Bạn Trai Thiên Tài

Chương 18-2

*Edit: Thanh Nhàn*
*Beta: Chin*
Sáng hôm sau, Nguyễn Manh ôm bụng, mệt mỏi nằm trên bàn. Trần Mặc lấy từ trong cặp sách của mình một miếng băng vệ sinh, rất tự nhiên đưa cho cô. Nguyễn Manh cũng vô cùng tự nhiên mà cầm lấy, "Tớ biết cậu có mang theo mà."


Cô thường xuyên không nhớ kì hành kinh của mình, nhưng mà Trần Mặc thì luôn nhớ, cậu không muốn có gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu nên cậu luôn chuẩn bị tốt mọi thứ, vì vậy vào ngày này mỗi tháng, cậu luôn để một miếng băng vệ sinh ở trong cặp.


Nguyễn Manh nhét miếng băng vào túi, ôm bụng đi đến nhà vệ sinh.
Xong xuôi, cô đi xuống siêu thị ở tầng dưới lớp học mua thêm một bịch, sau đó quay trở lại lớp học.


Ngay khi Nguyễn Manh vừa đặt mông ngồi xuống, cô nhìn thấy cốc uống nước của mình đã có người đi lấy nước ấm, bên cạnh là mấy viên thuốc giảm đau. Nguyễn Manh luôn bị đau bụng vào ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt, cho nên cô vẫn luôn phải uống thuốc giảm đau.


Nguyễn Manh uống thuốc, thở phào nhẹ nhõm, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Manh sẽ không hoạt động nhiều. Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế, khi buồn chán sẽ chơi game trên di động.


Buổi chiều ngày thứ hai, Nguyễn Manh đột nhiên ném di động xuống bàn. Trần Mặc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên vì tức giận.


Cậu với lấy điện thoại, trực tiếp mở khóa, bình thường có đôi lúc cậu sẽ chơi game cho Nguyễn Manh. Trần Mặc không thích chơi game, nhưng một khi đã chơi thì sẽ chơi rất tốt.


Lúc sau, Trần Mặc trả lại điện thoại cho Nguyễn Manh, cô xếp hạng đầu tiên. Nguyễn Manh nhìn vào bảng xếp hạng trên điện thoại, rồi lại nhìn Trần Mặc, bất quá lúc này Trần Mặc lại đang tập trung vào cuốn số độc rồi.


Nguyễn Manh lắc đầu bất lực, mặc dù Trần Mặc có chỉ số IQ thiên tài, những loại game trong điện thoại đối với cậu vô cùng đơn giản, nhưng mà cậu không thích cũng không hề quan tâm đến.


Điện thoại của Trần Mặc chỉ có thông tin liên lạc của gia đình, và một người nữa là Nguyễn Manh. Thậm chí cậu còn không sử dụng Wechat, vòng bạn bè của cậu không có một trạng thái nào. Điện thoại đối với cậu chỉ dùng để tra cứu thông tin.


Điều này Nguyễn Manh đã biết từ lâu, cậu cũng sẽ thường dùng điện thoại để liên lạc với cô, nhưng hầu hết hai người đều gặp nhau ở trên lớp nên cậu lại càng không động đến nó.
Ba ngày sau, cuối cùng kì kinh nguyệt cũng hết, Nguyễn Manh như người chết được sống lại.


Buổi chiều, Tần Dương lại ôm bóng đi tới, "Hôm nay bọn tớ sẽ thi với lớp năm với lớp năm, nhưng mà còn thiếu hai người nữa. Cậu có muốn chơi không?"
Hai ngày qua Nguyễn Manh cả người mệt mỏi, vừa hay cô đang muốn hoạt động một chút, cô không chút do dự gật đầu, "Tớ có thể gọi thêm bạn không?"


"Là người lần trước chơi cùng chúng ta à? Cậu ta giỏi phòng thủ, vậy gọi luôn cậu ta đi."


Nguyễn Manh đến lớp Triệu Văn Hách gọi cậu ta, sau đó đi ra sân vận động với Tần Dương. Bên ngoài sân cỏ đã có rất nhiều nữ sinh vây quanh, một số là đến cổ vũ cho lớp năm, còn một số là đặc biệt đến cổ vũ cho Tần Dương.


