Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 189: Hắc Ám Điện

Hắc Ám sâm Lâm được xem là nơi thần bí nhất trên đại lục Phong Linh. Nơi này không những là tổng đàn của Hắc Ám điện – kẻ thù số 1 của Thánh Điện Quang Minh, hơn nữa, đây còn là nơi mà ánh mặt trời bị lãng quên, toàn bộ thời gian đều chìm trong mịt mù tối tăm, huyền dị.


Hắc Ám Sâm Lâm được bao bọc bởi bốn ngọn núi lớn, đỉnh núi cả bốn ngọn không biết vì lẽ gì mà cứ quặp vào trong, tạo thành hình búp, làm cho Hắc Ám sâm lâm từ chối vầng thái dương xa ngoài ngàn dặm.


Cây cối nơi này thiếu ánh mặt trời, vì thế, trong quá trình sinh trưởng, hình thù mỗi loại đều vô cùng quỷ dị. Màu sắc thực vật không trắng thì cũng đen. Không đỏ thì cũng vàng… nhưng mà tại nơi tối thui như thế thì dù cho rực rỡ thế nào cũng trở thành vô nghĩa. 


Loại hoa nổi tiếng nhất tại nơi này, không phải mẫu đơn hay mai, đào, hồng, cúc. Đây là thiên đường của thuần túy một loài hoa đen tuyền, chẳng chút hương thơm. Vẻ ngoài của nó khá giống mạn đà la, nhưng mà mạn đàn la thì màu trắng, chẳng có lá khi nở hoa; còn bản thân loài hoa này lại mọc ra từ những kẻ lá màu bạc. Cả cành hoa nhìn qua thật là đối lập. Chính vì lẽ đó, hoa này còn có một cái tên gọi vô cùng oách – Hắc Ám Chi Hoa.


Vào lúc này đây, một đoàn thiếu nữ ăn mặc mong manh – à không, chỉ là xiêm y mỏng manh, lộ ra những đường cong hoàn hảo. Mỗi một vị mỹ nữ đều ôm trong lòng một bó to Hắc Ám Chi Hoa hướng đến tòa cung điện được dựng lên bằng bạch thạch. Cửa cung điện đề to mấy chữ màu đen như hắc long uyển chuyển bay lượn: “Tử thần điện” – cái tên đúng thật khí thế bừng bừng.


Tử Thần Điện này chính là lãnh địa của Hắc Ám Vương – Tần Doanh. Hắn năm nay tuổi cũng xấp xỉ năm mươi, háo sắc thành danh, bạo tàn thành tính. 


Quan trọng nhất, mười mấy năm về trước, không biết hắn gặp phải vận “ C.. chó” gì mà lại đạt được tạo hóa, trình độ võ công, nội lực tăng tiến chỉ trong một đêm. Từ đó về sau, Hắc Ám điện giang hồ vang danh, không ai không sợ.


Tần Doanh thật sự là một tên biến thái. Sở thích của hắn càng ngày càng quái dị. Mặc dù Tử Thần Điện có ba ngàn hậu cung, nhưng mà hắn chỉ thích những ‘tiểu thịt tươi’ đẹp trai ngời ngời, càng cương liệt, càng cứng đầu thì hắn ta càng thích. Hành hạ cho đến chết – cảm giác đó thật kích thích không thôi.


Ngay khi nhóm cung nữ đi hái Hắc Ám Chi Hoa về tới, vừa mới đặt chân vào Tử Thần Điện, đã thấy bên trong có hai gã nam tử mang một cái cáng phủ vải trắng từ phòng ngủ của điện chủ đi ra.


- Haiz, lại thêm một thiếu niên xấu số. – Các mỹ nhân thầm cảm thán một câu trong lòng. Tuy nhiên, trên mặt bọn họ cũng chẳng có một chút xúc cảm nào. Chuyện này vốn dĩ đã trở thành thói quen, ngày nào cũng có.


Trong phòng ngủ của mình, Tần Doanh lúc này đang lười biếng ngồi trên giường, lưng dựa trên vách tường bằng đá trắng. Ánh mắt của hắn nhìn qua những vết máu vương vãi trên nệm chăn trắng toát, nở rộ lên, yêu dị như những đóa hồng mai trong tuyết. Khóe môi câu lên một nụ cười thõa mãn. Bộ dạng nham hiểm, hung ác khiến cho vị mỹ nữ vừa tiến vào đều sởn hết gai óc, lạnh toát cả sống lưng.


- Khởi bẩm điện chủ. Tất cả hoa trong Tử Thần điện đều đã được thay thế. Thỉnh điện chủ phân phó nhiệm vụ tiếp theo.


