Băng Hỏa Ma Trù

Chương 200: Long triệu hoán sư đích sát ky ( Thượng )

Tiểu Thiên cười: " Không sai, vẫn còn có Trù Thần Đại Tái, ta nghĩ chúng ta có thể trở thành tân trù thần đấy..hihi. Ồ được rồi, ta nghe nói Băng Nguyệt đế quốc từng xuất hiện một gã đầu bếp thần kỳ, ngoại hiệu là Băng Hỏa Ma Trù, dường như là dựa vào ma pháp để nấu nướng, người đó chính là ngươi sao?"

Niệm Băng gật đầu:" Đúng như vậy, nếu ngươi đã xuất ra bí mật Thái Cực thủ cho ta biết thì ta cũng không có gì phải giấu diếm. Ta là Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp sư, am hiểu hai loại ma pháp băng và hỏa, ngươi cũng đã thấy rồi đó, hai loại ma pháp này dùng vào trù nghệ là thích hợp nhất. Mặc dù ngươi sở hữu Thái Cực thủ huyền diệu, nhưng mà ta sẽ không vì vậy mà nhận thua đâu, khi nào trận đấu cuối cùng bắt đầu, đến lúc đó chúng ta sẽ toàn lực phát huy năng lực mạnh mẽ nhất của mình"

Rất nhanh đã đến lượt Tiểu Thiên giảng giải về thức ăn của mình, Tiểu Thiên trình bày rất đơn giản, hắn nói thức ăn này gần giống vi cá. Đúng như vậy, những sợi mì kia đã bị Tiểu Thiên làm cho trở thành có mùi vi cá, lại cho thêm vào phụ liệu nên không một người nào khi ăn phát hiện ra mùi của mì, hết thảy đều là mùi vị vi cá đỉnh cấp! Cùng lúc phát hiện ra thì ngay lập tức toàn trường khiếp sợ, giống như lúc trước chẳng có một ai minh bạch Niệm Băng làm như thế nào khi cách xa bề mặt quả dưa hấu như vậy mà có thể điêu khắc ra những con Phượng Hoàng giống nhau, lúc này đây mọi người cũng không rõ Tiểu Thiên chế tác như thế nào? May mắn là khi nấu ăn Tiểu Thiên đều làm trước mặt mọi người, cho nên mới không có ai hoài nghi là hắn lừa bịp.

Cuối cùng cũng đã đến phiên Niệm Băng, nhờ vào thứ dấm chua màu hồng và băng hỏa ma pháp để chế tác các loại nguyên liệu, mùi vị tươi non của những viên cực phẩm băng hỏa cộng với cảm giác giống như mềm mại trơn bóng khiến cho các vị bình ủy tán thưởng không ngớt, hắn cũng đạt được nhiều lời bình phẩm xuất sắc. Kết quả trận đấu đã nhanh chóng đưa ra, cũng như trận trước đều do Niệm Băng và Tiểu Thiên dẫn đầu, chỉ là lần này Tiểu Thiên được mười khối tinh mà Niệm Băng chỉ được có chín khối, còn Mạc Mạc cũng giống như trận đấu trước được tám khối. Trù nghệ của nàng mặc dù không tệ nhưng so với Niệm Băng và Tiểu Thiên thì vẫn còn kém một bậc.

"Chúng ta lần nữa lại được chứng kiến kỹ nghệ nấu ăn thần kỳ của các đỉnh cấp trù sư, mặc dù là trù sư Tiểu Thiên đứng đầu với mười khối tinh. Nhưng bởi vì trù sư Niệm Băng rút trúng thăm có độ khó cực cao, cho nên chúng ta thêm cho hắn một khối, vậy là hắn cũng đạt được mười khối " Hoa bà tử tuyên bố hết sức phấn khởi, chất lượng trận đấu lần này so với vài trận trước hiển nhiên là cao hơn nhiều, nhất là sự xuất hiện của Niệm Băng và Tiểu Thiên đã gây cho hắn sự rung động không thôi.

"Chớ một chút". Niệm Băng đột nhiên mở miệng ngăn cản không cho Hoa bàn tử nói hết lời.

