Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 238: Lại gặp phải yêu thụ

Thất Lang nhìn tiểu cô nương một thân trang phục đỏ rực như quả ớt, trên gương mặt vừa có vẻ ngượng ngùng, vừa có vẻ hoạt bát, lanh lợi… tự dưng hắn nhớ tới nương tử trước đây của mình. 


Ngày đầu gặp nhau, nương tử của hắn cũng hoạt bát, đáng yêu như thế! Chỉ là thế sự vô thường. Quá nhiều biến cố xảy ra khiến cho nụ cười của cô ấy luôn có chút đượm buồn. Hắn bỗng có chút đau nhói trong lòng.


Nhưng mà là người từng trải, Thất Lang rất nhanh đã ổn định lại được cảm xúc của mình. Đối với Vũ Phiêu Phiêu đáp lời:
- Ta có biết một gia tộc như thế!


Đáp án của Thất Vỹ Thiên Hồ làm cho Vũ Phiêu Phiêu vô cùng kinh hỉ. Cô nàng còn thiếu Lãnh đại gia chính là tin tức về Hoài gia này. Hơn nữa, nếu có thể giúp đỡ được cho nhóm người Trường An, dù là một câu nói thì Phiêu Phiêu cũng cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn.


- Ta từng đi qua phía bắc của địa ngục Thâm Uyên. Nơi đó, có một thành trì rất lớn, gọi là Thiên Thu thành. Trong thành này, quả thật tồn tại một gia tộc họ Hoài, phất lên nhờ luyện chế và buôn bán vũ khí, pháp bảo. Hoàn toàn phù hợp với đặc điểm mà Vũ cô nương nêu ra.


- Phụ thân. Hoài gia này có chút liên hệ sâu xa với bọn con. Như vậy, khi ra khỏi bí cảnh Thiên Lan, chúng ta phải đi Thiên Thu thành một chuyến mới được.


Hiểu My khá tò mò về Hoài gia này. Tiểu Bạch thấy vậy, khẽ rù rì, chia sẻ tin tức với cô. Sự tồn tại của Tiểu Bạch lúc này đã không gây ra ngạc nhiên cho đám người Thất Vỹ Thiên Hồ hay Vũ Phiêu Phiêu. Riêng Hạ Lan Nhật cũng đã cùng “bạn cũ” chào hỏi qua. Tiểu Bạch vì thế cũng không cần giấu diếm mọi người. Có thể ngang nhiên xuất hiện.


Nhưng mà, Ngân hộ vệ vẫn yêu chết cổ tay trắng mềm của Hiểu My a. Ha ha.
Một nhóm sáu người, nghỉ ngơi lại không lâu rồi tiếp tục lên đường. Giết yêu thú, hái linh thảo. Quá trình thu thập tài nguyên luôn mang lại cảm giác hưng phấn cho mỗi người. Giống như là trò chơi săn tìm kho báu ấy.


Chặng đường này, Huyễn Thụ cũng tham gia chiến đấu rất hăng hái. Hiểu My muốn nó phải tự cố gắng tăng cường thực lực, củng cố tu vi. Nếu không đạt yêu cầu sẽ không cho nó độ kiếp hóa hình. 


Riêng Vũ Phiêu Phiêu, dù vẫn tươi cười đi theo mọi người rèn luyện, nhưng mà càng lúc, ánh mắt cô nàng càng nặng nề tâm sự. khó khăn lắm mới tìm thấy một “đồng loại” giống mình, nhưng mà sắp sửa chia xa rồi. Luyến tiếc, bi thương.. là chuyện không thể nào tránh được.


Hiểu My nhìn thấy biểu cảm của tiểu mỹ nhân, trong lòng không khỏi có chút đồng cảm. Nhân lúc đệ đệ rảnh rỗi, bèn kêu tới, dịu dàng lên tiếng:
- Đệ đệ. Đệ thấy Vũ cô nương thế nào?


Trần Trường An nhìn lại vị chủ sự của Thiên Ngôn Điện, lại nhìn sang phụ thân và nhóm người Lữ Tuấn, Hạ Lan Nhật… nhíu mày đáp lời.


- Tỷ tỷ. Trong lòng đệ không nghĩ tới chuyện nam nữ tư tình. Điều mà đệ mong muốn nhất bây giờ là không ngừng tăng cường thực lực, trợ giúp cho tỷ trong trận chiến trên Thiên Huyền Vũ. Những chuyện khác, cứ xem như không có đi.


Haiz… Hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình. Nhưng mà lời này của Trường An đối với Vũ Phiêu Phiêu thì quá tuyệt tình rồi. Dù sao, người ta cũng là một mảnh chân ý. Tổn thương này chắc chắn không tránh khỏi.


