Băng Đá

Chương 7

Darwin theo Niki ra khỏi hiên trước, miễn cưỡng bỏ lại sự tiện nghi của ngôi nhà. Gió thổi dữ dội ngoài đây và ... Quỷ thật, có phải đó là băng ? Đống phân đó bao phủ mọi thứ, ngay cả chiếc Blazer. Hắn đã không chú ý đến băng chút nào khi họ đi ra ngoài trong suốt thời gian từ khi con chồn cái Loireli leo ra từ cửa sổ tầng hai và trốn thoát. Hắn đổ lỗi cho Niki về điều đó. Nếu ả để họ lại một mình với nhau, mọi thứ đã ngon lành. Hắn đã có một chút vui vẻ và Loireli không thể sắp xếp để chuồn khỏi cửa sổ. Bây giờ cái kẻ lạ mặt, người ló ra ở nơi nào đó, sẽ được vui vẻ.

Gã đàn ông, băng đá, là điều không có thật. Hắn nghĩ, trời phải có mưa tuyết trước đó, nhưng việc đi ra bên ngoài và nhận ra mọi thứ bị băng che phủ là một sự an bài chết tiệt.

Hắn cào vào mặt hắn, và nghĩ rằng hắn cần một liều meth khác nữa. Bọn họ vẫn còn dư thừa bên trong nhà, trừ phi mụ chó cái Niki đó sử dụng hết. Ả đang dùng nhiều hơn phần được chia của ả, hắn nghĩ một cách bực bội. Cô ả luôn làm điều đó và hắn đã mệt mỏi vì nó rồi. Phải, ả thích hợp với việc đưa ra những ý tưởng để kiếm nhiều tiền hơn, nhưng rồi ả đã tận dụng đống phân đó đến nỗi nó là sai lầm của ả, rằng họ phải có nhiều tiền hơn, bất kỳ cách nào.

"Đó là lỗi của cô." Hắn nói, bởi vì hắn đã mệt mỏi với sự cằn nhằn và kêu ca của ả và cách ả muốn đưa ra tất cả các quyết định. Hắn nhìn vào những trụ băng treo lơ lửng trên mái de của hiên trước. Đây cũng là sai lầm của ả, vì ả đã đưa ra ý tưởng sáng chói trong việc đi theo đến nhà Loireli, trong khi họ có thể lấy tiền của cô ta trong thị trấn, và bây giờ đã không mắc kẹt trên ngọn núi chết tiệt này. "Nếu như cô không bỏ cô ta một mình trên lầu thì cô ta đã không thể trốn đi được."

Niki phun trào trong cơn thịnh nộ. "Đồ chồn cái đó!" Ả gào lên, và bắn một phát đạn vào chiếc Mercedes của Loireli, điều đó phải làm cho ả cảm thấy tốt hơn, nhưng là sự lãng phí đạn, trong chừng mực Darwin bận tâm. Cái xe hơi ngu ngốc đó có cảm giác được điều gì sao? Họ không còn lại nhiều đạn, hắn tính toán, sau tất cả những phát họ đã bắn từ lúc sớm. Họ sẽ trở vào bên trong nhà và Niki sẽ tiêu tốn thời gian để làm cho chính ả một liều thuốc, nhưng không ai trong bọn họ kiểm tra còn lại bao nhiêu viên đạn trong khẩu súng. Rồi Niki quyết định họ phải đi tìm Loireli và khăng khăng đòi bọn họ phải đi ra ngoài, làm cho hắn phải mặc áo khoác và lấy đèn pin, nhưng Darwin đã đánh mất đi tất cả sự nhiệt tình của hắn cho điều đó. Niki có thể đi ra ngoài trong đống phân này nếu ả muốn; còn hắn trở vào trong nhà.

"Mày sẽ phải trả giá cho điều này !" Niki thét vào đêm tối như thể Loireli đang đứng quanh đó lắng nghe ả. Ả quay lại đối diện Darwin, gương mặt ả xoắn vặn và méo mó, đôi mắt trũng sâu nhìn trừng trừng vào hắn. "Khi chúng ta tìm thấy Loireli và giết gã con hoang đi cùng cô ta, tôi sẽ để cho anh có cô ta. Điều đó sẽ dạy cho con chồn cái đó một bài học vì đã dám chơi trò với tôi."