Ái Lan khép nép đứng đối diện với Tần Doanh, khoảng cách không quá xa cũng chẳng quá gần. Khuôn mặt xinh đẹp cúi gằm, nhìn mảnh trang phục của nam tử bị xé nát dưới chân mình. Đợi chờ Tần Doanh hạ lệnh.
Một lúc lâu sau, giọng nói nam nhân kinh tởm lên tiếng: - Gọi tả hữu hộ pháp đến đại sảnh. 


- Dạ! Ái Lan vâng lệnh lui ra. 
Thế nhưng, ngay khi mỹ nhân vừa bước đến cửa. Một lực hút cực lớn ập tới từ phía sau. Trên gương mặt trắng tuyết xinh đẹp hiện lên một vẻ tuyệt vọng, thê lương.


Dù biết trước chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra. Nhưng mà giây phút nằm dưới thân của Tần Doanh, mặc cho hắn rong ruổi trong thân mình, nhìn thấy bộ mặt phóng đại và tiếng thở dốc như trâu của hắn, Ái Lan cảm thấy nhục nhã, kinh tởm vô cùng.


“Nhịn. Phải nhịn. Cô phải nhịn tới lúc lão ta hoàn toàn tin tưởng, như thế mới có cơ hội trả thù cho tiểu đệ.” - Ái Lan nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ với bản thân rồi vờ như thuận theo, kích thích dục vọng của Tần Doanh. Cả phòng ngập tràn tiếng rên rỉ và mùi vị gay mũi, hòa lẫn những âm thanh do hai cơ thể va chạm phát ra, khiến cho những người đang canh gác ngoài cửa cũng phải xấu hổ, rụt đầu.


Một canh giờ sau. Toàn thân Ái Lan ê ẩm, run rẩy bước ra. Cố gắng che đậy những vết xanh tím trên thân bằng bộ xiêm y đã bị rách tả tơi. Mỹ nhân bước từng bước thật chậm về phía trước. Trên gương mặt phảng phất một nụ cười…


…………………………………………………………………………
Đại Sảnh chính – nơi xử lý công vụ của Tần Doanh tại Tử Thần Điện.


Điện chủ của Hắc Ám Điện ngồi trên cao, nhìn xuống hai vị nam tử trường bào màu đen đứng nghiêm trang bên dưới. Người bên tay trái có gương mặt nhọn hoắc, cặp mắt sắc bén tựa phi ưng. Đây chính là Tả Hộ Pháp – Lưu Diễm. Người bên phải có thân hình tròn lẳn, béo ú như quả bóng bay. Cái đầu trọc lóc của hắn có chín đốt hương. Đây chính là Ác tăng Vong Trần vang danh trên toàn bộ Phong Linh đại lục – giờ là hữu hộ pháp dưới trướng của điện chủ Hắc Ám Điện. 


Cả hai vị hộ pháp này đều thuộc diện sát thần, độ tàn ác và nguy hiểm không thua gì Tần Doanh.
- Khởi bẩm điện chủ - Lưu Diễm lên tiếng – Con cờ mà chúng ta cài vào Quang Minh Thánh Điện đã mất tác dụng. Hoàng Kiêu đại bại, bị nhốt vào hình đường.


- Vô dụng. – Tần Doanh hừ lạnh. Sau đó, quay sang hữu hộ pháp, nhíu mày gằn hỏi: - Đám thú cưng của ta thế nào rồi?
- Tiểu Cùng Kỳ cùng hai huynh đệ Thiết Nhị, Thiết Tam tại Ngải Lâm đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Tiểu bảo bối của ngài và Tham lão mai phục tại Nghi Lâm sơn mạch cũng cùng chung số phận. 


Vong Trần thành thật khai báo. 
Tin xấu lần lượt kéo tới khiến cho cơn giận dữ của Tần Doanh đã lên tới đỉnh cao. Giọng nói của hắn tựa như rít qua kẽ răng, khiến người nghe vì sợ hãi mà phát lạnh:
- Là kẻ nào. Ta muốn dùng máu thịt bọn chúng nuôi A Nhất và A Nhị của ta.


A Nhất và A Nhị là hai con mãng xà được Tần Doanh nuôi dưỡng từ lúc mới chui ra từ quả trứng. Vốn dĩ đây là hai con yêu thú – giống loài không hề tồn tại trên Phong Linh đại lục, lại được Tần Doanh tẩm bổ bằng thịt người – nhất là thịt của những thiếu niên bị hắn chà đạp cho đến chết. Vì vậy, A Nhất và A Nhị ngày càng thăng cấp, đã tiếp cận đến yêu thú cấp 5, có linh trí và hung bạo không kém gì vị điện chủ tại Hắc Ám Sâm Lâm.


