Mọi chuyện Địch Giang đều suy nghĩ cho mình như thế, hết thảy đều an bài thỏa đáng cho mình, Khúc Ninh nghĩ, chút ủy khuất này, căn bản chẳng đáng là gì, con nít mà, cứ từ từ lấy lòng là được.
Lại chẳng ngờ, trước khi đi, Địch Giang quay lại vẫy tay với Tiểu Địch Diệp đang muốn nói lại thôi, “Tiểu Diệp, có gì muốn nói không, nếu không nói, bọn chú đi liền nha.”
Địch Diệp đi tới, không được tự nhiên kéo tay Khúc Ninh, “Xin lỗi, cháu không nên nói chú ngốc, kỳ thực chú làm cái đó ăn rất ngon, chú hát cũng rất êm tai, mấy cái này cháu làm không được…”
Khúc Ninh cực kỳ kinh ngạc, vội thụp xuống đánh bạo sờ đầu nó, “Chú… Kỳ thực không sao đâu, chú không để bụng mấy lời đó của cháu.”
Bé gái cũng đi tới, cùng với anh mình, mỗi đứa một bên hôn lên mặt Khúc Ninh một cái.
Khúc Ninh vui đến muốn nở hoa luôn.
Lên xe, Khúc Ninh vẫn còn hưng phấn vô cùng, liền chui vào lòng Địch Giang cọ tới cọ lui.
Một lát sau, hoài nghi nói, “Không phải là anh bắt nó nói đi.”
Địch Giang vô tội, “Anh đâu có.”
“Anh bất quá tình cờ nói vài câu, vẫn là chính nó suy nghĩ cẩn thận.” Cười cười, “Con nít cứ tự luyến như thế, làm chú thì phải giáo dục nó một chút.”
Khúc Ninh bưng mặt hắn kề tới hôn lên, “Ừm, thưởng cho anh ——”
Về đến nhà, mở cửa, Khúc Ninh kinh ngạc ngẩn người.
Khắp phòng bày đầy hoa hồng, một phòng khách to như vậy trở thành cả biển hoa.
Ở giữa còn chừa một lối đi nhỏ, Địch Giang kéo tay cậu đi tới giữa phòng, dịu dàng gọi, “Bảo bối.”
Khúc Ninh cảm động muốn chết, trong lòng còn đang gào, mua hoa hồng cái gì đây, sao lại coi mình như con gái rồi.
Quan trọng nhất là, cái này tốn hết bao nhiêu chứ, còn không bằng mua cho mình cái nhẫn đi.
Một giây kế tiếp, Địch Giang liền móc từ trong túi ra một hộp nhẫn, từ từ mở nắp, bên trong là một cặp nhẫn.
Thiết kế đơn giản ưu nhã, lại vẫn không cách nào làm lu mờ vẻ tinh xảo.
“Đưa tay nào bảo bối.” Địch Giang mỉm cười nhắc nhở Khúc Ninh đã ngơ ngác.
Nhẫn chậm rãi đeo vào ngón giữa, Khúc Ninh cũng cầm lấy chiếc còn lại, đeo vào ngón tay Địch Giang.
Bên trong chiếc của Khúc Ninh khắc tên viết tắt của Địch Giang, chiếc của Địch Giang cũng có tên Khúc Ninh. Hai bàn tay ***g chặt vào nhau, Khúc Ninh nhào vào lòng hắn.
Địch Giang ghé bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Anh yêu em, bảo bối.”
Thanh âm Khúc Ninh đã khàn khàn, “Em cũng yêu anh, em yêu anh chết mất Địch Giang.”
Địch Giang mỉm cười, “Cuối năm chúng ta đi du lịch Hà Lan, tiện thể đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn đi.”
Giọng của Khúc Ninh lại càng khàn hơn nữa, “Địch Giang…”
Địch Giang hơn buông lỏng cậu, hôn lên đôi mắt cậu đã đo đỏ.
Giọng Khúc Ninh run run, “Anh không phải đã nói… Kết hôn không trói buộc được anh sao… Anh…”
Địch Giang cười đến vô cùng dịu dàng, “Anh đã từng nói thế, là anh muốn lấy nó trói chặt em, không bao giờ cho em chạy mất nữa…”
Lãng mạn qua rồi, hai người chỉ có thể đen mặt bắt đầu dọn hoa, căn bản bước chân không được, ngay cả đi tới sô pha ngồi xuống cũng không xong!
Khúc Ninh tiếc không vứt, còn chỉnh tề dọn hết ra ban công, chứa không đủ còn bỏ vào thư phòng.
Ánh mặt trời vừa tới, ngay cả cánh hoa lẫn lá cây đều sáng bừng
Khúc Ninh chụp lại một tấm hình, thấy hạnh phúc cực kỳ.
Lại quay một bộ phim, Khúc Ninh cuối cùng không tiếp tục nữa, dù sao mình không xuất thân chính quy, hiện tại cũng chẳng có gì phải âu sầu, cậu quyết định cố gắng một chút đi học viện sân khấu điện ảnh XX bổ sung khả năng.
Địch Giang tất nhiên hết sức ủng hộ, Khúc Ninh muốn học đại học thì sẽ ở lại thành phố này, lại có được bốn năm mỗi ngày đều có thể bên nhau.
Học tập mệt mỏi, giữa buổi liền lên mạng coi weibo.
Đột nhiên trên một diễn đàn nhìn thấy bài đăng, lại còn dính tới mình.
Đoạn thời gian còn trong Tết, tấm hình Địch Giang trong đêm tuyết cõng mình đã được tung ra, mà mình lại còn đeo nhẫn, sớm đã bị hỏi han vô số lần, chỉ là cậu vẫn không lộ ra gì mà thôi.
Mà lần trước, Địch Giang lên một bản tin tài chính kinh tế, nháy mắt liền bị mấy người thích hóng chuyện nhìn thấy chiếc nhẫn kia.
Nhẫn giống nhau không tính là gì, nhưng cộng thêm tấm hình trước đó nữa, mới chính thức lộ tẩy.
Cư dân mạng vẫn chúc phúc rất nhiều, một nhóm theo phái Lăng Khúc biểu thị tan nát cõi lòng, nhưng cp của mình còn không đủ cân nặng bằng người ta, chỉ có thể rưng rưng chúc phúc.
Phía dưới bài đăng còn triển khai thảo luận, cư dân mạng nghi ngờ nhất chính là: Địch Giang cái loại tổng tài giàu có đẹp trai bá đạo này rốt cuộc là làm sao mà coi trọng Khúc Ninh?
Tức giận đến mức Khúc Ninh tắt web luôn.
Tức giận chạy qua thư phòng quấy rầy Địch Giang, rút hết tài liệu trong tay hắn ra, nhảy qua ngồi lên đùi hắn.
Địch Giang thuận thế ôm cậu, “Bảo bối làm sao vậy? Học mệt rồi? Không cần phải liều mạng vậy đâu.”
Tâm tình Khúc Ninh tốt hơn chút, mềm giọng hỏi, “Anh tại sao lại thích em vậy?”
Địch Giang nhìn vào mắt cậu thật sâu, nghiêm chỉnh lên, nhẹ giọng nói, “Bởi vì em là em, không là người khác đó…”
“Nói tiếng người.”
“Anh yêu em…”
Vậy là hoàn chính văn.