Nhóm người của Hiểu My rất thuận lợi thu thập được đầy đủ cả năm loại dược liệu. Sau đó, cả đám quyết định ra khỏi Nghi Lâm sơn mạch, chạy đến tổng đàn của Thánh Điện Quang Minh.
Tuy nhiên, trên đường trở ra, Tiểu Hôi vốn dĩ vẫn trốn trong ngực áo Đại Kim bỗng dưng nổi điên, nó cắn loạn lên người của Kim Mao sư rồi phóng vèo ra, thân ảnh biến mất vô tung phía sau những bụi cây rậm rạp.
- Tiểu Hôi….
Đại Kim hét lên rồi vội vã chạy theo. Cho nên, sau đó, chỉ có Khúc Văn cùng Bàn Ngâʍ ɦộ tống hai tỷ đệ của Hồ Phượng Nhi và Ngọc Tam Lan tiếp tục hành trình. Còn A Thủy và Hiểu My đuổi theo Đại Kim, có cần gì thì hỗ trợ.
Ít lâu sau, trước mắt bọn họ bỗng xuất hiện một hang động tối đen, ăn sâu vào lòng đất. Cửa động rộng gần hai thước, thỉnh thoảng vẫn toát ra một ít khói đen, mùi hôi không thể tả.
- Tiểu Hôi có lẽ đã phóng xuống đó. Chủ nhân, chúng ta có nên…..
- Nơi này vô cùng quái dị. Chúng ta cũng nên xuống dưới xem chút. Biết đâu lại có thu thập ngoài ý muốn. Nhưng mà trước hết cũng nên chuẩn bị chu đáo. Cẩn thận mới đi thuyền được vạn năm.
Thấy Hiểu My không phản đối, Đại Kim nhẹ nhàng một hơi thở ra. Suốt thời gian này, hắn chăm sóc cho Tiểu Hôi, chu đáo từng li từng tí như chăm con. Tình cảm dĩ nhiên sâu đậm. Hơn nữa, nhờ Đại Kim không ngừng cung cấp linh thảo và đan dược. Tiểu Hôi ngày càng có linh tính. Giao tiếp với Đại Kim càng lúc càng thuận lợi, càng ngày càng có cảm giác lệ thuộc nhiều hơn.
Đại Kim nhảy xuống đầu tiên. Tiếp theo là Hiểu My. Cuối cùng là A Thủy từ phía sau phòng hộ.
Vù…..
Ba người nhanh chóng rơi xuống. Gió thét gào rít qua bên tai. Phong nhận cứa vào da. Nếu không phải có linh khí hộ thân, cả ba chắc chắn sẽ xay xát toàn thân chứ không thể nào thảnh thơi như hiện tại.
Sau một hồi rơi tự do không trọng lực. Sau cùng, cả ba cũng đáp xuống đáy động bình an.
Nơi này bốn phía tối đen, xòe bàn tay còn không nhận rõ từng ngón. Nhưng vì có nội lực thâm hậu, bọn họ vẫn có thể dễ dàng phân biệt hoàn cảnh hiện tại của mình.
- Ta đi trước.
Hiểu My hời hợt nói một câu rồi lướt lên trên. Hỏa cầu do Như Ý côn phát ra làm hang động bỗng chốc sáng hẳn lên. Ba người không khỏi hít hà một hơi. Cảm giác có chút dị kì, không phù hợp.
Nơi này, không khí hanh khô. Vách hang động xù xì như nham thạch. Vài nơi còn xuất hiện loại nấm hình thù kì lạ, màu sắc tươi đẹp vô cùng. Nhưng cái mùi hôi thối tỏa ra trên mặt đất lúc đầu, chắc chắn là do mấy tai nấm xinh đẹp này tỏa ra.
Nhóm người của Hiểu My lần bước một hồi, trước mắt bỗng xuất hiện rất nhiều ngã rẽ. Hơi chần chừ trong chốc lát, Hiểu My liền chọn lối bên trái, dẫn đầu bước vô.
- Chủ nhân. Người có manh mối?
- Cái này gọi là trực giác. Hiểu chưa?
A ha. Đại Kim thấy mình lại hỏi thừa rồi. Sao hắn có thể quên chủ nhân của hắn là một kẻ mù đường lại tự kỷ vô cùng. Cho nên, câu trả lời như thế này, hắn đã quen rồi, dĩ nhiên không ngoài ý muốn. Haiz…
A Thủy đi phía sau nghe cuộc đối đáp của chủ tớ hai người họ thì cong cong khóe môi, nhếch mép mỉm cười.
………………………………………………………………………
Cùng thời gian đó.
