Từ đó trở đi, phòng ở có kịch bản riêng cũng có, công ty bắt đầu bồi dưỡng cậu, nhưng trong phương diện âm nhạc cậu lại thật sự không có thiên phú gì nên cũng chẳng ôm chấp niệm bao nhiêu, một năm sau nhờ sự thiên vị an bài của Địch Giang liền bắt đầu đóng phim truyền hình, đến bây giờ lấy được một giải thưởng nhỏ lăn lộn quen biết nhiều, Khúc Ninh cảm thấy cũng không tệ lắm.
Chuyện xưa như mây khói nha chuyện xưa như mây khói.
Lúc đó bị sắc đẹp mê hoặc thế nào đó mà không phát hiện Địch Giang là một tên nhã nhặn bại hoại nhỉ, ờ mà thật ra là có biết, chẳng qua là bị ý định chọn lựa của mình che đi thôi.
Đến khi đóng cửa phát ra tiếng động mới phát hiện mình đã vào nhà rồi.
Khúc Ninh lật lật kịch bản trên tay, lại chẳng biết đã thất thần tự bao giờ.
Nhìn đồng hồ đeo tay, Địch Giang hẳn sắp đến, vậy là lại lần thứ ba nhìn qua gương sửa sửa tóc, lại chỉnh chỉnh quần áo.
Khúc Ninh đỏ mặt, đơn giản là sẽ play trò thẹn thùng đi, nói không chừng Địch Giang sẽ trở thành biến thái, ờ thôi cứ hi sinh tất cả vì công cuộc thắng lợi cuối cùng vậy.
Chuông cửa vang lên, Khúc Ninh chật vật đi tới cửa, ngó qua mắt mèo, xác định tất cả bình thường, hơn nữa cũng chỉ có một mình Địch Giang.
Cửa mở.
Như cậu đoán Địch Giang sửng sốt ba giây đồng hồ, sau đó ánh mắt liền sáng lên.
Khúc Ninh mặc một chiếc đầm dài, vì là cỡ của nữ nên không thể kéo dài chấm đất được, chỉ xấp xỉ tới gần cổ chân, mà cậu lại rất gian nan với đôi giày cao gót, phải chống tường mới đứng vững được.
Tuy rằng thiếu một chút dịu dàng, nhưng lại ăn ở khoảng cao gầy mảnh mai, tóc giả đen như mực xõa xuống đầu vai, vừa vặn che đi chỗ thiếu hụt.
Địch Giang tiện tay đóng cửa lại, chân dài bước một cái ôm ngay cậu vào ngực, xoay người áp lên tường tùy ý hôn môi.
Cách một lớp vải thật mỏng, Địch Giang sờ sờ xoa xoa thắt lưng cậu, Khúc Ninh cảm thấy cả người mình đều nóng lên, cậu khó nhịn đáp lại nụ hôn ướt át của đối phương, một chân cong lên, ngoắc vào hông Địch Giang.
Địch Giang liên tục vừa hôn vừa mút, liếm liếm xương quai xanh của cậu, thanh âm trầm khàn, “Bảo bối hôm nay, muốn chơi tình thú?”
Khúc Ninh không đáp lại, hai tay như làm phép, nháy mắt cởi hết khuy áo trước ngực hắn, sau đó thèm khát vuốt ve cơ bụng hắn.
Địch Giang kéo tay cậu ra, cứ giữ nguyên tư thế này, bế người lên, trực chỉ hướng phòng ngủ.
Khúc Ninh bị hắn nửa nâng nửa ôm, hai chân lơ lửng, giày cao gót không biết rơi đâu rồi, hai điểm trước ngực đã cương cứng lên, Địch Giang cách lớp vải mút một cái, tiếng cậu thở dốc lại nặng thêm mấy phần.
