Bạn Trai Phá Sản Của Tôi

Chương 72

Diệp Tri Chi nhìn khóe môi anh cong lên, không hiểu sao tâm trạng lại có chút phức tạp.
Cô không để ý anh, cúi đầu tiếp tục đọc tư liệu trên tay.
Cho đến khi xe hơi lái lên đến đường cao tốc, Diệp Tri Chi đột nhiên nhớ đến một vấn đề.


“Đúng rồi, chúng ta đến thành phố B vậy Trì Trì thì sao?”
Ở trên ghế phụ, Diệp Tri Chi chăm chú nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu.
Giang Yến Từ không lộ chút cảm xúc nào mà nhìn về phía anh ấy một cái, nhanh chóng tiếp lời: “Yến tâm, anh đã nhờ người chăm sóc Trì Trì rồi.”


“Anh nhờ người rồi?” Diệp Tri Chi nhìn vào ánh mắt của anh, trong lòng đột nhiên có suy đoán: “Người trợ lý nhỏ cứ đòi đổi công việc đó của anh?”


“Ừm.” Giang Yến Từ đưa ra một câu trả lời ngắn gọn, cúi đầu nhìn về phía văn kiện trên tay, lại thản nhiên mà chuyển đề tài nói chuyện: “Anh Tri Lễ, tình hình bây giờ của tập đoàn Diệp thị là thế nào?”


Lực chú ý của Diệp Tri Lễ bị dời đi: “Đến giây phút cuối cùng ông cũng không ủy quyền cho bất cứ ai.”
“Thành phố A là quê nhà của bà nội đúng không?” Diệp Tri Chi hỏi.
Diệp Tri Lễ gật đầu: “Anh nghĩ, có lẽ ông đã biết được gì rồi.”
“Vậy tại sao ông ấy…”


Diệp Tri Chi lật qua một trang văn kiện, có chút khó tin: “Diệp Nhược Lâm đó… không, Tiết Nhược Lâm và Diệp Tri Thư lại dám làm như vậy…”
***
Thành phố B, trụ sở chính của tập đoàn Diệp thị.
Văn phòng chủ tịch.


“Sinh ra? Anh điên rồi?!” Diệp Nhược Lâm cố hết sức kiềm chế, mới nhịn được sự kích động muốn thốt lên của mình.
Cô ta ôm lấy bụng dưới, nhìn xung quanh một cái, vẻ mặt lo lắng: “Lỡ như khiến người ta biết đứa bé này…”


Diệp Tri Thư nhìn cô ta một cái, vẻ mặt bình tĩnh: “Cái này không phải rất đơn giản sao?”


“Em tùy tiện tìm một người kết hôn, sau đó sinh đứa bé ra, dù sao đứa bé đó chảy dòng máu của nhà họ Diệp, điều tra thế nào cũng sẽ không lộ tẩy.” Anh ta cười nhẹ một tiếng, nói một cách hời hợt: “Anh đây là đang giúp em, đừng quên thân phận của em là gì, chẳng lẽ em muốn đợi sau này khi em kết hôn sinh con thì sẽ bị phát hiện sao?”


Diệp Nhược Lâm đứng lên, trừng mắt: “Tùy tiện tìm một người? Anh tưởng tìm một người tiếp mâm* là một chuyện đơn giản đến vậy sao? Ai sẽ đồng ý…”


[Tiếp mâm(接盘): Ngôn ngữ mạng chỉ những người đàn ông không quan tâm đến người phụ nữ đã từng có một mối tình phức tạp, phá thai,… vẫn đồng ý cười người đó làm vợ.]


Diệp Tri Thư cười nhẹ: “Âm thầm thao tác một chút, khiến anh ta tưởng rằng em mang thai đứa con của anh ta không phải là được rồi sao?”
Anh ta đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một cái: “Anh thấy, tên luật sư trúc mã của em cũng không tệ đó.”
“Anh…”


“Chẳng lẽ em vẫn còn nhớ nhung Giang Yến Từ hả?”
Diệp Tri Thư cười lạnh một tiếng: “Em chết tâm đi, anh ta thà chạy theo Diệp Tri Chi không có gì cả cũng không thèm nhìn em một cái.”
Lời của anh ta như một cây kim đâm vào trong tim của Diệp Nhược Lâm, cô ta chán nản lại bất lực mà ngồi vào trên ghế.


