“Meo?”
Trì Trì hơi nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn cô, dường như nó đang hơi mơ hồ.
Diệp Tri Chi vươn tay, nhẹ nhàng nhéo đệm thịt của nó, cảm giác vô cùng đã.
Trì Trì nhanh chóng rút chân về, một lát sau, nó lại đặt lên mu bàn tay của cô, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô.
Diệp Tri Chi bị dáng vẻ đáng yêu này làm xỉu up xỉu down, không khỏi bật cười, tâm trạng cũng trở nên bình ổn hơn một ít: “Thôi kệ vậy, ngủ ngon nha, Trì Trì.”
Cô vừa định giơ tay lên tắt đèn thì đột nhiên điện thoại rung lên.
Diệp Tri Chi tưởng là Thịnh Dĩ Nhan trả lời, cầm điện thoại ở tủ đầu giường lên thì mới phát hiện là tin nhắn của Giang Yến Tử gửi đến.
Giang Bái Bì: [Đã gói bữa khuya mang về rồi, có muốn xuống đây ăn không?]
“…”
Lại còn gửi ảnh chụp.
Là đồ nướng.
Cánh gà nướng, xiên thịt dê nướng, cà tím nướng, đồ nướng…
Tuyệt vời!
Vào lúc đêm khuya lại gửi hình đồ nướng qua, đúng là giết người mà.
Đột nhiên Diệp Tri Chi cảm thấy hơi đói.
Bởi vì chuyện ở trên xe, buổi tối cô cũng không ăn gì nhiều, chỉ tùy tiện ăn vài miếng qua loa rồi nhốt bản thân ở trong phòng.
Nghĩ như vậy, hình như bụng của cô lại càng trở nên đói hơn.
Nhưng mà anh cho rằng làm như vậy có thể lừa được cô sao?
Không, cô sẽ không dễ dàng mắc mưu vậy đâu!
Diệp Tri Chi hạ quyết tâm không thèm để ý tới Giang Yến Từ. Cô dứt khoát thoát khỏi giao diện trò chuyện, định giả vờ đã đi ngủ, không trả lời.
Nhưng mà một phút sau, Giang Yến Từ trực tiếp gửi yêu cầu trò chuyện video cho cô.
Trì Trì tò mò đưa đầu qua nhìn chằm chằm điện thoại.
Diệp Tri Chi vừa định ấn tắt tiếng thì hình như Trì Trì bị hình ảnh lay động trên màn hình điện thoại hấp dẫn nên đã ấn tay lên.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì cuộc trò chuyện video đã được kết nối.
“…”
Tay của Diệp Tri Chi run lên, điện thoại liền rơi xuống giường.
“Meo?”
Trì Trì dường như vô cùng hiếu kỳ với Giang Yến Từ xuất hiện trên màn hình điện thoại, nó dán sát mặt vào màn hình điện thoại. Trong chốc lát, cả khuôn mặt của nó đã chiếm màn hình video.
Sau một lúc cô không lên tiếng, giọng nói nghi hoặc của Giang Yến Từ truyền đến: “Diệp Tiểu Thu?”
Diệp Tri Chi từ trong trạng thái đứng hình dần dần hoàn hồn lại.
“Tôi xuống đây.” Cô bất đắc dĩ trả lời một tiếng, xốc chăn lên rời giường.
Khi Diệp Tri Chi ôm Trì Trì xuống lầu, Giang Yến Từ vừa mới mở bao bên ngoài của hộp đồ ăn khuya ra.
Nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ cầu thang, Giang Yến Từ theo bản năng ngẩng đầu lên.
Diệp Tri Chi dừng bước lại, dường như có tật giật mình mà cúi đầu: “Không phải là tôi muốn xuống đâu mà do Trì Trì muốn xuống đấy.”
Giang Yến Từ hơi nhướng mày lên, sau đó “Ồ” một tiếng đầy sâu xa, khóe miệng mỉm cười: “Là Trì Trì muốn xuống sao?”
Diệp Tri Chi chần chừ: “Anh cười cái gì?”
Giang Yến Từ ho nhẹ, giấu ý cười đi: “Tôi không có cười.”
Diệp Tri Chi cũng không so đo với anh, ngồi vào trước bàn ăn, vươn tay hướng về phía cánh gà nướng. Nhưng cô còn chưa đụng vào xiên tre thì cả đĩa cánh gà đã bị bưng đi.
Diệp Tri Chi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Yến Từ: “Anh làm gì vậy?”
“Không phải nói là Trì Trì muốn ăn sao?” Giang Yến Từ thản nhiên nói, đặt đĩa cánh gà nướng đến trước mặt Trì Trì: “Vậy thì cho nó ăn chứ.”
