Bạn Trai Phá Sản Của Tôi

Chương 75

Khuôn mặt Dương Hiểu Địch chuyển sang thành một trái khổ qua với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
“Không phải vậy, anh Giang, chuyện này…”


“Anh nói gì vậy chứ?” Diệp Tri Chi quay đầu vỗ Giang Yến Từ một cái, giáo huấn: “Đây rõ ràng là chuyện mà anh gây ra, đừng có tính lên đầu người khác như vậy.”
Lông mày Giang Yến Từ rũ xuống: “Được rồi, đúng thật là anh sai. Vậy… Không phạt cậu ta khoản tiền thưởng kia nữa nhé?”


Dương Hiểu Địch vui mừng quá đỗi: “Cảm ơn tiểu…”


Diệp Tri Chi lại chuyện chủ đề: “Nhưng mà thế này, lừa gạt người khác quả thật là rất sai trái.” Cô dừng một chút, lại cười nói: “Hơn nữa em cũng không phải nhân viên trong công ty các anh, không nên quyết định thay anh, nếu anh đã đưa ra quyết định rồi, vậy cứ làm vậy đi.”


Nụ cười của Dương Hiểu Địch còn chưa kịp tắt, đã cứng đờ khóe miệng. Cậu ta như thể bị tổn thương do chịu đòn công kích dữ dội cực mạnh, khuôn mặt bày ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.


“Có điều, vừa phát hiện sai lầm đã phạt, thì cũng có vẻ quá độc đoán. Có phải nên cho người ta một lần giãi bày hoặc là cơ hội lấy công chuộc tội hay không?” Diệp Tri Chi lại bổ sung.
Vừa dứt lời, Dương Hiểu Địch phía kia lập tức gật đầu điên cuồng.


Giang Yến Từ trưng vẻ như thể tự hỏi, sau đó gắng gượng chấp nhận: “Được, vậy cho cậu ta một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Anh quay đầu lại nói với Dương Hiểu Địch: “Tôi sẽ giao một nhiệm vụ cho cậu, nếu cậu có thể hoàn thành thuận lợi, vậy thì không phạt nữa.”


Đã vào đến đường cùng lại có hi vọng, Dương Hiểu Địch kích động đến mức gật đầu liên tục, hình ảnh trong video cũng run lắc theo cậu ta: “Anh Giang anh nói đi, nói đi, nhiệm vụ gì, em nhất định sẽ hoàn thành thật tốt!”


“Bây giờ không bàn chuyện này.” Giang Yến Từ thay đổi đề tài: “Trì Trì đâu rồi? Tri Chi muốn gọi điện video với nó.”
Có vẻ như nó đã nghe thấy có người gọi tên nó, bên trong video truyền ra vài tiếng mèo kêu: “Meo meo meo!”


Dương Hiểu Địch cúi đầu nhìn một cái, khuôn mặt lại bắt đầu suy sụp: “Đang ở đây nè, đang cào ống quần của em đây, cái này là quần em mới mua đó! Đã sắp bị nó…” Đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cậu ta dừng câu chuyện kịp thời: “Khụ khụ khụ, ý em là, Trì Trì nhà anh chị cũng đáng yêu lắm, cho dù bị nó cào nát hết mười cái… Không, một trăm cái quần em cũng vui vẻ chiều theo!”


“Thôi được rồi, đừng có tươi cười gượng gạo như vậy nữa.” Giang Yến Từ cắt ngang: “Cậu đưa điện thoại cho Trì Trì, tôi lấy máy bàn gọi cho cậu.”
Dương Hiểu Địch như tỉnh khỏi giấc mộng: “À, vâng. Em biết rồi.”


Màn ảnh vụt qua một cái, giây tiếp theo, trong video xuất hiện một khuôn mặt mèo phóng to.


Trì Trì có vẻ như đang tò mò với hình ảnh xuất hiện trong video, nó đưa hết toàn bộ khuôn mặt lên trên, hình ảnh phản chiếu một phần đôi mắt tròn vo phóng đại trong di động, nhìn vào video có thể thấy rõ ràng mỗi một cọng râu của nó.
“Meo?”


Diệp Tri Chi ôm di động: “Trì Trì, có nhớ mẹ không?”
Trì Trì thử thăm dò đưa móng vuốt lên mặt xoa vài cái, lại thò đầu qua, cọ mặt lên trên.
“Meo?”
“Ở nhà một mình đã quen chưa?”
“Meo meo.”
“Ở nhà một mình có ngoan không đó? Có ăn vụng không?”
“Meo…”


Một người một mèo cứ như vậy mà trò chuyện.
Giang Yến Từ nhìn cô, ý cười trên môi lại lan rộng thêm chút. Anh lấy một chiếc di động khác ra, đứng lên đi đến mép giường, gọi vào máy bàn của chung cư.
“Anh Giang.” Đầu bên kia nhanh chóng truyền ra giọng nói của Dương Hiểu Địch.


