Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 328: Đỉnh tiên sơn. chân thần hội tụ

Pháp Viễn đi theo đồ đệ đến đại điện để xem Thùng gỗ lớn mà Hiểu My cúng dường.
Ngay từ lúc chạm tay vào thùng gỗ, gương mặt già nua, hiền từ lập tức co rút lại. Bởi vì lão trụ trì cảm nhận được một tia linh lực từ thùng gỗ truyền đến tay. 


Pháp Viễn trong lòng cảm kích, mừng vui. Vội vã cho các tiểu sư phụ xung quanh mang thùng gỗ đen tuyền xuống. Cũng cho người lập tức tìm hiểu, nghiên cứu cách dùng những loại lá này để pha trà.


Đúng vậy, thứ mà Hiểu My mang ra cúng dường à những nguyên liệu quý để chế tạo linh trà do lão tộc trưởng Lang tộc mang tặng. Kể cả thùng gỗ dùng để đựng cũng là loại gỗ tốt nhất, có thể bảo quản lá trà tươi lâu không héo. Cô tin tưởng Pháp Viễn trụ trì nhất định đoán được dụng ý của mình.


Trong lúc mà Hộ Quốc Tự đang bận rộn nghiên cứu chế tạo trà. Lúc này, ba người Hiểu My đang chầm chậm tiến về đỉnh của ngọn Tiên Sơn.


Từ chân núi nhìn lên, thế núi dựng đứng, vút cao, đâm thẳng vào chân mây. Nhưng mà từ chùa Hộ Quốc đi lên, đường núi mặc dù vẫn khó đi nhưng không làm khó được mấy người Hiểu My. Cũng nhờ chịu khó đi bộ như thế, bọn họ thu hoạch được vài gốc Tuyết Liên hoa có niên đại hơn cả trăm năm. Cả đóa hoa trắng muốt, bị phong kín cả một lớp băng trong suốt bên ngoài. Thập phần xinh đẹp.


Đỉnh Tuyết Sơn đúng là rất lâu chưa có người đặt chân tới. Tài nguyên phong phú, dồi dào. Đám người Hiểu My chỉ lựa chọn những loại linh dược trân quý đã đến lúc thu hoạch. Để lại cũng là phí phạm mà thôi.


Lúc bọn họ còn cách đỉnh Tiên sơn chưa đến một trượng. Tầng mây trên đầu bỗng dưng xao động rồi bắt đầu luân chuyển dữ dội. Không khí bị đè nén đến tột độ. Áp lực kinh người từ đỉnh núi mờ khuất giữa tầng tầng mây trắng truyền xuống. Một cơn phong bạo mạnh mẽ quét thẳng vào những kẻ xâm nhập đỉnh Tiên sơn.


- Các ngươi là ai? 
Một giọng nói suy yếu, tang thương lẫn trong gió thét, truyền đến tai của đám người Hiểu My.
- Tiền Bối. Chúng ta đến từ Huyền Thiên Đại Lục.
Hiểu My ngước đầu lên, đối diện với hư không trả lời. Sau đó, lại nghe thấy giọng nói ấy vang lên lần nữa.


- Người của Huyền Thiên Đại Lục. Vì sao lại đến nơi này, vì sao lại muốn quấy rầy giấc ngủ của ta?
- Tiền bối. Chúng tôi đến Tiên Sơn du ngoạn. Tình cờ nghe được câu chuyện về dãy Tiên Sơn này thông qua lời của Trụ trì đại sư. Vì thế mạo muội đến đây, xem thử có giúp được ngài hay không?


Hiểu My dứt lời. Trong tiếng gió thét gào và mây trắng vần vũ. Người trên đỉnh Tiên Sơn không còn phát ra thanh âm nào khác. Mãi một lúc lâu sau, không gian văng vẳng vang một tiếng thở dài.


Hiểu My và Thiên Vũ nhìn nhau. Nhìn thấy trong mắt đối phương một tia kiên định. Hiểu My thu Tiểu Huyễn vào không gian giới chỉ. Sau đó, khởi động Ngư Long Chiến giáp rồi cùng Thiên Vũ vượt qua mây vần gió vũ, một đường giẫm bước, hướng thẳng lên trên. 


Từ lúc cả hai bước vào trong biển mây. Phương hướng bắt đầu thay đổi. 
- Là pháp trận. 


