Edit: VongCơ
Hai năm vội vã trôi qua, mùa đông lại đến, những chiếc lá vàng, lá xanh lướt trên sông đã bị đóng băng.
Bầu không khí trong nhà của Trần Mặc đã rơi vào lạnh lẽo đến cực độ.
Kể từ khi rùa nhỏ chết, Trần Mặc không cho phép bất cứ ai vào phòng cậu, ngoại trừ Nguyễn Manh.
Từ đêm 30 hôm đó, Trần Vĩnh Quốc rất ít khi về nhà. Mỗi lần ông trở về lại sẽ cãi nhau với Tần Nam, rồi tức giận bỏ đi.
Không khí trong nhà u buồn như vậy, Trần Nhiên cũng không còn hoạt bát nữa. Đôi khi Nguyễn Manh đến chơi, cậu bé cũng không quấn lấy cô như trước nữa, luôn trốn trong phòng một mình chơi game.
Mối quan hệ giữa Tần Nam và Trần Vĩnh Quốc ngày càng tồi tệ. Bà tự nhốt mình trong phòng, không quan tâm nhiều đến Trần Mặc và Trần Nhiên nữa.
May mắn, trong nhà vẫn còn dì bảo mẫu nên không lo bị đói.
Cuộc sống của Trần Mặc không thay đổi nhiều so với trước đây. Cậu dành hầu hết kỳ nghỉ đông trong phòng, ngoại trừ đi xuống cầu thang ăn tối và đi dạo vào mỗi buổi chiều.
Thời tiết dần lạnh hơn, những chiếc lá bên lề đường bắt đầu phai màu.
Mùa thu năm nay, Nguyễn Manh và Trần Mặc đã học lớp 12.
Ngày đầu tiên nhập học, giáo viên chủ nhiệm thông báo rằng Bành Phi đã bị loại vào lớp thường, sẽ có học sinh mới chuyển vào.
Cuối học kỳ trước, xếp hạng của Nguyễn Manh khá hơn, thái độ của giáo viên đối với cô cũng nhu hòa hơn không ít.
Tuy nhiên, Nguyễn Manh không còn tâm trạng đâu mà vui vẻ, Bành Phi là bạn tốt của cô ở lớp đặc biệt, ngoại trừ Trần Mặc và Tần Dương.
Kết quả của học sinh mới nằm trong top 30 của trường, cậu ta cũng xếp vào top 30 trong lớp đặc biệt, như vậy đã được coi là tốt nhất ở lớp bình thường.
Hai năm này, quan hệ giữa Nguyễn Manh và Tần Dương rất tốt. Cậu ta luôn thích nói chuyện với Nguyễn Manh trong khi xoay bóng ở cửa sau lớp học.
Thành tích của cậu ta rất tốt, nằm trong top 2, người đứng đầu luôn là Trần Mặc, điểm số của cậu không ai có thể vượt qua.
Tiếng tăm của Tần Dương ngày càng cao. Mấy nam sinh trong lớp thường hay so sánh hai người với nhau. Tần Dương làm bộ dáng không quan tâm, vẫn vui vẻ đùa giỡn với Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh bây giờ cũng đã theo kịp tiến độ lớp đặc biệt, cô không còn bận rộn như học kỳ đầu tiên, hiệu quả học tập của cô cũng cao hơn.
Chưa đầy hai tuần sau khi bắt đầu đi học, trường học bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi thể thao mùa thu.
Ủy viên thể thao bắt đầu huy động từng học sinh trong lớp đăng ký, cậu nói rằng đây đã là năm cuối, dù sao cũng nên tham gia một môn thể thao ở trường.
Ủy viên thể thao đến chỗ Nguyễn Manh, cô rất giỏi mấy chuyện hoạt động này. Cô liền đăng kí tham gia hai hạng mục nhảy cao và nhảy xa
Sau khi điền tên Nguyễn Manh vào tờ đăng ký, ủy viên thể thao hỏi Trần Mặc, “Trần Mặc, cậu có muốn tham gia hạng mục nào không?”
Trần Mặc nhìn lên, xem xét nghiêm túc, sau đó hỏi ủy viên thể thao, “Có những môn thi gì?”