Địch Giang đè cậu lên giường, một tay luồn vào dưới váy, dọc theo bắp đùi non mịn thẳng tiến lên trên, thủ pháp sắc tình điêu luyện vỗ về chơi đùa phần gốc, ***g ngực Khúc Ninh không ngừng phập phồng, dục vọng từ từ ngẩng đầu, khiến lớp váy màu trắng đội lên một khoảng nho nhỏ.
Địch Giang động tác thô bạo xé mở lớp váy nhăn nhíu, ném xuống đất, mái tóc giả đã lệch cũng bị hắn đưa tay kéo xuống.
Dọc theo thắt lưng xinh đẹp vỗ về đến hai cánh mông, đầu ngón tay đâm sâu vào, Địch Giang nhướng nhướng mày, “Tự mình chuẩn bị trước, chỉ còn chờ tôi tới? Hửm?”
Mặt mũi Khúc Ninh đỏ bừng, nghĩ thầm không thèm để ý nữa, nhào tới vùi đầu vào ngực hắn, “Em chính là đang câu dẫn anh anh nghĩ thế nào cũng được!”
“Từ chối thì bất kính rồi.”
Địch Giang đáp lại cậu là một phát đâm vào thật sâu, rất nhanh, Khúc Ninh đã bị hắn cuốn vào vòng xoáy dục vọng, khi chìm khi nổi, chỉ biết gắt gao ôm chặt lấy vai hắn.
Sự hăng hái của Địch Giang đêm nay thật sự rất tốt, kế hoạch của chính mình thật sự là quá thành công, đến ngày thứ hai Khúc Ninh cảm giác giọng nói mình khàn đặc, lại mấy ngày sau đó Khúc Ninh đều mỏi eo đau lưng, cậu càng sâu sắc cảm nhận được điều này.
Sau khi bình tĩnh lại, Địch Giang ôm cậu vào lòng nhè nhẹ hôn, “Ngày mốt sẽ vào đoàn phim, Vương Tống đã nói chuyện với bên kia rồi, nhưng chính em cũng phải chú ý một ít, chăm sóc chính mình cho tốt.”
Khúc Ninh vừa sợ vừa mừng, “Anh còn nhớ?”
Địch Giang không hiểu, “Sao lại không nhớ?”
Khúc Ninh mừng rỡ cười không khép miệng, rướn người lên chụt một cái lên miệng hắn, sau đó ôm hắn thật chặt.
Kim chủ rất là cặn bã nhưng mà lại không tự nhận thức đâu, Khúc Ninh đến nay còn nhớ, lần đầu tiên cậu làm với Địch Giang, tuy rằng đau đến chết đi sống lại nhưng vẫn cảm động vì sự dịu dàng của Địch Giang. Vậy mà ai ngờ, kim chủ làm xong, hỏi câu đầu tiên là, em tên gì. (Tui muốn chém thằng công này =.=)
Địch Giang rất thẳng thắn nói rõ, thứ hắn nhìn trúng là khuôn mặt cậu, lần đầu gặp đã chú ý, tin tức khác thật cũng không biết, sau cậu lại tự đưa đến miệng, đương nhiên từ chối thì bất kính.
Từ chối thì bất kính. Cút cả nhà anh đi chứ từ chối thì bất kính!
Trừ khi Địch Giang có nhu cầu, còn ngày thường bọn họ liên hệ cũng không nhiều, phần lớn là Khúc Ninh chủ động, Địch Giang bận rộn bình thường chẳng nói được vài ba câu, nhưng những lúc tâm tình tốt cũng vẫn có thể nhừa nhựa với cậu thật lâu. Vì vậy có đôi khi sẽ gặp phải tình huống lúng túng kiểu như Địch Giang đang muốn mà Khúc Ninh lại bảo mình đang đóng phim ở nước ngoài.
Từ đó về sau, Khúc Ninh hễ bận lịch trình đi đâu đó xa sẽ nhắn tin báo Địch Giang một tiếng, đương nhiên có nhìn thấy không thì đâu phải chuyện của cậu.
