Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 232: Quần hùng hội tụ

Đúng như dự đoán của Trần Hiểu My, tất cả các thông đạo tại cung điện kỳ bí này đều tập trung về cùng một nơi duy nhất. 


Trung tâm của Cung điện là một căn phòng rộng hơn hai trăm mét vuông, được thiết kế vô cùng đặc biệt. Tứ phía là những hồ thủy ngân đỏ rực, được vây lại bởi những lối đi tựa như cây cầu bắc ngang qua. Thành cầu là hai con rồng vàng, vảy bằng tinh thiết, mắt điểm tinh thạch màu xanh. Râu rồng không biết được tạo ra từ chất liệu gì, chỉ biết trông nó rất thực. Thực đến diệu kỳ.


Tám con rồng ở đây, có con miệng ngậm long châu, có con miệng há to, có con vươn vuốt nhe nanh. Có con nhắm mắt ngủ say…. Nhưng mà giống nhau ở chỗ tư thế u nghiêm, khí tức tang thương như sinh vật sống từ thời hồng hoang xa thẳm.


Cả bốn cây cầu đều dẫn đến một đài cao ở giữa phòng. Trên đài có đặt một đài sen to hơn một trượng. Các cánh hoa bằng tinh thạch màu hồng khép lại. Không ai đoán được nó chứa đựng thứ gì bên trong.


Lãnh Nguyệt cùng Liên Vũ đến đây không lâu cũng đã thấy Lạc Vô Trần cùng hai người Phiêu Phiêu và Trường An xuất hiện. Mọi người vui mừng, gật đầu chào hỏi. Rất ăn ý mà không hề hỏi tới những kỳ ngộ đạt được trong hành trình xuyên thông đạo để đến được nơi đây.


Mấy trăm người cùng dẫn nhập thông đạo, thế mà giờ kiểm lại quân số lại không tới một trăm. Những kẻ còn sống, đa phần là do đi theo hai nhóm người Lãnh Nguyệt và Trần Trường An. Số còn lại đã bỏ xác dưới những cạm bẫy hiểm nguy, bị yêu thú giết chết, bị tử khí ăn mòn, hoặc vốn dĩ, chết trong tay những người đồng hành bên cạnh.


Nhìn thấy đài sen cao huyền ảo ở phía đối diện, không ít người không đè nén được sự tham lam trỗi dậy, vội vã chạy lên cầu. Những thanh âm bình bịch liên tiếp vang lên.


Thế nhưng, ngay khi họ tiến đến được giữa cầu thì bước chân bắt đầu chậm lại. Cả đám điên cuồng rút vũ khí, công kích lẫn nhau. Ai nấy ánh mắt đỏ ngầu, đục mò. Dĩ nhiên là thần kinh không tỉnh táo.
- Họ bị ảo giác đánh lừa rồi.
Trường An nhàn nhạt nói. 


Đúng như đánh giá của vị á nhân này. Mấy người trên cầu đều bị ngộ độc thủy ngân rất nặng. Làm cho thần kinh xuất hiện vấn đề. Họ nhìn thấy người đi bên cạnh mình bỗng dưng bị mấy con rồng trên cầu hóa thành hình thể sống xé xác. Sau đó, bản thân của họ cũng bị ác long công kích, bắt buộc chống trả để tìm một đường sinh.


Nhiều tiếng rống thảm thiết vang lên. Trên thành cầu, xác người ngổn ngang. Có thi thể vẫn vẹn nguyên, có thi thể lại bị hất xuống hồ thủy ngân, nhanh chóng chìm lỉm dưới mặt hồ đỏ thẩm.
- Quá đáng sợ mà. – Vũ Phiêu Phiêu cảm thán lên tiếng.
- Chim chết vì mồi. Ai bảo tham lam, ráng chịu.


Lãnh Nguyệt mắt lạnh nhìn tràng diện thảm thiết xảy ra. Bọn họ đã vào đến đây, dĩ nhiên cũng muốn tiếp cận đài sen. Nhưng mà phải chuẩn bị thật kỹ trước sau, không thể cứ hồ đồ đem mạng của mình ra đánh đổi.


Trường An lại lấy thêm mấy viên Thanh tâm đan và giải độc đan giao cho các huynh đệ. Đề phòng chất độc thủy ngân ảnh hưởng đến bọn họ. Theo phán đoán của hắn. Trước khi ai đó lấy được thứ trong đài sen thì tất cả mọi người sẽ khó lòng rời khỏi chỗ này. Các thông đạo trên tường chỉ mở tra cho họ tiến vào, sau đó không dấu vết lặn mất tiêu đã là đáp án quá rõ ràng, không phải nghi ngờ gì cả.