Bây giờ, điều đó nghe đã có vẻ thú vị. Tinh thần của Darwin được kéo lên y như hắn ta đã lấy lại được sự hứng thú. "Chắc chứ ?"

"Miễn là anh để tôi quan sát và anh làm nó tổn thương. Tại sao không chứ ? Hãy dạy cô ta giao hợp với tôi." Niki thêm vào dưới hơi thở.

Không tệ. Có lẽ cũng đáng bõ công để đi ra ngoài trong thời tiết này vì điều đó. Loireli... Đám phụ nữ giống như cô ta nhìn xuống qua mũi của họ vào hắn. Thật tốt khi có ai đó giống như cô ta để làm điều mà hắn muốn làm, đối xử bất kỳ cách nào mà hắn thích. Phải, đó sẽ là điều vui thú. Có lẽ hắn sẽ giữ cô ta lại. Có lẽ hắn sẽ tống khứ Niki và tập dượt Loireli cho thích hợp. Một hay hai liều meth và cô ta sẽ nài xin nó, bằng lòng làm bất kỳ thứ gì hắn nói với cô ta, chỉ cần hắn duy trì việc cung cấp ma tuý cho cô.

Họ tìm thấy vài cái đèn pin trong ngôi nhà, và mỗi người mang theo một cái : Một khẩu súng trong một tay, và đèn pin trong một tay khác. Một cách thận trọng họ tìm đường bước xuống bậc cấp, và Darwin níu lấy tay nắm cửa của chiếc Blazer.

"Đừng ngu thế chứ, đồ ngốc !" Niki cáu kỉnh. "Nếu bọn họ trốn trong rừng và chúng ta đuổi theo bằng chiếc Blazer, thì làm thế quái nào chúng ta có thể thấy bọn họ? Trừ phi bọn họ đủ ngu xuẩn để đứng giữa đường, chúng ta sẽ không đi xe. Bọn họ đi bộ nên chúng ta cũng phải đi bộ."

Ả đã gọi hắn là đồ ngốc. Hắn nghĩ. Nỗi oán giận sôi sùng sục trở lại. Hắn không phải là người đã để Loireli thoát được vào lúc đầu.

Hắn chĩa họng đèn pin xuống con đường dẫn vào nhà. Tia sáng cắt qua bóng tối, nhưng không hoàn toàn soi sáng được một vùng của lối đi. Trời quá tối và đèn pin không đủ lớn; chúng đủ tốt cho việc tìm đường đi quanh một ngôi nhà nếu bị mất điện, nhưng chúng không đủ tốt cho một kẻ đi săn. Dù vậy, có chúng cũng còn tốt hơn không có gì hết. Loireli và bạn cô ta phải ở một nơi dưới đó, và họ không có vũ khí. Nếu họ có thì họ đã phải bắn trả khi họ chạy trốn. Họ rõ ràng đang trốn, chờ đợi cho đến khi họ nghĩ rằng hắn và Niki đã đi ngủ trước khi lẻn vào nhà. Chỉ một lý do là bất kỳ ai phải ở lại bên ngoài trong mớ hổn lốn này nếu họ không có lựa chọn nào khác.

Hắn sẽ bắn gã đó ngay tức khắc, bỏ hắn ngoài đường, rồi sẽ không có cách nào cho Lolly trốn thoát nữa. Trí tưởng tưởng của hắn tiếp tục, và hắn nhớ lại cách xinh đẹp và mềm mại mà cô có, cách tuyệt diệu mà cô cảm thấy. Dù vẫn quan sát điều hắn đang làm, Darwin bước một bước, và chân hắn trượt khỏi chỗ đứng. Hắn ngã dập mông xuống đất, chiếc đèn pin bị văng mất, nhưng hắn xoay sở giữ được khẩu súng. Sự va chạm khua lách cách xương hắn, lấy đi hơi thở của hắn. Và Niki, cô ả khốn kiếp, đang cười gập người bên trên hắn.

