Niệm Băng nhìn hắn một cái, nói: "Cái nồi này bán bao nhiêu?"
Lão bản thử thăm dò, nói: "Vốn cái nồi này nên bán giá một kim tệ, bất quá, thấy ngài có ý muốn mua, ta giảm cho ngài nửa giá, năm ngân tệ đi, quá tiện nghi rồi."
Niệm Băng cất cái nồi vào lại trong hòm, lạnh nhạt nói: "Hay là ngài cứ lưu nó lại làm trấn điếm chi bảo đi." Nói xong cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài."
"Hả! Tiên sinh, tiên sinh, ngài chờ chút! Giá tiền có thể thương lượng, ngài ra giá đi." Lão bản vội vàng đuổi theo gọi Niệm Băng lại.
Niệm Băng nhìn về phía hắn nói: "Nếu là cả bộ trù cụ, ta sẽ xuất một kim tệ. Nguyện ý thì bán, không bán thì thôi, ngươi đưa ra toàn đồ giả, căn bản không phải của Thiên Tuyền Hiên."
Lão bản trợn mắt há hốc mồm nói: "Tiến sinh, những lời này không thể nói lung tung, sao ngài lại nghĩ đây là đồ giả?"
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Chất liện, sản phẩm của Thiên Tuyền Hiên màu sắc đậm hơn mấy thứ này một chút, nhưng lại càng nặng hơn một chút, hơn nữa ấn ký có phần không đúng. Dấu hiệu của Thiên Tuyền Hiên là hình tam giác, toàn bộ những thứ này ta trả ngươi một kim tệ đã là cao lắm rồi, nếu ta đoán không sai, ngươi thu mua những thứ này với giá thấp từ đâu đó mà thôi."
Lão bản vẻ mặt đau khổ nói: "Tiên sinh, cho dù là giả, nhưng ngài xem, nhiều thứ như vậy, một kim tệ cũng quá ít."
Niệm Băng hừ một tiếng. "Quá ít? Vậy ngươi tìm ai khác mua đi. Đồ giả như vậy, ở chỗ khác ta nhiều nhất cũng chỉ trả tám ngân tệ." Nói xong, lại làm bộ dáng muốn đi.
"Được, được được, dù sao ngài cũng là khách nhân đầu tiên của ta hôm nay, bán cho ngài giá một kim tệ vậy, ai, ta phải chịu lỗ rồi." Lão bản bộ dáng không cam lòng, nhượng bộ nói.
Niệm Băng lấy ra một kim tệ đưa cho lão bản, ôm lấy đống dụng cụ làm bếp ly khai cửa hảng. Nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, lão bản thấp lùn hừ một tiếng, tự nhủ: "Đúng là đồ đần, biết rõ là đồ giả còn mua, ta chỉ mất có ba ngân tệ là mua được rồi. Ân, lần buôn bán này lời không ít." Phải biết rằng một kim tệ đủ cho một nhà ba miệng ăn sống qua một tháng.
Rời khỏi cửa hàng, Niệm Băng đồng dạng cảm thấy may mắn. Đúng là đồ ngốc, thật là quá tốt, được lời lớn rồi. Dụng cụ Thiên Tuyền Hiên này không phải là giả, hắn cùng lão bản kia cò kè mặc cả như thế, chủ yếu là bởi vì giá mà lão bản đưa ta. Đồ của Thiên Tuyền Hiên, cho dù là bán rẻ cũng phải tới vài kim tệ, mà lão bản lại muốn bán cho mình một cái nồi năm ngân tệ, lại nghĩ tới Băng Lan thành là một thành thị thông thường, hắn dễ dàng đoán được lão bản kia mua được từ tay người không hiểu giá trị. Thiên Tuyền Hiên ở Hoa Lan Đế quốc, người bình thường rất khó nhìn thấy sản phẩm của họ, dưới tình huống lão bản không nhận thức được giá trị, Niệm Băng đương nhiên ép giá xuống.