Tiếng nói của Thiên Vũ vang lên. Trong suy đoán của hắn. Đây có lẽ là trận pháp giam giữ vị thần số khổ nọ. Cả hắn và Hiểu My đều không giỏi về trận pháp, không nhìn thấy huyền cơ trong nó, cho nên chỉ có thể dùng cường lực mạnh mẽ phá trận.


Mây trắng không ngừng xuất hiện. Vừa mới dùng Như Ý Côn vạch ra một đường trước mặt, đã thấy chúng lập tức tụ lại, che đường cản lối. Phong bạo bén ngót, cắt vào bộ chiến giáp của Hiểu My tạo ra những thanh âm ma sát chói tai.
- Lôi Võng. 


Thiên Vũ hét lên. Tấm lưới lôi điện của hắn xuất hiện giữa không trung, bao lấy biển mây xung quanh. 
Ầm… 
Một tiếng nổ lớn chấn động cả không gian. Lưới lôi điện lẫn mây trắng đều nổ tung. Cả ngọn Tiên Sơn đều chấn động.


………………………………………………………………………………..


Chùa Hộ Quốc. Chúng tăng kinh hãi. Pháp Viễn lập tức triệu tập tất cả mọi người vào đại điện. Sư, tăng phía trước, Phật tử phía sau. Pháp Viễn mặc pháp bào ngồi ở trên cao. Cả đại điện sau đó vang lên tiếng tụng kinh đều đều. Phật âm dần xuất hiện, tạo ra một kết giới, bao lấy toàn bộ ngôi chùa này.


Nam Hạ Đế lúc này cũng nhận được tin tức. Hắn vội vã chạy lên đỉnh tháp Vọng Nguyệt. Nhìn về ngọn Tiên Sơn ở phía xa. Ngọn núi vốn ngày thường yên tĩnh là thế. Nhưng mà lúc này lại rung lên ầm ầm từng đợt. Có cảm tưởng như nó sắp sụp đổ đến nơi.


Lưng chừng núi, một vầng hào quang màu vàng nhạt tỏa ra. Đó chính là vị trí của Hộ Quốc Tự.
Nam Hạ đế cho truyền chỉ. Tất cả trọng thần lập tức vào triều.
………………………………………………………………………………


Thiên hạ cho dù có đại loạn đi nữa, thì cũng không ảnh hưởng đến hai người Thiên Vũ và Hiểu My lúc này.
Mỗ nữ nhìn bóng lưng thon dài, mạnh mẽ của nam tử trước mặt, trong lòng chập chùng. Đã bao lâu rồi, không được bảo vệ như thế này ấy nhỉ? 


Thiên Vũ mãi đối phó với đám mây trắng trước mặt. Lôi Võng tóm lấy chúng tạo ra một con đường. Hai người lập tức tranh thủ cơ hội này tiến lên. Hiểu My thì bọc hậu phía sau. Dùng nội lực cơ thể chống lại vụ nổ do quả cầu mây mà Thiên Vũ tạo ra. Bộ Ngư Long Chiến Giáp trên người bị oanh kích tả tơi. Không biết có thể kéo dài được tới đỉnh Tiên Sơn không nữa.


Thiên Vũ sau khi thi triển thêm một chiêu Lôi Võng thì quay lại nhìn Hiểu My, lo lắng hỏi.
- Muội còn chịu đựng nổi không? 
- Yên tâm. 


Hiểu My tặng cho mỹ nam một nụ cười xinh đẹp. Chỉ là gương mặt của cô lúc này đã tái nhợt. Mồ hôi trên thái dương rịn ra ướt đẫm. Nếu không phải nhờ phục dụng đan dược liên tục bổ sung. E lại mỗ nữ lúc này đã là một thương binh tàn phế.


- Muội cố gắng thêm một chút. Chúng ta sắp tới nơi rồi.
Thiên Vũ đè xuống sự khẩn trương và đau lòng vừa dâng lên ngùn ngụt. Càng kéo dài thời gian thì Hiểu My càng chịu tội. Vì thế, Thiên Vũ càng thêm cố gắng, đẩy nhanh tốc độ mỗi lần thi triển tuyệt chiêu Lôi Võng để trói buộc các đám mây.


Những tiếng nổ lớn cứ liên tiếp vang lên.
Ngư Long Chiến giáp của Hiểu My đầy rẫy những vết nứt. Mỗ nữ đau lòng, thu lại, sau đó tung Kim Liên ra. 
Kim Liên hóa thành một đóa hoa sen to lớn, che chắn phía sau.
Ầm…


Lại một vụ nổ nữa xảy ra. Áp lực của nó đánh trực tiếp về phía Kim Liên. Kim Liên rung lên. Cánh của nó lắc lư một hồi rồi dừng lại. Hiểu My nhẹ nhõm thở phào.