“Meo…” Trì Trì đúng lúc trả lời một tiếng, đặt móng vuốt nhỏ lên trên bàn, ló chiếc đầu nhỏ ra thăm dò.
Diệp Tri Chi: “…”
“Được rồi, được rồi, là bản thân tôi muốn ăn.” Cô hơi đỏ mặt thừa nhận.
Giang Yến Từ cười khẽ, lần nữa đặt đĩa cánh gà nướng lại, bế Trì Trì ở trên ghế qua rồi vuốt lông cho nó.
Diệp Tri Chi cầm một chiếc cánh gà nướng lên, ăn vài miếng, thấy Giang Yến Từ vẫn ôm Trì Trì chưa hề đụng đến.
Cô thuận miệng hỏi câu: “Anh không ăn sao?”
Giang Yến Từ nghe thấy thì ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống trên mặt bàn, nói: “Có thể lấy giúp tôi một viên gà viên chiên không?”
“Đây.”
Diệp Tri Chi tiện tay cầm một viên gà viên chiên đưa qua.
Giang Yến Từ không dùng tay để cầm mà trực tiếp ngậm lấy viên gà viên chiên trong tay cô.
Lúc anh rời đi, hình như còn ɭϊếʍƈ đầu ngón tay cô.
Ầm…
Đột nhiên Diệp Tri Chi cứng đờ, trong nháy mắt, dường như máu nóng bị cảm xúc ấm áp đó đốt cháy lên, lan rộng đến khắp mọi nơi trên cơ thể.
Tay của cô cứ cứng đờ như vậy ở giữa không trung.
Vài giây sau, tựa như cô mới phản ứng lại, vội vã rụt tay lại, nhưng cô quên rằng tay của mình đang trống không nên đã vô thức ngậm lấy ngón tay của mình.
Trong khoảnh khắc cảm xúc ấm áp vây quanh ngón tay, Diệp Tri Chi liền cứng đờ người lần thứ hai, một lúc sau mới phản ứng lại rốt cuộc bản thân vừa làm chuyện ngu ngốc gì.
Cô vội vàng buông tay xuống.
Diệp Tri Chi đỏ mặt trừng mắt với người trước mặt: “Anh, anh bắt nạt tôi!”
Giang Yến Từ nhíu mày, duỗi tay qua: “Tôi cho em cắn lại nhé?”
Diệp Tri Chi: “…”
Cô cũng không muốn để ý tới anh, cúi đầu, gia tăng tốc độ, lặng lẽ ăn xong hộp đồ ăn khuya trước mặt, ngay cả Trì Trì cũng bỏ qua một bên, ném cho anh một câu: “Tôi ăn no rồi, về ngủ đây.”
Rồi vội vàng lên lầu.
Để lại Trì Trì mờ mịt “Meo” một tiếng.
Nhìn bóng dáng vội vàng lên lầu của cô, Giang Yến Từ cười khẽ một tiếng. Anh giơ tay ra ôm lấy Trì Trì, lấy tay chọt nhẹ lên đầu nó, thấp giọng nói: “Hình như mẹ của con không cần chúng ta nữa rồi.”
“Meo?”
Anh lại liếc nhìn trên lầu, giọng nói chứa vài phần ý cười: “Không sao, vẫn còn nhiều thời gian.”
…
Tối nay lại là một đêm không mộng mị.
Sáng thứ bảy, Diệp Tri Chi đã hạ quyết tâm ở lì trong phòng. Nhưng ở chung một căn hộ, dù sao cũng có lúc sẽ chạm mặt với Giang Yến Từ.
Hai ngày nay ở trong nhà, cô đã dùng cách đặt đồ ăn bên ngoài về để chống chọi qua.
Vốn dĩ Diệp Tri Chi nghĩ rằng, lúc đi lấy đồ ăn đã đặt, sẽ khó tránh khỏi tình cờ gặp được Giang Yến Từ.
Nhưng vào lúc cô xuống lầu thì phát hiện Giang Yến Từ cũng không ở trong căn hộ.
Dường như anh đã ra ngoài, cả ngày thứ Bảy cũng không ở trong căn hộ.
Mặc dù cô có hơi nghi hoặc, nhưng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc gặp lại lần nữa vào thứ hai, tâm trạng quẫn bách của Diệp Tri Chi đã phai mờ đi không ít.
Nhưng đêm qua, cô không ngủ ngon. Buổi sáng nay, khi cô trở lại công ty luật, thì tinh thần có chút không được phấn chấn lắm.
Diệp Tri Chi để gọn đồ đạc của mình rồi cầm ly của mình, đi đến pantry để pha cà phê.
Trong lúc chờ đợi thì có tiếng bước chân đến gần, Từ Hải Yến đi tới dùng ly để lấy nước ấm.
Diệp Tri Chi vội vàng chào hỏi cô ta: “Luật sư Từ, buổi sáng tốt lành.”