"Hãy đi ở rìa đường ấy, khờ quá" Ả nói, chiếu họng đèn của ả vào mặt hắn và thực sự làm loá mắt hắn. Tuyệt thật. Bây giờ thì hắn không thể nhìn thấy gì hết trong một lúc nữa.

Darwin chầm chậm đứng lên, đến rìa của lối vào và dẫm trên một vạt cỏ. Chỉ khi hắn ở đó, hắn mới cố tìm lại đèn pin và một phần lòng tự trọng của hắn. Hắn nhìn xuống con dốc, tưởng tượng về người đàn bà mà hắn khao khát đến tận xương tuỷ đang trốn ở đó, ở một chỗ nào đó. Hắn sẽ bắt cô trả giá cho điều này. Hắn không để Niki biết được hắn đau mông biết bao, vì ả sẽ đùa cợt hắn nếu ả biết. Niki có một tính nết hèn hạ bên trong và ả không quan tâm đến người mà ả tuỳ thuộc vào.

Tốt thôi. Chết tiệt ả! (Fuck her!) Không , quên điều đó đi. Hắn thích cùng với Loireli hơn. Hắn sẽ bỏ rơi Niki, lấy Loireli thay thế.

"Loireli ơi !" hắn gọi với một giọng ê a. "Bé ở đâu ? Loireli ? Đến đây. Bé yêu. Đến với bố nào !"

Niki cười lớn lần nữa. Tối nay ả có vẻ dễ bị chọc cười, chuyển nhanh từ cơn thịnh nộ đến tràng cười với lý do mong manh nhất. Luồng gió băng giá thổi những giọt mưa nhức nhối vào mắt họ. Mông hắn đau đớn. Họ đang đuổi theo sau hai người , những kẻ có một lợi thế quan trọng: ở trong bóng tối, nhưng vào lúc đó, hắn không bận tâm nhiều về điều đó. Loireli sắp phải trả giá cho việc chạy trốn khỏi bọn họ.

Hắn nhớ lại vẻ khiếp sợ của cô khi hắn có cô trên sàn bếp. Hắn thích điều đó, thích cảm giác của quyền lực, của việc biết hắn có thể làm cho cô trở nên sợ hãi đến mức cô phải bất tỉnh. Yeah, hắn thích việc có cô ở xung quanh trong một thời gian. Hắn muốn chỉ cho cô thấy cách ma tuý có thể làm cho cô cảm thấy, thích việc cô cầu xin hắn về nó – và về bất kỳ điều gì khác mà hắn muốn cho cô. "Tôi nghĩ tôi muốn cô ấy say thuốc lúc này." Hắn nói khi hắn bước từng bước xuống đồi. Nếu cô say thuốc, cô sẽ thích những gì hắn cho cô dù cô có muốn hay không.

"Anh cứ đè cô ta xuống, tôi sẽ tiêm ma tuý vào cô ta." Niki nói, rồi giống như một công tắc đèn được bật lên, chiếu thẳng vào sự giận dữ lần nữa. "Con chồn cái khốn kiếp !"

"Những việc đó dành cho tôi ." Hấp tấp với vẻ đề phòng, Darwin cố gắng vội vã. Chân hắn trượt lần nữa và tay hắn xoay như chong chóng cho đến khi hắn lấy lại được thăng bằng. Vừa chửi rủa hắn vừa đi chầm chậm xuống. Hắn đừng để ngã càng tốt, thì hắn sẽ bẻ gãy thứ gì đó hắn cần càng trễ. Cười khúc khích, hắn gọi lần nũa. "Loireli, Sẵn sàng hay không thì anh cũng đến." Hắn cười lớn với sự chơi chữ của chính mình – và Niki nghĩ hắn là kẻ ngu ngốc.

