Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 278: Huyết Trì

Hiểu My và Hàn Tử Liệt giải thích tình trạng hiện tại cho Tiểu Bạch. Nửa canh giờ sau. Tiểu Bạch cũng đã nắm rõ toàn bộ. Nó dẫn ba người Hiểu My tìm một khoảng trống rồi bắt đầu thả ra uy áp của thần thú thượng cổ, triệu kiến tất cả linh thú trong sơn mạch này.


Uy áp vừa phát ra, xung quanh lập tức có dị động. Mấy sinh vật đã sớm có linh trí lũ lượt kéo tới. Đám dã thú hầm hừ chống cự. Các sinh vật nhỏ chưa khai mở linh trí thì sợ hãi, theo bản năng, tìm mọi cách lẩn trốn. Không ít loài đang bay trên trời lộp bộp rơi xuống. Lâm Tiểu Hổ hớn hở nhặt lấy. Cười híp mắt nghĩ đến cái ăn.


Chẳng mấy chốc, bốn phía xung quanh đám người Hiểu My đã có yêu thú xuất hiện. Ngân Nguyệt Xà thân cao hơn hai trượng. Cái đầu tam giác thật lớn khẽ đung đưa. Ấn ký hình trăng non giữa hai cái sừng trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng màu vàng nhạt. Cặp mắt xanh biếc của nó đảo qua đám yêu thú tụ tập bên dưới. 


Nơi này, con yêu thú có tu vi cao nhất cũng đã đạt tới cấp tám. Bình thường,bọn chúng chỉ “ẩn cư” trong địa bàn của mình. Giờ bị Ngân Nguyệt Xà triệu tập, mới không tình nguyện mang theo bảo vật bước ra. Trước mặt Ngân Nguyệt Xà, bọn yêu thú tại Đoạn Mạch Sơn Mạch đều cúi rạp đầu thuần phục.


- Tận cùng sơn mạch này là địa bàn của ai? – Ngân Nguyệt Xà khàn giọng đầy nguy hiểm.
Một con báo toàn thân đen bóng vội vàng tiến lên phía trước, cung kính đáp.
- Bẩm đại nhân. Nơi đó là địa bàn của tiểu nhân.


- Ta thấy nơi đó thiên địa có điều dị thường. Lẽ nào có bảo vật?


- Bẩm đại nhân. Quả thật, nơi đó có một huyết trì, phát ra linh khí nồng đậm. Giữa huyết trì có một đóa Huyết Liên đang độ nở hoa. Hạt sen của nó là thần dược vạn năm. Có điều, đóa Huyết Liên này tồn tại ở vị trí đặc thù, không thể nào thu được.


Hắc báo thành thật nói. Nó không giấu diếm. Bởi vì trong suy nghĩ của nó, với sức mạnh của Mãng vương đối diện, dù cho che giấu, lừa gạt thế nào cũng có thể bị vạch trần dễ dàng.


Hơn nữa. Huyết trì này kinh khủng vô cùng. Không chỉ nói diện tích của nó rất rộng, phía trên không thể bay, phía dưới không thể lội. Sinh vật sống rơi xuống hồ đều bị giết chết, thân xác chìm lỉm vô tung. Hắc Báo nhiều lần có ý định thu hoạch đóa Huyết Liên này nhưng đều thất bại. Nhìn đóa hoa đỏ rực bên cạnh những đài sen đầy hạt đã chín, trong lòng Hắc Báo nôn nóng nhưng cũng không có cách đoạt đến tay.


Hiểu My nghe Hắc Báo nói thế, trong lòng động đậy. Mới vừa rồi, mỗ nữ còn cho rằng tất cả truyền thuyết về Đoạt Mệnh sơn mạch này không có thật. Sao giờ lại lòi ra cái huyết trì đầy bí ẩn trên địa bàn của báo yêu? 


Ngân Nguyệt Xà rất rõ ràng suy nghĩ của chủ nhân. Nó đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía đám yêu bên dưới, khàn giọng hỏi:
- Các ngươi đã từng nghe những truyền thuyết về sơn mạch này chưa? Lẽ nào, nơi này đúng là chiến trường lẫn mồ chôn của hai con rồng từ thời thượng cổ?


Đám yêu thú dáo dát nhìn nhau. Bọn chúng mặc dù đã sống mấy ngàn năm, nhưng mà từ lúc khai mở linh trí tới nay, vẫn chưa có con nào rảnh rỗi mà đi kiểm chứng những thứ loạn thất bát tao của nhân loại. Kể cả mấy thứ truyền thuyết về “ngôi nhà” của mình.


