Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 16: Huyền Thiên Đại Lục

Ngồi xuống bên cạnh tiểu muội muội, Hiểu My bắt đầu tập trung khai thác thông tin.
- Tình Tình, muội có thể giới thiệu cho tỷ về thế giới này được không? Về môn phái của muội nữa.


Thấy Hiểu My thật tâm thỉnh giáo, lòng ham hư vinh của thiếu nữ lập tức trỗi dậy, cô hào hứng giải thích thật cặn kẽ những vấn đề mà Hiểu My đã đặt ra. Hai vị sư huynh mỉm cười lắc đầu, đầy yêu chiều nhìn cô. Hi vọng tiểu sư muội lúc nào cũng hồn nhiên như vậy.


Mảnh thiên địa này được gọi là Huyền Thiên Đại lục, nằm trong bao la vô tận dải ngân hà. Không biết vũ trụ còn có những đại lục khác hay không, nhưng riêng Huyền Thiên đại lục là nơi xuất hiện sự sống duy nhất cho đến tận bây giờ mà đa phần thế nhân được biết.


Huyền Thiên đại lục gồm hai lục địa lớn, nằm cách biệt hai bờ nam bắc của một đại dương rộng lớn mênh mông. Đại dương đó là Huyền Hải.
Bờ bắc của Huyền Hải, thiên sơn nghìn ngọn, rừng rậm nối dài liên miên không dứt, là nơi ở của thú nhân tộc.


Bờ nam bên đây, nhà cửa liền kề, các công trình kiến trúc san sát, phồn hoa tột bậc, là nơi Nhân tộc định cư.
Bờ nam Huyền Hải không có đế quốc cũng chẳng có quân quyền. Cai trị bờ nam là bốn đại môn phái. Mỗi môn phái hùng cứ một phương.


Phía Bắc, Minh Tâm đan phái. Quản lý 27 thành trì lớn nhỏ, gọi chung là Bắc Phương Thành. Tông chủ là Vô Tâm đại sư, nghe nói trình độ luyện đan đã đến xuất quỷ nhập thần, đạt đến Thiên cấp.


Vô tâm đại sư và Minh Tâm đan phái tọa lạc lại Minh tâm thành, thu nhận cao đồ, quản lý toàn bộ chuyện đang dược cho bờ nam Huyền Hải. Vị thế cao quý không thôi.
- Hả, vậy Vô tâm đại sư có thể luyện chế được trường sinh đan không? Hiểu My hiếu kỳ xen ngang câu chuyện.


- Trường Sinh đan? Chưa nghe nói. – Phương Tình khẳng định.
- Trường sinh, trường sinh, chẳng qua một hồi ước vọng phù du của con người. Đã là phàm nhân, sao tránh khỏi vòng tuần hoàn sinh, lão, bệnh, tử. Trần cô nương cũng không thể quá đặt trong lòng. – Đại sư huynh nhẹ nhàng lên tiếng.


Lữ Tuấn ngồi đang ngồi bên yên lặng cũng không khỏi mỉm cười, bằng một giọng đầy hài hước, tiếp lời:


- Thật ra, trên mảnh thiên địa này, thứ không thiếu chính là thiên tài địa bảo a. Nhưng những thứ đó cũng chỉ giúp con người kéo dài sinh mệnh. Thuật luyện đan dù tốt đến trình độ nào, đan dược phẩm chất cao đến đâu cũng chỉ giúp con người vượt qua giới hạn nhất thời. Tuy vậy, dưới sự trợ giúp của nó, cộng thêm chịu khó tu luyện, nhân loại sống mấy trăm năm cũng là lẽ thường. Trần cô nương, cô có biết tông chủ Minh Tâm đan phái đã truyền vị bao nhiêu đời chưa?


Hiểu My khiêm tốn: Xin được thỉnh giáo.
- Mười bảy đời. Phương Tình đắc ý cho biết.


Giờ thì Hiểu My hoàn toàn tắt hết hi vọng về trường sinh đan rồi. Nếu quả thật loại đan dược nghịch thiên này tồn tại, thì chức vụ chưởng môn Minh tâm đan phái đã không truyền cho nhiều đời như thế. Tiểu thuyết hại người a… Hiểu My thở dài.


Lữ Tuấn thấy biểu hiện của cô, mắt chớp chớp. Trong lòng thầm đánh giá: Trần cô nương này, quả thật thú vị!


- Trần cô nương, thật ra mấy trăm năm đã là không tệ rồi. Vô tâm đại sư năm nay cũng hơn năm trăm tuổi, nhưng là một lão ngoan đồng chính hiệu. Cô có cơ hội gặp gỡ, sẽ không sai. - Đỗ Minh tặng cho cô một hồi hi vọng.
Phương Tình kể tiếp.


Khu vực Phía Nam của đại lục có 30 thành trì, gọi chung là Nam phương thành.
Trung tâm của Nam phương thành là một tòa thành trì rộng lớn, vô cùng nguy nga, tráng lệ có tên gọi Phi tinh thành. Đây là nơi Phi tinh tông môn dựng gầy, phát triển huy hoàng suốt mấy vạn năm.