“Chào buổi sáng, luật sư Tiểu Diệp.”
Từ Hải Yến cười trả lời. Cô ta cầm lấy một ly nước ấm, lúc quay người rời đi dường như nhớ tới gì đó nên dừng bước lại.
“Đúng rồi, luật sư Tiểu Diệp. Về việc mà lần trước tôi nhắc đến với cô, không biết cô đã cân nhắc thế nào rồi?”
Diệp Tri Chi hơi run lên mới phản ứng lại rốt cuộc cô ta đang hỏi cái gì.
Cô nói: “Cảm ơn luật sư Từ, về việc đó thì tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi. Tôi cảm thấy mình hợp với công việc của bên tổ không khởi tố hơn cho nên thật xin lỗi. Tạm thời tôi không thể đến chỗ cô được.”
“Vậy sao?” Từ Hải Yến hơi dừng lại, mặt vẫn không đổi sắc mỉm cười nói: “Không sao cả. Cô tiếp tục đi theo luật sư Giang để học tập cũng rất tốt, dù sao anh ta cũng vô cùng có kinh nghiệm trong phương diện đàm phán thương vụ.”
Cô ta mang ly rời đi.
Diệp Tri Chi nhìn bóng dáng của cô ta, thầm thở nhẹ ra một hơi.
Quay về chỗ ngồi, vừa mới mở máy tính, cô nhận được điện thoại của bệnh viện thú y Manh Ái.
“Cô Diệp, xin chào, tôi là y tá của bệnh viện thú y Manh Ái.”
Bệnh viện thú y Manh Ái.
Khi chợt nghe thấy cái tên này, Diệp Tri Chi nhớ lại việc Trì Trì làm loạn ở bệnh viện thú y bị lộ ra, nhất thời có hơi chột dạ.
“Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Đối phương nói: “Là như vậy, bên của chúng tôi có một vị khách, chính là anh Lục Trăn Ngôn mà trước đây cô đã gặp, là chủ của con mèo màu cam tên Cà Phê, cô có còn nhớ không? Anh ấy tới tìm chúng tôi để xin phương thức liên hệ của cô.”
Lục Trăn Ngôn?
Diệp Tri Chi: “Ngại quá, tôi không nhớ rõ lắm.”
“Nếu cô thật sự không tiện, vậy chúng tôi có thể thay cô chuyển lời lại được không?”
“Anh Lục kia tìm tôi có chuyện gì vậy?” Diệp Tri Chi nghi hoặc.
Cô y tá nói: “Là như vậy, anh Lục kia lại thay đổi suy nghĩ muốn nhận nuôi Trì Trì.”
“Nguyên nhân là gần đây con mèo cam Cà Phê của anh ấy bị mắc bệnh trầm cảm, cho nên muốn liên lạc với cô thông qua chúng tôi. Anh Lục nói, nếu không thể nhận nuôi thì dùng tiền mua cũng được.”
Thú cưng cũng bị mắc bệnh trầm cảm sao?
Suy nghĩ chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, Diệp Tri Chi trả lời: “Thật xin lỗi, phiền cô chuyển lời cho anh ta là tạm thời tôi không có ý định này.”
“Vâng ạ, làm phiền cô rồi.”
Khúc nhạc đệm này, Diệp Tri Chi cũng không để trong lòng.
Cô và Diệp Tri Lễ đã hẹn sẽ gặp vào buổi chiều.
Công ty ở thành phố A có tên là Nam Xuyên Tư Bổn, là công ty con của tập đoàn Diệp thị, chủ yếu làm về đầu tư kinh doanh.
Đi đến trước quầy lễ tân, Diệp Tri Chi nói rõ mục đích đến: “Xin chào, tôi là Diệp Tri Chi, cùng…”
“Là Diệp tiểu thư sao? Diệp tổng đã phân phó rồi, khi nào ngài tới thì có thể trực tiếp đi lên.” Không đợi cô nói xong, lễ tân mỉm cười trả lời.
“Được, cảm ơn.”
Diệp Tri Chi có hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.
Nhưng cô đi được vài bước thì chợt nghe tiếng nghị luận ở phía sau truyền đến.
“Nghe nói sếp Diệp có một cô em gái, chính là người này sao?”
“Vẻ ngoài xinh đẹp ghê.”
“Sao cô biết đó là em gái của sếp Diệp? Vừa rồi cũng có một cô gái họ Diệp đến đây, sao cô không nói cô ấy là em gái của sếp Diệp đi?”
“Ngoại hình của cô này rõ ràng giống sếp Diệp hơn. Hơn nữa còn tên của bọn họ nữa, Diệp Tri Chi, Diệp Tri Lễ, vừa nghe là biết anh em rồi.”
