Trước đây Bùi Diệc chịu bị bao dưỡng đúng là bất đắc dĩ.
Tuổi mới hơn hai mươi, cho rằng chỉ cần nổi tiếng là có thể thoải mái tiêu tiền như nước, vào cái giới này rồi mới phát hiện, quy tắc mãi mãi không phải tự tay mình nắm được.
Hắn kiểm lại tiền bạc kiếm được tháng này, một nửa là tiền cát xê, một nửa là La Dự cho.
Tháng sau sẽ vào đoàn phim, ăn uống đều do đoàn phụ trách, lại không cần trả góp cho phòng ở, nghĩ một chút, tất cả gửi về nhà, chỉ để lại mấy ngàn để phòng khi khẩn cấp.
Không lâu trước đây mẹ mới gọi điện đến, uyển chuyển bảo em trai tốt nghiệp đại học, phải đặt phòng cưới ở Thượng Hải thì nhà bạn gái mới đồng ý cho kết hôn.
Hắn gật đầu đáp ứng, thấy lại đóng thêm hai bộ phim là kiếm đủ, chỉ là trong lòng vẫn có chút khổ sở.
Trước đây dựa vào La Dự, phí nằm viện của bà nội mới đủ lo liệu, còn được chuyển vào phòng bệnh cao cấp, nhận trị liệu chuyên nghiệp.
Cũng nhờ dựa vào La Dự, sự nghiệp diễn xuất của hắn cũng dần dần trở lại, dần dần nhiều lần lộ mặt trên truyền hình.
Đã quen quá những ngày nghèo khó, người nhà đều cảm thấy mình đây đã thành công, có thể hô gió gọi mưa vung tiền như rác.
Lại không biết mình bất quá là cao không tới thấp không vừa, chỉ là con chó tự bán mình vẫy đuôi mừng chủ.
Không, có lẽ bọn họ biết đó, chỉ là không có ai thông cảm mà thôi.
Mình chẳng qua lớn hơn em trai có bốn tuổi, người nhà lại tàn nhẫn mà đặt tất cả hi vọng lên người mình.
Hắn chỉ lặng yên suy nghĩ, không biết qua bao lâu, từ phía sau có người ôm lấy hắn.
Một chiếc hộp tinh xảo từ từ mở ra trước mặt mình, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, La Dự lấy ra, đeo cho hắn.
Hôn hắn một cái, “Đặt riêng cho cậu, thích không?”
Chiếc đồng hồ này Bùi Diệc đã từng thấy trong tạp chí, là sản phẩm mới của dòng thời trang cao cấp nào đó, giá trị xa xỉ.
Bùi Diệc bày ra biểu tình vô cùng mừng rỡ, “Thật đẹp!”
Trong lòng lại nghĩ, còn không bằng đổi thành tiền mặt đưa cho mình đi.
La Dự đi tới trước mặt hắn, cười nói, “Đi công tác lâu như vậy, nhớ tôi không?”
Bùi Diệc chỉ nhàn nhạt cười, lại không trả lời, tay đã vén áo lên, mò tới ngực bóp mạnh đầu v* y.
Ánh mắt La Dự có chút ướt át, trong cổ họng lộ ra một tiếng than nhẹ.
Bùi Diệc tâm phiền ý loạn, đơn giản kéo người lại, hôn thật sâu.
Hắn kỳ thực cũng không phải dạng người lãnh khốc ít lời, chỉ là đối với kim chủ, muốn hắn nói mấy lời tâm tình trái lương tâm, tâm trạng vẫn khó chịu.
Bất quá da thịt cận kề, Bùi Diệc đã rất quen, thậm chí mình cũng có thể thu được khoái cảm từ đó.
Lúc ban đầu, La Dự quá nghiêm túc, Bùi Diệc muốn cầu cạnh y, nhưng lại có chút sợ y, cúi đầu nghe lời không ít, những lời bày tỏ đường mật dỗ ngọt cũng không biết nói đến bao nhiêu.
Nhưng những năm gần đây, tính cách La Dự hình như thay đổi ôn hòa không ít, gần như chính là hắn nói gì nghe nấy.
Bùi Diệc vài lần, càng thêm lấn tới.
Đại khái là có hơi được cưng mà làm nũng đi, trong lòng hắn cười nhạo chính mình.
