Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 245: Đại hội đấu giá

Hiểu My sờ sờ Tiểu Huyễn trên mái tóc, xong, cũng nhờ áo tàng hình che dấu hành tung mà đi theo phụ tử Hoài Gia. Cô cũng muốn nhìn xem, thanh Hoàng Kim Thiết đó, sau khi rèn thành đao có bộ dáng thế nào?


Nơi rèn vũ khí là một mật thất vô cùng rộng dưới lòng đất. Lối vào che giấu bởi một hòn giả sơn ngay trước cửa từ đường của Hoài Gia. Hiểu My đi theo phụ tử Hoài Bảo, bất giác nhíu mày. Thầm nghĩ: Hoài gia này lẽ nào cũng muốn nhờ phúc đức của tổ tiên để việc rèn vũ khí nhiều may mắn, thuận lợi?


Haiz… hết cách. Người ta nói mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Thật ra, mật thất rèn vũ khí của Hoài Gia có hai cái. Một cái nằm ở phía nam của đại viện này. Chuyên phục vụ cho việc rèn đúc các loại vũ khí thông thường. 


Riêng đối với pháp khí, bảo khí đặc biệt cơ mật thì được rèn tại mật thất cạnh từ đường. Thanh Kim Long Nguyệt Đao này chính là một bảo khí vô cùng quan trọng. Cho nên được phụ tử Hoài Bảo trân trọng đưa vào nơi đây.


Từ đường của Hoài gia, ngoại trừ phu thê Hoài Bảo và Hoài Nhược Lâm, không người nào được tới gần. Kể cả quản gia và các gia nhân ngày ngày hầu hạ.


Hiểu My theo phía sau Hoài Nhược Lâm, bước vào thông đạo. Lối đi rộng rãi, thoáng đãng. Trên tường khảm rất nhiều dạ minh châu. Mỗ nữ phải luôn tự nhắc nhở bản thân, phải kiềm chế tối đa để tránh việc cạy vách tường thông đạo của người ta. Đây là một công việc cực khổ a.


Thông đạo dẫn sâu xuống lòng đất hơn chục trượng. Căn phòng dưới này được thiết kế vô cùng chắc chắn. Bốn vách tường cùng với trần và nền đều dùng loại vật chất có kết cấu vô cùng vững chắc tạo thành. Ngoại trừ cửa vào, ba mặt còn lại đều được kê các kệ bằng đá, trên kệ chứa đựng tài liệu luyện khí cùng một số dụng cụ khác. 


Đặc biệt, một hỏa lò thật lớn được bố trí ở trung tâm. Xung quanh nó là một đồ án hình ngôi sao năm cánh. Theo một ít kiến thức Hiểu My học được từ Nhị sư huynh, đây có thể là Ngũ hành trận, chuyên dùng để bổ trợ luyện khí từ cổ chí kim.


Trên hỏa lò lúc này, một thanh đao màu vàng cực lớn lửng lơ. Từ năm đỉnh của ngôi sao của ngũ hành trận, năm luồng ánh sáng màu sắc khác nhau chiếu vào thân đao. Thân đao xoay tròn, phát ra âm thanh ong ong liên tục.
Thân đao màu vàng kim, ẩn hiện hình một con Kim Long đang nhắm mắt ngủ say, thập phần huyền ảo.


Thanh Kim Long Nguyệt Đao này được luyện chế theo phương thức đặc thù được truyền lại từ đời tổ tiên của Hoài Gia. Chỉ có các đời gia chủ của gia tộc mới được truyền thụ lại. Hoài Bảo là gia chủ đương nhiệm. Đời tiếp theo, ông định để lại cho nữ nhi duy nhất của mình.


Thả thêm mấy viên tinh hạch yêu thú vào trận đồ, nhìn những luồng ánh sáng ngũ sắc thêm rực rỡ, chói lòa. Hoài Bảo nhẹ buông một tiếng thở dài. Giọng nói có chút buồn buồn, vô lực:


- Thúc thúc họ của con luôn nghĩ rằng trong tay ta nắm giữ chìa khóa mở cửa kho báu cất giữ nhiều đời của gia tộc. Hắn chắc nằm mơ cũng không ngờ. Kho báu mà hắn không ngừng mơ ước chính là trận đồ ngũ hành cùng hỏa lò dùng để luyện chế bảo khí tại mật thất này. Đáng tiếc, tâm cơ của hắn quá thâm trầm. Nếu như hắn có thể ngay thẳng, chính trực, ta cũng rất muốn nhường lại vị trí gia chủ trong tay.


