Khúc Ninh trở lại khách sạn, nhào đến nằm úp lên giường, cả người lún vào chăn đệm mềm mại, ngơ ngẩn đờ ra.
Cậu không rõ Địch Giang rốt cuộc muốn thế nào.
Địch Giang chính mình cũng không biết bản thân rốt cuộc muốn thế nào, hắn chỉ biết là, bất luận ra sao đều muốn giữ cậu lại.
Giữ lại, giữ lại rồi sao nữa…
Còn nữa, Khúc Ninh rốt cuộc vì sao phải đi?
Điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay đã cháy hết, ngón tay cảm thấy nóng rát, hắn mới lấy lại tinh thần, ấn đầu thuốc vào gạt tàn.
Địch Giang chán nản bưng trán, ban ngày trông còn có vẻ như nắm hết trong tay, lúc này, tâm tình ẩn giấu mới thả hết ra ngoài.
Di động trên bàn đột nhiên rung lên.
Địch Giang khựng lại, cầm điện thoại di động lên, không thể tin được.
Khúc Ninh?
Hắn há miệng, lại gằn mình nuốt lại hai tiếng “Bảo bối” đã đến bên mép, nghĩ vậy, bất giác thu lại ý cười trên môi, “Tiểu Ninh.”
Khúc Ninh hít sâu vài cái, bình tĩnh lại, nói hết những gì muốn nói ra.
“Địch tổng, hôm nay do tôi quá kích động, tôi muốn tâm bình khí hòa nói chuyện với anh.”
“Nói chuyện gì?”
“… Chuyện hủy hợp đồng, tôi nghĩ xin anh cho tôi một cái lý do, còn nữa, tôi tìm hiểu, chuyện hủy hợp đồng sớm trong công ty đã có tiền lệ, chỉ cần đền đủ tiền là có thể thuận lợi hủy hợp đồng.”
“Địch tổng, tôi mong anh có thể giải quyết việc công, không nên lẫn lộn tâm tình cá nhân. Anh có thể trực tiếp nói tôi biết, rốt cuộc cần tôi làm gì, anh mới có thể ký tên.”
Địch Giang cầm điện thoại di động, chỉ là nghe thấy thanh âm cậu, đã cảm thấy tâm tình u ám bị quét đi hơn nửa. Tuy là, nội dung cậu nói chính hắn hiện tại thật rất không muốn nghe.
Không nên lẫn lộn tâm tình cá nhân. Địch Giang cười cười, Khúc Ninh vậy mà nhìn thấy rõ.
Mỗi một câu Khúc Ninh nói đều hợp lý hợp tình, vô cùng thỏa đáng, đã quen nhìn bộ dạng cậu ỷ lại ngưỡng mộ mình, Địch Giang không nghĩ tới, Khúc Ninh của hắn cũng sẽ có lúc thành thục ổn trọng như thế.
Cậu thì ra chỉ là thích mình, cũng không cần phải sinh hoạt trong sự che chở của mình.
Cậu rời khỏi mình, cũng sẽ không sao cả.
Địch Giang không tiếng động cười thảm, vẫn một bộ dạng trêu đùa, “Ồ? Em vậy cứ nói thử xem, tôi có tâm tình cá nhân gì nào?”
Khúc Ninh do dự một chút, “Cái này không liên quan tới đề tài chúng ta đang nói mà.”
Địch Giang trầm giọng, “Khúc Ninh, hiện tại chúng ta ngay cả làm bạn bình thường… tâm sự cũng không được sao?”
“Được rồi, vậy tôi nói thì anh không được tức giận, nói xong rồi thôi, không thể vì việc này mà không chịu ký tên.”
Địch Giang càng ngạc nhiên, “Nói.”
“Không phải vì tôi đi không báo trước, tôi đá anh trước sao? Tôi có thể xin lỗi anh, xin lỗi xin lỗi, Địch tổng, anh đừng chấp nhặt với tôi nữa! Tôi không đáng để anh tức giận, càng không thể vì chuyện như vậy mà ảnh hưởng quyết định trong công ty anh, anh nói đúng không?”