Trong một căn phòng rộng lớn bằng đá tại phía cuối con đường mà nhóm người Hiểu My đang tiến tới. Tiểu Hôi – nhân vật chính của lần này đang hưng phấn cực kỳ. Ánh mắt đỏ ngầu, hướng tới một thạch đài thật cao giữa phòng. Trên đó có một quả cầu màu vàng lơ lửng, phát ra ánh sáng lập lòe, soi sáng cả bốn vách xung quanh.
Tiểu Hôi có một tham muốn mãnh liệt đối với thứ đồ chơi đó. Bốn chân nhỏ xíu run lên. Mặc dù rất muốn lao đến, cướp đi. Nhưng dường như có một thứ sức mạnh vô hình cản ngăn. Cho nên lần nào cũng thất bại.
Ba người Hiểu My đến đây thì nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Nhưng có vẻ như chồn bạc vẫn không chú ý đến sự xuất hiện của bọn họ. Đại Kim khó chịu trong lòng. Nhìn tiểu bảo bối của mình không ngừng lao tới rồi bị hất văng ra, lăn cù trên mặt đất lõm chỗm, ghồ ghề. Bộ lông xinh đẹp bị máu và bụi bẩn nhuộm đầy, vô cùng chật vật.
- Quả cầu đó là cái gì?
- Một loại Kim thuộc tính kết tinh. Đúng nghĩa bảo vật.
- Hắc hắc. Ta lấy chắc rồi.
Nghe được đáp án của A Thủy. Hiểu My hai mắt như có ngọn lửa bập bùng. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Châm ngôn của cô từ trước tới giờ vẫn luôn là vậy.
- Muốn lấy nó, đầu tiên phải vượt qua được kết giới phòng hộ. Hơn nữa, mỗi một bảo vật như vậy đều có yêu thú canh giữ hoặc nguy hiểm đi đôi.
A Thủy thấy nữ thần của hắn tự tin như thế, nhẹ nhàng nhắc nhở đôi câu. Hiểu My tuy ngoài mặt vô phế vô tâm, nhưng mà cô cũng luôn đề phòng với những nguy hiểm có thể phát sinh. Cho nên nhanh chóng quay sang Đại Kim, bảo hắn khống chế Tiểu Hôi. Sau đó, cả ba mới chia nhau tìm kiếm xung quanh. Tranh thủ thời gian phá tan kết giới.
- Phát hiện ra manh mối nào chưa?
- Chưa.
Một vòng tìm kiếm trôi qua. Cả ba người vẫn không nhận ra nơi này có điểm nào khác lạ.
- Tìm thêm lần nữa. Lật kỹ từng viên đá, đào kỹ từng tất đất nơi này. Ta không tin chúng ta không lấy được.
Một canh giờ nữa lại trôi qua.
Ba người mệt mỏi, có chút thất vọng nhìn nhau. Đại Kim thở hắt ra, quăng người ngồi lên mặt đất.
Không biết hắn vấp phải vận may thế nào, tự nhiên, toàn bộ kết giới nơi này bỗng run lên. Màn sáng ẩn hiện lúc có lúc không. Hiểu My và A Thủy ngạc nhiên. Một tia vui mừng thoáng qua trong đáy mắt.
- Đại Kim. Mau đứng dậy!
Kim Mao Sư nghe được giọng nói kích động của Hiểu My, mặc dù trên mặt ngác ngơ, nhưng mà đôi chân nhanh chóng vâng lời. Nhổm lên cao, rồi cúi đầu nhìn xuống.
Wow. Mặt đất nơi này có một viên sỏi rất nhỏ, màu nâu đất, lẫn vào các viên sỏi và hòn đá khác, bình thường vốn không thể phát hiện ra.
Trọng lượng của Đại Kim đập lên nó, chỉ riêng viên sỏi này vẫn vẹn nguyên, những viên còn lại đều nát vụn thành bụi cát, tản ra. Nhờ vậy mà mắt trận mới được phơi bày. Công lao này được quy cho Kim Mao Sư đang gãi gãi đầu, cười ngô nghê như con trẻ.
Hiểu My buồn cười nhìn công thần của nhóm mình. Không biết nói gì cho phù hợp. Chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng, kẻ ngốc có phúc phần của kẻ ngốc, quả nhiên không thể khinh thường. Lợi hại. Ha ha.
Ngọn lửa đỏ rực từ Như Ý côn phát ra, hòn sỏi bị thiêu rụi dễ dàng. Kết giới lúc này mới hoàn toàn tan biến.
Nhưng Hiểu My chưa kịp vui mừng thì bị cảnh tượng phía trước làm cho khϊế͙p͙ sợ.