Gabriel phản ứng ngay lập tức với tiếng nổ dứt khoát của cú bắn, kéo Lolly lên trên đường đê, lùi lại vào trong rừng. Một cái liếc nhanh cho thấy những tia sáng đèn pin đang nhảy múa khi những kẻ nghiện đi xuống đồi, gần như không ở xa như họ muốn. Bọn chúng không bị ép buộc phải cắt xuyên qua rừng mà đi thẳng từ ngôi nhà đến lối vào, việc này đỡ tốn thời gian cho chúng. Bọn chúng ở cách xa không quá năm mươi yard.

May mắn là bọn chúng không thể di chuyển nhanh được như anh và Lolly có thể. Không may là chúng có thể dùng đèn pin và có vũ khí. Nếu chúng chiếu ánh đèn vào rừng đúng chỗ và đúng lúc, chỉ cần một phát súng với phân nửa tử tế thôi thì anh và Lolly sẽ phải nằm chung với lũ vịt.

Trong thời tiết này, việc ngồi chồm hổm trong rừng không phải là ý kiến hay. Họ phải duy trì sự di chuyển để họ không trở nên quá lạnh, nhưng đồng thời việc di chuyển sẽ làm lộ vị trí của họ. Anh hy vọng những cành cây không bắt đầu gãy.

Anh tìm thấy một cây thông lớn và sắp đặt Lolly vào phía sau nó, che giấu cô tốt nhất có thể giữa thân thể anh và thân cây. Anh cúi đầu xuống đến mức miệng anh chạm vào tai cô. "Sau khi bọn chúng đi qua, chúng ta sẽ rút lui theo lối cũ. Bọn chúng sẽ không nghĩ ra điều đó, và chúng ta sẽ trốn trong gara cho đến sáng."

Cô gật đầu, đầu cô di chuyển tựa vào vai anh. Gabriel hy vọng rằng anh không phạm sai lầm. Anh muốn đến chiếc xe tải, lấy một ít cà phê, lấy chiếc nón len đan đông cứng này ra khỏi đầu anh. Anh đã bị mất thân nhiệt khá nhiều qua đầu của anh đến mức anh không chắc anh còn có thể chịu đựng thêm được bao lâu nữa, nhưng anh không muốn nói với Lolly. Anh không muốn cô cảm thấy mặc cảm tội lỗi vì đã lấy áo poncho của anh. Không phải vì lỗi của cô mà hai kẻ nghiện meth mất trí đang săn lùng họ, không điều nào trong những điều này là lỗi của cô.

"Nếu chúng ta may mắn, chúng sẽ bị bẻ gãy cái cổ ngu ngốc của chúng ngay thôi." Anh sẽ không bận tâm chút nào. Anh sẽ để thân thể của chúng ở nơi chúng nằm, và đưa anh và Lolly về lại ngôi nhà nhanh nhất anh và Lolly có thể di chuyển.

Lolly gật đầu lần nữa.

Dĩ nhiên, họ đã không có nhiều may mắn cho đến tối nay; vậy điều khác biệt là gì để cho họ có may mắn bây giờ ?

Trong khu rừng phía sau họ, anh nghe tiếng kêu răng rắc của gỗ đang gắng sức chống lại trọng lượng của băng đá, và âm thanh gây ra một cái rùng mình xuống lưng anh, không thứ gì để làm với giá lạnh và mọi thứ để làm với nỗi khiếp sợ. Lolly cũng nghe thấy nó. Đầu cô nhấc lên và anh cảm thấy sự yên lặng trong thân thể cô khi cô lắng nghe, chờ đợi. Những cành cây bắt đầu rơi xuống thật là điều dễ dàng trong cơn bão, nhưng khi anh lượng định số lượng cây chết trong khu rừng này và gió sẽ làm chúng rơi xuống chẳng bao lâu nữa, anh biết họ cũng không còn lâu nữa. Câu hỏi là những cành cây đó sẽ rơi xuống sớm như thế nào, và rơi xuống với phạm vi như thế nào ?