Vong Trần ác tăng nghe được câu hỏi của chủ nhân thì có chút sợ hãi. Lão đang cố gắng chọn lọc từ ngữ để nói. Bởi lẽ lão chỉ biết được thiệt hại từ thuộc hạ hồi báo, chứ chân diện thật sự của đám người Hiểu My, lão chẳng thể đoán ra.


Thậm chí, pháp bảo duy nhất là Thượng Minh Kính cũng đã bị người chiếm đoạt. Thiết Nhị, Thiết Tam không những không chăm sóc tốt cho tiểu Cùng Kỳ, lại còn đánh mất pháp bảo mà điện chủ giao cho. Chết là đáng tội. Nhưng mà tung tích của kẻ hạ thủ như đá chìm đáy biển, không biết đâu mà tìm.


Tần Doanh nghe được lời nói của Hữu Hộ Pháp, mặt hắn lúc này đã đen đến cực hạn. 


- Phế vật, toàn là một lũ phế vật. Có nhiêu đó cũng làm không xong. Ta nuôi dưỡng các ngươi xem như uổng công quá rồi. Thậm chí, đến thi thể cũng chẳng thể làm thức ăn cho A Nhất, A Nhị. Chi bằng kéo hết ra ngoài, bầm thành thịt vụn, quăng cho chó ăn.
- Điện chủ bớt giận.


Tả - Hữu hộ pháp sợ hãi, quỳ sụp xuống. Cố gắng dùng tất cả vốn từ của mình để dỗ dành điện chủ Hắc Ám Điện.
- Bẩm điện chủ. Nghe nói Thiết Nhị - Thiết Tam bị diệt sát tại Ngải Lâm trong thời gian Giao Lưu hội tại Đan Thành diễn ra. Có khi nào chuyện này liên quan đến các đội tuyển tham gia đại hội?


Suy đoán của Hữu Hộ Pháp cũng gần với ý nghĩ trong đầu của Lưu Diễm.


- Hừ. Các ngươi cho rằng đám phế vật đó có thể diệt sát được hai người Thiết Nhị - Thiết Tam nắm giữ Thượng Minh Kính trong tay hay sao? Hơn nữa, mặc dù Tiểu Cùng Kỳ còn trong giai đoạn ấu thú, chưa kịp trưởng thành. Nhưng với sức lực của bọn dược sư trói gà không chặt đó, không trở thành mồi ngon cho bảo bối của ta là may mắn lắm rồi.


Tần Doanh thái độ vô cùng tự phụ. Trong mắt hắn, những kẻ bên ngoài kia, kể cả thánh điện Quang Minh chẳng qua là đám vô dụng, không thể làm nên trò trống gì. Vì thế, đối với ý kiến của hai người tả - hữu hộ pháp, hắn nghe xong nhưng cũng chẳng giữ trong lòng.
Ầm … Ầm … Ầm …


Đúng lúc này, từ bên ngoài, những tiếng “Ầm” thật lớn liên tiếp vang lên. Tử Thần Điện lung lay, hệt như có trận động đất diễn ra, khiến cho không ít đồ vật trực tiếp rơi vỡ, phát ra từng hồi thanh âm loảng xoảng.


Cả ba người kinh hoảng, vội vã phóng ra khỏi Tử Thần Điện. Mặt mày biến sắc, nhìn thấy trên bầu trời sáng choang, vầng thái dương suốt cả ngàn năm bỗng nhiên sáng chói, chiếu xuống toàn bộ Hắc Ám Sâm Lâm. Bốn đỉnh núi úp quặp xuống bỗng chốc bị bạt ngang. Trên bầu trời, hoa lửa chói lòa, tự như một hồi pháo hoa báo hiệu cho một tràng hủy diệt.


- Chuyện gì đã xảy ra?
- Trời ơi. Là bọn người của Thánh điện Quang Minh? Bọn chúng đã đánh tới đây…
- Tận thế, đây chính là tận thế. Lửa kia là thần hỏa. Nhìn xem, bất cứ thứ gì tiếp xúc với chúng đều hóa thành bụi tro, nước cũng không dập tắt được.


Vô số thanh âm hoảng hốt từ bốn phía vang lên. Toàn bộ thuộc hạ của Hắc Ám Sâm Lâm đều kéo hết ra ngoài, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, kêu gào tuyệt vọng.