“Nếu không em muốn đứa trẻ này thành con riêng hả?” Diệp Tri Thư nhắc nhở: “Đừng quên là bây giờ quan hệ của chúng ta là gì.”
Diệp Nhược Lâm hoang mang lo sợ: “Nhưng mà… lỡ như để người khác biết.”


Diệp Tri Thư không chút để ý, nói: “Người bạn thân không đáng tin đó của em đã giải quyết rồi, anh không nói em không nói, chuyện này còn có ai biết được?”
Lúc này, có người gõ cửa.
“Ai đó?” Diệp Nhược Lâm nhảy lên như chim sợ cành cong.


“Luống cuống cái gì?” Diệp Tri Thư quát bảo dừng lại, lại nói vọng ra phía ngoài cửa: “Vào đây.”
Cửa mở ra, người bước vào là thư ký.
“Tiểu Diệp tổng, bên phía phòng họp đã sắp xếp ổn thỏa, đại hội cổ đông sắp bắt đầu rồi.” Thư ký nói.


Diệp Tri Thư nhàn nhạt nói: “Được, anh biết rồi. Em ra ngoài trước, chút nữa anh sẽ qua đó.”
“Được.”


Sau khi thư ký rời đi, Diệp Tri Thư đứng lên, cúi đầu cài lại ống tay của áo vest, đè xuống giọng nói cảnh cáo: “Đừng quên thân phận của em, chút nữa nên làm thế nào, chắc đã rõ rồi đúng không?”
Diệp Nhược Lâm cắn chặt môi, hồi lâu mới khốn khổ mà gật đầu.
***


Hai giờ rưỡi chiều, đại hội cổ đông của tập đoàn Diệp thị tổ chức đúng giờ.
“… Sau đây, xin mời các vị cổ đông tiến hành biểu quyết.”
Cổ đông có mặt ở đó lần lượt giơ tay lên.
Diệp Nhược Lâm ngồi trên ghế, trông rất bất an.


Ánh mắt của Diệp Tri Thư nhìn về phía cô ta: “Nhược Lâm, em có sao không?”
“Em, không, không phải, ba… anh họ.” Cô ta cũng run rẩy mà giơ tay lên.
Diệp Tri Thư hài lòng mà thu ánh mắt về.


Người chủ trì: “Được, hủy bỏ chức vụ chủ tịch đương nhiệm – Diệp Quốc, trên hai phần ba cổ đông có cổ phần đồng ý, nghị quyết thông qua, vậy đề tài thảo luận tiếp sau đây là…”
“Đợi một chút!”
Cửa lớn của phòng họp đột nhiên mở ra, ngắt lời của người chủ trì.


Tất cả mọi người đều nhìn về phía ba vị khách không mời mà đến đang xông vào.
Cả người Diệp Nhược Lâm run lên, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Tri Thư, lại cúi đầu xuống.
Ở gần vị trí chủ tịch, một người đàn ông với thân hình gầy gò, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đứng lên.


“Tri Lễ?”
Diệp Tri Chi nhìn về phía người đứng trên ghế nghị sĩ đang nói chuyện, đó chính là chú ba của bọn họ – Diệp Hướng Văn.
Ông ta mặc vest mang giày da, hăng hái, dáng vẻ nghiêm túc, chính trực.


Diệp Tri Lễ dừng bước, đón lấy ánh mắt của ông ta, lạnh giọng nói: “Ông nội vẫn còn nằm trên giường bệnh, chú ba đã vội vàng tranh đoạt quyền nhân sự của công ty rồi, có phải là hơi quá rồi không?”


Diệp Hướng Văn chỉ thở dài một hơi nói: “Ông cụ bệnh nặng, chú cũng rất tiếc. Nhưng ông ấy mất đi ý thức, đã không thích hợp để lãnh đạo công ty nữa rồi, người nhà chúng ra có thể đợi ông cụ nhưng tập đoàn thì khác, cái này liên quan đến vấn đề của vô số công nhân viên, chú làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho tập đoàn. Tin rằng ông cụ và các vị cổ đông đang ngồi ở đây cũng có thể hiểu.”


“Tri Lễ, ông cụ là người thế nào cháu cũng rõ, chẳng lẽ cháu không hiểu hả?” Ông ta cười mỉm mà hỏi ngược lại.
“Cháu được nhiên có thể hiểu được.” Diệp Tri Lễ không thay đổi sắc mặt mà tiếp lời ông ta: “Cho nên, hôm nay cháu đến là để tham gia đại hội cổ đông.”