Giang Yến Từ hỏi: “Tình hình bên thành phố A thế nào rồi?”


Thái độ Dương Hiểu Địch trở nên nghiêm túc: “Việc thu mua bên phía tập đoàn Giang Diên đã hoàn thành, sau khi thân phận của anh bị lộ, vị bác cả kia của anh… Dường như rất khϊế͙p͙ sợ và phẫn nộ, còn chạy đến công ty gây náo loạn vài lần, nhưng đều đã bị bảo vệ cản lại.”


“Chuyện nằm trong dự kiến.” Giang Yến Từ không để lộ cảm xúc nói.
Dương Hiểu Địch tiếp tục báo cáo: “Ngoài ra, những khoản nợ của tập đoàn Giang Diên hầu như đều đã được thanh toán.”


“Mặt khác, còn có một vài vụ hợp tác và lịch trình đã sắp xếp, tất cả đã được gửi tới hòm thư của anh.”
Giang Yến Từ: “Được, tôi biết rồi. Tạm thời cứ như vậy đã, những chuyện còn lại, chờ tôi về lại xử lý.”


Dương Hiểu Địch nóng lòng hỏi với theo: “Vậy anh Giang, chuyện anh sắp xếp cho em là chuyên gì vậy ạ?”
Giang Yến Từ nói: “Tôi định cho cậu đến nước D mở rộng thị trường, cậu muốn đi không?”


“Nước D hả?” Dương Hiểu Địch sửng sốt: “Là cái đảo quốc nhỏ mà chim không thèm ị ấy hả? Từ từ đã, anh Giang, đừng nói anh đang giỡn nha?”


Giang Yến Từ nhẹ nhàng ung dung nói: “Tôi vốn định để cậu đi nhậm chức tổng giám đốc chi nhánh quốc tế một năm, khi nào về thì cho cậu lên thẳng phó tổng luôn, nếu cậu không muốn, vậy…”
Dương Hiểu Địch nhanh chóng cắt ngang: “Không không không, em đi! Em đi chứ! Cảm ơn anh Giang!”


Kết thúc cuộc trò chuyện, Giang Yến Từ cúp điện thoại.
Bên Diệp Tri Chi cũng vừa kết thúc.
“Tạm biệt Trì Trì, chờ mẹ về, mẹ mua quà cho con nhé.”
“Meo…” Nhưng bên trong video, ngoại trừ tiếng kêu mềm mại của mèo con, lờ mờ còn nghe thấy được âm thanh hưng phấn nhảy nhót của Dương Hiểu Địch.


Giang Yến Từ: “…”
Diệp Tri Chi tắt cuộc gọi video, đưa điện thoại lại cho Giang Yến Từ, tựa như không có việc gì mà đứng lên: “Được rồi, em phải về phòng ngủ đây.”
Giang Yến Từ nhận di động, nhướng mày hỏi: “Sớm vậy đã ngủ rồi hả?”
“Không thì sao?” Diệp Tri Chi cố ý hỏi lại.


Phòng khách sạn do Diệp Tri Lễ đặt. Để phòng ngừa tình huống nào đó xuất hiện, anh ấy còn cố ý đặt riêng cho mỗi người một phòng.
“Anh đưa em ra ngoài.” Giang Yến Từ đứng lên, điềm tĩnh nói: “Đúng rồi, em còn muốn mua gì nữa không? Ngày mai chúng ta cùng nhau đi mua nhé?”


Diệp Tri Chi bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, dừng bước.
Cô quay đầu lại: “Nói tới mua đồ, em đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
“Hửm? Chuyện gì vậy?” Giang Yến Từ hỏi.
Diệp Tri Chi hỏi: “Trong đêm tiệc từ thiện giữa mùa hè, anh có còn nhớ không?”


Đầu tiên Giang Yến Từ hoang mang, sau đó nhướng mày, đương nhiên là nhớ rồi.
“Vậy thì sao?”


“Vậy thì?” Diệp Tri Chi cười như không cười mà nhìn anh: “Trong đêm tiệc từ thiện đó Tiết Nhược Lâm đã bán đấu giá túi xách để quyên góp, nghe nói tổng tài của tập đoàn C.Z. đã mua hết toàn bộ.”


Cô tạm dừng: “Tổng tài tập đoàn C.Z. đấy, là anh đúng không? Anh mua mấy cái túi xách đó về làm gì?”
Giang Yến Từ mặt đối mặt vài giây với cô, mới lên tiếng: “Diệp Tiểu Thu, cho nên… Em như thế này là ghen hả?”


