Giang Yến Từ nuốt xuống miếng khoai tây rồi mới chậm chạp nói: "Đừng ăn nhiều đồ ăn vặt quá, không tốt cho sức khỏe đâu."
Diệp Tri Chi gãi cằm, bất mãn nói: "Giang Yến Từ, anh mới nhậm chức chưa được bao lâu mà đã muốn quản lí em rồi à?"
Giang Yến Từ cau mày, cong mắt cười: "Đã hợp pháp rồi thì tại sao anh lại không được thực thi quyền lợi của mình chứ?"
Diệp Tri Chi đính chính lại: "Hợp pháp cái gì chứ? Theo luật thì phải có giấy đăng ký kết hôn mới gọi là "hợp pháp", cùng lắm thì bây giờ chúng ta mới là "ở chung phi pháp" thôi."
"Ở chung phi pháp?" Giang Yến Từ cười nhẹ: "Vậy ý của bạn gái là tối nay muốn đến ngủ cùng với anh đấy à?"
Động tác của Diệp Tri Chi trở nên khựng lại, cô lập tức quay đầu sang hướng khác, tai ửng đỏ: "Anh, anh mơ đẹp quá ha! Giường anh chật chội thế, em không thèm nhé."
Giang Yến Từ không tiếp tục câu chuyện, anh sáp lại gần cô hỏi tiếp: "Hay ý em là muốn đi đăng ký kết hôn với anh?"
"Anh tránh ra đi, vẫn chưa qua thời gian thử việc đâu."
Diệp Tri Chi đỏ mặt đẩy mặt anh ra rồi lẩm bẩm nói: "Chỉ biết đòi hỏi quyền lợi thôi, còn nghĩa vụ của anh thì sao..."
"Nghĩa vụ à?" Giang Yến Từ chỉnh lại cổ áo, bình tĩnh nói: "Được, anh biết rồi."
Diệp Tri Chi nghi hoặc: "Anh biết cái gì?"
Tuy nhiên vừa quay đầu lại, Giang Yến Từ đã ở sát ngay trước mặt cô. Toàn thân cô cứng đờ, bắt đầu nói lắp: "Anh... dựa gần thế làm gì?"
"Không phải muốn anh thực hiện nghĩa vụ à?" Giang Yến Từ thấp giọng nói, vòng ra sau cổ cô.
Diệp Tri Chi nhất thời không kịp phản ứng lại: "Hả?"
Giang Yến Từ nhìn xuống, không nói gì. Ngay sau đó cô nhận ra, khoảng cách của hai người dường như ngày một sát lại gần nhau hơn.
Tiếp sau đây sẽ xảy ra chuyện gì, dù Diệp Tri Chi có khù khờ thế nào cũng có thể đoán được.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô rộn ràng như trống gõ nhịp.
Cô nín thở, thậm chí còn nghĩ: "Có nên nhắm mắt lại không..."
Tiếng xé vỏ đột nhiên vang lên phá ngang hai người họ.
Bầu không khí vừa mới mập mờ một chút thì bị gián đoạn, mọi thứ tan thành mây khói trong phút chốc.
Diệp Tri Chi vừa nhìn lại đã thấy Trì Trì thò móng vuốt vào trong gói khoai tây chiên, lén lút lấy ra một miếng.
Cô vội vàng đẩy mèo con sang một bên, thu lại gói đồ ăn nói: "Trì Trì, không được ăn vụng."
Trì Trì lại đi đến dụi vào tay Diệp Tri Chi, dùng đôi mắt to trong veo như nước nhìn cô: "Meo meo."
"Không được." Diệp Tri Chi cương quyết từ chối: "Làm nũng không được, giả bộ đáng thương cũng không, mèo con không được ăn khoai tây chiên."
Trì Trì thò chân ra chạm vào gói khoai tây chiên, giả bộ tội nghiệp kêu meo meo.
Giang Yến Từ bị phá ngang, trong lòng khó chịu vô cùng nhưng không thể trút giận.
Anh vươn tay ra xoa đầu nó: "Trì Trì, con tự chơi đi, ba và mẹ con có việc phải xử lí rồi."
Diệp Tri Chi liếc nhìn anh, thấy hơi buồn cười: "Sao mà anh nghiêm túc thế? Trì Trì chỉ là một con mèo thôi mà, nói với nó nó cũng không hiểu đâu."
Trì Trì vẫn nhớ lần trước mình bị nhốt vào phòng tắm, nó lập tức thò chân ra cào tay anh rồi nhảy dựng ra sau, hung dữ kêu lên mấy tiếng với anh.
Giang Yến Từ thu tay lại, bình tĩnh nói: "Không cần đồ hộp cho mèo nữa?"
"Meo meo meo!" Hình như Trì Trì kêu mệt rồi, nó xoay người vớ lấy gói khoai tây chiên đã bị buộc kín miệng nhưng không vớ trúng, sau đó nó nhảy khỏi ghế sô pha, chạy mất.
Diệp Tri Chi nhìn Giang Yến Từ, nghi ngờ: "Có phải anh lại chọc giận Trì Trì rồi không?"
