Bạn Trai Của Tôi Là Vương Tuấn Khải

Chương 4: Sự cố lớn

Vương Tuấn Khải đang đắc ý trong bộ đồ ma thì bỗng nhiên anh thấy rất im ắng và nghe thấy một tiếng " huỵch", anh rẽ tóc giả ma ra nhìn, hóa ra cô đã ngất đi vì sợ. Khải đành phải cõng cô về. Nhìn vẻ đáng yêu của cô khiến Khải không khỏi rời mắt. Lần đầu tiên anh nhìn một người con gái ở khoảng cách gần như thế. " Thình thịch.....thình thịch......thình thịch....." bỗng nhiên tim của Khải đập rất nhanh. Anh tự vỗ ngực mình.

" Mình bị sao thế này?"

Anh đưa cô về đến nhà, anh tìm mãi trong túi của cô không thấy chìa khóa đâu, anh đành cõng cô về nhà anh. Vừa cõng cô vào đến cửa mẹ anh đang nấu bữa tối trong bếp thấy vậy chạy ra.

" Ủa đây là Linh mà. Con bé sao thế con?" Bà hỏi.

" Bị con dọa cho ngất xỉu. Con tìm mãi chìa khóa nhà cô ta mà không thấy đâu đành đưa về nhà mình." Khải đặt Linh xuống sopha nói.

" Sao con quá đáng vậy, thôi cõng con bé lên phòng con đi, cho con bé nó nghỉ nằm, không nằm dưới đây không tiện."


" Con không đưa cô ta vào phòng con đâu. Con đưa vào phòng mẹ."

" Con đã làm người ta sợ đến ngất xỉu rồi còn bướng. Lớn rồi mà đi làm chuyện đấy. Hay để mẹ trị tội con mới nghe." Bà lườm Khải.

" Thôi được rồi.Con đưa cô ta lên phòng con là được chứ gì." Khải hậm hực cõng Linh lên phòng anh.

Anh đặt cô xuống giường rồi đi tắm.

Linh mở mắt ra, cô nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra đây không phải nhà của mình. Cô bước xuống giường tiến về phía cửa. Bỗng nhiên cửa phòng tắm bật mở, Tuấn Khải bước ra. Cô giật mình quay ra nhìn.

" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..........tên biến thái. Sao tôi lại ở đây? Anh lại giở trò gì rồi đúng không?" Linh hét lên.


" Cô có bị điên không? Tôi thấy cô bị ngất xỉu nên có lòng tốt cõng cô về." Khải bực mình.

" Sao anh không đưa tôi về nhà tôi? Đưa tôi về phòng anh làm gì?" Linh bực không kém.

" Tôi tìm mãi không thấy chìa khóa của cô đâu nên đành phải đưa cô về đây. Lúc nào cô cũng chỉ nghi ngờ người tốt."

Linh không nói gì thêm, cô lườm Khải rồi với lấy chiếc túi xách tìm chìa khóa nhà. Lục lọi một lúc lâu mặt cô bắt đầu tái mét lại.

" Ớ, chìa khóa nhà tôi đâu. Tôi nhớ để trong túi mà. Hay đánh rơi ở chỗ đường đấy rồi? À mà anh nói đi con ma đó là anh đúng không? Anh dọa tôi?" Linh sực nhớ ra chuyện con ma nữ.

" Cô thông minh đấy. Nhưng con gái cũng chỉ là con gái, cô lớn thế này rồi còn sợ ma." Khải vừa khen vừa chê Linh. Đúng là " vừa đấm vừa xoa."

" Đồ đáng ghét.Từ bé tôi đã bị sợ bóng tối mà.Nếu bình thường tôi cũng không sợ đâu. Anh có biết lúc anh biến mất tôi lo thế nào không, đã thế anh còn dọa tôi nữa. >.