Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 270: Đụng phải Hắc Huyết Ma Lang

Hai cách giải thích về Đoạt Mệnh sơn mạch này tồn tại cả mấy ngàn năm. Ai muốn tin kiểu nào thì tin. Nhưng mà họ đều có nhận thức chung. Đoạt Mệnh sơn mạch không phải là nơi mà phàm nhân có thể tới lui. Tất cả những người lạc vào đây, đa phần đều chẳng thể trở ra. Hiếm hoi lắm mới xuất hiện vài trường hợp ngoại lệ.


Đầu bên kia của sơn mạch là một vách núi cao. Nghe nói vách núi này nối liền hai dãy Đoạn Sơn và Ma Lĩnh Sơn. Phần núi này khá mỏng, tạo hình như hai cái đuôi rồng giao nhau. Nhưng mà sự thật thế nào? Không ai khẳng định được. Bởi vì tận cùng của Đoạt Mệnh Sơn mạch, dường như chưa ai đi tới bao giờ.


Trước cửa Ma Lâm Sơn Mạch, ba bóng người xuất hiện. Nam tử đi đầu mặc trường bào màu tím, mái tóc búi cao. Trên tử quan có một cây ngọc trâm hình tia chớp bạc xuyên qua. Sau lưng hắn mang đôi song kiếm bắt chéo. Mỗi chuôi kiếm treo một mảnh ngọc bội có hình dạng đặc biệt. Nếu ghép hai miếng ngọc bội lại sẽ tạo thành bát quái đồ. Đây chính là Âm Dương Kiếm – Vũ khí nổi danh của Chiến Thần đế quốc Tử Vân.


Nữ tử mặc bộ váy áo màu xanh, phần tay áo và chân váy được tạo thành từ những thớ lụa màu lam mỏng tựa cách ve. Mỗi bước chân đi, váy áo lại bay bổng phiêu diêu. Gương mặt tinh tế mang theo khí chất xuất trần. Tóc búi kiểu phi tiên, bên trên đính một đóa hoa trắng viền xanh cực kỳ sinh động.


Cậu bé đi phía trước hai người bọn họ chưa đầy mười tuổi. Người mặc võ phục, tay xách trường côn. Gương mặt hắn hồng hào, bụ bẫm nhưng không non nớt như con em công tử thế gia. Cả người của nó là sự kết hợp hài hòa giữa sự hồn nhiên, ngây thơ và sự hoang dã của mấy đứa trẻ lớn lên giữa núi rừng dồi dào linh khí.


Lâm Tiểu Hổ rất hào hứng. Trong Nhân Thành có bán rất nhiều loại vũ khí. Thằng nhóc dùng những thảo dược trân quý và một ít da thú để đổi lấy bạc, tự mua cho mình cây trường côn này.


Mặc dù so với Như Ý Côn, Lam Tiêu Côn thì cây côn của nó chỉ là thứ “giẻ rách”, không thể lên được mặt bàn. Nhưng đây là do nó tự mua bằng sức lao động của mình, thời điểm này sử dụng rất vừa tay. Chính sư phụ nó cũng khen, cây côn này “rất có tiềm năng”. Chỉ là nó nghĩ hoài mà không hiểu, mấy từ “rất có tiềm năng” này nghĩa là gì?


Suy cho cùng, cũng là do trình độ của nó quá kém, không thể nào hiểu được những ngôn từ “cao thâm” của thần tiên sư phụ cao cao tại thượng cạnh bên.
- Sư phụ. Đoạt Mệnh sơn cốc này có gì đó rất lạ. Ta đi cả buổi rồi mà không thấy con vật nhỏ nào. Trưa nay biết ăn gì đây a?


- Nơi này sát khí dày đặc, oán khí nặng nề. Thú vật bình thường rất khó xuất hiện. Có chăng là những con vật đã khai mở linh trí. Ta nghi ngờ, cuối sơn mạch cũng có yêu thú tu luyện như thể Huyền Thiên Đại Lục của chúng ta.


Hiểu My nhíu mày, quan sát bốn phía một vòng. Theo dự đoán của cô, nếu như nơi này có yêu thú thì yêu thú đó nhất định sẽ không tầm thường. Mục đích chính của cô đến đây là thu thập linh thảo. Trừ khi bọn chúng trước tiên động thủ, nếu không, cô cũng không đoạt mạng chúng làm chi. 


