Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 282: Mười năm sau

Hoàng đế Hàn Dạ sau cơn bi thương là sự phẫn hận. Ông lập tức lệnh cho Thái tử và Tam hoàng tử điều tra lại toàn bộ nguyên nhân cái chết của Hàn Tử Liệt, truy rõ đối tượng ăn gan hùm mật báo dám động thủ trên đầu thái tuế, gây bất lợi cho chiến vương.


Hàn Dạ còn ban cho thượng phương bảo kiếm và một chiếu chỉ. Chỉ cần tra ra ai có liên quan đến các vụ ám sát Hàn Tử Liệt thì lập tức giết không tha, không cần bẩm báo.


Phe cánh của nhị Hoàng Tử Hàn Tử Hạo trong tràng diện này bị tiêu diệt không ít. Thậm chí, Nhị hoàng tử và Tứ Hoàng tử đều sợ hãi, thu mình. 


Bát hoàng tử bị tra ra lần trước đứng phía sau thao túng dư luận bất lợi cho Hàn Tử Liệt nên bị hoàng đế giận giữ, phạt cấm túc ba năm. Hàn Tử Minh phải ở trong cung của mình chép đủ một ngàn quyển Hiếu kinh, không được bất kỳ ai trợ giúp. 


Địa vị của thái tử Hàn Tử Nguyệt vững chắc tựa thái sơn, không gì lung lay nổi.


Chuyện đáng mừng nhất lúc này chính là nhờ có nhân sâm ngàn năm và đan dược của cửu hoàng tử để lại, sức khỏe của hoàng đế càng lúc càng tốt lên. Ông cảm thấy tiếp tục trị vì năm mươi, sáu mươi năm, thậm chí cả trăm năm nữa vẫn không gặp phải bất kỳ trở ngại gì. Binh phù hai mươi vạn kỵ binh hoàng đế tự mình nắm trong tay. Ai ngon thì cứ dòm ngó ngôi báu thử xem? Hờ hờ.


Thất Hoàng Tử cũng khỏi bệnh. Thần trí không tiếp tục mơ màng mà thông minh, lanh lợi hẳn ra. Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, Hoàng Đế ném hắn vào đội ngũ của hai mươi vạn kỵ binh, tiến hành huấn luyện. Thậm chí, Thập hoàng tử Hàn Tử Bối còn nhỏ tuổi cũng bị quăng vào doanh trại này.


Toàn thể vương quốc Tử Vân đang chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Thiên Diệp quốc ỷ vào Kim ấn có mưu đồ thống nhất toàn bộ Bắc Đẩu đại lục, e là sẽ đụng phải ngọn núi lớn, khó có thể vượt qua.


Khi mà tất cả những chuyện này truyền đến tai của Hàn Tử Liệt, vị chiến thần đã hóa ra người thiên cổ trên danh nghĩa lúc này đang cùng hai sư đồ Hiểu My trên hành trình chu du khắp toàn thể Bắc Đẩu đại lục.
Đối diện với ánh mắt tò mò của Hiểu My, hắn chỉ cười cười. Nhẹ nhàng cất tiếng:


- Đối với nơi này, chúng ta chỉ là khách qua đường. Ta đã làm hết khả năng của mình, kết quả thế nào, phải xem vào tạo hóa của họ. Ai làm vương, ai sang, ai giàu, có liên quan gì đến chúng ta?
- Ặc. Huynh đúng là đã giác ngộ. Chúc mừng a. Ha ha.


………………………………………………………………………
Một lần chu du thiên hạ này của ba người Hiểu My là đúng mười năm.


Trong mười năm qua, Bắc Đẩu đại lục chinh chiến liên miên. Thiên Diệp Quốc lấy lý do là giải quyết mâu thuẫn mà khởi binh đối với Minh Thương Quốc. 


Quốc Vương Bá Lăng của Nam Triêu Quốc nghe tin Hàn Tử Liệt mất, trong lòng thập phần không tin tưởng. Nên khi Minh Thương Quốc cầu cứu thì chẳng dám xuất binh tương trợ. Hắn sợ Tử Vân Quốc tập kích sau lưng.


Vu Tuyết đứng đầu đế quốc Minh Thương. Trong chiến tranh giữa hai quốc gia lần này, ả sử dụng lực lượng chính là nhân sĩ giang hồ ẩn sau quân đội chính quy.


