Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 227: Tiểu bạch ra tay

Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần vô cùng uy mãnh. Nhưng mà phía Vũ Phiêu Phiêu và Liên Vũ đã có chút chật vật, trên người đã xuất hiện vài vết thương, máu nhuộm đỏ bên ngoài.
Trường An vừa đối phó với mớ rễ cây, vừa lui dần về phía hai người bọn họ.


Yêu thụ nhìn thấy đối thủ của mình có thể cản phá chiêu thứ nhất thì không ngần ngại, tiếp tục thi triển chiêu thứ hai. Lần này, bốn phía không gian, từng chiếc lá nối nhau lìa cành, lao đến đám người Lãnh Nguyệt, Trần Trường An. Lá xanh bình thường vốn trơn mịn, mỏng manh. Thế mà dưới sự điều khiển của Yêu thụ lại trở nên bén nhọn, lợi hại phi thường.


Lãnh Nguyệt nhìn biển lá mênh mông ào ào kéo tới, sắc mặt khẽ biến. Hắn không phải lo lắng cho bản thân mình mà là lo lắng cho Liên Vũ và Vũ Phiêu Phiêu. Thanh bảo kiếm trên tay hắn khẽ rung. Vô số tàn ảnh tạo ra, vừa thực vừa hư, tạo thành một lớp phòng ngự sáng ngời ánh bạc.


Lạc Vô Trần vận dụng thức thứ 7 trong Vô Cực Kiếm Pháp – Vô Gian kiếm. Một vòng tròn kiếm khí xuất hiện, ngăn cản trận sóng dữ màu xanh. Trường An thì dùng phong thuộc tính, tạo ra từng luồng gió soáy thổi bạt đám lá đổi hướng bay đi. Liên Vũ đứng sau hắn, hạn chế tối đa những thương tổn có thể xảy ra. Đối với vị á nhân đang che chở mình càng thêm sùng bái, hâm mộ.


Bất ngờ là Vũ Phiêu Phiêu vậy mà không tiếp tục dùng trường tiên. Cô nàng hét lớn một tiếng, bóng dáng mảnh mai thoắt cái bay vọt lên. Đôi mắt vốn dĩ màu đen trong suốt, bất chợt tối lại, thẩm sâu như địa ngục. Hai tai cô nàng thoắt cái nhọn ra, tương tự tai của Trần Trường An. Dưới làn váy màu mận chín, một chiếc đuôi đỏ rực xòe ra, mềm mại uốn lượn quanh thân, thập phần xinh đẹp.


Tiếp theo đó, dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, kể cả yêu thụ. Vũ Phiêu Phiêu hét lên một tiếng thật lớn. Một luồng lửa nóng từ miệng cô nàng thổi ra, thiêu đốt đám lá màu xanh ở xung quanh. Biển lửa cứ thế lan ra, hóa giải hoàn toàn chiêu thức của thụ yêu. 


Biển lá bị giải trừ. Vũ Phiêu Phiêu đáp xuống cạnh Trường An. Nhoẻn miệng cười vô hại.
- Vũ cô nương là thú nhân?
- Không, muội là Á nhân như huynh. Chỉ là hiếm khi hiện ra hình dáng thật sự của bản thân. Đây cũng là thuận tiện cho việc giao tiếp với đối tác tại Thiên Ngôn Điện.


Trần Trường An nghe vậy thì khẽ gật đầu. Đây không phải lúc thích hợp để nhiều lời. Năm người lại ăn ý, hướng về Yêu thụ, công kích tới.


Phía bên kia, Yêu Thụ nhìn thấy biển lá của mình bị thiêu trụi. Trong lòng căm phẫn vô cùng. Đôi mắt của hắn trợn trừng, quanh thân sát khí ngập tràn. Ba ngàn sợi tóc màu xanh rêu trên đầu thoắt cái dài ngoằn ra, rồi hóa thành mãng xà, ngoác cái mồm đỏ lòm, lao về đám người Trần Trường An đầy nguy hiểm.


- Mọi người cẩn thận. Mấy con rắn xấu xí này có ý thức của yêu thụ chứ không vô tri như mớ lá hay rễ cây lúc trước.


Thanh âm của Lạc Vô Trần vang lên. Vị sư huynh của Vô Cực Kiếm Phái sau khi cảnh báo đồng đội của mình thì cũng lăm lăm pháp bảo trên tay, thân thể lướt tới thật nhanh, chém giết bọn mãng xà màu xanh hóa ra từ tóc của tên yêu thụ.


Năm người cùng ra tay. Vô số mãng xà bị chém giết. Thân thể rơi xuống lại hóa thành sợi tóc rồi chìm xuống đất, trở lại với Yêu Thụ. Tiếp theo lại hóa thành mãng xà xông tới đám người Trường An.
Vòng Tuần hoàn này liên tục lập lại, tựa như không có điểm dừng.
Một canh giờ..


