Bàn Về Việc Làm Sao Tóm Được Một Vị Kim Chủ Thiệt To

Chương 6

Khúc Ninh bất mãn, “Sao anh lại ở đây?”

Từ Vĩnh Duệ nghiêng đầu ho khan hai tiếng, sau đó cười cười, “Tôi hơi bị đau dạ dày, hôm nay xin nghỉ, không ngờ còn có thể gặp hai người.”

Tại sao cứ nhất định phải là hôm nay đau dạ dày hôm nay xin nghỉ? Tại sao cứ phải đụng độ trùng hợp như vậy? Cái này tuyệt đối là có mưu tính trước đi!

Vé máy bay của Địch Giang là tám giờ tối, sáu giờ phải từ đây đi ra sân bay, đầy đầu Khúc Ninh đều nghĩ tới sáu tiếng đồng hồ còn lại của cả hai lại bị trắng trợn nuốt mất một giờ, ài sao sáng nay mình dậy trễ chi vậy!

Khúc Ninh cúi đầu chán nản và cơm.

Dần dần có một ít cảm giác nguy cơ, Từ Vĩnh Duệ rất biết nói chuyện, một chuyện nhỏ trong đoàn phim mà có thể kể tới thú vị, còn không bỏ lơ Khúc Ninh, thỉnh thoảng sẽ hỏi han cậu, đưa luôn cậu vào trọng tâm câu chuyện, cho cậu nói một vài đánh giá ngắn gọn, nhìn như ba người trò chuyện hoà thuận vui vẻ.

Khúc Ninh suy nghĩ một chút, trước đây toàn là ra tay ở cự ly xa, chưa từng có kinh nghiệm chống lại tình địch chính diện kiểu này, biểu hiện của Từ Vĩnh Duệ quá tốt, lúc này mà mình có bất kỳ lời nói hay động tác nào không phù hợp, chỉ càng khiến mình trở nên bất lực.

Biết rõ, và thật sự đối mặt, luôn luôn không hề giống nhau.

Khúc Ninh mò tới cọ cọ Địch Giang, tay trái dưới mặt bàn cố gắng vươn ra, muốn nắm tay hắn.

Đưa đến phân nửa, cậu phát hiện hai tay Địch Giang đều đặt trên bàn, hắn ăn uống thật ưu nhã nghiêm chỉnh, sao mà giống cái dạng như mình được.

Tay rũ xuống, lại không cẩn thận đụng phải chân hắn, Địch Giang liền nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu.

Nụ cười kia, cũng bất quá là vì một giây trước Từ Vĩnh Duệ nói gì đó mới cười.

Khúc Ninh cầm đũa chọt chọt cơm trong chén, lòng chua xót đến muốn rơi nước mắt, cậu liều mạng hít sâu, đừng có bần đến thế, đừng có mất mặt trước mặt hắn.

Sáng nay mới nhận ra được hạnh phúc vô cùng, thoáng cái đã té xuống đáy cốc.

Địch Giang luôn có thể nắm dắt tâm tình của cậu như vậy đi.

Khúc Ninh lại đang thất thần, trước đây sao lại cảm thấy mình thắng nhỉ, à, là bởi vì thái độ của Địch Giang, Địch Giang nuông chiều, cũng như vậy, giờ khắc này, cách làm của Địch Giang cũng đã khiến mình hiểu rõ.

Khúc Ninh nghĩ thông suốt một chút, tình địch cái gì, tình địch nhiều hay ít đều là mây bay, trọng điểm nằm ngay tại Địch Giang, lấy không được tâm của Địch Giang, thì đánh bại một ngàn tên, còn có thể chui ra tên thứ một ngàn lẻ một.

Thật khó quá.

Em thích anh như vậy, sao anh không thể thích một mình em thôi.

“Tôi nói sao quan hệ giữa Tiểu Ninh và anh Lăng lại tốt như vậy, tôi còn có hơi ước ao đó, Tiểu Ninh cậu nói một chút xem.”