Cuộc chiến kéo dài ba năm. Hai bên tổn thương vô số. Ngay tại thời điểm tưởng chừng Thiên Diệp Quốc phải bại lui thì bên phía Minh Thương Quốc lại truyền ra tin tức Vu Tuyết hãm hại đế vương, soán vị đoạt ngôi. Hoàng đế bệ hạ hiện tại của đế quốc Minh Thương chỉ là một con rối không có linh hồn, bị điều khiển bởi Vu thuật.


Ý trời đã định. Vì quân đội của Minh Thương Quốc trở ngược mũi giáo nên Lan Thắng Ninh – đại nguyên soái của Thiên Diệp Quốc xua quân thẳng tiến kinh thành của đế quốc Nam Triêu.


Vu Tuyết và nhân sĩ võ lâm mà ả gọi tới bị vây công bởi cả trăm vạn đại quân, chống đỡ không bao lâu đã bại trận. Vu Tuyết bị chém đầu thị chúng. Vu tộc bị càn quét, diệt tộc, không chừa một ai.


Minh Thương Quốc từ nay đối với Lăng Tử Nguyên – hoàng đế của Thiên Diệp quốc cúi đầu xưng thần.
Như vậy, trong vòng ba năm. Thiên Diệp Quốc đã thu phục được Minh Thương Quốc.


Lăng Tử Nguyên có được quốc khố và tài lực của Minh Thương Quốc hỗ trợ, không những chỉ bù đắp được tổn thất binh lực trong trận trường chiến lần này mà còn mở rộng quân đội viễn chinh lên gấp đôi.


Nam Triêu Quốc lo sợ. Vội vã kết đồng minh với Tử Vân Quốc và Liên Hoa Quốc. Hình thức kết minh này không gì khác là liên hôn.


Bá Lăng cử Thiên Hòa công chúa đến Tử Vân Quốc. Vị công chúa này là con gái thứ bảy rất được sủng ái của tiên hoàng (hoàng huynh của hắn lúc trước). Thiên Hòa nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường, tính tình hiền hòa, nhân hậu, lại giỏi cầm kỳ thi họa, được xưng là đại tài nữ của đế Quốc Nam Triêu.


Trong khi toàn thể dân chúng và triều đình Tử Vân Quốc đều đang phán đoán bông hoa xinh đẹp này sẽ vào phủ vị hoàng tử nào thì lúc này, một tin tức mới lại được truyền ra. Thiên Hòa công chúa được Hoàng Đế thu vào cung, phong Huệ phi, ngày ngày nhận được thánh ân, sủng ái khiến bao người ganh tỵ.


Cũng trong thời điểm đó, Hữu thừa tướng của Nam Triêu Quốc đi sứ đến Liên Hoa Quốc. Mục đích chính của lão là dâng tặng mỹ nữ và bảo vật cho hoàng đế Chiêu Ngữ Kính. Đồng thời, cầu hôn hoàng muội của Chiêu Ngữ Kính là Chiêu Ngọc Khuê thay cho Bá Lăng, hứa hẹn dành cho nàng ngôi vị chính cung hoàng hậu.


Đáng tiếc, đáng tiếc. 
Chiêu Ngữ Kính bảo vật thì lấy, mỹ nữ thì thu. Nhưng lại không đồng ý hôn sự này.


Vị Hoàng đế cá biệt này lấy lý do là muội muội của hắn đã có hôn ước với người, thẳng thừng từ chối. Sau đó, y còn lệnh cho Lễ bộ thượng thư chọn ra mười mỹ nữ làm quà đáp lễ cho Nam Triêu đế, kèm theo đó là một ít bảo vật trong quốc khố lọc ra.


Hữu thừa tướng của Bá Lăng chuyến này đi sứ xem như thất bại. Chiêu Ngữ Kính khiến cho lão cứ lăn tới lăn lui mà không hứa hẹn bất cứ điều gì.
Cũng phải thôi.


Liên Hoa quốc mặc dù diện tích nhỏ nhất trong ngũ quốc. Nhưng mà quốc gia này là một tập hợp của những hòn đảo lớn nhỏ trên Đông Hải. Muốn tấn công bọn họ, không những phải có thủy lực thật mạnh mà còn phải có đủ can đảm. Bởi lẽ, nghe nói, dưới đáy Đông Hải có quái thú. Tàu ghe thông thường đi tới Liên Hoa quốc đều phải thông báo từ trước và có người dẫn đường mới có thể thuận lợi tới nơi.


Vậy là liên minh lần này chỉ gồm Nam Triêu Quốc và Tử Vân Quốc. Binh mã tập trung đầy đủ, chỉ cần Thiên Diệp Quốc có hành động thì họ sẵn sàng đáp trả đến chốn đến nơi.
Nhưng mà Lăng Tử Nguyên án binh bất động.