Lần này Địch Giang cư nhiên nhớ kỹ, lại còn chủ động quan tâm căn dặn, địa vị của mình trong lòng kim chủ lại tăng lên rồi đúng không đúng không đúng không? Giờ khắc này trong lòng cậu dâng lên hăng hái vạn lần, tất cả nỗ lực của mình có tác dụng rồi, phấn đấu tiếp tục tiến công chiếm hữu kim chủ thôi!
“Mà đêm nay rốt cuộc sao lại mặc váy?” Địch Giang không khoan nhượng không buông tha.
“À…Ừ… Cái này…”
Địch Giang nắm cằm cậu, “Nói.”
Khúc Ninh dè dặt nhìn hắn, hàng mi ướt át chớp chớp, “Kim chủ siêu cấp, anh thấy mới mẻ không?”
Tình tự trong ánh mắt Địch Giang có chút phức tạp, thở dài cười khổ hôn cậu, “Có ngốc hay không hả.”
Thầm nghĩ may mắn chính mình hôm đó không có bật ra cái lý do kỳ kỳ quái quái nào khác.
Khúc Ninh được cổ vũ, không ngừng cố gắng, “Em còn cố ý chọn một bộ nhìn na ná nè, em đây đẹp hay là cô ta đẹp?”
Môi Khúc Ninh còn sưng đỏ, tóc trên trán dính bết mồ hôi sau một hồi kích tình, không chớp mắt nhìn hắn, chờ câu trả lời.
Địch Giang cảm thấy tim mình run lên, người này sao có thể làm loại chuyện tranh giành tình nhân này đến mức khiến người ta phơi phới rung động như vậy.
Địch Giang nắm tay cậu, lật người đặt dưới thân, lần này làm đến thật nhẹ nhàng, Khúc Ninh cọ cọ hôn hôn người hắn, Địch Giang liền phối hợp cúi người hôn môi triền miên, thanh âm mơ mơ hồ hồ, “Đương nhiên là em.”
Tui là đường phân cách editor tự thêm vì chỗ này nhảy cảnh quá lạc quẻ
Bộ phim này chuyển thể từ một tiểu thuyết trên mạng khá có tiếng, cũng coi như một dự án khá lớn, lúc trước chuẩn bị chọn người đã náo nhiệt không ít.
Khúc Ninh vẫn là lần đầu đảm nhiệm vai quan trọng trong phim cổ trang, cậu là nam số ba, sư đệ của nam chính, chủ yếu phụ trách bán manh làm trò chọc cười, giai đoạn sau yêu một yêu nữ phản diện, cậu nén bi thương lựa chọn chính đạo, buông tha tình yêu, trở nên trầm lặng mà chán chường, tại trận đại quyết chiến cuối cùng người cậu yêu tình nguyện chết, chết dưới kiếm của cậu, sau cuối cậu trải qua quãng đời còn lại canh giữ bên mộ của người yêu.
Nhân vật này về chỉnh thể nội dung cả bộ phim thì không có tác dụng thúc đẩy gì, nhưng được cái là sánh vai cùng nam chính hợp thành một đội qua ải trảm tướng, nhiều cơ hội lộ mặt, có lẽ người lạc quan si tình cũng sẽ không bị cư dân mạng dìm chết vì lộ tuyến tình yêu trong phim.
Người diễn vai nam chính tên gọi Lăng Cẩm Luân, đi theo con đường ‘bước nào chắc bước nấy’, được coi là hạng nhất trong thể loại phim truyền hình, gần như có thể đảm bảo tỉ suất người xem.
Khúc Ninh ngồi trên ghế, cắn một miếng khoai tây chiên, cậu nhìn vào gương có thể thấy thợ trang điểm đang xử lý tóc mình, tạo hình của cậu ở giai đoạn đầu rất đơn giản, tóc buộc thành một búi, trông chính là bộ dáng thiếu hiệp sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Một người ngồi xuống ghế bên cạnh, người đó xoay đầu qua, tươi cười thân thiết, “Chào cậu.”