Tự nhiên bị điểm danh, Khúc Ninh có chút mờ mịt, “Hả?”

Mặt mày Từ Vĩnh Duệ vẫn tươi như hoa, “Anh Lăng đó, cậu không phải rất thích ảnh, quan hệ còn rất tốt sao, luôn ở phòng ảnh tới nửa đêm, lần trước ảnh bệnh cậu còn chăm sóc ảnh suốt đêm mà.”


Địch Giang quay đầu nhìn cậu, đưa tay nắm lấy cậu, nhướn mày, “Thật à?”

Khúc Ninh không dám ngẩng đầu, sợ hắn sẽ thấy được viền mắt đỏ đỏ của mình, trong đầu cậu đang rối một nùi, còn chẳng biết bản thân đang nói gì, “Ừ… Anh Lăng rất săn sóc em, ảnh tốt, giúp em rất nhiều…”

Từ Vĩnh Duệ hiểu rõ cười nói, “Đúng không, toàn bộ đoàn phim đều bảo anh Lăng đối với cậu tốt nhất.”

Thấy cậu không phản ứng, Từ Vĩnh Duệ cười cười, đổi trọng tâm câu chuyện.

Địch Giang rút tay về, độ ấm trên mu bàn tay tan biến, Khúc Ninh vươn tay bắt lại, không bắt được.

Địch Giang và Từ Vĩnh Duệ trò chuyện không coi là quá nồng nhiệt, thế nhưng cái gì có thể nói là nói được, thỉnh thoảng xen vào đôi lời đánh giá nhàn nhạt, có lẽ nói, tài ăn nói của Từ Vĩnh Duệ luôn rất khéo léo, hai người trò chuyện với nhau thật vui, tựa như bạn tốt nhiều năm.

Khúc Ninh buông đũa, tiếng Từ Vĩnh Duệ cười nói lượn quanh bên tai, kiểu gì cũng ăn không vào.

Cậu tìm cớ chạy vào toalet, lấy nước lạnh rửa mặt, sắc mặt cuối cùng cũng trông không đến nỗi chật vật nữa, cậu còn chưa có thua đâu, khí tràng cũng không thể thua được.

Khúc Ninh trở lại, hai người bọn họ cũng đã ăn xong, Khúc Ninh kéo lấy tay Địch Giang dưới bàn, nhẹ giọng nói, “Em còn hơi mệt, về sớm nghỉ ngơi thôi.”

Địch Giang gật đầu.

Khúc Ninh thoải mái hơn chút, dù gì Địch Giang cũng không bảo mình tự về trước, cậu lại được tiếp vài phần động lực, đứng lên khách khí tạm biệt Từ Vĩnh Duệ, “Bọn tôi về trước, dạ dày anh khó chịu nhớ phải chú ý nghỉ ngơi nhiều.”

Khúc Ninh chuẩn bị cả buổi, lời giải thích tự cho là đoan trang phong độ mười phần còn chưa nói hết đã bị cắt đứt, Địch Giang cau mày, bàn tay áp lên trán cậu, “Giọng em sao lại hơi khàn? Tối hôm qua bị cảm?”

Khúc Ninh sửng sốt, trong lòng đắn đo nên nói không có hay nên tiện thể giả vờ đáng thương.

Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu, Địch Giang cũng lười chờ cậu trả lời.

Trước khi bị lôi đi, Khúc Ninh còn không quên liếc mắt nhìn Từ Vĩnh Duệ.

Ừm, sắc mặt y khó coi nhất định là bởi vì đau dạ dày.

Địch Giang quả nhiên không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, sờ soạng trên trán cậu một hồi cũng không biết sao, đơn giản lấy trán áp trán cảm nhận chênh lệch độ ấm.

Nguy cơ đã giải trừ, Khúc Ninh đàng hoàng thẳng thắn nói mình thật sự không sao.

Địch Giang không tin, cuối cùng Khúc Ninh đắp chăn, kẹp nhiệt kế, ừng ực uống nước ấm, nhìn Địch Giang lục lọi trong túi y tế, sau đó ngốc ngốc nở nụ cười.