Thế nhưng, lần này, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra. 


Những người tầm bảo bên cạnh thấy Trường An có đan dược nhiều như thế thì trong lòng bắt đầu sốt ruột dần lên. Mặc dù họ không dám cướp đoạt công khai, nhưng mà mầm móng đã gieo vào lòng. Suy nghĩ này cứ lớn dần, lớn dần… khó mà kiềm chế nổi.


Trường An cũng rất bất đắc dĩ. Không phải hắn không muốn giúp, mà là mấy viên Thanh Tâm đan và Giải độc đan này còn lại không nhiều. Hắn phải giữ lại cho bản thân mình cùng các huynh đệ. Dù sao, ai biết phía trước còn có chuyện gì. Chưa tìm được phụ thân, chưa tìm được U Linh Quả… Tương lai mịt mờ, phải chừa lại đường lui a.


Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ vẫn vơ. Tình hình trên cầu đã biến chuyển không ngừng. Có vài kẻ vượt qua chém giết, thuận lợi đặt chân lên đài, cố gắng tìm đủ mọi cách để nụ sen hé mở. Lộ ra thứ chứa đựng bên trong.


Nhưng mà, dù cho bọn hắn dốc sức, tìm đủ mọi cách thì búp sen vẫn cứ trơ trơ. Ảo não, hối hận, thất vọng… cảm xúc đan xen, thập phần phức tạp.
………………………………………………………………………….
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Hai ngày sau.


Nhóm người trên đài đã tẩu hỏa nhập ma, không ngừng chém giết lẫn nhau, đến cuối cùng, không người còn sống.


Phía Trường An bên đây, ngoại trừ năm người bọn họ còn tỉnh táo, không bị ảnh hưởng bởi chất độc thủy ngân. Mấy người còn lại cũng đã bắt đầu có dấu hiệu rối loạn thần kinh. Ánh mắt chầm chằm nhìn về phía vị Á nhân tóc trắng chứa đựng sự độc ác, tham lam. Họ đang đánh chủ ý lên mớ đan dược phòng thân của đệ đệ Trần Hiểu My. Đúng là oan nghiệt!


- Không biết tự lượng sức mình.
Hai người Lãnh – Lạc thầm mắng một câu rồi rút kiếm, chống lại sự công kích của đám người đối diện.


Liên Vũ, Trường An và Vũ Phiêu Phiêu cũng cùng hành động. Có điều, năm người bọn họ không đoạt đi sinh mệnh của họ. Chỉ làm cho họ không còn sức chiến đấu. 
Không gian cuối cùng cũng yên tĩnh, nếu không kể đến những tiếng rên rỉ của bọn thủ hạ bại tướng dưới chân.
- Để ta lên.


Lãnh Nguyệt nhìn đài sen phía xa, nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Lãnh đại ca cẩn thận. 


Trong tiếng nhắc nhở, quan tâm của đồng đội. Lãnh đại gia từ bước lên cầu. Bởi vì có đan dược hộ phòng, độc thủy ngân không thể ảnh hưởng, hắn nhẹ nhàng đi tới đầu cầu bên kia. An toàn đặt chân lên ngọc đài.


Tay đặt lên đài sen. Cảm nhận được một sức nóng như đốt như thiêu. Cũng may, hắn kịp thời rụt lại, nếu không thì đã có “tay gấu nướng” chiêu đãi bà con. Miệng nhẹ nhõm thở ra một hơi. Đúng là nguy hiểm.


Lãnh Nguyệt sau khi thăm dò, hắn quyết định dùng vũ lực mở ra búp sen. Nhưng mà, khi một chiêu mạnh mẽ phát ra, đài sen không những vẹn nguyên mà còn xuất hiện một phản lực lớn lao, hất Lãnh đại gia bay ngược ra ngoài. Cơ thể mất thăng bằng, thẳng hướng Hồ Thủy Ngân rơi xuống.
- Xui xẻo.


Lãnh Nguyệt mắng to một tiếng. Sau đó, cố gắng xoay người để đổi hướng. An toàn tiếp cận mặt đất, trở lại vị trí bên cạnh Trần Trường An.
- Lần này, chúng ta cùng lên!
Lạc Vô Trần nhìn thấy thế thì đưa ra chủ ý. 


Tiếp theo, cả ba người Lãnh Nguyệt, Lạc Vô Trần cùng Trường An lại một lần nữa bước tới.
Nhưng mà, thực tế đã chứng minh, khi bọn họ càng dùng lực công kích búp sen càng mạnh thì phản lực càng mạnh.
Lần thứ hai bị “bắn” ngược trở lại. Mỗi người đều phải công nhận chân lý này.