Tu hành không dễ. Con đường tu hành đều là đạp lên máu thịt của kẻ thù mà tiến lên. Là cuộc đấu tranh sinh tồn khốc liệt, tùy thời đều có thể đặt bản thân vào lằn ranh sinh tử. Cho nên, đối với những yêu thú đã mở linh trí, trừ khi chúng động thủ trước, Hiểu My hiếm khi nào tùy ý động thủ trước. Dĩ nhiên, không tính cái lúc còn ngổ ngáo thời trẻ trâu. (Ha ha)


Ngày thứ hai kể từ lúc vào sơn mạch. Ba người bọn họ đã đi được một khoảng khá sâu. Lâm Tiểu Hổ loay hoay tìm kiếm thảo dược ở phía trước, Hai người Hiểu My cũng rà soát quanh quẩn một phen.


Hiểu My tìm linh dược cho đệ đệ và Khúc Văn. Chỉ cần phát hiện loại dược thảo nào đặc biệt, có linh khí đậm đặc vây quanh thì mỗ nữ thu ngay. Dù sao, giới chỉ không gian cũng rộng, mở vài ngăn đặt linh thảo là không vấn đề.
Á….


Bỗng nhiên, Tiểu Hổ hét lớn. Lúc Hiểu My và Hàn Tử Liệt quay đầu lại thì nhìn thấy nó bị treo trên không trung. Dưới chân là một nhánh rễ cây từ nhánh đại thụ đâm ngang ra. Tiểu Hổ đang dùng trường côn của nó, chống trả mấy nhánh đại thụ đang đâm tới. Nó hét lên. 


- Sư phụ, dưới gốc cây Thụ Yêu này có bảo.
Đệ tử thân truyền có khác. Bản thân nó đang lúc khó khăn vẫn không quên thông tin tức “quan trọng” cho Hiểu My. Cô nhếch mép cười. Hàn Tử Liệt đứng cạnh bên thì co rút khóe môi. Hai sư đồ này quả nhiên khác biệt.
- Muội không định cứu nó à.


Thấy mỗ nữ nào đó hí ha hí hửng chạy tới gốc thụ yêu đào bảo. Hàn tướng quân không nhịn được, buộc miệng hỏi. Đổi lấy là mỗ nữ liếc mắt khinh thường.


- Gốc si già này khai mở linh trí chưa lâu. Mặc dù có thể gây khó khăn một chút cho Tiểu Hổ, nhưng thằng bé sẽ không nguy hiểm. Hơn nữa, ta đây là đang dùng kế. Trong binh pháp huynh vẫn gọi là Vây Ngụy cứu Triệu đó. Ha ha.
Hàn Tử Liệt: “…”


Hiểu My xông xáo nhảy đến cạnh bên gốc cây. Còn Hàn Tử Liệt thì không dám chủ quan. Hắn rút song kiếm cầm trên tay. Mắt liên tục canh chừng Lâm Tiểu Hổ đang chiến đấu trên không, tùy thời có thể xuất chiêu tương trợ.


Hàn Tử Liệt cẩn thận có thừa. Nhưng mà kế sách của Hiểu My đã có hiệu quả. Khi cô nàng tiếp cận gốc si già. Mấy cái rễ còn lại của yêu thụ lập tức hướng tới mỗ nữ. Công kích yếu xìu, bị cô nàng dùng gậy Như Ý một phát quét ngang.


Khoảng trống nhanh chóng hiện ra. Hiểu My nhìn thấy dưới gốc của nó có một tai nấm linh chi to cỡ hai bàn tay xòe rộng ra. Mũ của tai nấm này phát ra những đốm sáng trắng rất nhỏ. Linh khí ẩn ẩn, niên đại ngàn năm là ít. 


Tai nấm này mọc dưới gốc si già. Cho nên, gốc si già này xem nó như đồ vật thuộc sở hữu của mình. Đâu thể để người khác dễ dàng chiếm đoạt. Mặc dù tu vi nó thấp, nhưng, loài thực vật này lại có vô số rễ mọc trên cành lẫn dưới gốc hay ở sâu trong lòng đất. Nó điều khiển chúng, liên tục đập tới Lâm Tiểu Hổ trên cao và Hiểu My bên dưới. 


Tiếc thay. Đối thủ của nó vốn không phải phàm nhân. Hiểu My đảo Như Ý Côn vài vòng, chỉ một chiêu Thiên Long Đoạn Quần Hùng đã lần nữa gạt bỏ. Vô số rễ cây bị cắt đoạn rơi trên mặt đất. 


Khi cô thu lấy tai nấm, cũng là lúc Lâm Tiểu Hổ phốc cái nhảy xuống. Nó chạy lại chỗ của Hàn Tử Liệt, chờ Hiểu My thong thả đi ra.
Yêu Thụ giận giữ. Toàn thân nó rung lên bần bật. Những chiếc rễ tựa như bầy rắn vùng vẫy đuổi theo mấy người Hiểu My. 