Những cành chết rơi đầu tiên, những cành còn sống tiếp sau đó. Rồi những đọt cây sẽ vỡ ra từng mảnh và rơi xuống; vào buổi sáng toàn bộ cây cối sẽ bị ngã xuống. Nếu họ không rời khỏi ngọn núi ngay, họ sẽ không thể đi đâu trong một thời gian.

"Loireli, Sẵn sàng hay không thì anh cũng đến."

Lolly rung rẩy trong cánh tay anh khi cô nghe giọng nói du dương bỡn cợt đầy hoang dại của gã đàn ông đã xâm chiếm nhà cô. Gabriel không thích cách gã đàn ông gọi tên cô, không thích cách Lolly run lên vì sợ. Cô đã không cho anh biết bất kỳ chi tiết nào về điều xảy ra trong ngôi nhà trước khi anh đến – không có thời gian – nhưng anh biết về cách hung bạo mà những kẻ nghiện meth có thể làm. Bất kể điều gì đã xảy ra – anh sẽ tìm ra sau, nếu như họ sống sót – cô sẽ phải bàn về chúng.

Anh chưa bao giờ nghĩ anh có thể ngưỡng mộ Lolly Helton, nhưng chết tiệt nếu như anh đã không. Không chỉ vì cô có thừa gan dạ và ý thức chung, không một lần cô phàn nàn, dù anh biết chân cô bị giá lạnh hành hạ trong đôi giày thể thao đế mềm không phù hợp. Nhiều người, với sự biện minh tuyệt hảo, sẽ sẵn sàng ngồi lại và bỏ cuộc, nhưng Lolly chỉ rụt đầu cô xuống và cố gắng bước đi. Bằng vào sự quyết tâm đó, điều gì đó ắt đã phải xảy ra làm cho cô phản ứng với kẻ nghiện meth đến nỗi này.

Anh siết chặt tay anh quanh cô, đem lại cho cô cả sự bảo vệ lẫn nguồn an ủi. "Anh sẽ không để hắn làm tổn thương em đâu." Anh nói trong hơi thở, vì bây giờ hai kẻ nghiện đã đến gần hơn, ngay cả một giọng thấp cũng là quá ầm ĩ. Đó là một lời hứa mà anh có ý định giữ, dù xuống địa ngục hoặc bị nhấn chìm, trừ phi anh chết. Một cách dứt khoát, anh đánh giá tình hình, nếu hai kẻ đó vượt qua bằng cách cố đi tới, và đủ xa khỏi anh và Lolly đến nỗi họ có thể đi trở lên lại ngọn đồi mà không lôi kéo sự chú ý đến họ .... Có vài thứ bên trong gara anh có thể sử dụng như một thứ vũ khí, nếu có một cuộc chạm trán.

Lolly nghiêng về phía trước, tựa vào anh. Cánh tay cô vòng qua thắt lưng anh siết chặt. Họ có quá nhiều quần áo để có thể chia sẻ thân nhiệt, nhưng việc tiếp xúc cũng tốt. Gabriel dịu dàng khum tay phía sau đầu cô, giữ chặt nó trên vai anh. Tất cả mọi thứ bây giờ họ phải làm là rất yên lặng và rất bình tĩnh, và cầu nguyện là họ không bị nhìn thấy. Nếu họ có thể ở lại đây trong thời gian lâu hơn, nếu họ có thể tan vào trong bóng tối và trở nên vô hình...

Chẳng mấy chốc những kẻ nghiện đã ở quá gần, thậm chí không thể trao đổi một lời thì thầm. Anh cảm nhận sự căng thăng cuộn lên trong từng bó cơ của cô, nhưng cô không động đậy. Vượt qua tiếng gió, anh có thể nghe hai kẻ đó nói chuyện khi chúng chọn đường xuống đồi, thỉnh thoảng chiếu ánh đèn pin của họ vào rừng. Chiếc đèn pin là loại tiêu chuẩn gia đình, ánh sáng yếu ớt so với cái anh sử dụng, nhưng anh và Lolly chỉ vừa vặn bên trong hai cạnh thân cây và ánh đèn dễ dàng xâm nhập xa hơn nơi đó. Anh giữ gương mặt anh giấu xuống dưới, vì sự nhợt nhạt tương đối của làn da trần gần giống như đèn hiệu trong bóng tối.