Hoa bàn tử nghệt mặt trong giây lát rồi nói:" Niệm Băng trù sư, ngươi còn có ý kiến gì sao? ngươi mặc dù rút được sâm cực khó, nhưng lần này chúng ta trải qua nhiều lần hội bàn mới đưa đến quyết định cuối cùng, cũng chỉ có thể cho điểm như vậy mà thôi".

Niệm Băng mỉm cười:" Hoa lão bản, ta không cảm thấy kết quả đó đối với ta là không công bằng, mà là không công bằng cho Tiểu Thiên, trận tỷ thí này ta quả thật đã thua rồi, mọi người hãy hủy quyết định việc cấp thêm cho ta một khối tinh, vậy là ta chỉ có chín khối, thế thì ta và Tiểu Thiên ngang nhau, cho nên phải trải qua một trận đấu cuối cùng nữa mới quyết định trong chúng ta ai thắng ai bại, ngài xem như vậy có được không?"

Với tư cách là người đứng ra tổ chức thi đấu, Hoa bàn tử đương nhiên hy vọng trận đấu càng thêm đặc sắc, vừa nghe Niệm Băng nói những lời này hắn nhất thời mừng rỡ trong bụng, khen ngợi: "Niệm Băng trù sư, ngươi thật sự là "cao phong lượng tiết" (đạo đức tốt, có đức độ)!. Được, theo như ý ngươi nói, chúng ta sẽ tổ chức tỷ thí một trận cuối cùng, lấy kết quả trận đấu này làm kết quả cuối của "Hoa long trù nghệ thiêu chiến đại tái". Tối hôm nay, một khắc sau khi mặt trời lặn sẽ triển khai trận thi đấu này."

Niệm Băng và Tiểu Thiên nhìn nhau cười, họ kết bạn trong tình huống quyết đấu. Tiểu Thiên duỗi thẳng cái cái lưng mệt mỏi ra, cười ha ha:" Thật sự là mệt chết đi được! Niệm Băng, ngươi biết không, thi triển Âm Dương Điều Hòa Thái Cực thủ hao phí thể lực rất nhiều, không biết là tối nay ta có thể tái sử dụng được không đây?"

Niệm Băng cười: " Hy vọng ngươi có thể sử dụng được, ta còn muốn chứng kiến nó thêm vài lần nữa, đáng tiếc ta luyện không phải là đấu khí, nếu không thì đã quấn lấy bắt ngươi mang môn tuyệt học này truyền thụ cho ta rồi."

Nghe Niệm Băng nói như vậy, hai con mắt Tiểu Thiên đột nhiên sáng ngời, cười hắc hắc nói:" Là ngươi đang dạy ta đó sao? Ngươi mặc dù học không được Thái Cực thủ của ta nhưng ta lại có thể học tập đao pháp bảo bối của ngươi đó. Sau khi trận đấu kết thúc, ngươi chờ ta quấn lấy ngươi đi nhé " Nói xong những lời này, bản thân hắn nhịn không được cười to lên.


"Niệm Băng", thanh âm lạnh như băng vang lên cách đó không xa, Niệm Băng quay lại thấy Yến Phong đang đứng xa xa nhìn mình mặc dù thanh âm của hắn lạnh như băng nhưng thần sắc trên mặt lại nhu hòa: " Chúng ta lại gặp nhau, tìm một chỗ nào nói chuyện chứ?"

Tiểu Thiên đánh giá trên dưới Yến Phong vài lần, rồi hướng thẳng về Niệm Băng nghi vấn: "Là bằng hữu của ngươi à?"

Niệm Băng gật đầu, mặc dù hắn đối với tính cách của Yến Phong cảm giác như bị sốt lên, nhưng mà dù sao Yến Phong cũng từng giúp đỡ hắn, đối đãi với hắn cũng không có chỗ nào là bất lợi cả, làm sao mà có thể từ chối đây? " Cô nghỉ ngơi trước đi, ta cùng bằng hữu ra ngoài nói chuyện một chút" Dứt lời, hắn bước nhanh về hướng Yến Phong.