“Cô gái vừa đến tìm sếp Diệp không phải là cô hotgirl nhạc sĩ gần đây vẫn luôn sao tác vô cùng kịch liệt trên mạng sao? Lại còn tự xây dựng hình tượng “Tiểu Giang Lăng” cho mình nữa, nói không chừng là đến đây muốn đơn phương…”
“…”
“Đi thôi.” Giọng nói của Giang Yến Từ truyền vào trong tai, kéo suy nghĩ của cô về.
Diệp Tri Chi hoàn hồn, hơi gật đầu, cùng đi với anh đến chỗ thang máy.
Thang máy vừa vặn dừng ở lầu một, cửa mở ra.
Diệp Tri Chi vừa ngước mắt lên thì liền đối mặt với Diệp Nhược Lâm, không khỏi sửng sốt.
Dường như tâm trạng của Diệp Nhược Lâm không tốt lắm, rủ mắt xuống, hơi cắn môi, mang theo chút bối rối.
Nhìn thấy người ở trước thang máy, bước chân cô ta dừng lại, cũng sững sờ cả người.
Diệp Tri Chi phản ứng lại trước, gật đầu với cô ta rồi theo Giang Yến Từ đi vào thang máy.
Sau khi lướt qua hai người, Diệp Nhược Lâm đi ra vài bước lại nhịn không được quay đầu lại. Cửa thang máy còn chưa đóng, trong nháy mắt đó Diệp Tri Chi thấy được cảm xúc đầy phức tạp trong mắt Diệp Nhược Lâm.
Hôm nay Diệp Nhược Lâm cũng đến tìm anh cả? Là vì Quý An Ninh sao?
Nhưng suy nghĩ trong đầu cô chỉ xẹt qua trong chốc lát, thang máy nhanh chóng đến tầng tám.
Ra khỏi thang máy, hai người trực tiếp đi đến trước văn phòng của Diệp Tri Lễ.
“Anh cả.”
“Các em vào đây.”
Diệp Tri Lễ chậm rãi khép máy tính lại, đứng lên đón hai người vào. Vẻ mặt của anh ấy vô cùng bình tĩnh, không hề nhắc một chữ đến chuyện Diệp Nhược Lâm tới tìm anh ấy.
Quá trình ký hợp đồng vô cùng thuận lợi, anh ấy cũng không làm khó Giang Yến Từ, chỉ hỏi anh vài câu về chuyện công việc.
Diệp Tri Chi cũng thả lỏng tâm trạng.
Phân phó trợ lý giữ hợp đồng xong, Diệp Tri Lễ lại đột nhiên hỏi: “Đứa nhóc tên Trì Trì sao?”
“Hả?” Diệp Tri Chi sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng lại, chần chừ gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô thấy hơi kỳ lạ. Bình thường anh cả không dùng WeChat, sao anh ấy biết là cô đang nuôi mèo? Còn biết tên của mèo con là Trì Trì nữa…
Chẳng lẽ là ngày đó ở quán cà phê, anh ấy nghe thấy Giang Yến Từ và cô nói chuyện sao?
Giọng nói của Diệp Tri Lễ vẫn trầm tĩnh như cũ: “Nếu có thời gian rảnh thì dẫn nhóc đó đến đây gặp mặt đi.”
Diệp Tri Chi thừa nhận suy nghĩ này, theo bản năng đồng ý: “Vâng, được ạ.”
Anh cả cũng thích mèo sao?
Diệp Tri Lễ liếc Giang Yến Từ một cái, thu ánh mắt lại: “Một lát nữa, anh phải mở một cuộc họp rồi, cũng không giữ các em lại lâu nữa. Anh để trợ lý tiễn các em xuống dưới.”
“Vâng ạ.”
Sau khi hai người rời đi, văn phòng quay về sự yên tĩnh.
Diệp Tri Lễ nhìn về phía cửa, trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Trợ lý Lâm, hai người không có quan hệ huyết thống mà ngoại hình lại rất giống nhau, cậu cảm thấy có khả năng không?”
Trợ lý Lâm ở bên cạnh run rẩy, có chút khó hiểu: “Sếp Diệp?”
Diệp Tri Lễ thở dài buồn bực: “Quên đi, cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng, Sếp Diệp.”
Trợ lý Lâm rời khỏi văn phòng.
Cửa đóng lại, văn phòng lại quay về yên tĩnh.
Diệp Tri Lễ kéo ngăn kéo ra, lấy một tệp tài liệu bằng da từ bên trong ra. Anh mở ra, lấy báo cáo ở bên trong ra, cau mày lại.
“Tại sao lại như vậy?”
Một lát sau, Diệp Tri Lễ mệt mỏi xoa mũi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm báo cáo ở trong tay nhét vào máy cắt giấy ở bên cạnh rồi ấn nút khởi động.