Sự thay đổi so với trước đó vài giờ đủ gây choáng váng. Khi anh rời khỏi nhà của cha mẹ anh, Gabriel trông đợi làm nên một cuốc chiến với thời tiết và với Lolly, nhưng điều này... điều này chưa bao giở lướt qua tâm trí anh.

Một luồng sáng vừa loé lên cách bên phải anh vài feet. Thân cây mà họ trốn phía sau che dấu cho họ nhưng không đủ, không đủ với luồng sáng chiếu nghiêng. Nếu họ di chuyển trong sự sắp xếp để giữ thân cây nằm giữa họ và hai kẻ nghiện, họ sẽ tạo ra quá nhiều tiếng ồn. Có những cành cây con, những bụi cây hoang dại, ngay cả những chiếc lá chết đang chờ mục rữa từ sự rụng lá của mùa thu - không kể băng đá - đều nằm bên dưới chân họ. Ngay cả trong tiếng gió rít, sự di chuyển đó sẽ cảnh báo cho những kẻ săn mồi về nơi ẩn nấp của họ nhiều hơn là ánh đèn pin bất chợt có thể tìm ra họ.

Lolly nín thở. Anh cũng vậy. Và khi vận may - vận may cực kỳ tệ - có được, một ánh đèn soi vào tay áo anh. Anh quan sát nó từ góc mắt, nhìn nó di chuyển qua, rồi đột ngột quay lại và chiếu vào mặt anh. "Tôi tìm được rồi.Darwin, lại đây !"

Bây giờ việc giữ im lặng chẳng còn giá trị nữa. Gabriel đẩy Lolly khỏi thân cây, khỏi ánh đèn, lao tới một chỗ ẩn nấp sâu hơn. "Chạy." Anh nói, vồ lấy cánh tay cô, và cả hai cùng chạy trối chết khi một tiếng súng vang lên phía sau họ.

...

Niki nhắm vào rừng, nơi ả thấy người đàn ông, gương mặt của anh ta, một mảnh màu trắng đáng chú ý trong bóng tối, và bắn, nhưng ả đã quá chậm. Cả hai đã trốn mất, nhưng ả nghe được tiếng lạo xạo của họ đi vào sâu hơn trong rừng. Ả sẽ lạc mất họ ở đó, nhưng ả không thích để bất kỳ ai thoát khỏi ả, đặc biệt là những con chồn cái giàu có kiêu kỳ giống như Loireli. Ả bắn lần nữa, cánh tay ả hướng theo tiếng động họ tạo ra khi chạy. Điều này giống như đi săn, ả nghĩ trong một sự hứng khởi thoả mãn, khi ả đi theo họ vào trong rừng. Loireli Helton và bạn của cô ta giống như những con nai, một con nai cái và một con nai đực, chạy trốn khỏi nguy hiểm, chạy trốn khỏi khẩu súng của ả. Ả thích cái suy nghĩ rằng họ đang điên cuồng trong sự khiếp sợ và hoàn toàn không phòng bị.

"Đừng bắn cô gái !" Darwin la to với vẻ thật sự quan tâm trong giọng hắn.

"Cứ làm như tôi có thể thấy được thứ mà tôi bắn vào ấy!" Niki thét lên. Đồ con hoang, tất cả những gì hắn muốn là cô gái. Hắn đã thực sự tốt vào lúc ngồi yên trên mông của hắn và để ả làm tất cả công việc, rồi nói với ả cách làm. Ả sẽ làm tốt hơn mà không có hắn, và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, thời cơ đang đến khi ả làm vài thứ cho điều đó. Dù vậy, ngay bây giờ, ả còn phải truy lùng bọn nai. Ả đi thẳng tới, bàn chân ả kiên quyết hơn, một lần nữa ả đi vào bên dưới rặng cây. Ả chọn lựa kỹ lưỡng bước chân, rồi, tiếp tục với khuynh hướng đó, ả sẽ nghe thấy bọn nai của ả, vuốt bàn tay ả từ cạnh này đến cạnh kia của cò súng cho đến khi nó phát ra âm thanh lách cách, và không có nhiều viên đạn rời khỏi. Phía bên phải ả, Darwin cũng đang bắn, rốt cuộc, nỗi bận tâm về việc không để hai kẻ bỏ trốn chạy thoát vẫn nhiều hơn việc làm bị thương hoặc giết chết chiến lợi phẩm của gã.