Đắp chăn một hồi, liền có hơi buồn ngủ, nhiệt kế hiển thị rất bình thường, Địch Giang miễn cưỡng buông tha cậu.

Nửa mê nửa tỉnh, Địch Giang vén chăn lên nằm chung, Khúc Ninh chui vào ngực hắn, ngủ ngon.

Đến ba giờ chiều, đồng hồ báo thức của Khúc Ninh vang lên, Địch Giang đã sớm tỉnh, đang khẽ khàng chọt chọt lông mi cậu, lúc này cũng bị tiếng chuông của cậu hù giật mình.

Tay Địch Giang dài, vươn đến tủ đầu giường tắt đi, vẫn không thể hiểu nổi, “Em cài đồng hồ báo thức làm gì?”

Khúc Ninh đang còn mơ màng phải ép mình tỉnh ngủ, nghe vậy ngáp một cái, “Còn có ba tiếng hà…Không nên ngủ ngữa.”

Địch Giang hôn lên trán cậu một cái.

Khúc Ninh từ từ tỉnh táo lại, Địch Giang xoa xoa gương mặt đỏ bừng của cậu, hỏi, “Chiều nay muốn làm gì?”

Khúc Ninh cựa quậy, “Không cần làm gì cả, cứ ôm như vậy, ừm…Tốt lắm rồi.”

Giờ khắc này hai người đều cảm thấy yên lặng mà tình cảm, bầu không khí dường như cũng đầy mùi vị ngọt ngào.

Không lâu sau, sắc mặt của Địch Giang dần dần vi diệu, hắn bắt lại cái tay đang châm ngòi thổi gió, “Đây là không cần làm gì mà em nói?”


Khúc Ninh, “Em muốn đổi đáp án, vẫn là nên làm chút gì đó đi.”

“Em muốn ngày mai lại xin nghỉ à? Em còn đang cảm kìa.”

Khúc Ninh khóc không ra nước mắt, “Em thật sự không có bị cảm!”

Thấy sắc mặt cậu hồng hào, thanh âm cũng bình thường, Địch Giang bây giờ mới thật sự tin.

Khúc Ninh cong chân quấn lên hông hắn, “Một lần, chỉ một lần thôi, em cam đoan.”

Tối hôm qua chỗ đó vừa sử dụng nên không khó mở rộng, Địch Giang lật cậu lại, ôm lấy cậu từ phía sau, chỉ thoáng mở rộng liền động thân mà vào.

Khúc Ninh níu lấy drap giường, nhận hết va chạm từ sau lưng, cảm thấy rất thỏa mãn.

Cuối cùng, Địch Giang nằm lên người cậu, Khúc Ninh nghiêng thân hôn môi hắn, Địch Giang hung hăng đâm vào, xuất ra ở sâu bên trong.

Khúc Ninh tắm rửa xong, lại đến Địch Giang tắm, cậu lau tóc lấy điện thoại lên mạng một hồi, điện thoại di động của Địch Giang bắt đầu reo chuông báo tin nhắn liên tục.

Lúc đầu cậu không để ý, sau lại bị quấy rầy không nhịn được, liền nhìn thoáng qua.

Sau đó cậu ngây ngẩn cả người.

Màn hình hiển thị tin nhắn Từ Vĩnh Duệ gửi cho Địch Giang, cậu không biết mật mã mở khóa của Địch Giang, không nhìn thấy nội dung.

Điện thoại di động vẫn đang rung, tay Khúc Ninh cũng run run, đặt di động lại chỗ cũ.

Khúc Ninh thấy tim mình như co rút hết lại, hồi nãy lúc mình tắm, bọn họ đang trò chuyện sao?

Còn có, lúc mình đang ăn rời đi, bọn họ đã trao đổi số điện thoại? Đây chẳng phải là chính mình ngu ngốc tặng cơ hội cho bọn họ à?