Nói đến cuối cùng, âm cuối của Khúc Ninh hơi cao lên, tự nhiên lộ ra một chút ngữ điệu nghịch ngợm lấy lòng.
Cách nói này Địch Giang quá quen thuộc, trái tim tựa như bị lông chim khe khẽ quét qua.
Thế nhưng này cũng không chặn được lửa giận trong Địch Giang, thanh âm của hắn lạnh thành băng, gần như là rống ra, “Khúc Ninh, đầu óc em có phải có vấn đề không!?”
Khúc Ninh bị dọa đến trái tim suýt dừng đập, không dám nói tiếp nữa.
Địch Giang và cậu đều im lặng, một lát, mới hạ giọng nói, “Khúc Ninh… Tôi đúng là có tâm tình riêng, tôi không muốn để em đi, tôi luyến tiếc em, em trở về đi… Bảo bối.”
Địch Giang thở hắn một hơi thật dài, “Khúc Ninh, tôi thích em, em đừng đi, có được không?”
“Em…”
Khúc Ninh phút chốc mở to hai mắt, hoàn toàn không dám tin, trái tim cấp tốc nhảy lên, suýt nữa cậu đã nhảy dựng khỏi giường.
Cậu vội vàng che miệng mình, suýt nữa, suýt nữa thôi, cậu đã thốt ra.
Được, sao lại không được chứ.
Rốt cục đưa tay vén mây thấy trăng sáng, chờ đến những lời này.
Nhưng lại là khi cậu đã buông tay.
Khúc Ninh nhẹ khẽ lắc đầu, nhớ tới hắn không nhìn thấy, mới nói, “Em thật sự rất vui, thật sự, Địch Giang, nhưng mà em không thể đáp ứng, em…”
Địch Giang lập tức ngắt lời cậu “Vì sao, Khúc Ninh, vì sao?” (Khúc này tui thấy giống phim Hàn Xẻn ghê, nam chính đứng trong mưa gào gào với nữ chính “Vì sao? Vì sao em bla bla… Vì sao??????” Hơn bị não tàn =]]]]])
Trong lòng Khúc Ninh ngàn chữ vạn lời, căn bản không biết nên nói từ đâu, cũng không biết mình lấp liếm Địch Giang có tin không, cậu chỉ có thể chọn một cái thẳng thắn nhất mà nói, “Anh sắp kết hôn rồi, không phải sao?”
Địch Giang sững lại, thời gian này Khúc Ninh đã chiếm hết toàn bộ tâm thần hắn, chuyện này hắn gần như còn không nhớ ra được.
“Thì ra em để ý cái này, tôi nói rồi, kết hôn cũng không đại biểu gì, tôi… Quên đi, em để ý, vậy sẽ không kết hôn.”
“Bảo bối, đây vốn cũng không phải ý của tôi, là anh tôi và cha tôi một mực bàn bạc thu xếp, tôi không kết hôn, thực sự.”
Khúc Ninh dốc sức dằn xuống cảm xúc đang cuồn cuộn trào dâng.
Muốn trở lại bên cạnh hắn, thực sự muốn.
Mãi đến lúc nếm thấy mùi máu tươi, cậu mới phát hiện, mình đã cắn nát môi.
Khúc Ninh có chút sợ hãi, cậu sợ nếu mình nói với hắn thêm một câu, liền sẽ không còn kiên quyết nữa.
Không nghe Khúc Ninh đáp lại, Địch Giang có chút hoảng sợ, “Khúc Ninh?”
Khúc Ninh lại nói, “Địch Giang, anh có còn nhớ không, anh đã đáp ứng em một việc, cho phép em sau này sẽ nói cho anh?”
Đáy lòng Địch Giang dâng lên dự cảm xấu, “Còn nhớ.”
Khúc Ninh rõ ràng có vẻ thở phào nhẹ nhõm, “Anh giúp em ký tên vào đơn hủy hợp đồng đi.”
Địch Giang siết chặt di động, “Khúc Ninh!”