Yến Phong nhìn Niệm Băng đi tới bên cạnh mình, nét tươi cười trên mặt không khỏi tăng lên, hai người vừa đi ra khỏi khu nghỉ ngơi của trù sư, hắn dường như không thể chờ đợi được liền nói:"Niệm Băng, đã lâu không gặp, ngươi vẫn tốt chứ? Lần trước thật sự là quá thất lễ, phụ thân gọi ta về thủ đô quả thật rất cấp bách nên không kịp báo cho ngươi một tiếng"

Niệm Băng lắc đầu mỉm cười: "Không sao đâu, dù sao thì thân phận của ngươi và ta cũng không giống nhau."

Yến Phong buồn bã nói:" Ngươi cũng đã biết được thân phận của ta rồi. Ai…lần này phụ thân triệu ta quay về thủ đô cũng chính vì chuyện kế thừa ngôi vị hoàng đế. Phụ thân có tất cả bảy người con trai bao gồm cả ta, trên lý thuyết mà nói bảy người chúng ta đều có quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế. Phụ thân đã lớn rồi, vì để tránh cho sau này xuất hiện tranh chấp không cần thiết nên muốn xác định sớm người kế thừa vương vị, bởi thế ta mới trở về thủ đô. Vốn ý của phụ thân là muốn cho ngũ ca kế thừa, nhưng mẫu thân ta, cũng chính là hoàng hậu của Băng Nguyệt đế quốc lại cực lực phản đối. Mẫu thân ta sinh được hai người con trai, một người là đại ca ta, cũng chính là trưởng tử, về phương diện tài cán thì không bằng ngũ ca. Như vậy cũng không phải là quá lộn xộn nhưng dưới sự chủ trì của mẫu thân và cả gia đình mẫu thân đã khiến cho phụ thân ta khó xử vô cùng, cho đến bây giờ người thừa kế cuối cùng vẫn chưa xác định được. Cuốn vào loại tranh chấp quyền lực này thật là một việc thống khổ nhất, lần này ta vất vả lắm mới kiếm được cớ rời khỏi thủ đô, thật không nghĩ tới lại gặp ngươi ở chỗ này".

Nghe Yến Phong tự thuật lại, Niệm Băng có thể cảm giác được nỗi bi ai trong lòng hắn, sinh ra trong nhà đế vương vị tất đã là một chuyện may mắn, do quyền lực ở trước mặt mà thân tình đã không còn quan trọng. Hắn cũng đã từng có cảm thụ giống thế nên không kiềm chế được thở dài nói: " Thanh âm tục thế lưu, phân tranh hợp thời hưu, thùy năng phá danh lợi, thái hư nhậm ngao du"

Yến Phong toàn thân chấn động: " Huynh đệ, ngươi nói thật sâu sắc, hay cho câu "thùy năng phá lợi danh, thái hư nhận ngao du". Ngươi nói rất đúng, đối với ta quyền lực không có một chút hứng thú, bọn họ muốn tranh đấu thì để bọn họ tranh đấu đi, ta chỉ muốn trở thành tiêu diêu vương gia. Huynh đệ, chờ sau khi chuyện phiền toái của ta chấm dứt, chúng ta cùng nhau sướng du đại lục, thế nào?"

Niệm Băng giật mình lúng túng, cơ thịt trên mặt giựt giựt vài cái, vội đánh trống lãng sang chuyện khác: "Yến huynh, lần này ngài đến Hoa Dung đế quốc để làm gì? Hoa Dung mặc dù đối với Băng Nguyệt không có ý định xâm lược, nhưng quan hệ của hai bên cũng không phải là hợp tác hữu nghị ngài thân là vương tử lại tự mình đi đến Hoa Dung đế quốc không sợ bọn họ gây ra bất lợi sao?"

Yến Phong mỉm cười cảm kích:" Huynh đệ, chỉ là lần này ta đến không phải là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc, mà là phụ trách hộ tống tuyển thủ đại biểu cho đế quốc đến đây tham dự "Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái", vừa rồi ngươi không thấy có vài cổ xe ngựa nữa sao?"