“Ồ?” Diệp Hướng Văn ngẩn người, hai mắt chớp chớp rồi dời tầm mắt sang hai người bên cạnh: “Tri Lễ, cháu là một trong những cổ động của tập đoàn Diệp thị, đến đây nếu xét sự tình thì cũng có thể tha thứ được.”


Ông ta dừng một lúc rồi chuyển chủ đề nói chuyện: “Nhưng hôm nay là đại hội cổ đông của tập đoàn Diệp thị, những người không liên quan khác thì không có tư cách tham dự cuộc họp đâu.”
Diệp Tri Chi thẳng thắn đón nhận ánh mắt của ông ta, không lên tiếng.


Giang Yến Từ bước lên một bước, nói: “Chúng tôi là luật sư đại diện của anh Tri Lễ, dựa theo “Luật công ty” và điều lệ quy định của quý công ty, cổ đông có thể ủy thác cho luật sư dự đại hội cổ đông theo pháp luật, cho nên chúng tôi có quyền tham dự cuộc họp theo anh ấy.”


“Luật sư à…” Diệp Hướng Văn nói với ý tứ sâu xa, ánh mắt quét qua người hai bọn họ, dừng một lúc, tiếp đó cười nói: “Như vậy, vậy được thôi.”


“Vậy Tri Lễ, mau vào chỗ đi, chúng ta cần tiến hành đề tài thảo luận biểu quyết thứ hai rồi.” Ông ta lại nhẹ nhàng nhắc nhở, tràn đầy sự hiền từ của bậc cha chú.
Diệp Tri Lễ bất động.
Diệp Hướng Văn hỏi: “Sao vậy? Tri Lễ? Cháu còn vấn đề gì sao?”


Diệp Tri Lễ nhìn về phía những người có mặt ở đó, nhẹ giọng nói: “Trước khi tiến hành, tôi có một ý kiến khác, nghị quyết mà lúc nãy mọi người thông qua, là vô hiệu.”
Xung quanh yên lặng, các vị cổ đông tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, không ai lên tiếng.


Diệp Tri Thư cau mày, nhanh chóng đứng lên từ chỗ ngồi, lại bị ánh mắt của Diệp Hướng Văn nhìn chằm chằm vào làm cho đứng im tại chỗ.
Ông ta quay người: “Tri Lễ, cháu đang nói đùa phải không?”


Diệp Hướng Văn cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Trong tay cháu chỉ có 16% cổ phần, số phiếu đồng ý của cuộc biểu quyết lúc nãy đã vượt hơn hai phần ba rồi.”


Diệp Tri Lễ đón lấy ánh mắt của ông ta, nói ra từng câu từng chữ: “Nếu cháu nói, trong số người có mặt ở đây, có người thật sự vốn không có tư cách làm cổ đông của công ty thì sao?”


Lời này của anh ấy nói một cách hời hợt, nhưng lọt vào trong tai của mọi người lại như một quả bom hạng nặng bị rơi vào trong nước, nhất thời khuấy động hàng nghìn con sóng.
Trong phòng họp, đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.


Trong những lời thì thầm khe khẽ, có cổ đông đưa ra chất vấn: “Đây là thế nào?”
“Tri Lễ, lời này của cháu là có ý gì?” Diệp Hướng Văn vẫn nở nụ cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt.


Diệp Tri Lễ đối mặt với ông ta, thẳng thắn nói: “Ý của cháu là, có người thông qua thủ đoạn phi pháp để giành được cổ phần của tập đoàn Diệp thị.”
Lời này vừa nói ra, tiếng bàn luận trong phòng họp lại càng lớn.


Diệp Hướng Văn hít một hơi thật sâu: “Tri Lễ, cháu đang nói đùa đúng không?”
“Cho dù là nói đùa, cũng phải chú ý đến địa điểm. Hôm nay…”


Giang Yến Từ lại bước lên trước một bước, ném một chồng văn kiện lên bàn họp, ánh mắt chầm chậm dời đến trên người của Diệp Tri Thư và Diệp Nhược Lâm.
“Bản này, là cô Diệp Nhược Lâm… Ôi, xin lỗi, tôi nói nhầm rồi.”