Lúc Địch Giang đi ra, Khúc Ninh đã cưỡng ép mình phải bình tĩnh lại.

Cậu làm như thản nhiên nói mộ câu, “Điện thoại di động của anh mới reo, chắc là có người tìm anh.”

Địch Giang nhìn thoáng qua, lướt lướt hai cái, sau đó ném di động lại chỗ cũ.

Khúc Ninh không thể mò được manh mối gì từ mặt hắn, có hơi không cam lòng, “Là ai thế? Reo đúng lâu luôn, có phải có chuyện quan trọng gì không? Anh không trả lời lại sao?”

Địch Giang nhìn cậu một cái, “Không có gì quan trọng.”

Tâm tình Khúc Ninh thật phức tạp, đi qua sấy tóc cho hắn, Địch Giang liền thuận lợi ôm lấy hông cậu.

Cậu chú ý quan sát, sau đó hồi lâu Địch Giang quả nhiên chưa từng cầm lấy di động.

Khúc Ninh không biết nên cao hứng hay khổ sở.

Sắc trời sẩm tối, Địch Giang phải đi, Khúc Ninh kiên trì muốn tiễn hắn, lúc ra cửa, cư nhiên đụng phải Lăng Cẩm Luân.

Khúc Ninh cứng đờ, chính mình vẫn coi anh là đàn anh, là anh cả, biết anh nhất định biết là một chuyện, bị bắt gặp tại trận là chuyện khác, cậu vô thức buông tay Địch Giang ra, lại bị Địch Giang nắm lấy thật chặt.

Lăng Cẩm Luân trái lại rất bình tĩnh, cười ôn hòa với bọn họ, “Ra ngoài sao?”

Khúc Ninh gật đầu, “Ừ, buổi tối sẽ trở lại.”

Người ta bình tĩnh như vậy, mình rốt cuộc xấu hổ gì chứ.


Trước đây không lâu, Lăng Cẩm Luân ly hôn xong trạng thái vẫn không tốt lắm, chuyện này anh cũng chỉ nói cho một mình Khúc Ninh, anh tin tưởng mình như thế, kết quả hai ngày nay vì Địch Giang tới nên mình hoàn toàn không để ý tới anh.

Khúc Ninh thấy có chút áy náy.

Vương Tống và Tiểu Triệu đã sớm chờ bên ngoài, Địch Giang đẩy cậu vào trong xe, sau đó chống tay lên cửa xe, “Dọc đường em đều thất thần, đang suy nghĩ gì đó? Hửm?”

Khúc Ninh há hốc miệng, “Hả?”

Địch Giang lại kề sát một chút, hừ một tiếng, “Hắn chính là Lăng Cẩm Luân kia?”

Khúc Ninh gật đầu.

Địch Giang bóp mặt cậu, “Em ít lui tới với hắn.”

Khúc Ninh không biết nói gì, “Bọn em còn đóng phim cùng nhau mà…”

Địch Giang không nói tiếng nào, ngồi vào cửa bên kia, từ lúc đó trở đi bất luận Khúc Ninh nói gì làm gì đều không hề động đậy, dọc đường đi đều duy trì mặt liệt.

Khúc Ninh thử một hồi, dù sao phía trước còn có hai người nữa, không thể làm động tác gì quá trớn được, đành phải bỏ qua.

Có phải Địch Giang thấy mình phiền quá, có phải hắn đang nghĩ tới Từ Vĩnh Duệ không?

Khúc Ninh nghiêng đầu tựa vào kính thủy tinh, nhìn dòng xe cộ tấp nập trong ráng chiều ngoài cửa.

Một đường không nói chuyện.

Mắt thấy sắp đến sân bay, Khúc Ninh quay đầu nhìn hắn một cái.

Không ngờ, Địch Giang cũng đang nhìn cậu.

Khúc Ninh yên lặng dịch qua, ôm cổ hắn hôn lên môi hắn một cái.

Địch Giang mỉm cười ôm lấy cậu.