Không ai trong bọn họ được huấn luyện làm xạ thủ. Thậm chí vào một dịp tốt, tất cả những gì họ có thể làm là chĩa súng và kéo cò, không giống như điều họ thường quan tâm xem họ có tìm được thứ gì đó hoặc không. Chỉ với nỗi sợ súng đạn, nỗi sợ bị bắn cũng thường đủ để làm cho ai đó thực hiện điều mà họ muốn, và khi họ bắn ai, nó luôn ở nơi gần như không có nghi vấn về việc mất tích. Trước đó họ chưa bao giờ cần nhiều hơn một , hoặc hai, có lẽ là ba viên đạn để lấy được thứ họ muốn.

Khoảng vài giây sau, Darwin hết đạn. Họ ngừng lại, không biết chắc phải làm gì lúc này. Họ lia ánh đèn ra xung quanh nhưng không thể thấy gì ngoài những thân cây tối đen, những bụi rậm và băng đá. Hay thật, không tuyệt sao? Họ ở đây, đứng trong rừng, lạnh giá, giận dữ và thực sự bị mất vũ khí. Trên tất cả, con chồn cái Loireli đã trốn thoát lần nữa. Trong lúc thừa mứa tiếng động ở trong rừng, chẳng có thứ nào có vẻ xuất phát từ những kẻ trốn chạy đó.

Một cảm giác nhột nhạt cảnh báo trườn dọc theo xương sống của Niki. Không có đạn, ả không còn cảm thấy tự tin như ả đã có cách đó ít phút. Có lẽ điều này không chắc là một ý tưởng tốt, hơn nữa, ả đã sa sút kể từ liều ma tuý cuối cùng, và ả cần một liều khác kha khá ngay. Ả sẽ thấy tốt hơn liền.

"Thôi quên đi." Ả giận dữ nói. "Chúng ta sẽ trở về ngôi nhà và tìm sự ấm áp, vào buổi sáng, khi mặt trời lên và làm tan băng trên con đường, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này."

"Nhưng còn Loireli?" Darwin hỏi, rên rỉ như một cậu bé làm rơi cây kem của cậu ta xuống cát.

Niki dằn cơn ghen đang trào dâng của ả xuống. "Con chồn cái Loireli của anh và gã bạn của nó sẽ bị tê cóng đến chết ở ngoài đó." Với khẩu súng vô dụng của mình, ả ra hiệu vào trong sâu của khu rừng. Nó quá tối, cứt thật, giờ đây cuộc đi săn đã mất đi sự lôi cuốn của nó, băng giá đã bắt đầu thấm qua áo choàng của ả.

"Nhưng...?"

"Anh muốn tiếp tục tìm kiếm? Tốt, Đi về bên phải ấy. Tôi sẽ trở lại ngôi nhà và tự mình vui thích."

"Chỉ mất năm phút để tìm xung quanh và ..." Có một tiếng xào xạc mơ hồ phía sau họ. Darwin vẫn đi tiếp. Ánh sáng từ chiếc đèn pin của hắn nhảy múa ngang qua sàn khu rừng tối. "Bà có nghe thấy gì không?"

Quá trễ, Niki nói. "Tắt đèn đi." Ả lần mò bàn tay đeo găng giá buốt nhấn nút tắt trên chiếc đèn ả đang cầm để tránh lộ vị trí, nhưng đã quá trễ. Trong ánh sáng đèn pin của Darwin, ả trông thấy một cành cây dài, mập đập xuống theo đường cong từ phía sau giống như một cú phát bóng chày nện vào bên cạnh đầu hắn.