Hai canh giờ … trôi qua.


Yêu Thụ đắc ý nhìn về đám người Trường An. Cho dù họ lợi hại tới đâu, nhưng mà đối phó với yêu thụ vốn có khả năng trường sinh bất diệt thì đúng là vô pháp khả thi. Ha ha ha. Phen này, hắn lại có máu huyết tươi ngon để tẩm bổ cho từng tế bào mấy ngàn năm đang kêu gào đói khác.


Phía bên kia, Trường An và Lãnh Nguyệt lo lắng không thôi. Liên Vũ chỉ là một phàm nhân. Lạc Vô Trần chưa khôi phục ký ức của thần tướng khi xưa. Vũ Phiêu Phiêu cũng chỉ là một nữ nhân. Thể lực của ba người này không thể nào duy trì trong suốt thời gian dài mà không mảy may suy giảm.


Hai canh giờ chiến đấu không một giây được thư giãn, nghỉ ngơi. Trên người của Liên Vũ đã chằng chịt vết thương. Mặt tái xanh, môi thâm đen vì trúng độc.
Lạc Vô Trần cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Một thân trường bào màu trắng bị nhiễm máu tươi, đỏ lên như đào hoa trong tuyết. Yêu dị vô cùng.


Nhưng mà so với Lạc sư huynh của Hiểu My thì Lãnh đại gia càng thêm hận nghiến răng nghiến lợi. Với trình độ võ công cao siêu của hắn. Yêu thụ bị chém giết không dưới mấy trăm lần. Thế nhưng, cứ ngay sau đó là tên yêu quái này lại “nảy lộc đâm chồi”, tựa như cỏ mọc sau mưa… Thật khiến cho quỷ thần cộng phẫn.


- Tiểu Bạch à. Ngươi còn lười biếng thì hôm nay phải hốt xác cho chúng ta đó!
Trường An hết cách đành phải hướng chiếc vòng trắng trên cổ tay lên tiếng. Tiếp theo đó, hắn lại phải tập trung cản phá chiêu thức “biển rắn” của đối thủ, còn phải bảo vệ cho Liên Vũ cùng Phiêu Phiêu.


Thụ Yêu nhìn năm nhân loại phía trước càng lúc càng mỏi mệt thì thần sắc trên mặt càng lộ ra vẻ hân hoan, vui sướng vô cùng. Toàn bộ sự chú ý của bản thân đều tập trung hết vào thân ảnh của Liên Vũ và Lạc Vô Trần, đợi chờ phút giây, hai nhân loại này sẽ là những người đầu tiên ngã xuống. 


Yêu thụ quá hưng phấn, chìm trong ảo tưởng chiến thắng, không hề để ý tới giữa đàn mãng xà màu xanh rêu, có một con rắn nhỏ màu trắng len lỏi, theo chiều hướng ngược lại lao đi. 


Tiểu Bạch che giấu khí tức của bản thân, lại lợi dụng sơ hở của đối phương, trong chớp mắt đã xuất hiện ngay phía trước của thụ yêu. 


Đến khi Thụ Yêu bất chợt có cảm giác nguy hiểm cực lớn tới gần thì mọi thứ đã thành thế cục không thể phá. Thụ Yêu chưa kịp đề phòng, trong con ngươi đã phản chiếu hình ảnh một cái miệng to lớn, đỏ lòm. Tiếp theo, bản thân bị nhấn chìm trong bóng tối vô biên vô tận.


Đàn mãng xà màu rêu mất đi sự điều khiển của yêu thụ, thoắt cái lại trở thành những sợi tóc vô hại, rồi lại trở thành một mới râu rễ hỗn loạn, rơi đầy trên mặt đất. Bị Vũ Phiêu Phiêu dùng vài mồi lửa thiêu trụi.
Trận chiến kết thúc.


Liên Vũ và chủ sự của Thiên Ngôn Điện thấy thắng lợi đã thuộc về phe mình thì vô cùng mừng rỡ. Tiểu Bạch xuất hiện quá bất ngờ, tốc chiến tốc thắng rồi lại biến về nguyên dạng chiếc vòng bạch ngọc, khuất sau tay áo rộng bồng bềnh của Trường An. Do đó, hai người này hoàn toàn không phát hiện ra.


Vấn đề ở chỗ, chiến thắng đến quá bất ngờ, ngoài sức tưởng tượng của Liên Vũ lẫn Phiêu Phiêu. Chính vì vậy mà họ cơ hồ như còn đang trong trạng thái u mê. Mãi đến khi thân ảnh của Liên Vũ té xuống hôn mê thì Vũ Phiêu Phiêu mới hoàn hồn, hốt hoảng hét lên, gọi người chi viện.