Ủy viên thể thao không ngờ rằng cậu sẽ trả lời, ngay lập tức chuyển tờ giấy đăng ký cho Trần Mặc.
Trần Mặc cầm lấy cẩn thận, sau đó ghi tên mình vào hạng mục chạy marathon.
Trong lúc mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho đại hội thể thao, trường trung học trọng điểm lại có một tin tức vô cùng chấn động.
Trường học có một suất tuyển thẳng của đại học Thanh Hoa, hiện tại nhà trường đang sàng lọc học sinh.
Nếu không có chuyện gì thì suất này đương nhiên sẽ nằm trong lớp đặc biệt. Học sinh trong lớp đặc biệt bắt đầu thảo luận, “Mấy cậu nói xem ai sẽ dành được suất tuyển thẳng này?”
“Chắc chắn là Trần Mặc, năm nào cậu ấy cũng đứng đầu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, dù sao đi nữa thì cũng không phải là chúng ta.”
“Bất quá với thành tích của cậu ấy hẳn là không cần cử đi học cũng khẳng định có thể thi đậu đi?”
“Cũng chưa chắc, dù sao cũng là thi đại học, nhiều chuyện phát sinh cũng không phải không có.”
Các học sinh khác cũng gật đầu đồng ý, chuyện này cũng chưa có gì đảm bảo. Mọi người sôi nổi bàn tán, thậm chí có người còn đánh cược, một là Trần Mặc, một là Tần Dương.
Cuối cùng, Trần Mặc vẫn là người có số phiếu cao hơn.
Tuy là nhân vật chính nhưng Trần Mặc lại chẳng hề quan tâm. Cậu luôn là người có kế hoạch định trước.
Kể từ khi báo danh cuộc đua marathon, cậu đã bắt đầu lên kế hoạch thời gian để luyện tập. Sau khi ăn tối xong, cậu làm bài tập, sau đó sẽ thay đồ thể thao, đeo tai nghe ra ngoài chạy bộ.
Nửa tháng sau, đại hội thể thao được tổ chức.
Nguyễn Manh mặc đồ thể thao màu xanh đậm, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng. Cả nhảy xa và nhảy cao đều giành được vị trí đầu tiên.
Sau khi thi xong, Nguyễn Manh nhanh chóng chạy đến xem Trần Mặc thi đấu.
Lúc Nguyễn Manh chạy đến nơi thì trọng tài vừa thổi còi. Ngay khi tiếng còi vang lên, mọi người tăng tốc rời khỏi hàng. Chỉ có Trần Mặc vẫn bình thản, chạy chậm rãi.
Lớp đặc biệt chỉ có Trần Mặc và Tần Dương tham gia chạy đường dài.
Tần Dương đã vượt xa, còn Trần Mặc vẫn chậm rãi, cậu không thay đổi tốc độ dù cho có bị bỏ xa bao nhiêu.
Tần Dương là người nổi tiếng trong trường, danh tiếng của cậu ta rất tốt. Nam nữ sinh đứng bên ngoài xem đều hét to tên cậu ta cổ vũ.
Mỗi lần tới trạm nghỉ chân đều có không ít nữ sinh tới đưa nước, đưa khăn cho Tần Dương.
Nguyễn Manh không đem gì cả, cô chỉ đứng bên ngoài, lặng lẽ nhìn Trần Mặc. Nguyễn Manh biết cậu không muốn có thứ gì gián đoạn khi cậu đang tập trung, đưa nước đưa khăn chỉ làm cậu mất tập trung hơn mà thôi.
Hôm nay Trần Mặc mặc áo phông trắng và quần soóc đen, dưới chân cũng đi giày thể thao màu đen, trông đặc biệt sảng khoái.
Chạy cả mấy kilomet cơ thể cậu đã ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt đen long lanh nước, tóc mái dính vào trán. Thậm chí cô còn có thể thấy khuôn ngực đầy đặn dưới chiếc áo phông trắng ướt đẫm mồ hôi.
