? Ngài vốn quen thuộc nhất với các loại ma thú, có biện pháp nào giải quyết không?"

Hi Lạp Đức than thở:" Bây giờ biện pháp gì cũng không có, trước hết chờ chúng ta khôi phục thực lực rồi nói tiếp. Bất quá nơi này chưa chắc là ma pháp sư ma thú, có thể nói là người cũng không chừng".

"Người?" Người có thể bị phong ấn dưới mặt đất?", thanh âm của Niệm Băng tràn ngập sự kinh ngạc.

Hi Lạp Đức lạnh lùng:" Không có gì là không có khả năng cả, khí tức này tà ác như thế, chỉ sợ là vật đại hung ác".

Tâm tư Niệm Băng thay đổi thật nhanh, vội vàng nói:" Tiền bối, ngài không phải là có triệu hồi thú sao? Nơi này đã hung hiểm như thế, vì sao không đem bảo bối của ngài mang chúng ta ra ngoài?"

Hi Lạp Đức nói:" Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ đến sao? Nhưng mà nơi này tà khí quá nặng, ta sợ rằng mấy sủng vật của ta không chịu được. Chúng ta căn bản không biết khoảng cách nơi này với bên ngoài cao bao nhiêu, một khi sủng vật của ta phi hành lại bị tà khí ảnh hưởng làm cho chúng ta rớt xuống. Ngươi vẫn có không gian ma pháp quyển trục để duy trì cho chúng ta không bị té chết sao?". Đến bây giờ lão cũng không phát hiện ra Niệm Băng sử dụng không phải là ma pháp quyển trục mà thật sự là không gian ma pháp.

Nghe được bốn chữ "không gian ma pháp", tinh thần Niệm Băng nhất thời hưng phấn, bản thân mình còn có Mô Phỏng thuật có thể có tác dụng, bằng vào Phong Hệ ma pháp chưa hẳn là bay không tới được. Dựa vào ma pháp lực của mình, gắng sức bay cao mấy vạn thước cũng không thành vấn đề.