Khúc Ninh nhịn không được lại hôn một cái.

Địch Giang đi, trên đường về đổi thành Tiểu Triệu lái xe, sếp lớn không có ở đây, hắn rốt cuộc mặc sức tự nhiên, “Ê Khúc Ninh, tôi nói anh á, lại còn muốn tôi đi theo! Làm đêm rất cực khổ anh còn không cho tôi tiền thưởng thật sự không thể nào hiểu nổi! Đi sân bay cũng muốn tiễn, lưu luyến không rời đến thế này tôi còn chưa từng thấy! Anh cho là mình đang đóng phim Quỳnh Dao hả!?”

Tiểu Triệu vừa lái xe vừa biểu diễn, “Oh! Địch Giang đi ngày đầu tiên, nhớ hắn.”

“Địch Giang đi ngày thứ hai, nhớ hắn nhớ hắn.”

“Địch Giang đi ngày thứ ba, nhớ hắn nhớ hắn nhớ hắn.”

Giọng hắn đầy tình cảm còn thiếu điều khoa tay múa chân nữa thôi, cảm xúc buồn bã ly biệt gì đó của Khúc Ninh bị cắt đứt, không thể nhịn được nữa, “Cho cậu tiền thưởng gấp đôi! Từ giờ trở đi cậu im miệng!”

Khúc Ninh nghiêng đầu qua cửa sổ, nhưng mà thật sự là nhớ hắn.

Qua năm phút đồng hồ, Khúc Ninh thoáng cái ngồi thẳng dậy, “Tiểu Triệu! Địch Giang vừa rồi có phải ghen không?”

Tiểu Triệu từ kính chiếu hậu nhìn cậu vài cái, miệng mấp máy, cuối cùng vẫn nói, “Thôi thì không cầm được tiền thưởng tôi cũng muốn nói, ý của anh là anh nhìn không ra hở? Khúc Ninh tôi van anh làm ơn đi kiểm tra chỉ số IQ của mình đi.”

Khúc Ninh không để ý tới hắn, mím môi cười, “Tiền thưởng cuối tháng cho cậu gấp ba.”

Khúc Ninh lại trở về những ngày quay phim ngày diễn đêm diễn như trước, khác biệt duy nhất là, trước đây cậu tiếp xúc với Từ Vĩnh Duệ sẽ cảm thấy khó chịu, mà bây giờ đã biết rõ ràng ngọn nguồn không thoải mái là từ đâu.

Từ Vĩnh Duệ cũng không che giấu nữa, địch ý trong mắt đối với cậu rõ rõ ràng ràng.


Chẳng mấy chốc, Trung thu tới, đoàn phim mua mấy hộp bánh trung thu và điểm tâm ngọt, đưa tới lúc bọn họ đang quay phim, bày biện chỉnh tề trên bàn.

Quay xong một cảnh, mọi người liền bu lại, ăn uống vui vẻ.

Khúc Ninh ngại chen chúc, đợi người ta chọn gần xong mới qua, cậu không hứng thú bao nhiêu với bánh trung thu, tùy tiện lấy một cái ăn coi như hợp với ngày lễ thôi.

Sau đó cậu nhìn trúng một chén sago () xoài, lúc đưa tay ra lấy, lại có người cầm trước.

( Sago là một tinh bột chiết xuất từ ruột xốp của nhiều loại cây cọ nhiệt đới, thường được nấu chín và ăn trong các hình thức khác nhau, chẳng hạn như pha với nước sôi để tạo thành một dạng bột nhão. Sago thường được chế biến theo hình thức “viên nhỏ”. Viên sago có thể được đun sôi với nước hoặc sữa và đường. Nó giống như chè bột bán bên mình á, mà cũng có thể nó là chè bột bán)

Lại là Từ Vĩnh Duệ.

Từ Vĩnh Duệ đứng ở bàn bên kia, cười khẽ một tiếng, “Cậu cũng muốn?”

Y gập người, đẩy cái chén tới trước mặt Khúc Ninh, “Cái này cho cậu.”