Tiểu Bạch đợi một hồi, không thấy có tiểu tử nào đáp lại. Vì thế, nó hơi lộ vẻ mất kiên nhẫn. Một con rắn màu xanh thấy vậy, vội vã trườn về phía trước. 


Tu vi của Thanh Xà mới đạt tới cấp bảy. Không thể dùng ngôn ngữ nhân loại để giao tiếp. Vì thế, nó sử dụng ngôn ngữ riêng biệt của giống loài. 


Hiểu My đứng bên cạnh Ngân Nguyệt Xà chỉ thấy cái lưỡi rắn thật dài thò ra ngoài, đảo qua đảo lại rồi phát ra thanh âm xì xì. Ha ha, cái thứ ngoại ngữ này, mỗ nữ tự nhận mình không thể nào tiếp thu cho nỗi. 


Thanh xà nói với Tiểu Bạch là từ lúc chúng nó (ý chỉ đám yêu thú sống tại đoạt mệnh sơn mạch này) khai mở lý trí thì đã thấy Huyết Trì tồn tại. Chứng kiến biết bao mùa hoa Huyết liên hết tàn rồi nở, hết nở rồi tàn… Thế nhưng, đến tận bây giờ, sơn mạch này đối với đám yêu thú vẫn có vài phần bí ẩn. Quan trọng nhất là, nhân loại có thể vào nơi này nhưng đám yêu thú lại tuyệt đối không thể ra khỏi đây. Không biết là có kết giới hay cấm chế vô hình nào tồn tại?


……………………………………………………………………..
Sau một hồi "tra khảo", Tiểu Bạch thu lại tất cả quà tặng của đám yêu thú rồi cho bọn chúng rời đi. Chỉ giữ lại Hắc Báo dẫn đường đến Huyết Trì.


Len qua những lối mòn phủ đầy lá cây và cỏ dại. Đám người Hiểu My tiến sâu vào tận cùng của Đoạt Mệnh sơn mạch. Càng gần với Huyết Trì thì mùi máu tanh lẫn linh khí càng nồng đậm. Hắc Báo vốn quen thuộc nên chẳng mấy ảnh hưởng. Nhưng mà Hiểu My và Hàn Tử Liệt cùng Lâm Tiểu Hổ thì cảm giác cả người xây xẩm, lâng lâng.


Chẳng mấy chốc, trước mặt tất cả mọi người, một ao máu đỏ tươi hiện ra. Ao máu này hình tròn, rộng tương đương với một sân vận động với những bệ đá nhấp nhô vây lấy xung quanh.


Giữa huyết trì là một bụi huyết liên to bằng vòng tay của mấy người kết lại. Một đóa hoa sen đỏ tươi như máu, nồng đậm linh khí thẳng tắp vươn cao. Xung quanh là vô số đài sen màu xanh với những hạt sen đỏ tựa huyết châu to tựa ngón tay cái. Đây mới là thứ quý giá nhất của bụi huyết liên này.


Hiểu My đứng trên bờ, nhìn về phía linh dược mà ánh mắt sáng rực đầy vẻ khát khao. Mỗ nữ cười hề hề lên tiếng:
- Làm thế nào qua đó đây. Nhìn thấy bảo vật vô chủ mà không thể đoạt đến tay. Lòng ta cứ ngứa ngáy không yên a.
- Sư phụ. Để con hái cho người.


Lâm Tiểu Hổ hớn hở nhận lấy nhiệm vụ. Thế nhưng, ngay lúc nó xông lên thì cổ áo đã bị một bàn tay trắng nõn túm lại, kéo ngược ta sau. Tiếp đó là một tiếng rống giận ầm ầm truyền tới:
- Không biết sống chết!


Lâm Tiểu Hổ lảo đảo nhưng cũng nhanh chóng ổn định cước bộ. Nó trơ mắt nhìn sư phụ vừa vọt lên, giơ tay đã tóm được một con chim cỡ gà rừng vừa mới bay qua đỉnh đầu. 


Con chim xui xẻo bị mỗ nữ quăng xuống huyết trì mà không thể phát ra bất cứ âm thanh nào rồi cứ thế chìm xuống. Ao máu đỏ rực ngay cả một gợn sóng nhỏ cũng chẳng hiện ra.
Lâm Tiểu Hổ vuốt vuốt trường côn trên tay, sau lưng cảm thấy ớn lạnh. 


Hiểu My khởi động ngư long chiến giáp. Đôi cánh sau lưng vỗ thật mạnh, lướt gió lao tới. Tuy nhiên, mới vừa tiến vào không trung của Huyết trì thì bị bắn bật ra.