Đã lâu Nguyễn Manh không chơi, cô khởi động làm nóng người, trực tiếp ra sân. Đến lúc nghỉ giữa giờ, đội của Nguyễn Manh đã dẫn trước 3 bàn, hai trong số đó là của Nguyễn Manh.


Khi tiếng còi nghỉ giữa giờ vang lên, Tần Dương hào hứng đi đến chỗ Nguyễn Manh, giơ tay ra đập tay với cô, không đợi cô phản ứng lại, Tần Dương đã đan ngón tay mình vào bàn tay của cô, Nguyễn Manh bỗng chốc cảm thấy khó chịu.


Trước khi cô cau mày, Tần Dương đã kịp buông tay ra, mỉm cười rạng rỡ nhìn Nguyễn Manh. Nguyễn Manh nghĩ mình phản ứng hơi thái quá, xoa xoa tay, cũng không để ý nữa.


Lúc đang thi đấu, hình như cô thấy Trần Mặc ở trong đám đông, nhưng lúc cô nhìn lại lần nữa thì đã không thấy người đâu. Nguyễn Manh nghĩ mình nhìn nhầm, cậu không thể nào xuất hiện ở nơi như thế này được.


Vào hiệp hai, mọi người trong đội của Nguyễn Manh đã quen thuộc với nhau hơn, kết hợp với nhau vô cùng ăn ý, lớp năm không thể đảo ngược tình thế cho đến khi kết thúc trận đấu.


Đội của Nguyễn Manh thắng 3- . Khi tiếng còi vang kết thúc trận đấu vang lên, Triệu Văn Hách điên cuồng nhào đến ôm lấy Nguyễn Manh, mọi người trong đội cũng ôm lấy nhau ăn mừng. Lúc này, Tần Dương đột nhiên đi đến, không nói lời nào tự nhiên ôm lấy cô, Nguyễn Manh cau mày, cũng bởi vì không khí lúc này rất tốt, cô không muốn phá hỏng nó. Đợi mọi người ăn mừng xong, Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách cùng nhau đi giặt khăn cho nên cô không để ý đến ánh mắt mấy nữ sinh đang nhìn mình.


Nguyễn Manh lấy khăn lau mồ hôi, sau đó trở lại lớp học. Trong lớp, Trần Mặc vẫn đang ngồi trên ghế làm toán.
Nguyễn Manh nghĩ mình thật sự nhìn nhầm. Nguyễn Manh trở lại chỗ ngồi, Trần Mặc bên cạnh như có như không liếc nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu làm toán.


Giờ tự học buổi tối kết thúc, hai người đẩy xe đạp đi ra ngoài. Trên đường đi, Nguyễn Manh vui vẻ kể lại trận đấu buổi chiều, Trần Mặc không nói gì, cậu cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Lúc này, Tần Dương đột nhiên xuất hiện, cậu ta bước đến chỗ Nguyễn Manh, mỉm cười với cô, "Hôm nay cậu chơi rất cừ đấy Nguyễn Manh, lần sau tớ lại gọi cậu tiếp nhé."
Nguyễn Manh cũng cười trả lời lại cậu ta, "Không thành vấn đề, miễn là không phải là giờ thi thì đều được."


Tần Dương thắc mắc, "Tại sao cậu thích chơi bóng đá thế? Tớ thấy nữ sinh các cậu thường ít chơi trò này."


Nguyễn Manh suy nghĩ cẩn thận một lúc, đáp lại, "Không có lí do đặc biệt gì cả, chơi bóng đâu phân biệt nam nữ, chỉ là một số người vẫn chưa thực sự hiểu về nó mà thôi, không phải bóng đá nữ Trung Quốc đang rất phát triển hay sao."


Tần Dương mỉm cười nhìn vào mắt cô, "Thật tốt khi cậu nghĩ như vậy."
"Cũng bình thường mà, giống như chơi bóng đá, vẽ và chơi game chỉ là sở thích, không quan trọng điều gì làm cho chúng khác biệt hay vượt trội."
"Cậu nói đúng, là tớ quá nông cạn."


Hai người vui vui vẻ vẻ nói chuyện cho tới khi ra cổng, Tần Dương và Nguyễn Manh mới chào tạm biệt.