Niệm Băng cả kinh, lúc này thì mới hiểu được. Đúng vậy, Long Trí đã từng có nói "Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái" mỗi nước đều phái hai tuyển thủ tham gia, mình là một tuyển thủ của Băng Nguyệt đế quốc, mà một người khác hiển nhiên là do Băng Thần tháp phái đến. Yến Phong lần này đến đây thì người ma pháp sư hộ tống của Băng Thần tháp kia đích xác là tuyển thủ thi đấu, như vậy xem ra người lúc trước cùng mình va chạm tinh thần lực đúng là người đó.

"Yến huynh, ta có thấy vài cỗ xe ngựa, lần này Băng Thần tháp phái người nào tới vậy?"


Yến Phong đối với Niệm Băng có thể nói là "tri bất vô ngôn"( biết gì thì nói nấy): "Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái" đã được triển khai nhiều năm nay, là do ma pháp sư giỏi nhất của ngũ đại đế quốc quyết đấu, người đạt được quán quân không chỉ là vinh dự, đồng thời đối với các đế quốc khác cũng là một sự uy hiếp, với ngũ đại đế quốc mà nói thì trận đấu này quả là trọng yếu phi thường. Từ khi giải đấu đầu tiên bắt đầu, đạt được quán quân nhiều nhất chỉ có Băng Nguyệt và Hoa Dung đế quốc, giải đấu lần trước chúng ta đã chủ quan nên bị Hoa Dung đế quốc đoạt mất giải quán quân. Lần này chúng ta nhất định phải giành lại, về điểm này ta thật sự tin tưởng mười phần. Vì việc giành được giải quán quân lần này, phụ thân của ta đã thỉnh cầu xin Băng Tuyết nữ thần tế tự phái ra đệ tử thực lực cường đại, Băng Tuyết nữ thần tế tự cảm động với lòng thành khẩn của phụ thân nên đã phái ra ma pháp sư Băng Vân tiểu thư là người ưu tú nhất trong hệ ma pháp sư trẻ tuổi. Băng Vân tiểu thư vài năm gần đây đã dần dần bộc lộ tài năng, đã đạt được mĩ danh "Thiên Ảo", băng hệ ma pháp của nàng thiên biến vạn hóa làm cho người ta khó lòng phòng bị."

"Thiên Ảo Băng Vân?" Niệm Băng thì thào nhắc đi nhắc lại cái tên này dựa theo lời của Long Trí, tuổi của tuyển thủ tham dự "Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái" không thể vượt quá 25, căn cứ vào sự giao phong tinh thần lực của mình và nàng lúc nãy thì thực lực của nàng không thể dưới mình, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ, cũng khó trách Yến Phong tin tưởng mười phần như thế.

Yến Phong gặp lại Niệm Băng tỏ ra rất hưng phấn: "Không sai, đúng là "Thiên Ảo Băng Vân", cái tên của nàng và bản thân nàng hoàn toàn trái ngược, nhất là tính cách, lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhân có vẻ mặt băng lạnh như thế. Như vậy cũng hay, ta ghét nhất là cùng cái loại này dây dưa lằng nhằng. Niệm Băng ngươi cũng là ma pháp sư, nên cùng Băng Vân tiểu thư học hỏi nhiều một chút, trên đường đi tới đây dường như ngoại trừ ăn cơm ra thì nàng luôn trong trạng thái minh tưởng, cũng khó trách ma pháp lực của nàng lại cao thâm như thế. Ai! Đáng tiếc là phụ thân đã cấp cho ma pháp sư công hội của đế quốc một suất thi đấu, nếu không chỉ cần Băng thần tháp phái ra hai tuyển thủ thì quán quân của "Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái" còn không thuộc về chúng ta hay sao?"

Niệm Băng trong lòng âm thầm cười khổ, Yến Phong ơi là Yến Phong! chỉ sợ ngươi không nghĩ tới, tên tuyển thủ mà ngươi cho là đồ bỏ đi lại đứng ngay trước mặt ngươi.

Trong lúc Niệm Băng đang suy nghĩ như thế nào mới có thể khỏi Yến Phong thì một âm thanh ẻo lã vang lên: " Niệm Băng trù sư, ngươi không đi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng à, ngươi ở chỗ này làm gì vậy?"