“Ai… Ghen chứ! Em cũng không thích ăn giấm!” Mặt Diệp Tri Chi ửng hồng phản bác lại: “Anh thành thật khai báo đi, đừng quên bây giờ anh vẫn đang nằm trong thời kỳ quan sát, cẩn thận em cho anh tội tù chung thân.”


“Từ thời kỳ quan sát đến tù chung thân luôn hả, luật sư Diệp, khoảng cách giữa hai việc này có phải quá lớn rồi không?”
“Bớt nói sang chuyện khác đi!”


Giang Yến Từ không nhịn được mà bật cười: “Được anh biết rồi. Mấy cái túi xách đó là của em, anh không muốn để nó lưu lạc vào tay người khác, nên mới mua lại thôi.”
Diệp Tri Chi nghi ngờ: “Vậy giờ những cái túi đó…”


“Đều ở biệt thự của anh, đang chờ nữ chủ nhân của bọn nó đến thăm.” Giang Yến Từ cười nói, giương mắt nhìn cô: “Giải thích như vậy, đã đủ chưa nào?”
Diệp Tri Chi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại.


“À, là như vậy sao…” Cô quay mặt đi, mặt hơi đỏ lên: “Vậy lần này, tạm thời tha cho anh, em về đây.”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Vậy là về luôn hả? Vậy là, nữ chủ nhân của mấy cái túi xách, có muốn nể mặt đến thăm chúng nó không?”


“Dong dài! Em còn chưa so đo với anh chuyện anh gạt em đấy!”
Diệp Tri Chi xoay người, khóe miệng lại nhếch lên một độ cong dễ dàng nhìn thấy.
***
Hai ngày sau, một bản thông báo nhắc nhở từ sở cảnh sát thành phố B phát ra làm cho toàn mạng nổ tung.


Làm giả giám định DNA, bóp méo tư liệu trên hệ thống bệnh viện, chiếm đoạt thân phận của người khác, chỉ vì muốn giành cổ phần công ty.
Cư dân mạng bàn luận sôi nổi.


[Tranh đấu hào môn phiên bản đời thực đấy hả? Thật sự rất dễ làm người ta giật mình, quả nhiên có đôi khi hiện thực còn ly kỳ hơn cả tiểu thuyết.]
[Diệp Nhược Lâm à? Đây không phải là thiếu nữ âm nhạc gì đó trên hot search Weibo đấy sao? ]


[Vậy là, nào phải thiên kim thật hay giả gì đâu, sự thật chỉ là lén mạo danh người khác thôi chứ gì?]


[Chiếm đoạt thân phận của người khác tận 3, 4 năm, thoải mái yên tâm mà hưởng thụ mọi thứ của người khác, lại còn đăng bài nói xấu nguyên chủ, để fans đi bạo lực mạng chị gái vô tội kia, chuyện này còn ly kỳ hơn cả mấy cái tiểu thuyết thiên kim thật giả đấy nhỉ?]


[Lần trước tôi xem cái bài phỏng vấn kia của cô ta đã thấy không hợp ý lắm, câu nào câu nấy đều là để lăng xê, mỗi lần cô ta lên bài đều để lộ ra cái mùi muốn nổi tiếng, vừa nhìn là biết không phải loại người tốt lành gì…]


[So với chuyện này, tôi lại tò mò chuyện tổng tài tập đoàn C.Z. hơn, lần trước nói là anh luật sư đẹp trai nhất kia, không phải lúc trước đã nói là ông lão hả? Tại sao vừa xoay người một cái đã biến thành tổng tài tập đoàn C.Z. rồi? ]
[Tôi xem mấy cái hotsearch gần đây có hơi không hiểu cho lắm…]


Từ khi thân phận tổng tài tập đoàn C.Z. của Giang Yến Từ được công khai, các blogger lại bắt đầu một cuộc đào sâu mới.
Ngay cả ân oán giữa tập đoàn Giang Diên và Giang Yến Từ, cũng bị bọn họ khai quật ra, nhưng sự thật thì… Vẫn đang trong giai đoạn chờ đợi nghiên cứu.


Trừ mấy việc này, thì còn có blogger đăng lên một đoạn phỏng vấn ngắn của phóng viên với Giang Lăng.


Trong video, phóng viên hỏi: “Xin chào cô Giang, xin hỏi cô có ý kiến gì về chuyện của ‘Tiểu Giang Lăng’ Diệp Nhược Lâm hay không? Cô có thấy tiếc hay không? Cô Diệp Nhược Lâm đã từng nói cô ấy xem cô là thần tượng.”