Hàn Tử Liệt đón lấy cô. Gương mặt tuấn mỹ phóng đại hiện lên một nụ cười thập phần quyến rũ. Nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười câu hồn đoạt phách đó đã trở nên cứng ngắt. Ngọc diện thoắt cái sượng trân dưới một câu nói của mỗ nữ chẳng có lương tâm.


- Haiz. Cười đẹp thì có ích gì. Chi bằng nghĩ cách thu lấy bụi huyết liên đó thì ta sẽ cảm thấy vui vẻ nhiều hơn. 
Hàn Tử Liệt: “…”
Lâm Tiểu Hổ: “…”


Hiểu My quả thật có chút sốt ruột. Hắc Báo đứng bên cạnh Ngân Nguyệt Xà trộm cong khóe môi. Nếu như Huyết Liên dễ hái thì nó đã hái từ lâu. Đâu đợi tới lúc này.


Bởi vì trước mắt không cách nào tiếp cận được đám đài sen ở giữa Huyết Trì. Đám người Hiểu My quyết định tạm thời dừng chân tại đây, từ từ nghĩ cách.


Hắc Báo u ám nhìn Hiểu My lấy ra mấy thứ vật dụng sinh hoạt cá nhân đặt tại khoảng đất trống gần ao máu. Nào là lều công chúa, thảm lót chân, bàn bát tiên, bình trà, điểm tâm các loại… Nữ nhân này quả thật chuẩn bị đủ cả. Sang trọng dư một chút, tiện nghi thì có thừa. So với cái động rách nát của mình. Quả nhiên khác biệt một trời, một vực.


Ngày thứ ba sau khi hạ trại tại nơi này. Trong lúc Tiểu Bạch đến động phủ của Hắc Báo “thăm dò”, Hàn Tử Liệt thì dẫn Lâm Tiểu Hổ đi đánh nhau với Yêu thú để luyện tay nghề, Hiểu My thẫn thờ đứng trên bờ ao, nhìn xuống bụi sen đỏ giữa huyết trì, trong lòng nhộn nhạo. Tự dưng, cô nàng nghĩ tới đóa kim liên thu được trong Mộ Thiên Thành và Thanh Liên Thần Hỏa trong thức hải của mình. Cảm thấy bản thân dường như quá có duyên với hoa sen rồi. Biết đâu, kết hợp những thứ này, có thể thuận lợi tiến nhập ao máu kì lạ này thì sao a.


Nghĩ tới là làm liền. 


Mỗ nữ lấy ra Kim Liên từ giới chỉ không gian, kiểm tra một vòng rồi quăng nó xuống huyết trì. Mặc dù đây là áo giáp, nhưng mà Hiểu My chưa rành cách sử dụng. Chỉ cảm thấy dùng linh lực rót vào có thể làm cho Kim Liên phóng to ra. Bất ngờ là Kim Liên chế tạo từ huyền thiết với thể tích không nhỏ nhưng lại có thể nổi được trên ao máu đỏ tươi. Đây đúng là kinh hỉ.


Tiếp theo, Hiểu My tập trung linh lực, điều động Thanh Liên Thần Hỏa bao bọc lấy bản thân. Từ xa quan sát, mỗ nữ cứ như một đóa hoa sen màu xanh đầy lung linh, mờ ảo đang lay động trong gió. Cô chầm chậm từng bước đặt chân lên Kim Liên. Bàn tay xuất chưởng về phía bờ đá bên ao, mượn lực đẩy đóa kim liên dưới chân nhanh chóng tiến ra giữa huyết trì.


………………………………………………………………………
Giải thích: 


Trước khi Pháp chiếm đóng Đông Dương, tồn tại nhiều loại thước ở Việt Nam, phục vụ cho các mục đích khác nhau và có độ dài khác nhau. Theo các tư liệu ghi chép và khảo cứu thì có ba loại thước chính: thước đo vải từ 0,6 đến 0,65 mét, thước đo đất khoảng 0,47 mét và thước nghề mộc từ 0,28 đến 0,5 mét. Từ các loại thước trên để suy ra chiều dài các loại trượng tương ứng.


Ngày 2 tháng 6 năm 1897, Toàn quyền Đông Dương Paul Doumer đã ra sắc lệnh quy định, kể từ ngày 1 tháng 1 năm 1898, ở địa bàn Bắc Kỳ thống nhất tất cả các loại thước thành một loại thước ta bằng 0,40 mét. Theo đó, một trượng dài 4 mét. Tuy nhiên, ở Trung Kỳ nước ta vẫn dùng chuẩn cũ với chiều dài 1 trượng = 4,7 mét.