Trong đầu nghĩ như vậy, lại đã áp người ta lên giường, lột quần áo.
Người đã hơn bốn mươi, vóc người vẫn còn khỏe đẹp, da dẻ căng bóng, tuy rằng lúc cười lên, nếp nhăn nhẹ nơi khóe mắt vẫn sẽ để lộ tuổi thật.
Này không cần đề cập tới, lúc mới quen, vóc người lẫn tướng mạo La Dự rất không xong.
Lần đầu tiên lên giường, Bùi Diệc cảm thấy mình phải chịu bóng ma cả đời, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng qua lâu dần, muốn nhớ lại tâm tình tan vỡ lúc đó, đã không làm được.
Cũng đã nhanh nghĩ không ra.
Sau đó, đánh bạo làm như đùa giỡn mà nói vài lần, kim chủ cũng không biết là trúng cái gió gì, bắt đầu rèn luyện, chỉnh chu chính mình.
Đến bây giờ, cũng đã ra hình ra dạng.
Bùi Diệc một mặt nghĩ, mặt khác lại mạnh mẽ đẩy nhanh thân dưới, tựa như muốn phát tiết hết tất cả tâm tình không vui vào đó.
Rồi lại đánh giá gương mặt đang nhuốm đầy tình dục gần trong gang tấc.
Thân cao vừa đủ, giảm cân xuống, gương mặt cũng thon gầy không ít, đôi mắt hơi nhỏ cũng không tính là khuyết điểm, mũi không đủ cao lại không tính là thấp, miễn cưỡng, mày kiếm coi như anh tuấn, tổng hợp lại mà xem, không coi như đẹp trai, nhưng lại có chút đáng yêu.
Hắn cảm thấy mình điên rồi, cư nhiên lại cảm thấy một người đàn ông hơn bốn mươi là đáng yêu.
La Dự giơ chân, hai tay ôm lấy lưng hắn, đầu ngón tay cào cào trên lưng hắn.
Cũng không đau đớn gì, có một lần La Dự nhìn thấy vết cào kinh khủng trên lưng mình, lúc đó liền cắt sạch móng tay, không còn để dài nữa.
Thấy động tác hắn hơi chậm lại, La Dự đến gần hôn hắn, thân dưới kề lại sát hắn, lắc lắc bờ mông trắng bóc, “Tiểu Bùi, làm tôi… Mạnh một chút —— a ——”
Y một mặt cầu hoan, một mặt vân vê đầu v* đã sưng to trước ngực, tự nhiên rên rỉ.
Bùi Diệc chịu không nổi nhất là bộ dáng này của y, giơ tay lên đập một cái thật mạnh vào mông y, hung hăng thúc mạnh lại cắn răng nói, “La tổng, anh thật đúng là con mẹ nó dâm đãng!”
Sau đó, hắn làm đến ép người xuống tới mép giường, một chân quỳ trên đất, một chân bị nhấc lên đặt ở mép giường, dây chằng đều bị căng đến đau.
La Dự nghĩ thầm, lớn tuổi, có vài tư thế vẫn là không thử nổi đâu.
Chỉ là gần đây Bùi Diệc luôn đen mặt, đồng thời càng ngày càng cường thế, căn bản không thể cự tuyệt.
Thỉnh thoảng lắm, y mới có thể nhớ tới, mình là kim chủ mà, rốt cuộc làm sao mà lại sa đọa xuống cái địa vị này vậy.
Sau đó nhanh chóng nghĩ không nổi nữa, Bùi Diệc thấy y thất thần, càng dùng sức bóp lấy bờ mông y không ngừng đâm vào.
Y ghé vào mép giường, ngực bị cấn đến đau, nhưng càng nhiều hơn tầng tầng lớp lớp khoái cảm xâm chiếm.
“A… a… Thật thoải mái…”
Y muốn xuất ra, thế nhưng chỗ hiểm yếu nhất lại bị giữ trong tay trong tay Bùi Diệc, khiến y lên trời xuống đất muốn sống không được muốn chết không xong.
Đầy người y mồ hôi nhễ nhại, mãi khi Bùi Diệc hết hứng, mới cho y bắn ra.
La Dự cảm thấy mình có hơi ti tiện, mới chỉ nghỉ ngơi một chút, lại chủ động xáp qua, tách ra một tháng, chỉ một lần căn bản không đủ.