Cho dù cậu không có cơ bắp quá mạnh mẽ, nhưng nhìn lại vô cùng khoẻ khoắn. Khí chất sạch sẽ, thoải mái trên người cậu làm mọi người chú ý.
Nhiều người ở hai bên đường băng không nhịn được mà chụp ảnh cậu.
Ở quãng đường cuối cùng, những người chạy phía trước đã giảm tốc độ đáng kể, Tần Dương cũng không ngoại lệ. Chỉ có Trần Mặc từ từ tăng tốc, rồi vượt lên từng người một. Khi còn 200 mét cuối cùng, cậu chạy thật nhanh.
Kết quả cuối cùng, Trần Mặc giành vị trí thứ nhất, vị trí thứ hai là Tần Dương.
Ba năm qua, bất kể là kì thi hay cuộc thi nào, Trần Mặc luôn đứng nhất, Tần Dương theo sau đứng thứ hai, chưa bao giờ thay đổi.
Về đến đích Trần Mặc vẫn chưa dừng lại, cậu chạy về phía trước thêm gần chục mét nữa, sau đó mới dần giảm tốc độ thực hiện các động tác điều chỉnh cân bằng. Nhiều người phía sau đều ngã ra đất lúc chạy về đích.
Trần Mặc duỗi cơ, cả người vì vừa vận động liên tục mà đẫm mồ hôi. Nguyễn Manh lúc này mới đi đến, đưa cho cậu chiếc khăn trắng sạch sẽ.
Trần Mặc cầm lấy khăn, lau mồ hôi trên mặt. Ngoại hình của Trần Mặc khỏi phải nói là vô cùng thu hút, lại còn vừa giành được giải nhất, nên rất nhiều nữ sinh không kiêng nể gì mà lấy di động ra quay video phát lên vòng bạn bè và Weibo.
Nguyễn Manh và Trần Mặc đang nói chuyện với nhau, nên không chú ý đến những người đang cầm điện thoại quay video.
Tần Dương dừng cách đó không xa, bao quanh là một đám nữ sinh chúc mừng cậu ta, Tần Dương vẫn giữ nụ cười tỏa nắng như thường lệ, cảm ơn từng người một, rồi lướt qua đám đông nhìn Trần Mặc và Nguyễn Manh.
Video quay Trần Mặc được đăng tải lên mạng, chỉ trong một thời gian ngắn đã có vô số lượt thích và bình luận.
“Em trai nào đây, trông rất soái nha.”
“Thiên thần aaa !!! Cậu ấy trông thật tuyệt, khí chất rất thuần khiết nha!”
“Khuôn mặt, lông mi, làm sao có thể có một em trai xinh xắn như vậy chứ, mất máu mất máu, mau cấp cứu đi huhu.”
“Ba giây, đem tài liệu của tiểu ca ca xinh đẹp này lên bàn của tôi!”
” Chà, tiểu soái ca này từ đâu đến đây, khí chất thật tốt, dáng người cũng chuẩn nha, không kém mấy oppa chân dài a!”
“Đây là trường nào, mau nói địa chỉ, tôi sẽ bay đến học !!!”
Là nhân vật chính của video, Trần Mặc lại vô cùng thong thả đến wc, lau mồ hôi trên cơ thể bằng khăn rồi mặc áo khoác, trở lại vị trí lớp học.
Trần Mặc không thích lên mạng, cậu cũng không có tài khoản Weibo. Cậu không biết rằng mình đã gây ra chấn động trên Internet.
Nguyễn Manh cùng với bạn cùng lớp chơi đấu địa chủ.
Trần Mặc đến ngồi cạnh Nguyễn Manh, cầm quyển sách trên tay chăm chú đọc. Nguyễn Manh đang chơi vui vẻ, đột nhiên phía trước có nữ sinh vừa cầm điện thoại vừa la lên, “Ah! Trần Mặc lớp chúng ta lên hot search rồi này.”
Nguyễn Manh đi qua, “Hot search gì thế?”
“Cậu mau lên Weibo đi, video Trần Mặc chạy marathon vừa rồi được một đại V đề cử, lượt bình luận và lượt thích rất nhiều.”