- Vậy để tỷ tìm cách nói với cô nương ấy. Dù sao thì tiểu cô nương này rất không tệ, làm người thẳng thắng, tình cảm rõ ràng. Đây là điều hiếm thấy.
- Đa tạ tỷ tỷ.


Trường An mỉm cười với Hiểu My rồi lại nhanh chóng chạy đi. Thời gian này, hắn bám lấy phụ thân, hai người cùng trao đổi về thuật luyện đan và các loại linh dược thu thập được. Cảm giác như gặp được tri kỷ. Cả hai đều vui vẻ vô cùng.


Ngày hôm đó, nhân lúc mọi người thư giãn, nghỉ ngơi. Trần Hiểu My tìm Vũ Phiêu Phiêu đi dạo.


Giữa cảnh sắc xanh mướt của rừng rậm trong bí cảnh Thiên Lan, gió là đà thổi qua những tán lá trên cao, âm thanh xôn xao hòa quyện vào hơi thở của tự nhiên, càng làm nổi bật hai bóng dáng nữ nhân, một trắng, một đỏ thêm phần kiều diễm, xinh đẹp.


Hiểu My một thân váy trắng bồng bềnh, bay bổng như một ánh mây. Vũ Phiêu Phiêu thì đỏ rực, linh động như ngọn lửa. Nếu người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy thần hồn đảo điên, hâm mộ.


Nhưng mà, thần sắc của mỹ nhân áo đỏ lúc này có chút không đúng. Từ lúc được Hiểu My mời, Phiêu Phiêu đã cảm thấy, chuyện cô không mong muốn nhất sắp xảy ra. Nữ nhi da mặt mỏng. Dù cho bản tính của cô nàng có phóng khoáng, nhiệt tình tới đâu, nhưng mà nếu bị người ta từ chối công khai, mấy ai không buồn cho được.


- Trần tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì cần nói với muội sao?
Vũ Phiêu Phiêu cắn cắn môi, bộ dáng rối rắm, nhìn Hiểu My dò hỏi.


- “Phiêu Phiêu muội. Sau khi rời khỏi bí cảnh, chúng ta sẽ đến Thiên Thu thành rồi nhanh chóng ly khai địa ngục Thâm Uyên. Chúng ta không thuộc về nơi đây. Chúng ta là người của Huyền Thiên đại lục.


Đệ đệ của ta từ nhỏ đã lãnh đạm, ngoài ta ra, hắn chưa từng gần gũi, thân thiết với bất cứ cô nương nào. Thậm chí, đối với các sư tỷ muội đồng môn vẫn giữ sự xa cách, khách sáo như thế.


Đồng hành với nhau một thời gian, ta thấy được sự hâm mộ, thưởng thức của muội với hắn. Nhưng mà với tính cách của đệ đệ ta, chắn đã khiến muội thất vọng rồi. Ta ở nơi này, thay mặt hắn, tạ lỗi với muội.”
Hiểu My nói xong, quả thật khẽ khom người, xin lỗi Vũ Phiêu Phiêu.


Mỹ nhân áo đỏ thấy thế, vội vã tiến lên, đỡ lấy Hiểu My. Nước mắt ngân ngấn trên mi, giọng nói cũng nghèn nghẹn như mắc trong cổ họng.
- Trần tỷ tỷ. Tỷ đừng làm như vậy. Là muội không xứng. Là muội không tự biết thân phận mà có ý trèo cao. Không liên quan gì đến Trần đại ca hay tỷ tỷ cả.


- Phiêu Phiêu. Đừng suy nghĩ bi quan như vậy. Muội rất tốt. Ta rất thích tính cách hào sảng, thẳng thắng của muội. Chỉ do đệ đệ của ta là một tên đầu gỗ, không có diễm phúc được đứng bên cạnh muội. Muội đừng tự xem thường chính bản thân mình.


Nghe được Trần Hiểu My khen ngợi, an ủi, lại mắng Trường An là tên đầu gỗ, Vũ mỹ nhân thấy buồn cười. Vì thế, tâm trạng cũng không xúc động nữa. Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với Hiểu My.
- Trần tỷ tỷ. Muội có thật tốt như lời tỷ nói không?


- Dĩ nhiên. Muội hoạt bát, đáng yêu, thông minh lại xinh đẹp. Đó là chưa kể, muội còn trẻ mà đã là chủ sự của Thiên Ngôn điện. Cái này được gọi là tài sắc vẹn toàn đó. Rồi sẽ có một ngày, muội gặp được người thật sự hiểu muội, biết yêu thương và trân trọng muội. Duyên phận ấy à, nó là thứ kỳ diệu nhất trên cuộc đời này. Khi nó đến, cho dù muội trốn chạy thế nào cũng không thoát. Cứ vui vẻ mà đợi nó đến đi thôi.