“Cảm ơn anh, kỳ thực em không có bằng chứng, rất lo lắng, cảm ơn anh còn chịu thừa nhận, thực sự cảm ơn anh.”
Khúc Ninh nhấn tắt điện thoại.
Cảm ơn anh, bên anh ba năm, mỗi phút mỗi giây có anh bên cạnh, đều thật ngọt ngào.
Khúc Ninh vùi mặt vào gối, lại nghĩ tới Địch Giang nói không kết hôn.
Khúc Ninh không nghĩ tới hắn dứt khoát như vậy, thật ra rất rung động, sau đó nhưng lại có chút bất đắc dĩ, Địch Giang luôn luôn nghĩ quá đơn giản.
Cho dù trốn được một lần, cũng không thể lần nào cũng trốn được, đối với mình mà nói, trở về, chỉ là kéo dài thời gian hành hình thêm một ít mà thôi.
Người xưa có câu nói thật hay, đau dài không bằng đau ngắn.
Cậu biết, Địch Giang có thích mình một chút, thậm chí trước khi Địch Giang chính thức thổ lộ đã biết.
Được rồi, thậm chí có rất nhiều một một chút.
Thế nhưng, này có đủ chống đỡ cái gì đây? Mình vẫn là tiểu minh tinh hắn bao dưỡng, ngay cả dẫn về nhà giới thiệu đây là bạn trai mình cũng làm không được.
Hôm sau, Kathy nói cho cậu biết, Địch tổng đã ký tên.
Thế nhưng, dù sao cũng là người trong công ty, mong cậu sẽ tham gia cuộc họp hằng năm của công ty rồi hẵng đi, ngay ba ngày tới.
Khúc Ninh suy nghĩ một chút, liền đáp ứng.
Cậu lúc đi một lòng muốn về nhà, hành lý cũng thu dọn qua loa, đều chỉ là một ít quần áo hằng ngày tùy ý.
Trước đây Địch Giang mua cho cậu vài bộ âu phục đặt sẵn, cậu thấy sau này cũng không còn dịp mặt, liền để lại trong phòng cũ hết.
Hiện tại cũng không thể trở lại lấy được.
Quên đi, mình bây giờ đã rời khỏi giới, nhẹ nhàng rồi, đâu còn cần mặc âu phục giữ thể diện gì đó nữa.
Thế là chọn ngay một cái áo khoác đen, không phải quá trang trọng, nhưng cũng không bất lịch sự, nói ngắn gọn, chính là trang phục người qua đường.
Đến lúc đó, trốn trong góc phòng ăn ăn uống uống, chào hỏi Kathy một chút, lăn lộn chịu cho xong là được.
Khúc Ninh đúng là làm như thế, không cần như trước đây phải lượn quanh làm quen, thực sự là thoải mái không gì sánh được.
Sau đó cậu nhận một cú điện thoại, là Tiểu Triệu.
“Khúc Ninh anh ở đâu đấy? Tôi tìm một lượt cũng không thấy anh.”
“Tôi ngồi sô pha ăn một chút đây.”
“Sô pha nào, ở đây cả đống cái đây! Tôi làm sao biết anh ở đâu! Thôi thôi, anh tìm đến chỗ tôi đi, đang ở cửa ra cạnh ban công, dù sao trong này cũng chán đến hoảng, đi ra hít thở không khí.”
Khúc Ninh uống hết hớp đồ uống cuối cùng, “Ờ được, cậu chờ tôi ra.”
Cậu một đường đi tới, sắp tới ban công, không nhìn thấy Tiểu Triệu, nhưng lại nhìn thấy Từ Vĩnh Duệ.
Từ Vĩnh Duệ dường như đi cùng đường với cậu, bước tới phía trước cậu, đẩy cánh cửa kính đang khép hờ.
Khúc Ninh không muốn chào hỏi y, nghĩ thầm mình lui giới rồi rốt cuộc có thể tùy hứng một lần, liền đi theo vào.
Sau đó ngây ngẩn cả người, Địch Giang cũng đứng ở đó, Từ Vĩnh Duệ lôi kéo cánh tay hắn, cười đến phong tình vạn chủng.