Trong một năm sau đó, khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Thiên Diệp Quốc sẽ an phận thì tại Nam Triêu Quốc lại xảy ra nội chiến. Tiên Hoàng và tiền thái tử được những thần tử trung thành nâng đỡ, đang làm một cuộc cách mạng để đoạt lại ngôi vị.


Thiên Hòa công chúa – giờ là Huệ phi của Tử Vân Đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử do bị ám sát. Lúc đó, Huệ phi đã có thai hơn ba tháng. Hoàng đế Hàn Dạ cho người điều tra thì phát hiện ra kẻ ám sát là người Nam Triêu Quốc. 
Liên minh hai nước trên bờ vực sụp đổ.


Bá Lăng biết rõ tất cả âm mưu này đều do Thiên Diệp Quốc nhằm vào hắn. Nhưng mà sự việc cứ sờ sờ ra đó, trước mắt cần phải ổn định cục diện của quốc gia.
Nhưng mọi việc diễn biến nào theo ý của Bá Lăng. 


Tiên hoàng có được hậu thuẫn của Thiên Diệp Quốc, chưa tới một năm đã đoạt lại ngai vàng, muốn diệt sát Bá Lăng nhưng mà y đã biệt tích vô tung. 
Lan Thắng Ninh lần nữa mang quân thẳng tiến kinh đô Nam Triêu Quốc. 


Như vậy, trong vòng năm năm. Thiên Diệp quốc đã mở rộng quốc thổ, chiếm lấy một nửa diện tích của Bắc Đẩu Đại Lục.
Lăng Tử Nguyên hạ lệnh để Lan Thắng Ninh quay lại cố thổ. Đoàn quân viễn chinh nhanh chóng rút về.
Lý do gì khiến cho Lăng lão đế hành động như vậy? 


Đơn giản là từ Nam Triêu Quốc muốn đi sang Tử Vân Quốc thì phải đi bằng đường thủy. Chính là con sông chảy thẳng ra biển lớn nằm cạnh bên Đoạt Mệnh Sơn Mạch mà bọn người Hiểu My đã đến trước đây.


Trong năm năm này. Đường sông này bất ổn, chẳng thông. Mấy lần Lan Thắng Ninh muốn lãnh binh tiến lên thì thủy quân của hắn đều bị tổn thất thê thảm. Dưới sông, từ lúc nào không biết, đã xuất hiện vô số đá ngầm. Tảng nào cũng được vót nhọn như chông. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ sợ.


Hơn nữa. Tin tức mà mật thám truyền đến. Trong thời gian trước đó, vị thất hoàng tử bị quăng vào trong kỵ binh đã chế ra một loại vũ khí có lực sát thương cực lớn. Quả cầu sắt đó có thể phát nổ, làm sập cả một ngọn núi to. 
Lăng Tử Nguyên vì hai nguyên nhân này nên mới nhượng bộ lui binh.


Năm năm tiếp theo, thế trận đại lục Bắc Đẩu cứ thế duy trì. Không thay, không đổi.
…………………………………………………………………….
Trong vòng mười năm, ba người Trần Hiểu My đã du ngoạn khắp bốn quốc gia trên đất liền của đại lục Bắc Đẩu.


Ngoại hình của Hiểu My và Hàn Tử Liệt không thay đổi. Nhưng mà Lâm Tiểu Hổ đã là một thanh niên trưởng thành. Gương mặt tuấn tú mang theo một chút hoang dại. Vóc dáng vô cùng vạm vỡ, cao to. Cậu bé ngày nào chỉ có thể dùng ánh mắt ao ước, ngưỡng mộ để nhìn Lam Tiêu Côn thì giờ phút này đã có thể dễ dàng sử dụng thanh côn này mà thi triển trọn vẹn cả mười một chiêu trong bộ Thiên Long thập nhất thức.


Tiểu Huyễn do thiếu linh khí nên không thể hóa hình. Tiểu Thụ đã tiến cấp bằng nó. Tiểu Nhĩ cũng đã có thể lưu loát dùng ngôn ngữ nhân loại mà trao đổi với Hiểu My.


Ngân Nguyệt Xà vẫn là bộ dáng Giao long. Mình rồng, đầu rồng, đuôi rồng nhưng lại thiếu chân. Nó lúc này đang cần lắm một cơ duyên. Mà cơ duyên này, nghe nói chính là đã xuất hiện tại Liên Hoa Quốc.
Chính vì thế, đám người Hiểu My lúc này đây đang thẳng tiến đến vương quốc đặc biệt này.