Bùi Diệc nhìn y, lại thật nghe lời ôm y, chậm rãi hôn, từ cổ hôn dọc xuống, cắn lấy một bên đầu v* gặm gặm.
Lúc này lại rất dịu dàng, La Dự vuốt tóc hắn, nghĩ thầm, hắn nhất định là mấy ngày nay gặp chuyện gì không vui.
Được hắn âu yếm, tình dục dần dần dâng lên, La Dự bắt lấy tay hắn, đưa đến phía sau mò mẫm, “Ở đây…”
Lỗ nhỏ ấm nóng trong nháy mắt nuốt lấy ngón tay dài nhỏ của hắn.
Bùi Diệc nhả viên thịt trong miệng ra, cười nhạo, “Muốn đến vậy? Muốn tìm bất mãn đến vậy à?”
Lại vừa thành thạo thêm tới ba ngón tay, trong vách thịt xoay chuyển ấn ấn.
“A —— a ——” Thân thể La Dự run lên, trên cặp đùi trắng tuyết có một dòng dịch ruột non ướt át chảy xuống.
Bùi Diệc cười nhạo càng dữ, “La tổng, anh có phải rời đàn ông không nổi? Còn cố ý bao dưỡng tôi để thỏa mãn ha?”
Đang lúc nói chuyện, liền thay thế bằng cự vật đang cao trào, hung hăng tiến vào.
La Dự còn muốn phản bác, lần này, định nói gì cũng không nói ra nổi.
Bùi Diệc trong lòng khinh thường người dưới thân, nhưng nhìn gương mặt y thất thần, lại nhịn không được cúi xuống hôn y.
La Dự đáp lại nụ hôn của hắn, chủ động rướn thắt lưng, dâng mông mình lên, để hắn đâm vào càng sâu.
“Tiểu Bùi…”
Bùi Diệc kỳ thực thấy có chút áy náy, nếu không nhờ La Dự, chính mình căn bản không có khả năng đi tới địa vị hiện tại trong giới giải trí.
Đúng đạo nghĩa mà nói, nên là kim chủ chơi chán rồi đá mình đi, mà không phải mình rời khỏi trước.
Nhưng hắn vẫn cứ qua loa cho xong ngày, dù sao sinh hoạt chính là như vậy, có tài nguyên, còn có bạn giường trả tiền cho, chất lượng còn không tính là quá kém.
Trước đây còn khó mà tiếp thu nổi, dần dần hắn đã tự tẩy não mình luôn rồi.
Bất quá đây hết thảy đều là trước khi hắn gặp Đỗ Cảnh Lãng.
Đỗ Cảnh Lãng là biên kịch của bộ phim mới hắn đóng, vừa tốt nghiệp được hai năm, mi thanh mục tú, hơn nữa mình vừa liếc mắt liền nhìn ra, cậu ta cũng là cong.
Đỗ Cảnh Lãng vẫn luôn theo hậu trường, để phòng đạo diễn và diễn viên có ý tưởng đột phát gì mà cần sửa chữa kịch bản.
Phần diễn của Bùi Diệc không nhiều lắm, trong đoàn phim cũng không có bạn bè gì, có đôi khi phải đi tới ngồi ở chỗ Đỗ Cảnh Lãng, kết quả, ban đêm, Đỗ Cảnh Lãng tới phòng hắn, hai người cả buổi tám chuyện về diễn viên chính và đạo diễn, trò chuyện vô cùng ăn ý.
Thường xuyên qua lại, Bùi Diệc cảm thấy mình có chút động tâm, hắn thật ra có một chút ý tứ phương diện kia, còn định ám chỉ thử, thế nhưng vừa đùa, cậu trai kia liền đỏ bừng mặt.
Bùi Diệc lại càng thích cậu ta, trẻ tuổi, hoạt bát, trúc trắc.
Nhìn như chính mình mấy năm trước.
Hắn nghĩ, mình bị giam bên người La Dự, quá mệt mỏi, hắn khát cầu cuộc sống mới, người bầu bạn mới.
Đợi phim đóng máy, Bùi Diệc còn hẹn cậu ta đi ăn cơm, xem phim, thỉnh thoảng lơ đãng nắm tay ôm ấp, Đỗ Cảnh Lãng chưa từng cự tuyệt, luôn luôn đỏ mặt cúi đầu.
