Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 243: Hoài Nhược Lâm

Từ đầu tới cuối, người gây sự vẫn là thiếu niên áo cam. Người áo trắng tức giận, mặt đỏ hồng, lời lẽ mặc dù có chút vút cao nhưng vẫn xem như lịch sự.
Ngược lại, thiếu niên áo cam luôn giữ thái độ càn quấy, hung hăng, không sợ đất, không sợ trời, càng không sợ người vây quanh xem náo nhiệt.


Thiếu niên áo cam: - Hoài Nhược Lâm, ngươi đừng tưởng cứ mặc trường bào thì sẽ trở thành nam tử. muốn giành đồ với ta, không có cửa đâu. Thanh tinh thiết này, ta tuyệt đối không nhường cho ngươi. Nếu còn không tự biết lượng sức mình thì chúng ta nói chuyện bằng quyền cước vậy.


Thiếu niên áo trắng không ngờ lại là Hoài Nhược Lâm – nữ nhi duy nhất thuộc dòng chính Hoài gia thế hệ này.


Hoài Nhược Lâm xấu hổ vô cùng. Tên Hoài Mặc này không những càn quấy còn vô lại. Vốn dĩ, cô nhìn thấy thanh tinh thiết màu vàng kim này trước. Đang chuẩn bị trả tiền cho lão bản thì Hoài Mặc mang theo gia nhân hầm hổ bước tới tranh giành. Trong mắt hắn đúng là chẳng có ai.


Nếu như thái độ Hoài Mặc tốt một chút. Hoài Nhược Lâm có thể sẽ nhường cho. Ai dè, tên này lời nói vô cùng khó nghe, sự khinh thường, nhạo bán đối với Nhược Lâm và phụ mẫu của cô không hề che giấu.
- Trên đời, không ngờ lại có kẻ vô sỉ đến vậy.


Hoài Nhược Lâm tức giận, mắng một câu. Thiếu niên áo cam đổi lại càng đắc ý cười to. Quăng cho chưởng quầy một bao tinh hạch rồi bảo gia nhân ôm lấy thanh tinh thiết màu vàng kim, định quay gót rời đi.


Bốn tên gia nhân hợp sức nhấc một thanh tinh thiết dài hơn một thước, bề rộng cỡ bốn gang tay từ mặt đất lên. Thế mà trên mặt họ vẫn nhăn nhó, khổ đau, đỏ bừng trông tội nghiệp.


Ai dè, khi bọn chúng còn đang hát bài “hò kéo pháo” để lấy tinh thần khuân vác thì thanh tinh thiết nặng trình trịch đã bị người khác đoạt mất.
- Thanh Hoàng Kim Thiết này không tệ.
Một giọng nói thanh thoát vang lên.


Hoài Mặc hướng theo giọng nói nhìn qua. Trước mắt của hắn, một nữ nhân váy áo màu xanh, mềm mại, bềnh bồng tựa mây. Gương mặt tuyệt trần càng làm tôn lên khí chất thanh cao như u lan sơn cốc.
Sự kinh diễm dâng lên trong mắt của hắn, càng lúc càng nồng cháy, càng lúc càng thô bạo, gian tà.


Bọn gia nhân của Hoài Mặc đứng sau lưng của Hiểu My, không nhìn được mỹ nhan của cô. Ngược lại, trong mắt bọn chúng bây giờ chỉ là hoảng sợ cực kỳ. Con ngươi trừng to, hiện rõ hình ảnh bàn tay trắng nõn tựa búp măng đang nhẹ nhàng cầm lấy thanh tinh thiết màu vàng. Hai màu sắc tương hỗ lẫn nhau khiến mọi người đều không nhận ra trọng lượng của thanh kim thiết.


Nhưng mà bốn tên gia nhân này khi nãy hợp lực vẫn không nhấc nổi. Giờ, nữ nhân vừa xuất hiện chỉ cầm nó bằng một tay. Điều này đáng sợ thế nào? Chỉ có người trong cuộc mới hiểu a.


Hoài Mặc chưa nhận thấy điểm khác biệt này. Trong mắt của hắn chỉ có dung nhan như hoa như ngọc của nữ nhân đối diện. Hoài Nhược Lâm thì không như thế. Nàng nhìn thấy Hiểu My dùng một tay nhấc kim thiết nặng mấy trăm cân mà mặt vẫn vẫn ung dung thì trong lòng ngoài chấn động còn có hâm mộ cực kỳ.


- Cô nương, nếu nàng thích thanh kim thiết này, ta xin tặng nó cho nàng. Hi vọng chúng ta có thể kết giao bằng hữu.
Hoài Mặc không nhịn được lên tiếng. Đổi lại là tràn hừ lạnh của ba nam tử tuyệt sắc phía sau của Hiểu My.