Phi tinh tông môn, sư thừa mấy vạn người, rèn luyện và cung cấp tất cả các loại vũ khí, chiến giáp cho bờ nam Huyền Hải.


Tông chủ của Phi tinh tông môn là Hà Nguyên đại sư, tuổi thọ cũng hơn 300 niên kỷ. Có khả năng luyện đến thần khí. Tuy nhiên đó cũng là tin đồn. Dù sao, nếu là thần khí thì họ cũng dùng để trấn phái, không dễ dàng để lọt ra ngoài như vậy.


Khu vực phía tây do chỉ có 10 thành trì, phần lãnh thổ còn lại là mênh mông rừng rậm, sông sâu. Núi non hiểm trở. Địa thế như có càn không. Nhiều khu vực vô cùng kỳ bí. Nghe nói, nếu hữu duyên, chỉ cần vô tình lạc bước vào một khu vực nào đó cũng có thể nhặt được kỳ trân dị quả. Nếu xui xẻo, dù trốn kỹ dường nào cũng bị yêu thú nuốt sống ăn tươi.


Quản lý Tây Phương Thành là Hắc Nguyệt phái. Đây là môn phái bạo lực bậc nhất của bờ nam. Tuy nhiên, phái quy nghiêm khắc, họ không tùy tiện chủ động gây chiến với bất cứ ai. Ngược lại, Hắc Nguyệt phái còn thường xuyên tổ chức các buổi đấu giá, hấp dẫn ngay cả ba môn phái khác đến tham gia.


Vật phẩm đấu giá vô cùng trân quý, đa dạng. Có thứ là người khác ký gửi, có thứ là môn đồ trong phái đạt được kỳ ngộ mà đạt đến trong tay.


Môn đồ của Hắc Nguyệt phái nghe nói rất đông, nhưng con số chính xác thì không ai đoán được. Họ không tập trung toàn bộ trong một tòa thành như ba môn phái khác mà rải rác khắp nơi bên trong Tây phương thành.


Môn chủ Hắc Nguyệt phái không trực tiếp quản lý toàn bộ môn nhân trong phái. Thay vào đó là các Trưởng lão quản lý. Tuy vậy, toàn bộ môn phái của họ lại vô cùng kính sợ vị chưởng môn hiện tại là Lãnh Nguyệt Công tử. Nghe nói vị này, một thân cái thế võ công, thế gian không ai sánh nỗi.


Cũng nghe nói Lãnh Nguyệt công tử là một thần long thấy đầu không thấy đuôi. Rất ít khi xuất hiện trong giang hồ, mỗi lần xuất hiện cũng giấu khuôn mặt thật sự sau một mặt nạ bạc.


- Á, có khi nào vị Lãnh Nguyệt môn chủ này là một siêu cấp mỹ nam tử nên mới ngại gặp người không? - Hiểu My vô cùng hứng thú với nhân vật truyền kì này.


- Không rõ lắm. Chỉ những trưởng lão Hắc Nguyệt phái mới biết chân diện thật sự của người này. Cũng có thể là một xấu nhân, mặt đầy thẹo không chừng. - Lữ Tuấn khôi hài phản biện.


Khu vực phía đông, giáp Huyền Hải, được gọi Đông Phương Thành, gồm ba mươi thành trì lớn nhỏ, mỗi thành có một thành chủ, chịu sự quản lý chung của Vô Cực kiếm phái.


Nơi chúng ta đang đứng là thảo nguyên bên ngoài thành Hải Băng. Nếu tiếp tục về hướng đông, ta sẽ đến thành Khai Minh, thành Bố Nhĩ, Thành Cáp Đặc, cuối cùng là Hùng thành, nằm bên bờ biển.
Tại vị trí này về phía tây, ta sẽ đi qua Hải Băng Thành, Hoàng thành, Bạch Thành, Thiên Ba thành ….


Đông Phương Thành, Tây Phương Thành, Nam Phương Thành và Bắc Phương thành. Bốn đại thành trì xoay quanh một đầu mối giao thông vô cùng quan trọng. Đó chính là Hư không thành.


Bản thân Hư không thành là một tồn tại đặc thù, không chịu sự quản lý bởi bất cứ môn phái nào. Tuy nhiên, nhờ tài ngoại giao vô cùng tài giỏi của thành chủ của Hư không thành mà cả bốn đại phái đều đồng ý sự độc lập riêng biệt của nó.


Thành chủ Hư không thành gọi Đông Phương Nhược, là một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Cả bờ nam Huyền Hải, nhắc tới nàng không ai không biết tên, không ai không ngưỡng mộ.


Dưới sự quản lý vô cùng thông minh, thõa đáng của nữ thành chủ, Hư không thành phồn hoa cực thịnh. Là trung tâm mua sắm, trao đổi hàng hóa của toàn bộ bờ nam.