Giang Lăng mỉm cười: “Xin lỗi, cho phép tôi hỏi Diệp Nhược Lâm là ai thế nhỉ?” Biểu cảm hoang mang trên mặt cô ấy, cũng rất thích hợp.
[Nghe thấy tiếng vả mặt bôm bốp luôn.]


[Ha ha ha sướng hết cả người! Cái cô Lâm gì đó ngày nào cũng dính chặt lấy nữ thần của tôi mà lăng xê, bây giờ thì tốt rồi, nữ thần vốn không hề quen biết gì cô ta!]


“Mấy cư dân mạng đó cũng rảnh rỗi thật, thật sự giống như sống trên mạng luôn vậy.” Diệp Tri Chi tắt trang web, không có hứng thú mà cất di động về.
“Vậy em lại chú ý bình luận của cư dân mạng, thì có giống bọn họ không nhỉ?” Giang Yến Từ hỏi.


Diệp Tri Chi quay đầu, không hài lòng mà trừng mắt nhìn anh: “Giang Yến Từ, lời này của anh có ý gì?”
Giang Yến Từ cúi đầu cười nói: “Không có gì.”
“Sắp đăng ký rồi, nhanh chóng tắt máy đi.” Diệp Tri Chi tức giận nói.


Giang Yến Từ khẽ cười một cái, di động vừa mới lấy ra, thì lập tức vang lên.
Vừa nhận cuộc gọi, giọng nói lo lắng của Dương Hiểu Địch đã truyền tới ngay: “Anh Giang, hình như Trì Trì bị bệnh rồi.”
“Hình như?” Giang Yến Từ nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”


Diệp Tri Chi lờ mờ nghe thấy anh nói, căng thẳng mà kê người lại gần vểnh tai nghe: “Trì Trì bệnh rồi hả? Sao lại thế?”
Dương Hiểu Địch nhanh chóng nói: “Hôm qua vẫn còn ổn, mới sáng nay lại không chịu ăn uống, còn trưng ra bộ dáng rầu rĩ không vui…”


Trong lòng Giang Yến Từ đã nắm được mấu chốt: “Mấy hôm nay cậu cho nó ăn bao nhiêu thức ăn cho mèo đấy?”
“Hả?”
Dương Hiểu Địch sửng sốt, ấp úng: “Thì… cỡ nhiêu đây.”
“Như vậy là nhiều hay ít?”
“Một lần hai chén… Hơi nhiều rồi đấy nhỉ?”


Giang Yến Từ hỏi: “Trước khi đến thành phố B, không phải tôi đã nói cho cậu khẩu phần ăn trong một lần rồi hả?”
Ngữ điệu của Dương Hiểu Địch bắt đầu do dự: “Nhưng mà, nó vẫn luôn làm nũng với em, còn nỗ lực chui vào chỗ đựng thức ăn cho mèo, em cứ nghĩ là nó ăn không no nên mới…”


Được rồi, bọn họ đã rõ tình hình cụ thể là thế nào rồi.
Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ liếc nhìn nhau.
Giang Yến Từ nói: “Chúng tôi phải lên máy bay rồi, cậu cứ đưa nó đến bệnh viện thú y đi, bây giờ tôi gửi địa chỉ qua ngay.”
“Vâng.”


Xử lý xong việc ở thành phố B, đám người Diệp Tri Chi cũng lên đường quay lại thành phố A.
Diệp Tri Lễ sắp xếp tài xế đến đón.
Sau khi lên xe, Diệp Tri Lễ hỏi: “Anh chở các em về chung cư trước nhé?”
“Anh cả, em với Giang Yến Từ phải đi gặp Trì Trì trước.”


Mới vừa xuống khỏi máy bay, Giang Yến Từ vừa khởi động điện thoại đã lập tức có cuộc gọi đến. Anh vội vàng nhận điện thoại, nên người trả lời là Diệp Tri Chi.
Diệp Tri Lễ hơi dừng động tác, quay đầu lại: “Trì Trì bị sao thế?”


Diệp Tri Chi nói: “Cũng không có việc gì lớn, chỉ là ăn no quá nên khó chịu thôi, đã đưa đi bệnh viện kiểm tra rồi.”


“Khó chịu hả? Chắc không nghiêm trọng lắm đâu nhỉ?” Diệp Tri Lễ nhíu mày, giọng nói có ẩn chứa lo lắng: “Vậy để anh đi cùng các em luôn, đã đưa tới bệnh viện nào thế?”
Diệp Tri Chi: “Bệnh viện thú y Manh Ái, ở ngay khu phố cũ…”


Động tác ấn phần mềm dẫn đường của Diệp Tri Lễ dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô: “Em nói, bệnh viện thú y… Manh Ái hả?”
Diệp Tri Chi cũng ngẩng đầu: “Vâng?”