Lúc này tầm mắt của Tần Dương mới rơi vào Trần Mặc đang đứng bên cạnh Nguyễn Manh. Cậu thiếu niên này bình thường vô cùng an tĩnh, nhưng cũng không dễ dàng loại bỏ được sự tồn tại của cậu, sự tồn tại mà không ai có thể vượt qua, ngoại hình tinh tế sắc sảo, ngay cả khi không mở miệng nói chuyện, cậu cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác.


Cậu ta quay lại nhìn Nguyễn Manh một lần nữa, ngoại hình xinh đẹp tươi sáng, chỉ cần nhìn vào cô cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của mặt trời.


Hai người họ khác nhau về tính cách, nhưng thói quen hay hành động của họ rất gần gũi và hài hòa, như thể không có người nào có thể phá vỡ sự hài hòa này.


Tần Dương thu lại ánh mắt, trên khoé miệng nở nụ cười khó hiểu. Lúc Tần Dương quay đầu rời đi, Trần Mặc mới nhìn cậu ta. Đôi mắt cậu ta phức tạp, bản thân Trần Mặc cũng không thể đoán được cậu ta đang nghĩ gì.


Trên quãng đường còn lại, cả Nguyễn Manh và Trần Mặc đều không nói một lời. Mãi cho đến lúc đứng trước cửa nhà, Nguyễn Manh mới nói tạm biệt với cậu, "Mai gặp".
Trần Mặc dừng xe, quay lại nhìn cô, cậu đột ngột hỏi, "Cậu...cậu không có bài tập nào để hỏi sao?"


Nguyễn Manh lắc đầu, "Hai ngày nay rất tốt. Tớ học trên lớp cũng đã hiểu rồi, tớ trở về sẽ tự học, không thể lúc nào cũng dựa vào cậu được."
Trần Mặc hạ mắt, cô đã không hỏi bài cậu một tuần rồi...
Nguyễn Manh nhanh nhẹn chạy vào nhà, lúc này Trần Mặc mới dùng chìa khóa mở cửa.


Vẫn như thường lệ, gia đình ba người ở tầng một chơi rất vui vẻ, náo nhiệt. Cậu ăn cơm xong, lặng lẽ đi lên lầu, trở về thế giới của riêng mình.
- ---


Ngày hôm sau, Nguyễn Manh và Trần Mặc đến trường. Không biết vì cái gì, Nguyễn Manh cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô có chút kì lạ, thậm chí còn có hai nữ sinh liếc mắt nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm.
Lúc cô quay đầu lại nhìn, bọn họ đã dời mắt đi chỗ khác, biểu cảm khinh thường.


Trên đường đến lớp, lúc đi qua những lớp khác, nam sinh trong mấy lớp này đều dùng ánh mắt không mấy hay ho nhìn cô, Nguyễn Manh bắt đầu khó chịu, dự cảm chẳng lành.


Nguyễn Manh cũng nhìn bọn họ, mặc dù cảm giác có gì đó không đúng nhưng cô cũng không để ý, Trần Mặc đi bên cạnh cô lại càng không phải nói, cậu chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác.


Hai người đi đến cửa sau lớp học, chỗ này thông với vị trí của hai người bọn họ. Nguyễn Manh chuẩn bị đặt cặp xuống thì nghe thấy nam sinh bàn trước đang thảo luận cái gì đó, "Cậu có thấy bài đăng mới nhất trong diễn đàn của trường không, nhân vật chính là nữ sinh trong lớp chúng ta."


"Trên đó nói rằng ngay từ nhỏ cậu ta đã có quan hệ không bình thường với nam sinh. Mọi người đều biết cậu ta rất "thoải mái", cậu ta còn từng phá thai nữa."
"Ai ở trong lớp chúng ta? Tại sao tôi không biết?"
"Là Nguyễn Manh lớp chúng ta đấy!"


Bành Phi có ấn tượng rất tốt với Nguyễn Manh, cậu ta không tin những lời này, "Nguyễn Manh? Sao có thể như vậy được?"


"Bài viết trên diễn đàn nói rất chi tiết, chủ bài viết nói rằng ở trường trung học trước đây danh tiếng của cậu ta đã không tốt. Nữ sinh thì sao chứ, ngay cả danh tiếng cậu ta cũng không cần. Nếu không phải sự thật thì ai dám diễn trò này chứ..."