- Phụ thân, người….


Hoài Nhược Lâm rất muốn nói gì đó để an ủi phụ thân của mình. Nhưng mà cô phát hiện ra, không tìm được lời nào phù hợp. Phụ thân cô làm gia chủ Hoài gia, không phải do người tình nguyện. Một phần bởi Hoài Bảo là người không có tham vọng. Ông thuộc mẫu người điềm đạm, muốn bình bình yên yên sống qua ngày cùng thê nhi. Tiếc là, gia gia của cô chỉ có một nhi tử là cha. Từ nhỏ, gia gia đã dành cho cha tất cả yêu thương và kỳ vọng. Nhận bao nhiêu thì cũng phải trả lại bấy nhiêu. Đây là quy luật của cuộc đời này.


Đến thế hệ này của Hoài Nhược Lâm thì càng tệ hơn. Phụ mẫu có duy nhất một nhi nữ là cô. Dù cho Hoài Nhược Lâm nỗ lực đến thế nào, vẫn thấy bản thân chưa đủ. Dù cố gắng thế nào, vẫn cảm thấy thiếu. Bên cạnh đó, các chi khác cứ dựa vào nguyên do Hoài Bảo không có nhi tử thừa kế mà cứ rục rịch không yên.



Hoài Bảo ở lại mật thất non nửa canh giờ. Sau khi dặn dò nhi nữ một số điều cần lưu ý đặc biệt thì hắn rời khỏi.
Hiểu My thấy nơi này không có việc của mình nên cũng quay gót, trở ra cùng Hoài lão gia. 


Hoài Bảo vừa ra khỏi thông đạo đã tiến thẳng vào từ đường. Hắn quỳ xuống trước linh vị của liệt tổ liệt tông, dập đầu thật lâu vẫn không ngẩng lên. Hiểu My đứng cạnh bên nhìn thấy, hai vai của hắn run lên. Mặt đất xuất hiện vài đốm nhỏ, ẩm ướt, khác màu. 


Thì ra là người đàn ông trung niên này đang khóc nha.
- Hoài Bảo bất tài, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông a.
Giọng của phụ thân Hoài Nhược Lâm khẽ vang lên. Dốc hết tâm sự của bản thân, ông nói tiếp:


- Con cháu vô dụng, khiến cho liệt tổ liệt tông thất vọng. Đời này của con không thể phát huy được bổn sự của Hoài Gia. Bản thân lại nhu nhược, không quyết đoán, không thể đoàn kết, lãnh đạo cả gia tộc ta chấn hưng, đợi chờ chủ nhân xuất hiện.


Nếu như để Hoài Gia hoàn toàn sụp đổ trong tay mình, con còn mặt mũi nào để nhìn thấy liệt tổ liệt tông nơi chín suối. Thật sự bi ai a…
Vị gia chủ của Hoài Gia này lại khóc lóc thêm một hồi. Hiểu My thấy vậy phiền lòng. Trở về khách điếm, tìm đám người Lạc Vô Trần bàn kế sách.


……………………………………………………………………….
Hai khắc sau.
Tại phòng của vị sư huynh Vô Cực Kiếm phái, ba vị phu thần của Hiểu My đã tập trung, nghiêm túc đợi chờ Hiểu My lên tiếng.
Hiểu My mang tất cả những gì mắt thấy tai nghe, kể lại với mọi người.


Nghe xong, cả ba nam tử đều im lặng, chẳng ai nói gì. Họ đang cân nhắc xem tiếp theo nên làm thế nào.
- “Vấn đề nòng cốt nhất, phụ tử Hoài Gia là người nắm giữ phương pháp luyện khí bằng ngũ hành trận đồ. Đây chính là nhiệm vụ của Hoài gia từ hai vạn năm trước truyền lại. 


Mặc dù Hoài Bảo có chút nhu nhược, Hoài Nhược Lâm lại là nữ nhi. Nhưng mà nhân phẩm của một nhà ba người bọn họ đều không tệ.
Chi bằng ta bố trí một khảo nghiệm nho nhỏ cho hai phụ tử bọn. Nếu có thể thông qua được thì cũng nên trợ giúp một tay”.