Tìm một chỗ không người, Niệm Băng đem mỗi dụng cụ ra thu vào trong Không Gian Chi Giới, bây giờ cho dù phải ngủ ngoài trời cũng không sợ không có công cụ nấu ăn nữa. Trên đường về khách sạn, hắn vừa đi vừa thu mua các loại gia vị mình cần, bên trong Không Gian Chi Giới, ngoại trừ mấy thanh đao bảo bối ra, đúng là một phòng bếp di động.
"Tĩnh Tĩnh, ngươi dậy chưa?" Niệm Băng trở lại khách sạn thì đã là ban ngày, tự nhiên không có bảo vệ cản trở nữa, Niệm Băng đi thẳng lên lầu, đến phòng của mình. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Cánh cửa mở ra, Tuyết Tĩnh vẻ mặc bất mãn xuất hiện trước cửa. "Tối hôm qua ngươi làm gì?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Ta ngủ trên ghế ở đại sảnh."
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng nói: "Còn dám nói dối nữa, sau khi vào phòng ngủ, ta cầm một ít chăn mền đem xuống cho ngươi, nhưng ngươi đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi. Rốt cuộc là đi đâu?" Vừa nói nàng vừa kéo Niệm Băng vào phòng. Nghe Tuyết Tĩnh nói, Niệm Băng không khỏi cảm động, nhưng nghĩ tới tự do của bản thân sau này, hắn đành nhẫn tâm nói: "Ta chỉ tùy tiện tìm một chỗ nghỉ thôi."
Tuyết Tĩnh nhíu mày nói: "Khuya như vậy còn có nơi nào có thể ở sao? Mau nói thật đi, rốt cuộc là ở đâu." Mải hỏi Niệm Băng tối qua đi đâu, nàng cả cánh cửa cũng quên không đóng.
"Kỹ viện, chung quy vẫn có thể mà. Ngươi không biết mình rất phiền hay sao?" Niệm Băng giả bộ mất kiên nhẫn.
"Cái gì?" Thanh âm Tuyết Tĩnh nhất thời trở nên bén nhọn. "Ngươi, ngươi lập lại lần nữa, ngươi đi đâu?"
"Kỹ viện a! Sao vậy? Ở đó ngủ còn thoải mái hơn." Niệm Băng bày ra bộ dáng không quan tâm.
Sắc mặc Tuyết Tĩnh vốn hồng thuận nhất thời trở nên tái nhợt, nâng ngón tay chỉ Niệm Băng. "Ngươi, ngươi thế mà lại tới loại địa phương đó, ngươi, ngươi………"
Niệm Băng lạnh lùng nói: "Đi đến đâu là tự do của ta, mặc dù chúng ta là bằng hữu nhưng ngươi cũng không có quyền hạn chế tự do của ta, ta cũng là một nam nhân, đi kỹ viện không phải chuyện bình thường sao?"
Tuyết Tĩnh thanh âm run rẩy. "Được, ngươi được lắm Niệm Băng, ta đi cả ngàn dặm đuổi theo ngươi, thế nhưng ngươi lại đối đãi với ta như vậy?"
Niệm Băng trừng mắt nhìn Tuyết Tĩnh. "Làm gì mà khoa trương tới ngàn dặm. Tĩnh Tĩnh, ta nói rồi, đây là chuyện của ta. Ta coi ngươi là bằng hữu nên mới nói thật thôi."
Phẫn nộ khiến cho Tuyết Tĩnh khuôn mặt tái nhợt, đỏ bừng lên: "Tối hôm qua ta đồng ý cùng ngươi ngủ, ngươi lại ba bốn lần ngăn lại, nhưng ngươi lại đi kỹ viện, vì cái gì? Ngươi nói cho ta biết, vì cái gì?"
Niệm Băng ngồi xuống một bên, trong lòng hắn lúc này cũng có chút khẩn trương, không biết nên nói tiếp hay không, hít một hơi thật sâu, nói: "Rất đơn giản, chúng ta là bằng hữu, hơn nữa kỹ nữ thì không phải chịu trách nhiệm."