“Nhưng mà, tôi nghĩ cậu cũng cần phải biết rõ, cái gì gọi là thứ tự trước sau.”

Từ Vĩnh Duệ nói xong, mắt mắt nhìn Khúc Ninh, không cầm theo gì cả, rời đi.

Khúc Ninh ù ù cạc cạc nhìn bóng lưng của y, thấy ánh mắt của y dường như quét hết từ đầu tới chân mình khinh bỉ một lần.

Trong lời Từ Vĩnh Duệ rõ ràng còn có ý khác, nhưng là cái quỷ gì đây! Cho dù là Địch Giang đi nữa thì cũng là mình tới trước mà!

Khúc Ninh tức giận múc một muỗng, toàn là thịt quả xoài, xen lẫn hạt sago, ngon quá là ngon.

Hay là lấy bánh trung thu chọi y là được rồi.

Khúc Ninh không hiểu, rõ ràng là Từ Vĩnh Duệ đuối lý, muốn câu đến Địch Giang, y sao lại có thể nhiều lần lẽ thẳng khí hùng đến gây phiền cho mình như vậy?

Tiểu Triệu tổng kết: Kẻ quá đê tiện thì không gì không làm.

Hôm nay lúc đoàn phim nghỉ ngơi, Khúc Ninh ngồi một bên, cũng cảm giác Từ Vĩnh Duệ cách đó không xa vẫn nhìn cậu.

Khúc Ninh thấy phiền, không muốn để ý, sau đó Từ Vĩnh Duệ đi tới phía trước cậu, Khúc Ninh bị ép thấy y đang gọi điện thoại.

Khúc Ninh không biết y có ý gì, thẳng thắn trừng mắt nhìn.

Từ Vĩnh Duệ liếc cậu, tiếp tục nói vào điện thoại mấy câu, cười đến cực kỳ ngọt ngào.

Trong ngực Khúc Ninh đột nhiên lộp bộp một chút.

Từ Vĩnh Duệ cố ý muốn cho cậu thấy, sẽ không còn khả năng nào khác.

Cậu có chút hoảng hốt, đứng lên, nhưng không biết nên đi đâu.

Màn diễn lần này là ngoài trời, đang quay trong một rừng cây nhỏ, Khúc Ninh mờ mịt luống cuống chỉ một chút, cậu đứng dưới một tán cây lớn.

Cậu lấy di động ra, nhưng căn bản không dám gọi, không dám đi xác định.

Cậu ôm một phần vạn may mắn, vạn nhất, vạn nhất Từ Vĩnh Duệ chỉ đang tự biên tự diễn thôi.

Gọi qua số Địch Giang, đang bận.

Gọi thêm lần nữa, vẫn đang bận.

Khúc Ninh ngồi xổm ở đó, thấy giữa trưa mà cỏ xanh trên đất cư nhiên dính vài giọt sương sớm, gió thổi qua, trên mặt bỗng lạnh toát, thì ra mình đang rơi nước mắt.


Lại qua mấy phút, chân Khúc Ninh đã hơi tê, cậu thấy Từ Vĩnh Duệ cất điện thoại vào.

Khúc Ninh bất chấp, gọi qua số Địch Giang.

Lúc này lại gọi được, Khúc Ninh hít mũi, vội vã nhấn tắt.

Khúc Ninh đứng lên, Địch Giang đã gọi lại, Khúc Ninh bây giờ mà mở miệng sẽ nghẹn ngào, căn bản không thể nhận được, nhưng cũng không nỡ phớt lờ, tay đút vào túi, điện thoại di động trong lòng bàn tay cứ rung rung.

Qua mấy phút, điện thoại di động lại vang lên một lần, Khúc Ninh vẫn không nhận.

Lúc này Địch Giang không gọi qua nữa.

Bắt đầu khúc ngược cao trào. Tầm 5, 6 chương tiếp theo tui sẽ vừa edit vừa đập màn hình =.=