Lạc Sư Huynh ngẫm nghĩ một chốc thì mở lời. Hạ Lan Nhật cũng khẽ gật đầu, nhìn Hiểu My tỏ ý:
- Ta cũng đồng ý. Dù sao, họ cũng là gia tộc trung thành với muội. Bị đày tới nơi đây, sinh tồn vốn đã chẳng dễ dàng gì.
- Vậy theo mọi người, chúng ta nên khảo nghiệm mấy phụ tử Hoài Gia này thế nào?


Hiểu My không phản đối, cô nhìn ba vị tuyệt sắc mỹ nam trưng cầu ý kiến. Lạc sư huynh cười cười, chỉ vào đóa hoa màu tím điểm sắc hồng trên búi tóc của cô, lên tiếng.
- Cái này phải dựa vào tiểu Huyễn của muội rồi.


………………………………………………………………………..
Hôm sau.
Đại hội đấu giá của các Luyện khí sư được tổ chức tại phủ thành chủ của Thiên Thu Thành.


Người đến tham dự rất đông. Ai nấy đều háo hức, trông mong. Hi vọng pháp bảo hay vũ khí mà mình luyện chế ra sẽ được đấu giá với kết quả cao. Dù không giành được giải quán quân, nhưng lợi nhuận thu được không ai chê nhiều cả.


Bốn người Hiểu My cũng theo dòng người cuồn cuộn đổ về phủ thành chủ. Nói thật lòng, dù cô đến từ xã hội hiện đại, nhưng bản thân cũng rất hứng thú với hình thức thi đấu như thế này. Trọng tài không phải là những vị tai to mặt lớn mà là người trực tiếp tham dự đấu giá. Món vũ khí nào được kêu giá cao nhất thì sẽ vinh dự giành giải quán quân.


Nơi này cũng không phải xã hội hiện đại. Tuyển thủ dự thi cũng không có khả năng thuê thủy quân để gọi giá cho phe mình. Sợ nhất là gì, là đập được hàng mà không tiền trả. Như vậy thì mặt mũi xem như vứt xuống sông. Ban tổ chức cũng tước đi tư cách thi đấu lần sau.


Phủ thành chủ để dành cả một sảnh đường cực kỳ rộng lớn làm phòng đấu giá. Ngoại trừ sân khấu chính, hai bên trái phải và đối diện với sân khấu đều được bố trí rất nhiều dãy ghế được sắp xếp theo kiểu bậc thang, từ trên cao xuống tựa như phòng xem phim hiện đại.


Vé vào cửa tự do. Ai nộp đủ năm mươi viên tinh hạch yêu thú cấp ba thì có thể tham gia. Muốn mua ghế ngồi càng sát sân khấu thì số lượng và phẩm chất tinh hạch bỏ ra càng cao. Tựa như đoàn người của Hiểu My. Vì muốn mua mấy cái ghế ở chính đài gần kề sân khấu mà mỗi người tốn ba mươi viên tinh hạch cấp sáu. So với những cư dân của địa ngục Thâm Uyên, cái giá này không nhỏ a.


Ngoại hình nổi bật của bốn người Hiểu My thu hút vô số những ánh nhìn của những người bên cạnh. Nam nhân thì ganh tị với nam sắc của ba vị phu thần nhưng lại trộm thương mỹ mạo của Hiểu My. Nữ nhân thì ngược lại.


Bản thân mỗ nữ thấy chuyện này cũng chẳng có gì. Nhưng mà dưới những cái nhìn soi mói của đám sói đói xung quanh, ba người đàn ông của cô vô cùng bực mình, khó chịu. Khí lạnh trên người họ không ngừng phát ra. Lãnh ý tỏa ra xung quanh khiến cho mấy vị lãnh đạo bên trên cũng nhạy cảm nhận ra, quay đầu nhìn lại.


- Từ bao giờ mà địa ngục Thâm Uyên lại xuất hiện những nhân vật thế này?
- Bộ dạng còn rất trẻ. Nhưng mà bản lĩnh không nhỏ. Chỉ là không biết mục đích bọn họ đến đây hôm nay là gì thôi…..


Mấy vị đại biểu hàng ghế dưới cùng còn đang thảo luận không ngừng vì sự xuất hiện của bốn người Hiểu My. Tiếng nói của họ khá nhỏ, nhưng so với thuận phong nhĩ của bản thân mỗ nữ và ba vị phu thần, không một lời nào không nghe được. Thính lực quá tốt đôi khi cũng thật phiền a.