Khúc Văn vờ như lơ đễnh, phất tay nhẹ về hướng của thiếu niên áo cam. Mới đầu, Hoài Mặc vẫn không hay biết gì, vẫn dành tất cả sự tập trung chờ đợi câu trả lời của Hiểu My.


Hiểu My khinh thường những kẻ luôn tự cho mình là đúng. Bằng một miếng kim thiết bé tí mà muốn kết giao với nàng. Kỹ thuật tán gái thế này sơ thiển quá rồi. Đầu cô bị lừa đá mới có thể nhận lời một tên não tàn như vậy.


Hiểu My vốn không định trả lời hắn. Mỗ nữ vốn định dùng cả núi tinh hạch đập vào mặt hắn cho bỏ ghét, nhưng mà nhận ra nụ cười như có như không trên gương mặt Khúc đại MC. Lại quay về hướng Hoài Mặc, thấy làn da ở cổ của hắn đang chuyển màu, gương mặt cũng nhuộm đủ bảy sắc cầu vồng hệt như tắc kè hoa thì phụt cười. Tốt bụng nhắc nhở:


- Công tử có lòng tốt. Ta không dám nhận. Nhưng mà gương mặt của ngươi dường như không được bình thường. Tốt nhất nên tranh thủ tìm đại phu đi a.


Hiểu My nói xong, mấy tên gia nhân đi theo Hoài Mặc và những người khác mới chú ý tới gương mặt của hắn. Vừa nhìn đã hoảng hốt, mấy tiếng A.. A… vang lên liên tục.


Hoài Mặc cảm giác không đúng. Vội vàng cuối đầu, soi mặt xuống một thanh tinh thiết màu bạc sáng loáng dưới đất. Sau đó, một tiếng hét lớn như heo bị chọc huyết vang lên.
Á……..


Bốn tên gia nhân thấy thế, vội ào đến, đỡ lấy thiếu gia của mình chạy đi. Đâu còn chú ý đến nhóm người Hiểu My cùng Hoài Nhược Lâm hay thanh kim thiết màu vàng vốn là ngọn nguồn của mọi tranh cãi.
Khán giả vây xem được một trận cười to.
- Đa tạ cô nương ra tay giúp đỡ.


Hoài Nhược Lâm bước tới cảm tạ. Thái độ thành khẩn, không siểm nịnh. Tóm lại là rất đúng mực.
- Không có gì. Vốn dĩ ta cũng muốn ghé vào mua hàng chứ chả giúp đỡ được gì. Lời cảm tạ này, không dám nhận.


Thấy Hiểu My thẳng thắng như thế, Hoài Nhược Lâm hơi bất ngờ. Nhưng nghĩ đến hành vi, cử chỉ và sức mạnh phi thường của vị cô nương này, lòng đột nhiên hiểu rõ, cũng không muốn tiếp tục giấu diếm thân phận nữ nhi của mình.


Hoài Nhược Lâm nói: - Nếu cô nương cũng có hứng thú với thanh kim thiết này, xin mời tự nhiên. Tiểu nữ sẽ không cùng cô tranh đoạt.
À, hóa ra là bị hiểu lầm. Hiểu My cười lắc đầu, lên tiếng:
- Thanh Hoàng Kim thiết này mặc dù khá tốt, nhưng mà không phù hợp với ta.


Hiểu My nói xong thì cuối người, đặt thanh Hoàng Kim Thiết xuống mặt đất. Sau đó, cô hồn nhiên nhìn chưởng quầy, cười nói:
- Ta thấy hứng thú với cái hộp thiết này, chưởng quầy, giá cả thế nào?


Vị thú nhân Độc Nhãn Hầu – chưởng quầy của gian hàng nhìn thấy Hiểu My nhấc một hộp thiết nhỏ từ mặt đất lên, trong lòng có chút vui mừng.


- Cô nương. Hộp thiết này là ta vô tình có được trong một mộ địa. Nhưng mà cả chục năm rồi, không có người mở ra nên vẫn cứ đặt ở đây. Ta không biết bên trong có gì đâu. Cô nương cứ tùy ý ra giá đi. Chỉ là đã mua rồi, xin đừng gửi lại là được.


Càng tốt a. Chỉ sợ ngươi biết đây là bảo vật thì sẽ nằng nặc đòi lại cho xem. Nhưng mà vật trong túi ta, đố ai cướp được. Ha ha.


Nữ nhân khiêm tốn của chúng ta đắc ý thầm nhủ. Tiểu Bạch nói cái hộp thiết này là đồ tốt. Nhất định đúng. Nhưng ai có thể cho cô biết, ra giá tùy ý là khoảng bao nhiêu không?
Hiểu My khó xử, nhìn sang hướng của Lạc sư huynh thăm dò ý kiến.