Phục dụng đan dược rồi điều tức. Lạc Vô Trần nhíu mày nhìn Ngọc đài. “Xem ra, cường công không hữu hiệu. Chắn chắn nơi này có Trận pháp. Nếu không phá được trận. E là phí công vô ích. Nếu như có Lữ sư đệ ở đây thì tốt biết bao a…”.


Trên đời này, có vô số sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tựa như lúc này chẳng hạn. Khi Lạc Vô Trần vừa nhắc tới Lữ Tuấn thì dị tượng xảy ra. Vách tường cung điện đối diện hắn lại mở ra một thông đạo. Đi ra đầu tiên là thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
- Hiểu My.
- Sư muội.
- Tỷ Tỷ.


Thanh âm kinh hỉ của ba nam nhân đồng loạt vang lên. Đến khi những người cùng đi với Trần Hiểu My xuất hiện trước mắt bọn họ. Cảm xúc của tất cả chỉ có thể hình dung bằng hai từ: “Òa vỡ”. Kinh hỉ vô cùng. 
……………………………………………………………………….


Quá trình hội ngộ, tay bắt mặt mừng. Tỷ đệ Hiểu My có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Mấy người Lữ Tuấn, Lãnh Nguyệt cùng Lạc Vô Trần cũng có vô số chuyện để trao đổi. Nhưng mà bọn họ lại không có nhiều thời gian. Chỉ kịp giới thiệu những thành viên mới là Hạ Lan Nhật và Khúc Văn, Liên Vũ cùng Phiêu Phiêu, sau đó, cả đám lại phải đối diện với vấn đề trước mắt. Khai mở Liên hoa, lấy được Thanh Liên Thần Hỏa - Pháp bảo hộ tâm của Hoàng Thần.


Lữ Tuấn mất gần một canh giờ để nghiên cứu trận pháp nơi này. Sau đó, nhị sư huynh bắt đầu lên tiếng.
- Muốn phá trận pháp này, chúng ta cần có tám người trấn giữ tám hướng của Ngọc đài. Sau đó, mọi người cứ hành động theo sự hướng dẫn của tôi là được.


- Đồng ý. Chúng ta cùng đi thôi!
Mọi người lập tức tán thành. Lấy Lữ Tuấn làm chủ, chín người trong bọn họ đều đồng loạt lên cầu. Tiến về phía búp sen. Sau đó, Lữ Tuấn liên tục hạ mệnh lệnh:
- Lãnh huynh. Huynh trấn giữ hướng Tây Bắc.
- Liên Vũ thiếu gia. Trấn giữ hướng Đông Bắc.


- Tôi sẽ trấn giữ hướng Đông Nam. Trường An. Đệ trấn giữ hướng Tây Nam.
- Phiêu Phiêu cô nương, trấn giữ hướng chính tây. 
- Hạ Lan huynh, hướng chính đông.
- Khúc Văn, huynh giữ hướng Bắc.
- Lạc sư huynh. Nhờ huynh giữ hướng Nam.


- Hiểu My – muội đứng tại vị trí bên dưới búp sen. Cách búp sen đúng mười bước chân. Tùy thời thấy búp sen mở ra mà đón lấy Thanh Liên Thần Hỏa.
Mọi người tuân theo sắp xếp của Lữ Tuấn. 
Nhìn thấy tất cả đã vào vị trí. Nhị sư huynh lại hạ xuống mệnh lệnh:


- Lãnh huynh, Lạc sư huynh. Tiến sang trái năm bước. Liên Vũ, Phiêu Phiêu. Lùi về sau ba bước. Trường An, tiến lên trước một bước… Bước….
Những người được nhắc đến động thân. Cứ thế, dưới sự hô hào của Nhị sư huynh, cả đám đồng loạt hợp sức phá trận.


- Cuối cùng, Hiểu My. Muội dồn sức xuống chân. Tiến lên trước năm bước lại lùi về sau bảy bước. Đi!


Hiểu My làm theo hướng dẫn. Tất cả mọi người đều nín thở theo dõi. Mỗi lần mỗ nữ đặt xuống một bước chân là một tiếng ầm rõ to vang lên. Sau khi tiến lùi đủ mười hai bước. Một tiếng “kẹt” tựa núi vỡ vang lên. Tiếp theo, cả tám con rồng trên cầu đều động thân. Mắt bọn chúng mở to ra, phát ra những luồng hào quang rực rỡ chiếu về búp sen ở giữa.