Khoai tây chiên trong tay Khúc Ninh rơi xuống đất, “Chào anh, anh Lăng! Em là Khúc Ninh! Em, em hơi kích động…”
Lăng Cẩm Luân cũng không thấy thấy kỳ lạ, còn rất ôn hòa cười, “Chớ khẩn trương, ba tháng này chúng ta đều hợp tác cùng nhau, cậu diễn Mạc Hoài Gia phải không? Tôi sẽ là sư huynh của cậu, cố gắng lên ha.”
Khúc Ninh ôm tâm tình gặp được nam thần, bắt lấy bàn tay anh chìa ra, không hổ là đại minh tinh, vừa đẹp trai vừa hoà nhã.
Phương thức để Khúc Ninh biểu đạt thiện ý và vui vẻ chính là đưa hộp khoai chiên ra, “Anh Lăng ăn không?”
Lăng Cẩm Luân lại cười, anh cười lên thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, thể hiện phong thái người đàn ông thành thục lại điềm đạm bao dung.
Khúc Ninh nhìn lại, cái nhãn hiệu khoai chiên này là anh ta quảng cáo, trên bao bì còn in hình người ta kìa.
Lăng Cẩm Luân xua tay, “Anh không ăn, anh không ăn đồ vặt được.”
Khúc Ninh tiếc nuối gật đầu, rụt tay về.
Vào vai nam số hai là một diễn viên gọi Từ Vĩnh Duệ, xuất thân từ phim thần tượng, là một người đang rất nổi, tính ra coi như đàn anh của Khúc Ninh, đoạn thời gian trước y còn truyền ra scandal yêu đương với Tiểu Hoa đang nổi tiếng, dẫn tới xôn xao trên mạng, cuối cùng hai bên ra mặt làm sáng tỏ, cho biết chỉ là bạn bè bình thường gặp gỡ, yêu đương chi đó chỉ do tạp chí lá cải đưa tin. Bất luận là thật hư ra sao, thời điểm đó nhiệt độ thật sự không thấp.
Hai ngày sau Từ Vĩnh Duệ mới vào đoàn, trái ngược với Lăng Cẩm Luân, thái độ làm người của y có chút cao ngạo, trợ lý bên người chạy đôn chạy đáo an bài cho y, y chỉ mang kính râm đứng một bên.
Theo lễ phép, Khúc Ninh vẫn lên tiếng chào hỏi y, mà y thì cư nhiên ngoại lệ trò chuyện với Khúc Ninh, không ngờ là, ba năm trước đây Khúc Ninh tham gia tuyển chọn, hai năm trước ca hát, một năm trước diễn vai quần chúng trong phim truyền hình, y vậy mà đều có thể nói ra rõ ràng.
Khúc Ninh quay về liền mở di động lên Baidu search thông tin về Từ Vĩnh Duệ, lặng lẽ cảm thán, “Không ngờ Từ Vĩnh Huệ biết mình rõ đến vậy cơ đấy!”
Khúc Ninh yên lặng mở xem các thông tin liên quan đến Từ Vĩnh Duệ, vào giới giải trí thật là tốt, nhìn qua ảnh chụp xong còn có thể nhìn thấy người thật.
“Ê Tiểu Triệu cậu nói xem người này không phải là thầm mến tôi đi.”
Tiểu Triệu rốt cuộc ngẩng đầu lên khỏi điện thoại di động, không còn gì để nói mà liếc cậu một cái, lại cúi đầu.
Đoàn phim phát ra ảnh quảng cáo, trên internet lập tức sôi nổi.
Khúc Ninh ẩn hết mấy bình luận không hài lòng nôn ói gì đó, lẳng lặng thưởng thức hết mấy lời khen ngợi của mọi người dành cho mình, sau đó phát hiện mọi người phân thành mấy phe phái.
A: Trị số vũ lực nghịch thiên trị số nhan sắc cũng nghịch thiên, nam chính với nam số hai cường cường tương ái tương sát cảm giác thật real a a a a!