Mỗ nữ nhếch mép, bảo Tiểu Tùng ra tay. Tiểu Tùng nhảy từ trong lòng ngực của Tiểu Hổ ra ngoài. Thân hình bé xíu vừa tiếp xúc mặt đất lập tức hóa thành khổng lồ. Bề ngoài gấp đôi gốc si thành tinh đối diện.


“Tùng ngây thơ” bây giờ đã là yêu thụ cấp 7, đấu với một kẻ mới khai mở linh trí có cảm giác như dùng đao giết gà để mổ trâu. Chưa đầy một khắc, nó đã hạ gục đối phương. Hiểu My không cho nó tận diệt mà chừa lại cho đối phương một đường sinh cơ, coi như bù đắp vì cô đã lấy đi bảo vật mà gốc si kia trân trọng.


Ba người lại tiếp tục lên đường.


Đoạt Mệnh sơn mạch này càng vào trong càng bí hiểm. Đi chưa được một canh giờ, cả ba đã bị một đàn sói lớn bao quanh. Những con sói này to gấp đôi sói bình thường, đều có bộ lông đen tuyền và ánh mắt đỏ ngầu hung dữ. Bốn chân của nó giẫm lên lửa đỏ. Mỗi khớp gối có ba cái gai nhọn, đây giống như là một phần xương tiến hóa thành vũ khí tự nhiên cho cơ thể. Móng vuốt thật dài, không thua gì bộ vuốt mọc ra từ kẻ hở các ngón tay của người sói Logan trong bộ phim bom tấn Dị Nhân 4 của Mỹ).


(Phim Dị Nhân 4 - Nguồn Gốc Người Sói - là phần trước của ba phần X-Men đã phát hành, kể về nhân vật siêu anh hùng Wolverine của Marvel Comics và 20 năm dữ dội trong quá khứ của anh. Đặc biệt là thời điểm trước khi anh gặp được nhóm các nhà khoa học dẫn đầu là tiến sĩ Cornelius và được cấy ghép chất siêu bền Adamantium vào tế bào xương người để có được một bộ khung xương cứng cáp kỳ lạ).


- Đây Là Hắc Huyết Ma Lang. – Hàn Tử Liệt lên tiếng. – Nhiều năm trước, ta cùng sư phụ vào đây rèn luyện, đã giao đấu với chúng. Loài này không những tốc độ cực nhanh mà còn vô cùng giảo hoạt. Khả năng phối hợp đoàn đội cũng rất tốt. Nhiều con hầu như đã mở linh trí. Muốn chiến thắng chúng là việc tương đối khó khăn.


Hàn Tử Liệt cảnh báo với sư đồ Hiểu My. Tiếp theo, hắn cũng rút song kiếm sau lưng, lao vào chiến đấu. 


Đây là lần đầu tiên Hiểu My thấy Hàn Tử Liệt ra tay. Khác với các chiêu thức của Lữ Tuấn hay Lạc Vô Trần. Kiếm pháp của Hàn Tử Liệt rất độc đáo. Nhìn qua cứ như không có chiêu thức gì cả. Nhưng mà mỗi chiêu, mỗi thức của hắn đều là tất sát, không rườm rà hoa lệ mà luôn đánh thẳng vào điểm trọng yếu của đối phương.


Hơn nữa, kể từ lúc Hàn Tử Liệt khôi phục được một phần ký ức kiếp trước. Võ công của hắn cũng dần khôi phục lại. Nếu bây giờ để hắn đánh nhau với Lãnh Nguyệt, chưa chắc ai hơn ai thua.


Đàn sói thấy Hàn Tử Liệt xung phong lên trước thì lập tức có một nhóm bao lấy hắn. Đôi song kiếm liên tục biến ảo. Khi con sói đầu tiên nhào đến thì bị thanh kiếm màu trắng trên cao cản lại. Thanh kiếm màu đen đâm vào phần bụng của nó. 


Hắc Huyết Ma Lang lách người, nhảy sang một bên. Tiếng gai nhọn trên khớp gối va vào kiếm đặc biệt chói tai. Mặt đất liền xuất hiện sáu đoạn gai bị cắt lìa. Hắc Huyết Ma Lang tru lên một hồi tức giận.


Phía sau nó, ba con sói khác chồm tới. Mấy cái vuốt của mang theo sát khí, chia ra các hướng đâm tới Hàn Tử Liệt. Hắn nhún người nhảy lên. Sau đó, lộn người lại. Hai thanh kiếm trên tay vẽ vào không trung những vòng xoáy. Kiếm khí rít gào ập vào đám sói đang chồm lên.