Lạc Vô Trần nhìn ánh mắt cầu cứu của cô, trong lòng thập phần vui vẻ. Hắn hướng về phía chưởng quầy, nghiêm mặt nói:


- Hộp thiết này, sư muội ta muốn mua. Mặc dù là nàng ấy ham vui, nhưng mà cũng không nhất định có thể mở ra. Như vậy, ta sẽ trả một trăm viên tinh hạch cấp năm yêu thú. Cái giá này không khiến cho lão bản ngươi thiệt thòi đi.


Một trăm viên tinh hạch cấp năm so với một hộp thiết vô tri? Không cần suy nghĩ, Độc Nhãn Hầu cũng có thể ngay tức thời quyết định.
Lạc Vô Trần giao cho hắn một túi tinh hạch rồi xoay người, cùng Hiểu My và hai vị phu thần còn lại rời đi.


Hoài Nhược Mộng chăm chú nhìn theo bóng dáng của họ một hồi rồi quay lại, nhìn chưởng quầy, giao ra tinh hạch để mua thanh Kim thiết.


Bốn hộ vệ của Hoài Nhược Mộng vất vả một hồi cũng mang được thanh Kim Thiết bước theo chủ nhân. Tên Độc Nhãn Hầu hôm nay trúng được một vố to, cười không khép cả miệng. Nhưng, trong lòng hắn cũng rất tò mò với thân phận của một nữ, ba nam vừa xuất hiện. Khí thế phát ra từ trên người họ bất phàm. Thập phần tin tưởng, bốn người này không phải cư dân của địa ngục Thâm Uyên.


Trần Hiểu My và ba phu thần của mình lòng vòng thêm một canh giờ để đi hết chợ trời. Lạc Vô Trần và Hạ Lan Nhật cũng lựa được vài thứ cho mình. Dù không phải kỳ trân dị bảo gì, nhưng với bọn họ cũng được xem như hữu dụng.


Sau khi rời khỏi chợ trời. Nhóm người Hiểu My quyết định lựa chọn một khách điếm cách Hoài phủ không xa trọ lại.


Phòng của Lạc Vô Trần. Bàn bát tiên ở giữa. Hiểu My ngồi hướng Bắc, ba nam tử còn lại ngồi ở ba hướng Đông, Tây, Nam… Tiểu Bạch, Tiểu Tùng, Tiểu Huyễn cũng nhào ra bàn, chờ mong Hiểu My mang ra bảo vật mua được tại chợ trời cho mọi người chiêm ngưỡng.
Khúc Văn giới thiệu bụi cỏ màu đen của hắn.


- Đây Là Tử La Lan. Một loại linh dược điều chế Tử La Chi độc. Có thể giết người mà không để lại bất cứ dấu vết gì trên thi thể của nạn nhân.
Ha ha….
Hiểu My quăng ra quả cầu thủy tinh ẩn ẩn những sợi tơ màu tím bên trong.


Tiểu Bạch Hưng phấn nhào lên, mình rắn cuộn tròn quanh quả cầu, giọng khàn khàn cất tiếng:
- Viên tinh hạch này đạt tới cấp chín rồi. Kẻ bán hàng mắt mù, không nhìn ra cấp bậc. Nó là của ta, nó là của ta a…..


- Tiểu Bạch. Ngươi là thần thú rồi, viên tinh hạch này cho ngươi có tác dụng gì? Để dành cho Vô Ảnh Kiếm của Nhị sư huynh mới là phải đạo.


Hiểu My không đồng ý nói. Chẳng qua, cô chỉ muốn đùa nó một chút. Vô Ảnh kiếm của Lữ Tuấn đã có thể xem là hoàn mỹ vô khuyết, đâu cần phải bổ sung tinh hạch yêu thú làm gì.
Nhưng mà Tiểu Bạch nhà ta không đồng ý. Nó hướng về phía Hiểu My, tru tréo lên:


- Nữ nhân cùi chỏ hướng ra ngoài. Ta nhất định không bỏ a. Cô muốn cho thì cho quả cầu đất này nè. Nó mới là báu vật trân quý với mọi người. Đừng giành giật mới ta.


Tiểu Bạch nói xong thì ngoác mồm, nuốt trọn viên tinh hạch Vô Ảnh Xà. Sau đó, lại phóng vào tay áo của Hiểu My, quấn một vòng trên cổ tay của cô, tiêu hóa phần năng lượng mà tinh hạch mang lại.
Mấy người Hiểu My thì nhìn chăm chú vào viên bi đất trên mặt bàn. Báu vật sao, có chút trông đợi nha.