B: Chẳng lẽ không phải là sư huynh sư đệ trúc mã trúc mã một đường bầu bạn giúp đỡ lẫn nhau còn tình hơn sao! Nam số hai giết sư phụ người ta rồi còn mặt dày chạy tới kéo cp! (Bạn này ship Luân Ninh nè =]]])
C: Fan hủ cút xéo! Ai dám phá cặp đôi đích thực của tui!
D: Thôi kệ mấy người đông quá cứ nói trước đi, tui im lặng bấn chuyện tình bách hợp nữ chính với nữ số hai của tui là được rồi.
Cư dân mạng suy luận tưởng tượng tràn lan, các đoạn liên tưởng ùn ùn kéo tới, Khúc Ninh coi weibo cả đêm, cười đến thở không nổi.
Buổi trưa đoàn phim cơm nước xong, còn đang trong thời gian nghỉ ngơi, Khúc Ninh liền nhịn không được chạy ra góc tường gọi điện thoại cho Địch Giang.
Trong giọng Địch Giang có ý cười, “Tôi thấy rồi, lần sau trang phục đóng phim của em nhớ mượn về…”
Khúc Ninh bối rối, “Sếp ơi em sai rồi! Em không nên bày đầu! Anh đừng nói là chơi cosplay đến nghiện rồi chứ…”
Mãi đến khi cậu nghe được tiếng nhịn cười của Địch Giang bên kia.
Thật đáng ghét.
Khúc Ninh lại liên miên lải nhải một đống lời lảm nhảm, chuẩn bị cúp điện thoại, cậu cảm giác tâm tình mình sắp bay lên rồi, nụ cười muốn khép lại cũng không được, chiều nay sao nhập diễn một thiếu hiệp bi thương vì tình được đây trời.
Cậu quay lại, phát hiện Từ Vĩnh Duệ đứng cách đó không xa.
Vẻ mặt Từ Vĩnh Duệ rất kỳ quái, nhìn chòng chọc cậu vài giây, hỏi, “Gọi điện với bạn gái?”
Khúc Ninh vội vã phủ nhận.
“Là bạn trai?”
Khúc Ninh lắc đầu càng dữ hơn, “Anh Từ đừng nói đùa.”
Trong giới giải trí tính hướng luôn luôn là một vấn đề nhạy cảm, hơn nữa Địch Giang còn đẩy cậu vào phim, ở chỗ nhà sản xuất với đạo diễn thì không phải bí mật, nhưng mà rêu rao khắp nơi chung quy vẫn không tốt.
Quan trọng hơn hết, cậu đâu đủ tư cách tính là bạn trai của Địch Giang.
Từ Vĩnh Duệ khẽ cười, vỗ vai cậu, “Tiểu Ninh, cậu quá không thẳng thắn rồi.”
Y kề sát tai Khúc Ninh, nhẹ giọng nói, “Tôi cũng là cong.”
Hai người thật ra không có thân quen đến mức này, Khúc Ninh không biết y có ý gì, chỉ biết cười gượng vài tiếng cho qua.
Từ Vĩnh Duệ người này, đối xử với Khúc Ninh quả thực không giống đối với người khác, ngay cả nói chuyện cũng có thể nhiều thêm hai câu, nhưng nói đùa vẫn là nói đùa, Khúc Ninh đương nhiên sẽ không thực sự cho rằng y thầm mến mình, trái lại, vừa tiếp xúc với y đã khó chịu cả người, chỗ nào cũng có gì đó không đúng.
So ra, Khúc Ninh càng thích đu bám Lăng Cẩm Luân.
Lăng Cẩm Luân lăn lộn trong vòng giải trí đủ nhiều, tự có phong cách xử sự của mình, luôn luôn ôn hòa lịch sự, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất dễ làm người ta có thiện cảm, anh đối với Khúc Ninh như một người anh lớn, luôn chỉ điểm và giúp đỡ đúng lúc, khiến Khúc Ninh hưởng thụ không thôi.