Tần Dương đang trò chuyện với vài nữ sinh xung quanh, khi nghe thấy lời cô bạn kia vừa nói, cậu ta cũng lấy điện thoại ra tìm kiếm, nụ cười đang treo trên miệng cũng dần hạ xuống.
Nguyễn Manh buông bài poker trên tay xuống, lấy điện thoại ra tìm kiếm. Nguyễn Manh ngạc nhiên, thật sự là video của Trần Mặc. Mặc dù cô luôn biết Trần Mặc rất đẹp trai, nhưng hai người là lớn lên với nhau, nhìn mặt nhau nhiều đến phát ngán nên cô cũng không hề có cảm giác.
Chỉ là video Trần Mặc đang chạy, mà lại gây ra một chấn động lớn như vậy.
Nguyễn Manh đưa video cho cậu xem, Trần Mặc ngay lập tức cau mày. Cậu không thích bị mọi người xung quanh nhìn. Trần Mặc liếc nhìn tài khoản, rồi trả lại điện thoại cho Nguyễn Manh, Nguyễn Manh cũng không nói gì nữa, tiếp tục chơi bài.
Trần Mặc hiếm khi lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng lướt trên bàn phím.
Một lúc sau, nữ sinh kia lại hét lên: “Tại sao … tại sao blogger đột nhiên xóa bài đăng rồi, tất cả các video đều không còn nữa.”
Nguyễn Manh lại nhìn Trần Mặc, chỉ để thấy cậu vẫn đang đọc sách như lúc nãy, không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào xung quanh.
Nguyễn Manh không chơi bài nữa, cô quay lại hỏi Trần Mặc, “Cậu đã xóa video à?”
Trần Mặc long trọng gật đầu, “Họ đã vi phạm quyền hình ảnh của tôi.”
“Ha…”
Nguyễn Manh nhướng mày, nhiều người ước gì mình cũng được lên hot search, nhưng Trần Mặc lại không như vậy, cậu không thích có thay đổi gì, nổi tiếng đem đến cho cậu phiền toái không cần thiết.
Lúc này Tần Dương đi qua, mỉm cười với Trần Mặc, “Chúc mừng, tôi nghe nói cậu được lên hot search rồi?”
Trần Mặc liếc nhìn cậu ta, khẽ cau mày, vẻ mặt hoang mang, cậu không hiểu việc này thì có gì để chúc mừng.
Nguyễn Manh ngồi cạnh vừa chơi game vừa giải thích, “Cậu ấy không thích những thứ này, quá nhiều người chú ý sẽ chỉ khiến cậu ấy gặp rắc rối.”
Tần Dương đột nhiên nói: “Ồ … vậy sao.”
Đại hội thể thao kết thúc, Trần Mặc và Nguyễn Manh mang xe đạp ra ngoài, dọc đường đi luôn có ánh mắt nhìn hai người bọn họ.
Trần Mặc cúi đầu, tránh đi tầm nhìn của những người này, hai người nhanh chóng bước ra khỏi cổng trường.
Đại hội thể thao diễn ra vào thứ bảy, hôm sau vừa vặn được nghỉ.
Ngày cuối tuần của Trần Mặc vẫn diễn ra như thường lệ, buổi trưa sẽ ngủ khoảng một tiếng.
Lúc hai rưỡi chiều hôm đó, điện thoại của cậu rung lên, thông báo nhận được tin nhắn.
Cậu nhìn qua điện thoại, ra ngoài đi đến trung tâm thương mại.
Ngay khi cậu vừa bước ra khỏi thang máy, cậu thấy một đôi nam nữ quen thuộc đi cạnh nhau.
Cặp nam nữ này là Tần Dương và Nguyễn Manh.
Lúc này, Tần Dương đang dịu dàng chạm nhẹ vào tóc Nguyễn Manh, cúi đầu nói gì đó vào tai cô.
Trần Mặc giống như bất ngờ bị ai đó đánh một cái, đứng hình, trong lòng hiện lên cảm giác tức giận, còn có đau âm ỉ, giống như điều quý giá nhất trong trái tim cậu đã bị người khác lấy đi.