"Này, đừng nói nữa, cậu ta trông xinh như vậy, không biết lúc "ngủ" sẽ như thế nào nha~~"
Giọng nói của bên kia không lớn, nhưng cũng đủ để Nguyễn Manh nghe thấy. Cuối cùng cô cũng biết vì sao mọi người lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, cơ thể cô run lên vì tức giận, bàn tay nắm chặt thành quyền.


Trần Mặc đứng ở phía sau cô đột nhiên bước lên, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nam sinh kia. Cậu ta thấp hơn Trần Mặc nửa cái đầu, Trần Mặc khẽ cúi đầu, vô cảm nhìn cậu ta. Thân hình Trần Mặc cao lớn, cậu ta thấy mình yếu thế, lùi về sau. Trần Mặc bình thường không nói chuyện, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được mà khϊế͙p͙ sợ.


Nguyễn Manh ném cặp lên bàn, bước thẳng tới, kéo Trần Mặc qua một bên, cô không cần ai bảo vệ.
Cô nắm lấy cổ áo của nam sinh ngồi đầu tiên, hỏi, "Cậu vừa nói gì? Tại sao không nói trước mặt tôi?"
Cậu ta bị Nguyễn Manh kéo lên, giọng run run, "Nguyễn Manh, cậu làm gì vậy?"


Nguyễn Manh ghé sát vào mặt cậu ta, nhếch mắt, "Ai cho phép cậu nói những tin đồn vô căn cứ như vậy? Cậu đã nhìn thấy hay tự mình nghe thấy?"


Thấy Nguyễn Manh không có hành động gì khác, cậu ta mới bình tĩnh lại. Mặc dù nhà trường nghiêm cấm hành vi bạo lực nhưng cậu ta vẫn hoảng sợ, "Tôi... tôi chỉ nói những gì tôi thấy trên diễn đàn, cậu làm gì mà tức giận như vậy, cũng không phải là tôi đăng bài, trên đó còn có ảnh cậu và nhiều nam sinh ôm nhau."


Nguyễn Manh vô cùng kiềm chế cơn giận, cô thật sự muốn bùng nổ rồi!!!
Ở trường trung học tốt nhất thành phố này, nếu đánh nhau cô sẽ bị đuổi học.


Cô hít một hơi thật sâu, buông cổ áo cậu ta ra, đẩy cậu ta trở lại chỗ, "Đừng để tôi nghe thấy cái miệng chó của cậu sủa bậy lần nữa, nếu không tôi sẽ không để yên cho cậu đâu."


Cậu ta bị đẩy mạnh vào ghế, ngơ ngác, cậu ta không ngờ Nguyễn Manh lại mạnh đến thế, mọi người xung quanh đều nhìn về phía này, khuôn mặt của cậu ta hết đỏ rồi lại trắng.


Nguyễn Manh quét mắt xung quanh lớp, ánh mắt sắc nhọn nhưng cũng thờ ơ, "Nếu các cậu còn tiếp tục lan truyền những tin đồn sai lệch như thế này thì đừng trách tôi."
Lớp học yên tĩnh, bọn họ chưa bao giờ gặp nữ sinh nào mạnh mẽ đến vậy. Trần Mặc đứng trên lối đi lặng lẽ nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.


Nguyễn Manh thấy mọi người không còn bàn tán nữa mới quay về chỗ ngồi, Trần Mặc theo sau cô, lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, lúc này Nguyễn Manh cũng không còn tâm trạng nào mà để ý cậu.


Cô nhìn bài đăng trên điện thoại. Thực sự có hai bức ảnh cô và nhiều nam sinh ôm nhau như cậu ta vừa đề cập. Thực tế là bức ảnh chụp cô, Triệu Văn Hách, Tần Dương sau trận đấu ngày hôm qua. Bức ảnh này đã qua chỉnh sửa, mặt của Triệu Văn Hách và Tần Dương bị làm mờ, chỉ có mặt cô vẫn rõ ràng. Còn có ảnh một nữ sinh đang ôm hôn rất nhiều nam sinh, bức này cũng đã được làm mờ.


Mặc dù hình dáng nữ sinh trong ảnh rất giống Nguyễn Manh, nhưng sự thật là không phải cô. "Hừ." Nguyễn Manh khinh thường những trò như vậy.
Cô không dễ gì mất kiểm soát, cô biết, nếu cô làm như vậy thì người đứng sau hại cô mới là người được lợi, cô vẫn chưa ngu ngốc đến mức đấy.