Địch Giang đang nhìn qua bên này, nháy mắt cũng nhìn thấy cậu.
Khúc Ninh đang muốn lui ra ngoài, Địch Giang đã đuổi theo, “Khúc Ninh!”
Khúc Ninh vung tay muốn tránh hắn, lại bị hắn ôm chặt lấy, kéo lại, “Khúc Ninh…”
Vương Tống không biết từ đâu nhô ra giữ chặt Từ Vĩnh Duệ đang muốn theo tới, tri kỷ giúp hai người đóng kín cửa, kéo luôn rèm, sau đó canh ngoài cửa.
Địch Giang ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn từ trán xuống, xuống dần, rơi tới trên môi, chuyển qua hôn môi, sau đó cạy mở khớp hàm cậu, quấn lấy đầu lưỡi cậu.
Khúc Ninh bị hắn hôn, thấy thân thể sắp mềm nhũn hết.
Địch Giang vội vàng nắm lấy hông cậu, Khúc Ninh liền vươn tay ôm lấy cổ hắn.
Địch Giang chưa từng vội vã như vậy, rời môi, hai người đều hơi thở hổn hển.
Nhưng vẫn là môi kề môi, thanh âm Địch Giang không thể khống chế run run, “Bảo bối, trở về đi, trở về bên cạnh anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt.”
Gần như vậy, Khúc Ninh nhìn hắn, thấy mắt hắn có hơi đỏ lên.
Khúc Ninh lùi lại một chút, sờ sờ mặt hắn, mới cảm thấy có vài vệt ươn ướt.
Trong lòng cậu chấn động, ***g ngực đau xót khó nhịn, hoàn toàn không khống chế được chính mình, thanh âm nghẹn ngào, “Em không đi… Địch Giang, em không muốn xa anh…”
Cái gì đau dài không bằng đau ngắn, dẹp con mẹ nó đi đau dài không bằng đau ngắn.
Khúc Ninh chỉ biết, vừa nghĩ tới chính mình muốn vươn tay đẩy hắn ra, vươn tay cắt đứt liên hệ giữa bọn họ, cậu liền đau đến gần chết.
Địch Giang ôm chặt lấy cậu.
Khúc Ninh vùi trong ngực hắn, khóc thút thít liên tục, Địch Giang vẫn cười lau nước mắt cho cậu, “Bảo bối chịu về rồi, còn khóc cái gì đây.”
Khúc Ninh bắt lấy tay hắn, mười ngón ***g vào nhau, siết chặt không buông.
Địch Giang liền cúi đầu hôn lên hàng mi ướt nước của cậu, “Bảo bối, anh sẽ đối xử thật tốt với em, chúng ta sẽ lại giống như trước.”
Khúc Ninh sửng sốt, “Đừng, em không muốn giống như trước đây.”
Cậu bổ sung thêm, “Anh chọn một đi, nếu là quan hệ bao dưỡng, vậy thì y hệt trước đây, em nghe theo sắp xếp của anh, anh làm gì em cũng không can thiệp, thế nhưng em cũng có quyền tùy thời dừng mối quan hệ này lại. Hoặc là, hoặc là… Chúng ta yêu nhau, hai ta bình đẳng, phải giữ gìn thật tốt tình cảm hai bên, anh chỉ có thể có một mình em, nhưng mà, nhưng mà em cam đoan, em sẽ rất thích rất thích anh.”
Địch Giang nhìn ánh mắt của cậu, thoải mái nở nụ cười, hắn dường như rốt cuộc hiểu rõ đứa ngốc của hắn đang xoắn xuýt cái gì.
Địch Giang hôn một cái lên đôi môi khẽ nhếch của cậu, “Chúng ta yêu nhau đi, bảo bối.”
Mọi ng thấy cái gì gọi là ‘bưng cục đá đập chân mình’ chưa? =)) Cho anh ra vẻ phong độ thân sĩ cho lắm vào, bị em vịn vô đó bắt ký tên, xém nữa là mất luôn khỏi tìm =)))
Ngược công ít quá…..!!!!!!!!!!!!!!