Nhưng đồng thời, Khúc Ninh cũng hiểu được, Lăng Cẩm Luân quá khách khí lễ phép, muốn thật sự trở thành bạn bè với anh ta, coi bộ rất khó.
Đối với tình tiết dễ thì Khúc Ninh có thể quen thuộc đóng được, nhưng đến những cảnh tâm tình lên xuống đột ngột đã có hơi khó khống chế. Đến tối, Khúc Ninh ôm kịch bản chạy đến phòng Lăng Cẩm Luân, nhờ anh chỉ bảo.
Lăng Cẩm Luân rất nghiêm túc, nghe cậu phân tích suy nghĩ của mình về nhân vật, sau đó dạy cậu làm sao để nhập diễn, làm sao đưa tâm tình lên ánh mắt, thể hiện qua vẻ mặt thế nào, Khúc Ninh vừa nhớ vừa luyện, thấy thật sự là được lợi không ít.
Lăng Cẩm Luân vỗ vỗ cánh tay cậu, cười nói, “Được rồi, năng lực hiểu biết của cậu rất cao, cảnh diễn này đã ổn rồi.”
Khúc Ninh cũng cười, thả lỏng, “Anh Lăng, thật sự cảm ơn anh, em không phải người tốt nghiệp chính quy, diễn xuất trước giờ đều phải tự mày mò, hoặc là cố gắng bắt chước người khác, những điều này giúp được em rất nhiều, em cũng thấy thật không tiện, luôn ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của anh, thật cảm ơn anh nhiều.”
“Nói gì thế, cậu có chuyện thì bất cứ khi nào cũng có thể tới hỏi anh.” Lăng Cẩm Luân sờ sờ đầu cậu.
Hai người lại trò chuyện một hồi, điện thoại của Lăng Cẩm Luân vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, liền vội vã đi ra ban công nghe điện.
Khúc Ninh nghe thấy anh đè thanh âm xuống rất thấp, nghe không rõ nội dung, bất quá cậu cũng không có ý định nghe trộm cuộc nói chuyện của người ta.
Rảnh rỗi không làm gì, thế là lại xé một bao khoai tây chiên, bắt đầu lướt Weibo.
Khúc Ninh bị mấy bài post ngắn trong Weibo chọc cho vui vẻ, thấy Lăng Cẩm Luân đã trở vào, liền đưa bao khoai trong tay tới, “Anh Lăng.”
Lăng Cẩm Luân liếc mắt nhìn bao khoai tây chiên trong tay cậu, miệng mấp máy, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bảo, “Tiểu Ninh, làm một diễn viên, cậu hẳn nên chú ý bảo đảm dáng người một chút, ít ăn mấy thứ này, đặc biệt vào buổi tối.”
Khúc Ninh sửng sốt, phản ứng đầu tiên là đứng lên mò mò hông mình một vòng, “Em lên cân?”
“Không có, chỉ là nhắc nhở cậu một chút, ít nhiều gì cũng phải chú ý.”
Khúc Ninh yên tâm, đồng thời cũng ngộ ra, “Anh Lăng thảo nào lần đầu gặp mặt anh không ăn khoai em mời, em còn tưởng anh thật sự không thích ăn đó.”
“Anh Lăng, anh có gì không vừa mắt cứ thoải mái phê bình em! Thật đó! Anh Lăng, thật ra em đặc biệt thích anh, em thấy anh đặc biệt tốt! Anh có thể nói thẳng cho em biết, chúng ta có phải là bạn bè rồi không?”
Lăng Cẩm Luân bị một trận thông báo vỡ lẽ của cậu đập đến có chút dở khóc dở cười, “Phải, có đôi khi anh thấy cậu thật chẳng giống một minh tinh, anh coi cậu là em trai đó.”
Khúc Ninh cảm giác quan hệ giữa mình và Lăng Cẩm Luân đã rẽ qua bước ngoặt lịch sử, mãi đến gần một giờ sáng, cậu mới lưu luyến không rời bị Lăng Cẩm Luân đuổi về phòng.