Cậu ta đơn thuần như vậy, Bùi Diệc càng tự ý thức mình có lỗi với cậu ta.
Vì thế, lúc này liền nói muốn tách khỏi La Dự.
La Dự tất nhiên giận tím mặt, khăng khăng không chịu, hai bên vẫn cứ giằng co.
Lại tới một bộ phim khởi động máy, bộ phim này còn là nhờ La Dự trước đây lấy cho hắn.
Thù lao không thấp, phân phối rất cao, hẳn sẽ nổi tiếng.
Thứ mà La Dự cho hắn, làm sao lại không tốt.
Hắn phỉ nhổ chính mình, vẫn đúng hạn tới đoàn phim, mỗi ngày gọi điện với Đỗ Cảnh Lãng, hưởng thụ một phần tốt đẹp mơ hồ.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, liền đến năm mới, đoàn phim cho mấy ngày nghỉ, hắn chưa về nhà cũ, chỉ về tới phòng mình.
Giao thừa quạnh quẽ, trước giờ, đêm giao thừa La Dự phải về nhà, nhưng mùng một nhất định sẽ tới, mặc dù mình cảm giác bản thân cũng không cần.
Tối đó, ra ngoài ăn cơm, trên đường về nhà người thưa thớt, lại bị một đám người xông tới, không nói hai lời đánh một trận, hắn chỉ có thể liều mạng bảo vệ đầu, mặc cho bọn họ quyền đấm cước đá.
Đau nhức kéo tới từng cơn, mãi khi có người chạy tới can ngăn, “Quên đi, được rồi, chớ gây ra án mạng.”
Sau đó liền biến mất trong bóng đêm.
Hắn mê man đứng lên, đi bệnh viện chụp X quang, bôi thuốc, lại về nhà, nằm thẳng ra giường.
Hắn nghĩ, chẳng lẽ là La Dự trả thù? Sau đó lại bác bỏ, bất quá là đánh một trận, theo tác phong của La Dự, hẳn là lúc này nên bảo công ty cắt mọi hoạt động của hắn, chặt đứt mọi tài nguyên hắn đang có, chở hắn phải quay đầu nhận sai xin tha thứ, đây mới là hình phạt chết người nhất.
La Dự mặc dù tốt tính đã hai năm, nhưng Bùi Diệc vẫn có thể nhớ rõ bản chất của y.
Hắn ngay cả ngồi xuống còn khó khăn, cả người đều đau, cứ như thế khó chịu một hồi cũng mơ màng thiếp đi.
Chỉ là sáng sớm, cư nhiên cảm giác được có người bên cạnh.
Vốn đã khó chịu, liền cả kinh tỉnh luôn.
La Dự lo âu nhìn hắn, muốn vươn tay sờ lên vết thương, lại không dám, “Tiểu Bùi, đau không?”
Bùi Diệc nghiêng đầu tránh, “Là anh sao?” Nhìn thoáng qua di động, cư nhiên mới hơn năm giờ, “Anh tâm thần hả, tới sớm vậy.”
Ngay cả trên mu bàn tay hắn cũng có vết thương, La Dự căn bản không biết nên chạm vào chỗ nào, “Ừ, cậu tỉnh rồi còn muốn ngủ lại không? Không thì tôi đi nấu chút cháo cho cậu.”
Bùi Diệc ngủ đủ, đầu óc lại rõ ràng hơn nhiều, “Sao anh biết tôi bị thương?”
La Dự cũng không có ý giấu diếm, “Xin lỗi, là vợ tôi tìm người làm, tôi…”
La Dự đau lòng, hối hận cùng tâm tình hỗn tạp rối lại, có chút nói không nên lời. Y và vợ vốn chỉ là đám cưới hai bên gia tộc, trước khi cưới liền giao ước không can thiệp chuyện của nhau, kết hôn rồi hai bên cũng đều tự tìm vui riêng, lần này y nhất thời kích động, phá vỡ cân bằng, y cho rằng cùng lắm thì trên phương diện làm ăn mình nhường một chút, ăn thiệt một chút mà thôi… Lại không ngờ, bọn họ trực tiếp tìm tới Bùi Diệc.
Bùi Diệc nghe xong, một bụng tức dâng lên, kéo chăn trùm hết người.
La Dự trầm mặc, cách chăn nhẹ nhàng ôm hắn một cái, “Xin lỗi…”