"Ngươi ….." Soẹt một tiếng, bảo kiếm đã rời khỏi bao, Tuyết Tĩnh chỉ mặt Niệm Băng. "Trong mắt ngươi, ta ngay cả kỹ nữ cũng không bằng?"
Niệm Băng lắc đầu nói: "Không, Tĩnh Tĩnh, ngươi phải hiểu, chúng ta ngoại trừ là bằng hữu ra không hề có quan hệ gì khác. Ta cũng không biết mình đã làm sai cái gì, đây là lần thứ hai ngươi dùng kiếm chĩa vào người ta. Ta cũng muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có quyền gì mà can thiệp vào tự do của ta, ta từ trước tới nay chưa từng nói mình là chính nhân quân tử, cũng không bắt buộc ngươi đi cùng với ta, nếu ngươi không hài lòng, lúc nào cũng có thể rời khỏi. Ta nghĩ, Tuyết bá phụ đang chờ ngươi trở về đó."
"Ta giết ngươi." Tuyết Tĩnh trong cơn tức giận đã mất đi lý trí, Niệm Băng vốn muốn lợi dụng tính tình nóng nẩy của nàng, nhưng không biết vì sao, ngay lúc này trong lòng đã có phần bất nhẫn.
Kiếm, mang theo quang mang hồng sắc đấu khí trực tiếp đâm tới ngực Niệm Băng, trong cơn phẫn nộ, Tuyết Tĩnh đã không còn suy nghĩ gì. Đang lúc Niệm Băng chuẩn bị phát động quyển trục Băng Tường Thuật, một đạo quang mang màu xanh không hề báo hiệu che trước người hắn. Đinh một tiếng, kiếm của Tuyết Tĩnh bị chấn bay ra vách tường, lam quang lóe lên, một thay kiếm đã đặt tren bả vai nàng, khống chế hoàn toàn Tuyết Tĩnh, khiến nàng không thể di động.
Niệm Băng kinh ngạc nhìn người trước mặt. "Tạp Lạc hội trưởng."
Người tới đúng là Tạp Lạc, ánh mắt hắn dừng trên người Tuyết Tĩnh, bình tĩnh nói: "Hỏa thuộc tính đấu khí. Như một áng mây phiêu dật bất định, khi bộc phát lại như bài sơn đảo hải, đây là Hỏa Vân đấu khí, ngươi cùng Thệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách có quan hệ gì?"
Khí tức lạnh như băng khiêu kích thân thể Tuyết Tĩnh, nàng căm tức nhìn Tạp Lạc ở trước mắt. "Ngươi không nên xen vào, cút ngay, ta muốn giết hắn."
Tạp Lạc có phần đù cợt liếc mắt nhìn Niệm Băng. "Ồn ào quá, ngươi muốn động thủ sao? Ngươi giết được hắn sao? Nếu chỉ là một chút hiểu lầm, giải thích ổn thỏa là được. Tiểu cô nương, chuyện tình cảm không phải cứ xúc động là có thể giải quyết được."
Tuyết Tĩnh sửng sốt một chút, rồi lại phẫn nộ nói: "Cút di, hiểu lầm cái gì? Hắn cũng đã tự thừa nhận mình đi kỹ viện. Thế còn gọi là hiểu lầm sao? Ngươi buông ta ra, ta muốn giết hắn."
Niệm Băng đứng đậy, đi tới bên cạnh Tạp Lạc, nói: "Tĩnh Tĩnh, ngươi tỉnh táo một chút, ta có cuộc sống của mình, ngươi đồng dạng cũng có cuộc sống của ngươi, chúng ta không thuộc cùng một thế giới, nếu là tàm cho ngươi tức giận, ta nguyện ý xin lỗi ngươi. Nhưng, ta tuyệt không bởi ngươi mà thay đổi cái gì, đồng thời, ta cũng không hy vọng ngươi vì ta mà có gì thay đổi. Tạp Lạc hội trưởng, ngài thả nàng ra đi."