Không cần nhìn Niệm Băng cũng biết là ai tới rồi, trong lòng Niệm Băng bỗng dưng có chút buồn cười, nếu như vị Ma Suất Hồ Quang thật sự có sở thích về phương diện này, như vậy hắn cùng Yến Phong quả là một cặp trời sinh, một là bắc cúc hoa tới từ cực bắc của băng nguyệt đế quốc, một là ma suất nam cúc hoa nổi tiếng của Hoa Dung đế quốc.

"Xin chào Hồ Quang nguyên sóai, vị này là bằng hữu của ta từ xa tới, ta cùng hắn trò chuyện vài câu rồi trở về nghỉ ngơi."

Nghe được hai chữ Hồ Quang, ngay lập tức khiến cho Yến Phong chú ý, lãnh quang trong mắt chợt hiện lạnh nhạt nói: " Ngài là ma pháp sư Ma Suất Hồ Quang? gần đây hoạt động của Hoa Dung đế quốc các người dường như khá bận bịu nhỉ! "

Hồ Quang cũng nhìn thấy được Yến Phong, ánh mắt liền sáng ngời, mỉm cười:" Thất hoàng tử đi vào Hoa Dung đế quốc đã tới ngay lãnh địa của ta, thật sự là làm cho Hồ Quang ta hưng phấn, thất hoàng tử so với lời đồn còn anh tuấn hơn nhiều, chỉ là hơi tỏ ra lạnh nhạt chút ". Nguồn: https://truyenfull.vn

Yến Phong nhíu mày, tướng mạo anh tuấn không hề thua kém Niệm Băng, hắn thấy giữa trán "ma suất" đã xuất hiện một cỗ khí âm nhu, trong lòng liền không ngừng đánh giá thực lực đối phương. Hắn có dũng khí tới nơi này thì đã không sợ người khác nhận ra thân phận, nhưng mà hắn không nghĩ lại gặp thủ lãnh tập đoàn quân đông bắc của Hoa Dung đế quốc nhanh như thế.

"Đại danh "Ma Suất" của ngài Yến Phong ta đã sớm nghe qua, trong truyền thuyết thì ngài dường như là võ thánh trẻ tuổi nhất của Hoa Dung đế quốc, vài năm trước ta có may mắn bái kiến Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân, đã nghe bà nhắc qua ngài. Nghe nói có một lần ngài đã kiên trì trước mặt Băng Tuyết nữ thần tế tự đấu hết thời gian một bữa cơm mới thất bại, thật sự là làm cho ta bội phục " Yến Phong mặc dù nói rất bình thản nhưng giọng nói đã không còn khách khí nữa.

Nhìn hai "đại cúc hoa" của nam bắc này xuất ra hỏa hoa( hoa lửa, tia lửa) khi gặp nhau, trong lòng Niệm Băng âm thầm kêu khỗ không ngớt, trời ạ! ghép hai tên có đặc thù nữ nhân hướng vào nhau tuyệt không phải là chuyện vui vẻ gì.

Hồ Quang mỉm cười, ánh mắt càng trở nên ướt át nhìn Yến Phong đắm đuối: "Tiểu tử ngươi nói chuyện phải chú ý đúng mực, Băng Tuyết nữ thần tế tự sớm muộn gì ta cũng phải bái phỏng lần nữa, bất quá tuổi của bà ta đã không còn nhỏ."

Yến Phong hừ một tiếng lạnh như băng:" Nữ thần tế tự đại nhân đồng thọ cùng trời đất, cho dù bao nhiêu tuổi đi nữa bà vẫn là trụ cột của Băng Nguyệt đế quốc, ta nghĩ ta và ngài không còn gì để nói nữa. Niệm Băng, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện thôi" nói xong đưa tay phải ra kéo Niệm Băng đi.

Niệm Băng phản ứng cực nhanh, né nhanh qua sự lôi kéo của Yến Phong không một chút vết tích, rồi đi theo hắn hướng ra phía bên ngoài, ít đi một đóa cúc hoa bên mình chung quy cũng là một điều may mắn!