Hiểu My và Vũ Phiêu Phiêu tính cách khá giống nhau. Cho nên, mỗ nữ chỉ bằng vài câu đã có thể đã thông tư tưởng cho vũ Phiêu Phiêu. Nhìn nụ cười tươi rói trên gương mặt của áo đỏ mỹ nhân. Hiểu My tự dưng cảm thấy bản thân đạt được thành tựu. 


- Công nhận, bản thân mình cũng có chút năng khiếu để làm tư vấn viên. Ha ha. – người nào đó đang tự khen ngợi chính mình.


Tiểu Bạch nằm trên cổ tay trắng ngần, giương đôi mắt xanh biếc, nhỏ xíu như hạt đậu lên, nhìn cô đầy khinh bỉ: “Hừ hừ. Giỏi nói chuyện của người, sao không tự soi lại chính mình. Mười hai phu thần còn đang đợi kia kìa!”.


Tiểu Bạch lần này là oan uổng cho Hiểu My rồi. Chuyện cô và Lữ Tuấn đính hôn hụt vẫn chưa nói lại với nó và Trường An. Một phần, cô cảm thấy không nhất thiết phải nói ra. Một phần là lần đó còn dang dở chưa xong. Cô còn đợi thêm một buổi lễ hoàn chỉnh khác. Lữ Tuấn đã hứa rồi mà.


Hai nữ nhân tâm sự thêm chút rồi về. Nhưng mà khi Vũ Phiêu Phiêu vừa quay người, đã nghe thanh âm hoảng hốt của Hiểu My cất lên!
- Cẩn thận!
Tiếp theo, một cái rễ thật dài từ dưới đất vọt thẳng lên, hướng hai vị mỹ nhân đánh tới.
- Lại là yêu thụ. Không phải xui xẻo vậy chứ?


Hiểu My nguyền rủa một tiếng. 
Sau một đòn tập kích thất bại, cái rễ cây biến mất. Hiểu My và Phiêu Phiêu đều hết sức đề cao cảnh giác. Chắc chắn nó sẽ tập kích lần thứ hai.


Hơn chục hơi thở sau. Mặt đất lại rung động. Lần này là hơn trăm rễ cây to bằng bắp tay phá thổ xông lên. Hướng về phía của Hiểu My và Phiêu Phiêu bằng tốc độ như tên bắn.
- Thiên Long Cửu Khúc. Đi!
Hiểu My xoay Như ý côn trên tay, thi triển một chiêu quen thuộc. 
Chớp mắt, ánh lửa ngập trời.


Mấy người Trần Trường An bên kia nghe động tĩnh cũng vội vã chạy tới, rút vũ khí, lao vào trận chiến với mớ rễ cây.
Hai người Phiêu Phiêu cùng Hiểu My, Hạ Lan Nhật đều sử dụng hỏa công. Đối phó với thụ yêu, đây là biện pháp thích hợp nhất. 


Thất Vỹ Thiên Hồ sử dụng pháp bảo là một cây sáo nhỏ màu vàng có vẻ ngoài thập phần tinh mỹ. Trên thân của ống sáo còn điêu khắc hình một nhành lan trắng muốt, sinh động đến đáng ngạc nhiên.


Thân ống sáo đập vào rễ cây lập tức khiến rễ cây nát vụn. Uy lực thật lớn! – Hiểu My tặc lưỡi khen ngợi.


Rễ cây không thể làm khó đám người Hiểu My, tiếp theo lại là sự phối hợp giữa rễ và lá. Chiêu thức tương tự như lúc trước giao đấu với con yêu thụ hóa hình. Nhưng mà thế trận lần này lợi hại hơn. Kinh khủng hơn. Đáng lo nhất, đối thủ của bọn người Hiểu My vẫn thủy chung, trước sau không xuất hiện.


- Tiểu Huyễn, Tiểu Bạch. Tìm chân thân của nó.
Hiểu My âm thầm ra lệnh cho Huyễn thụ và Ngân Nguyệt xà.


Giữa màn mưa lá điệp trùng, hai bóng dáng nhỏ xíu lao ra. Huyễn thụ hóa thành một chiếc lá màu xanh, ngược hướng với đám lá tấn công Hiểu My, bay về phía trước dò xét. Tiểu Bạch cũng biến thành con rắn nhỏ dài hơn một tất, len lỏi về phía rễ cây, tìm điểm khởi nguồn. Cả hai đều thuận lợi vô cùng. Hi vọng, sẽ nhanh chóng tìm được con yêu quái này. Có vậy, mới dễ dàng chiến thắng được. Haiz.