Tạp Lạc thu lại kiếm quang trong tay. Khí tức khóa trụ thân thể Tuyết Tĩnh biến mất. Niệm Băng đi tới bên cạnh, đem thanh kiếm đâm trên tường rút xuống đưa cho Tuyết Tĩnh. "Trên người ta có hộ thể quyển trục, ngươi không làm thương tổn ta được đâu. Rất xin lỗi, Tĩnh Tĩnh, có lẽ ta đã khiến ngươi thất vọng rồi, nhưng đây mới là bản tính của ta. So với ngươi sau này mới biết rõ, không bằng ngay lúc này minh bạch."
Tiếp nhận thanh kiếm Niệm Băng đưa tới, Tuyết Tĩnh tay run nhè nhẹ. "Vì cái gì, vì cái gì cá ngươi đều đối xử với ta như vậy, ta có chỗ nào bất hảo, chẳng lẽ ta không xứng với ngươi hay sao? Vừa biết tin ngươi rời khỏi, ta lập tức đuổi theo, hơn nữa còn nguyện ý theo ngươi tới Áo Lan đế quốc, nhưng ngươi thì sao? Ngươi vừa làm gì? Ngươi đối với tấm lòng của ta như vậy sao?"
Niệm Băng im lặng, trong lòng thầm nghĩ: Rất xin lỗi, Tĩnh Tĩnh, ta không phải muốn cự tuyệt ngươi, mà là ta bây giờ căn bản không có tư cách tiếp nhận tình cảm của ngươi. Trong lòng ta bây giờ chỉ có cừu hận, cừu hận vì phụ mẫu, ta không thể để cho bất cứ sự tình gì làm phân tâm. Tĩnh Tĩnh, ngươi nhất định có thể tìm được một người tốt hơn ta, ta vĩnh viễn chúc phúc cho ngươi.
Trong lòng Niệm Băng, nữ tử có địa vị cao nhất, không thể nghi ngờ là Phượng Nữ, có lẽ là bởi Phượng nữ là nữ hài tử hắn gặp đaauf tiên, cũng có thể bởi vì Phượng Nữ là đẹp nhất trong chúng nữ, trong lòng hắn, địa vị của hắn tựa hồ không thể dao động. Cho dù như vậy, Niệm Băng cũng không có tỏ thái độ gì với Phượng Nữ, bởi vì, hắn biết bản thân không có tư cách, trước khi báo thù cho cha mẹ, hắn không có tư cách tìm kiếm tình yêu của chính mình, hết thảy đều phải đợi sau khi báo thù mới có thể lo lắng. Nhưng sẽ phải đợi bao lâu, ngay cả hắn cũng không biết. Cho nên, hắn không hy vọng thương tổn một nữ hài tử, cho nên hắn mới lựa chọn trốn tránh và rời khỏi, cố gắng tăng cường năng lực bản thân mới là thứ hắn theo đuổi. Niệm Băng không nói gì, Tuyết Tĩnh trong lòng càng phẫn nộ, đấu khí trên thân kiếm như ẩn như hiện, nhưng luôn luôn theo ý bản thân. Song, vô luận như thế nào nàng cũng không thể đâm tới, không phải vì bên cạnh có Tạp Lạc thâm sâu không lường được, cũng không phải bởi vì Niệm Băng còn có ma pháp quyển trục. Nhìn nam tử anh tuấn trước mặt, nàng tronglongf dù phẫn nộ, nhưng không biết vì sao, một loại cảm giác nói không nên lời khiến cho nàng dù thế nào cũng không thể quyết tâm thương tổn hắn.
Nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống, Tuyết Tĩnh vứt mạnh thanh kiếm xuống mặt đất, mặc kệ nước mắt chảy xuống, như một áng mây đỏ phiêu phiêu rời khỏi.