Cả người Diệp Nhược Lâm chấn động, một loại dự cảm không tốt tràn vào trong tâm trí.
“Là ghi chép thuê phòng của cô Tiết Nhược Lâm và anh Diệp Tri Lễ trong khoảng thời gian này, cùng với…”


“Báo cáo thử thai của cô Tiết Nhược Lâm ở bệnh viện của thành phố B, mang thai một tháng, đúng lúc trùng khớp với ngày hai vị thuê phòng ở khách sạn.”
Trong phòng lại vàng lên tiếng ồn ào.


Diệp Nhược Lâm biến sắc, Diệp Tri Thư kinh ngạc vài giây, nhanh chóng xông lên trước cầm lấy bản văn kiện trên bàn muốn xé bỏ.
“Giang Yến Từ! Ai cho anh điều tra chúng tôi vậy, còn nữa anh đây là vu khống, tôi…”


Giang Yến Từ không nhanh không chậm mà nói: “Không cần vội vàng xé bỏ, đã là thời đại này rồi, cậu tưởng xé bỏ một bản, thì không có bản sao lưu khác hay sao?”
“Trong điện thoại của tôi, trên sổ ghi chép, thậm chí là trên drive, đều có bản sao lưu.”


Diệp Tri Chi cúi đầu, nhịn đi sự kích động muốn bật cười.
Nhân lúc đối phương vẫn chưa phản ứng trở lại, cô giành lấy văn kiện trước một bước, phát từng bản cho cổ đông có mặt ở đó.


Diệp Tri Thư đột nhiên phản ứng trở lại, giận dữ: “Diệp Tri Chi! Cô đang làm gì vậy? Cô… ai cho cô phát đó! Dừng lại cho…”


Giang Yến Từ giơ tay chặn anh ta lại, nhướng mày: “Không giải thích một chút sao? Anh Diệp Tri Thư, đi thuê phòng cùng với em họ của mình, sau đó đến bệnh viện thử thai. Cậu nói cho tôi biết, giữa anh em họ thuê phòng, nếu không phải vì nguyên nhân khác, đây không phải loạn luân thì là gì?”


Diệp Tri Thư như con mèo bị đạp trúng đuôi, đỏ bừng mặt: “Anh em họ thì không thể ở chung khách sạn hả? Ở chung khách sạn thì chính là làm việc đó hả? Giang Yến Từ, tư tưởng của anh thật bỉ ổi! Anh… đây là phỉ báng!”


Giang Yến Từ liếc nhìn anh ta, thờ ơ nói: “Nếu tôi nói, ở chỗ tôi còn có clip hai vị ở trong thang máy của khách sạn… khụ, có hứng thú xem một chút không?”
Diệp Tri Thư nhất thời nghẹn họng, miệng vẫn còn mở ra.
“Bỏ đi, chuyện này không nhắc cũng không sao.”


Giang Yến Từ lại chuyển chủ đề nói chuyện, nhìn về phía Diệp Nhược Lâm, gọi tên nói: “Cô Tiết Nhược Lâm.”
“Cái, cái gì?” Diệp Nhược Lâm hoàn hồn lại từ trạng thái ngơ ngẩn, khó khăn mà duy trì vẻ bình tĩnh.


Giang Yến Từ nhẹ giọng nói: “Chắc cô vẫn chưa biết đúng không? Ba nuôi của cô – Tiết Minh Nghĩa, viện trưởng của bệnh viện Tây Thành ở thành phố A, bị nghi ngờ là cùng với người khác ngụy tạo báo cáo giám định DNA, trong sáng hôm nay đã bị phía cảnh sát đưa đi điều tra rồi.”


Diệp Nhược Lâm đột nhiên biến sắc: “Không… không thể!”
Không chỉ Diệp Nhược Lâm, ngay cả Diệp Tri Chi cũng nhìn về phía anh.
Đây là chuyện từ khi nào? Tại sao cô lại không biết?
Nhưng khi cô nhận được ánh mắt của Giang Yến Từ thì đã nhất thời sáng tỏ.


Ánh mắt Diệp Tri Chi chuyển qua hướng Diệp Nhược Lâm, tiếp lời nói: “Sao lại không thể. Chuyện như thế này cũng không thể tùy tiện dùng để nói đùa đâu. Là thật hay giả, gọi điện hỏi bên đó một cái không phải rõ ràng rồi hay sao?”