Trên mặt đất dưới thạch đài. Vô số xương cốt động vật chất đầy. Đây có lẽ là lời giải thích cho câu hỏi của Đại Kim ban đầu. Nghi Lâm sơn mạch không phải không có dã thú to lớn, mà tất cả chúng nó đều tập trung tại nơi này. Xương trắng hếu chất cao.
- Xem ra, viên Kim tinh cầu này là một cái bẫy. Chúng ta tự mình đút đầu vào. Không biết có nên hối hận không a.
Hiểu My vừa dứt lời. Từ bốn vách tường của thạch phòng, một làn khói trắng tỏa ra. Đây có lẽ là hương gây mê. Hiểu My ra hiệu với mọi người. Vờ như vô lực, từ từ ngã xuống.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Không biết bao lâu sau, mặt đất rõ ràng chấn động.
Một con vật toàn thân chi chít gai nhọn xuất hiện. Bốn chân của nó nhẹ nhàng đặt lên mặt đất. Đôi mắt đỏ như máu, ánh lên vẻ hung tàn.
Cái mồm rộng ngoác ra, mấy cái răng nanh nhọn hoắc tựa chông. Nước dãi từng giọt từng giọt rơi rơi. Mùi hôi thối xông vào mũi đám người Hiểu My, bọn họ vất vã chịu đựng. Không dám phong bế khứu giác của mình. Bởi vì kẻ đứng sau màn kịch này vẫn chưa lộ diện.
Cũng may, cả đám không cần chịu đựng quá lâu.
Một lão già bộ dạng như u linh thình lình xuất hiện phía sau con quái vật. Đôi tay của lão gầy như que củi khô. Khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt gian tà. Lão nhìn ba người nằm trên mặt đất dưới thạch đài, môi nhẹ kéo một nụ cười. Nói với con quái vật bên cạnh mình. Giọng nói ngọt ngào, dỗ dành như nói với con cưng của mình. Đúng là vô cùng biến thái.
- Bảo bối. Của con đó. Lên đi!
Con quái vật nhận được lệnh. Grào lên một tiếng rồi đột ngột mổ thật mạnh xuống nữ nhân duy nhất tại nơi đây.
- Khốn thật. Mi cũng biết chọn đối tượng quá nhỉ?
Hiểu My đối với lựa chọn của quái vật rất phản cảm. Bất chấp sự ghớm ghiết dâng lên từ trong dạ dày. Mỗ nữ một đám toàn lực bung ra.
Quái vật bị tấn công bất ngờ, không kịp tránh né nên lãnh trọn cú đấm của Hiểu My. Đầu của nó bật về phía sau. Răng rơi ra, máu văng tung tóe.
Lão nhân thấy vậy biến sắc. Vội vã thối lui. Tuy nhiên, đã muộn.
Trong lúc lão còn đang thất thần bởi biến cố đột ngột phát sinh. A Thủy đã nhanh chóng hướng đến phía sau, bày ra một kết giới nước bao lấy lão nhân, nhốt lão bên trong.
Ngục tù bằng nước của vị thái tử tộc Giao nhân luôn có công dụng khác biệt. Lão nhân cảm nhận được một sức mạnh vô cùng to lớn đang tràn vào trong từng tế bào, mạch máu của lão. Khiến cho việc đơn giản nhất là tự tử cũng khó khăn. Mặt lão như tro tàn, hướng nhìn con quái vật bị giải quyết gọn gàng, trong lòng không biết nguyền rủa Hiểu My bao nhiêu lần. - Đúng là độc phụ.
Ặc. Cũng may là Trần Hiểu My không biết được suy nghĩ của lão. Nếu không thì kết cục của lão cũng chẳng khác gì con quái vật thoi thóp nằm tại nơi đây.
- Các ngươi muốn gì?
- Câu này đáng ra là chúng ta hỏi lão mới đúng.
Giọng lão nhân vang lên. Hiểu My khó hiểu nhìn lão như nhìn kẻ thần kinh. Lão nhân cúi gằm mặt, chắc lại đang toan tính điều gì. Chỉ là cho dù những toan tính đó giỏi đến cỡ nào, cũng không thể phá giải cục diện hiện tại.
- Hủy nội lực, phong bế toàn bộ kinh mạch, chỉ cần giữ lại một hơi tàn là được. Chúng ta có rất nhiều thời gian để chơi với lão. Việc cần thiết lúc này là phải tìm kiếm những thứ còn ẩn giấu trong thạch thất này.
Hiểu My với tay lấy Kim Tinh cầu, sau ra lệnh cho Đại Kim.