Trường An lập tức quay phắt lại, đỡ lấy Liên Vũ rồi nhét vào miệng hắn mấy viên đan dược. Máu ngừng chảy, các vết thương trên người Liên Vũ cũng dần khép lại. Còn độc tố trong người thì đang trong quá trình hóa giải, loại trừ. Nên tạm thời, vị thiếu gia này vẫn tiếp tục ngủ mê, không tỉnh lại.


Sau đó, đệ đệ của Hiểu My lại quay sang Vũ Phiêu Phiêu và mấy huynh đệ của mình, rộng rãi ban phát đan dược một phen. 
Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần biết hắn tài đại khí thô, không khách sáo chối từ. Chỉ có Phiêu Phiêu là hai má ửng hồng, nhỏ giọng cảm ơn rồi đi sang một bên phục dụng.


…………………………………………………………………………
Một canh giờ sau.


Bên một khe suối nước trong xanh, lượn lờ cá tôm bơi lội, một đoàn năm người Trần Trường An yên vị bên đống lửa nhỏ nướng thịt. Mùi thơm ngạt ngào trong phút chốc đã lan tỏa khắp bốn phía xung quanh.


Lãnh Nguyệt nhìn Liên Vũ một thân trường bào màu vàng nhạt cao sang, hai mắt hắn lấp lánh ý cười, giọng nói có chút bông đùa lên tiếng:
- Thế nào? Có suy nghĩ gì qua trận chiến hôm nay?


Liên Vũ nhìn Lãnh đại gia, rồi lại hướng mắt nhìn một màu xanh bát ngát của rừng rậm phía trước, trong đầu hình dung lại trận chiến vừa qua. Sau một lúc im lặng thật lâu, cuối cùng hắn cũng mở lời. Giọng nói rầu rầu đầy tâm sự.


- “Thế giới này quá rộng lớn. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Dù ta có lợi hại tới đâu, nhưng mà thế sự vô thường. Giữa dòng đời thiên biến vạn hóa này, mạng sống lại tựa như một chiếc lá mỏng manh. Chỉ có không ngừng cố gắng vươn lên thì mới có thể bảo trụ vững vàng qua bão táp, mưa sa, đeo đuổi được ước mơ và hoàn thành được mục tiêu đã định…”.


………………………………………………………………………..
Lời tác giả:
- Lời của Liên Vũ cũng chính là suy nghĩ của ta. Là châm ngôn sống của ta sau nửa đời người chìm nổi.


Hôm nay, 23.12 – ngày sinh nhật của Trần Hiểu My, cũng là sinh nhật của ta. Ta xin tặng mọi người một vài sáng tác, hi vọng sẽ có người yêu thích, đồng cảm.
----
“Tự Bạch”
Ở đời yêu, hận chẳng cách xa
Tha thiết hôm qua nay nhạt nhòa
Ong bướm vờn hoa no sẽ chán
Bận lòng chi chuyện đã trôi qua. 


Đời nhẹ thênh thang ta với ta
Mắt biếc môi cong đẹp nuột nà
Vui bước trời xa xuân lồng lộng
Ngàn năm say mộng chuyện thi ca./.
………………………………………………………………….
NẾU YÊU EM
Em vẫn yêu loài hoa tình màu tím
Hoa mênh mông vời vợi một nỗi sầu


Mắt em sâu cho đêm dài thăm thẳm
Hương ban đầu lưu luyến mãi ngàn sau.

Em yêu hoa từ những phút ban đầu
Cánh mỏng manh tựa mối tình em đó
Câu yêu thương đã mấy lần bỏ ngõ
Thương phận mình… con gái … Anh ơi!

Lắm khi buồn nhặt cánh hoa rơi


Rồi tự hỏi có bao giờ tình mãi mãi
Em dẫu biết trái tim mình ngây dại
Nên một đời sầu tím tựa như hoa.

Quá khứ nào rồi cũng sẽ trôi qua
Người cũng xa để chỉ còn kỉ niệm
Và tình yêu sẽ mãi là ước nguyện
Hoa rụng đầy trong mỗi giấc mơ đêm.


Nữa đời em vẫn cứ thế đi tìm
Người yêu em như em yêu hoa màu tím
Nếu nhớ mong làm tim anh trỗi nhịp
Xin đến bên đời và khẽ gọi tên em.
…………………………………….


Ha ha. Ta từng ao ước, trong ngày sinh nhật của mình sẽ được một ai đó tặng một cho mình một lẵng hoa màu tím. Nhưng mà ước mơ cũng chỉ mãi là ước mơ a....