Giang Yến Từ không nhìn nữa, lảng tránh nói: "Đâu có. Mèo con hay ủ mưu mà."
Diệp Tri Chi lập tức phản bác: "Nói vớ nói vẩn, sao mèo lại biết ủ mưu gì được. Em thấy anh mới ủ lắm mưu ý."
"Ừ, con giống anh đấy."
Giang Yến Từ đặt cặp tài liệu trên tay xuống rồi đứng dậy.
Diệp Tri Chi chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói vừa rồi, cô chuyển mắt nhìn theo anh: "Anh đi đâu đấy?"
Giang Yến Từ đáp: "Đi dỗ con, tiện thể thực hiện nghĩa vụ luôn."
"... Anh nói chuyện tử tế chút đi được không, luật sư Giang?" Diệp Tri Chi siết chặt gói khoai tây chiên trên tay, mặt lại bất giác đỏ lên.
Giang Yến Từ cúi đầu nhìn cô, nhíu mày: "Được."
Anh lại đổi giọng nói tiếp: "Anh đi mở đồ hộp cho Trì Trì." Rồi dừng lại: "Em muốn ăn trái cây không?"
Diệp Tri Chi hồi thần: "Muốn."
Giang Yến Từ nói: "Anh đi gọt cho em."
"Ừ."
Giang Yến Từ rời khỏi phòng khách, đi mở đồ hộp cho Trì Trì.
Diệp Tri Chi lại mở gói khoai tây chiên ra ăn. Cô không vội xử lý công việc mà mở Weibo ra trước, tranh thủ thời gian vừa ăn khoai tây vừa xem tin tức trên mạng.
Đa số tin tức trên hot search đều là của các ngôi sao giải trí, nào là "Hình tượng sụp đổ", "Tình yêu được đưa ra ánh sáng", rồi thì "Ngoại tình", "Kẻ thứ ba với gã đểu".
Tuy nhiên Diệp Tri Chi lại tìm ra một chủ đề có vẻ lạc loài giữa một đống tin tức nóng về ngôi sao giải trí.
#Luật sư đẹp trai nhất#
Thấy có liên quan đến ngành nghề của mình, cô lập tức nhấn vào theo bản năng.
Diệp Tri Chi nổi máu nhiều chuyện, cũng muốn xem thử rốt cuộc vị luật sư kia đẹp trai đến mức nào mà có thể đứng vững ở vị trí thứ mười trên một bảng hot search toàn ngôi sao giải trí như thế.
Khoảnh khắc nhấn vào chủ đề đó, cô không khỏi ngơ ngẩn.
Tấm ảnh đăng kèm người luật sư trong chủ đề ấy thế mà lại là hình của Giang Yến Từ.
Hình ảnh do mấy blogger giải trí tung lên còn lời văn là sao chép, dán vào đồng bộ. Cô tùy tiện mở xem nick của một blogger, nhìn bình luận bên dưới.
"A a a, đẹp trai quá đi thôi, đẹp quá trời đẹp!"
"Một phút! Tôi muốn có tất cả thông tin của người đàn ông này!"
"Luật sư của công ty nào đây? Tên gì vậy? Tôi phải đi tìm anh ấy thôi!"
"Tôi tuyên bố, giờ anh ý sẽ là chồng mới của tôi!"
"Chàng ơi chàng ơi, người có định ra mắt không?"
"Gì vậy nè? Như này là định ra mắt đó hả? Nổi quá, tiếp đó là ra mắt luôn đúng không, đây là nhá hàng đó hả?"
Diệp Tri Chi bình tĩnh lại rồi ngẩng đầu lên: "Giang Yến Từ."
Giang Yến Từ vừa mở đồ hộp cho Trì Trì xong, anh đi đến chậu rửa chuẩn bị rửa trái cây, vì nghe cô gọi nên ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
Diệp Tri Chi nói: "Anh qua đây xem đi."
Giang Yến Từ bước đến: "Sao thế?"
Diệp Tri Chi quay laptop ra trước mặt anh: "Có người phát tán hình của anh lên mạng kìa, chụp từ khi nào thế?"
Giang Yến Từ đọc nội dung trên trang mạng: "Đây là ảnh lần trước đến thành phố A tham dự hoạt động luật sư văn hóa mỗi quý một lần."
"Vậy chắc là tháng trước nhỉ, sao bây giờ mới bị phát tán lên mạng ta?" Diệp Tri Chi nghiêm mặt.
#Nghệ sĩ âm nhạc trẻ có gia cảnh giàu có# #Diệp Nhược Lâm vốn là nghệ sĩ âm nhạc tên Giang Lăng#
Diệp Tri Chi không xem nữa, tiện tay tắt đi rồi nhìn Giang Yến Từ.
"Em thấy tình hình có hơi kỳ lạ." Cô phân tích: "Mấy blogger này không hẹn mà lại cùng nhau xào nấu cái chủ đề này, lời văn cũng giống nhau y đúc, như kiểu cố ý lan truyền vậy."
Diệp Tri Chi thấy hơi lo: "Cư dân mạng sẽ không tưởng là anh đang sao tác đâu nhỉ?"