Chỉ cần Kim Liên có thể chịu đựng tốt. Cô tin tưởng, chẳng mấy chốc, hai người bọn họ sẽ lên được tới đỉnh của ngọn núi cao nhất đại lục Thương Lan này.
………………………………………………………………….


Đỉnh Tiên Sơn lẫn trong mây trắng bạt ngàn. Đâu ai có thể hình dung được. Tại nơi này lại là một bình đài rất rộng. Giữa bình đài đó có một khoảng vuông vức nhô lên. Bốn cột sắt cắm ở bốn góc vuông. Trên trụ đá chạm khắc hoa văn cầu kỳ. Không phải hình của những thần thú bình thường. Cũng chẳng phải hoa lá, chim muông, mà đó là những ký tự vô cùng phức tạp. 


Bốn cột sắt này được tạo ra từ vẫn thiết mấy vạn năm. Hoa văn trên nó còn được gọi là Phù ngôn – một loại pháp chú mạnh mẽ nhất từ thời thượng cổ.


Từ bốn cột sắt, có bốn sợi dây xích to bằng cổ tay hướng thẳng ra ngoài, hội tụ lại một điểm. Đó là một thân ảnh nam nhân gầy gò. Mái tóc xác xơ, phủ che lòa xòa trước mặt. 


Bốn sợi xích chia ra xích vào cổ tay, cổ chân của nam nhân. Thân ảnh của người này vì thế mà bị treo lơ lửng lên không trung. Phù chú trên cột sắt tạo ra một luồng khí màu đen, không ngừng len lỏi theo sợi xích rồi truyền vào cơ thể của hắn.


Nam tử nhắm mắt, chịu đựng sự hành hạ từ thể xác lẫn linh hồn. Mấy ngàn năm trôi qua. 


Tưởng đâu cơ thể đã quen với sự tra tấn tàn nhẫn này. Nhưng mà sự thật là, mỗi một hơi thở của hắn đều bị hành hạ như xuyên tim, khoét tủy. Nếu không phải chút thần lực còn lại trong cơ thể duy trì. E là hắn lúc này chỉ còn là một nắm xương trắng mục nát vì thời gian.


Lại một cơn đau nữa qua đi. Lúc nam tử này mở mắt ra. Trong đôi mắt màu đen sâu thẳm bỗng lóe lên tia sáng. Bộ râu rậm rạp trên môi mép khẽ nhúc nhích. Hắn vậy mà mỉm cười. Nụ cười mém tí bị quên lãng vì năm tháng vô tận phủ vùi. Vậy mà lúc này lại vô cùng chói mắt những người đối diện.


- Hai người đã đến! Ha ha ha…. Ha ha ha…..
Nam tử bị trói trên đài cao ngửa mặt lên trời cười lớn. Nụ cười của hắn đầy ngạo nghễ, mỉa mai. Nhưng mà, rơi vào tai của Thiên Vũ và Hiểu My lại như ngũ quan lôi đỉnh.


Thiên Vũ gương mặt vốn đã tái nhợt. Nhưng mà, sau khi nghe được thanh âm của nam tử như dã nhân trước mặt thì cả người như không còn huyết sắc. Hiểu My cũng ôm lấy ngực. Một cơn đau từ trái tim truyền thẳng ra ngoài.


Cả hai người từng bước, từng bước tiến lại gần. Dã nhân trên đài vẫn ngửa mặt lên trời cười như điên loạn.


Lúc Thiên Vũ dừng lại trước mặt hắn. Hắn cuối đầu xuống. Đôi mắt màu đen nhìn thẳng vào nam nhân có mái tóc bạch kim và đôi mắt màu xanh với ngũ quan vô cùng quen thuộc. Cuối cùng, ánh mắt của hắn lại lưu luyến thật lâu trên thân ảnh của Hiểu My.


- Hoan Hỉ thần. Thiên Vũ tướng quân. Ta.. đã đợi được hai người.
Giọng nói của Thiên Vũ vừa ẩn chứa sự vui mừng, nhưng cũng tràn ngập xót xa, đau đớn.
- Bách Lý Tà… Xin lỗi huynh. Ta đến trễ rồi.