Người muốn thoát khỏi đã bỏ đi, nhưng Niệm Băng trong lòng càng thêm trầm trọng, Tĩnh Tĩnh, đi đường bình an, sớm trở về Băng Tuyết Thành, đây mới là địa phương của ngươi.
Tạp Lạc tiến lên hai bước, cầm thanh kiếm trên mặt đất lên, nhìn kĩ rồi nói: "Kiếm không tồi, hỏa thuộc tính, thân mình dùng xích dương trải qua bách luyện pháp chế tạo thành, dùng kiếm này có thể khiến cho hỏa thuộc tính đấu khí phát huy càng mạnh hơn. Lợi khí rất hiếm có đây! Ma pháp sư tiên sinh, ngài không thấy có chút đáng tiếc sao?"
Niệm Băng thở dài một tiếng, nhận lấy thanh kiếm, nói: "Chuyện đã rồi, chẳng có gì gọi là đáng tiếc cả. Kiếm là kiếm tốt, nhưng con người của ta lại không phải người tốt. Cứ gọi ta là Niệm Băng đi."
Tạp Lạc mỉm cười nói: "Nữ hài tử này tướng mạo không tê, tính tình dù nóng nảy một chút, nhưng bản chất lại rất tốt. Ngươi cần gì phải cự tuyệt người đuổi theo ngươi cả ngàn dặm?"
"Ta có sao? Ngươi nghe rồi đó, nàng là bởi hôm qua ta tới kỹ viện nên mới tức giận, ta rất xin lỗi nàng, nhưng nàng lựa chọn rời đi là chính xác nhất, con người ta như vậy, không xứng với tình cảm của nàng."
Nụ cười của Tạp Lạc càng nở rộng. "Ta so với ngươi còn lớn hơn vài chục tuổi đấy, thuật xem người cũng có chút thành tựu, mặc dù ngươi bề ngoài rất ôn hòa, nhưng bên trong lại có một loại người khác không có ngạo ý, người không kiêu ngao, nhưng lại có ngạo cốt. Ta nghĩ loại người như ngươi sẽ không tới kỹ viện làm chuyện không có ý nghĩa. Ta nói đúng không? Nếu ta đoán không sai, ngươi là bởi vì không muốn liên lụy tới cô nương kia nên mới bức nàng bỏ đi."
Lão hồ ly, đây là đánh giá của Niệm Băng về Tạp Lạc. "Mấy cái này lac việc tư của ta, Tạp Lạc hội trưởng không cần hỏi nhiều. Ngài tới đây tìm ta, chắc là đã chuẩn bị tốt mấy thứ kia."
Tạp Lạc mỉm cười nói: "Đó là đương nhiên, không biết Niệm Băng tiên sinh chuẩn bị tốt chưa? Đem vào đi." Nghe tiếng hắn, một gã nam tử cao lớn tráng kiệt từ bên ngoài đi vào, trên vai khiêng một cái túi, không cần mở ra xem, Niệm Băng cũng cảm nhận được ma pháp khí tức." Những gì ngươi muốn đều ở đây."
Niệm Băng gật đầu, nhìn qua cái bao ở trên bàn, tay phải giơ ra, lập tức bảy ma pháp quyển trục xuất hiện trong tay hắn, tất cả quyển trục này đều là dùng bạch quyển trục cao cấp nhất chế tạo. "Hội trưởng có thể lấy đi, bất quá nên cẩn thân. Ta sẽ nói cho ngài mấy quyển trục này là ma pháp gì."
Tạp Lạc thấy Niệm Băng không xem qua cái túi mình đem tới, mỉm cười nói: "Ngươi đã tin ta, ta sao lại không tin ngươi. Niệm Băng tiên sinh, thật cao hứng được hoàn thành giao dịch lần đầu tiên giữa chúng ta, sau này nếu ngài còn muốn bán ma pháp vật phẩm, ta luôn luôn hoan nghênh, giá cả không là vấn đề."