Giang Yến Từ xoa đầu cô nói: "Anh sẽ chú ý, đừng lo.”
"Ừ."
...
Tăng ca đến mười hai giờ đêm, cuối cùng công việc cũng hoàn tất.
Diệp Tri Chi làm đến tận sáng, bận rộn cả đêm, sang đến hôm sau đã sắp không chống đỡ được nữa.
Thế nhưng lúc đi thang máy, cô lại tình cờ nghe được một câu chuyện phiếm làm cô tỉnh táo ngay trong nháy mắt.
"Cái cậu luật sư Thẩm mới đến đây chưa đầy một tháng mà đã thăng cấp lên cộng sự nhanh thế rồi à?"
"Thăng cấp lên cộng sự á, chuyện gì vậy?"
Mấy luật sư trẻ trong công ty đang nhỏ to với nhau.
"Hình như là quyết định của luật sư Từ hay sao ý."
"Luật sư Từ?"
"Người ta là luật sư lâu năm đấy, nghe bảo làm bao năm ở nước ngoài rồi cơ, mấy vụ cậu ấy làm cũng toàn là đỉnh luôn. Với lý lịch như thế thì đúng là có tư cách thăng chức thật."
"Mà luật sư Giang cũng thế còn gì nữa. Anh ấy vừa đến công ty của chúng ta đã thành cộng sự rồi."
Đợi đến khi rời thang máy, Diệp Tri Chi mới nhỏ giọng hỏi: "Từ Hải Yến định thăng chức cho Thẩm Đình Chi thành cộng sự? Cô ấy tính làm gì vậy?”
Giang Yến Từ chưa kịp đáp lại đã bị một giọng nói cắt ngang.
"Chào buổi sáng chị Tri Chi." Một giọng nói đầy hồ hởi.
Diệp Tri Chi ngẩng đầu đã thấy Thịnh Dĩ Minh đang đi lại chỗ mình. Hôm nay trạng thái của cậu ta rất tốt, lúc chào hỏi cô còn cười mãi.
"Tiểu Minh? Em đến rồi sao?" Diệp Tri Chi khá ngạc nhiên.
"Chào buổi sáng."
Chào hỏi xong, cô lại quan tâm hỏi: "Hai hôm trước không thấy em ở công ty luật, xin nghỉ à? Em không sao đấy chứ?"
Thịnh Dĩ Minh hơi sửng sốt rồi vội nói: "Không sao, không sao ạ."
"Chị Tri Chi đừng lo. Tại chị em ấy mà. Hôm đó em uống say xong thì chị ấy bảo hay là em xin nghỉ mấy ngày đi." Cậu ta ngượng ngùng: "Chị ấy còn tâm sự với em, suốt hai ngày nói toàn thứ không thể giải thích nổi."
Diệp Tri Chi bất giác nhớ lại chuyện hôm đó, tự dưng cảm thấy bối rối: "Thực ra thì chị em cũng chỉ quan tâm em thôi mà. Mà em không sao là được rồi."
"Dạ?"
Thịnh Dĩ Minh hơi không hiểu, rồi dường như nhớ ra chuyện gì, cậu ta lén lút nhìn Giang Yến Từ nói thêm: "Phải rồi, chị Tri Chi."
"Chị..." Cậu ta đắn đo, ngập ngừng rồi mới nói: "Trưa chị có rảnh không? Chúng ta nói chuyện chút được không?"
Diệp Tri Chi ngơ ra, nghĩ ngợi chốc lát rồi nhận lời: "Được, vậy đợi tí nghĩ trưa thì mình xuống nhà hàng dưới tầng ăn cơm đi. Vừa hay chị cũng có cái này muốn nói với em."
Thịnh Dĩ Minh vui mừng, rối rít gật đầu: "Vâng!"
Nói rồi, cậu ta lại nhìn Giang Yến Từ khiêu khích: "Giang par, trưa nay tôi đi ăn với chị Tri Chi, anh sẽ không để tâm đâu nhỉ?"
Giang Yến Từ nhíu mày, bình thản đáp: "Dĩ nhiên không để tâm."
Diệp Tri Chi nhìn Thịnh Dĩ Minh rồi lại nhìn Giang Yến Từ, hình như hai người họ lại bắt đầu sẵn sàng gươm súng rồi.
Cô bất giác nhớ lại lời tỏ tình hôm ấy, vội vàng lay Giang Yến Từ, nhỏ giọng nhắc: "Anh đừng đứng đây nữa, mau quay lại phòng làm việc đi, ở đây để em giải quyết là được rồi."
Giang Yến Từ bình tĩnh lại, khẽ cười: "Được, vậy xin kính nhờ bạn gái nhé."
Thịnh Dĩ Minh nghe không rõ, không khỏi cau mày: "Anh bảo gì? Bạn gì cơ?"
"Đang làm việc, anh nghiêm túc chút được không?" Diệp Tri Chi nhắc nhở rồi lại hạ thấp giọng giục Giang Yến Từ: "Nhanh về phòng làm việc đi."
Giang Yến Từ nhìn Thịnh Dĩ Minh đầy ẩn ý không nói gì nữa rồi xoay người rời đi.