Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 138: Hắn là sư phụ của Lộc Nhĩ Khang

Ngọc Vũ Lâu và Cát Đông Lai làm giám khảo cho trận tỷ thỉ diễn ra tại đấu trường luyện võ của Lộc Gia. 


Cả hai đối thủ đều là những trụ cột của gia tộc hai bên, trình độ võ công dĩ nhiên cao siêu, không phải đám người như Lộc Bá Nhân hay Tiêu Nhất Phong có thể sánh ngang. Hơn nữa, họ đấu với nhau không phải dung vũ khí, pháp bảo hay quyền cước bình thường. Mà đây là so đấu nội lực. Chỉ những tuyệt đối cao thủ mới chọn hình thức và nội dung thế này.


Lộc Phá Thiên và Tiêu Ương đứng đối diện nhau, mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ. Thế nhưng, khí thế mà hai người phát ra lại ùn ùn như dời non lấp bể. 


Luồng nội lực phát ra từ Tiêu Ương tuy trong suốt, nhưng hình dạng của nó lại như một con mãng xà ba đầu, uống éo thân người, lao về phía Lộc Phá Thiên.


Phía bên đây, nội lực của Lão tổ tông Lộc gia lại hóa thành một con hùng ưng to lớn, cánh phủ dài hơn chục trượng. Cái mỏ của nó há ra, có thể phát ra âm thanh két két, lao đến, mổ mạnh vào đầu mãng xà. 


Mãng xà bằng nội lực của Tiêu Ương có lợi thế nhiều đầu nhiều mắt, cho nên, khi cái đầu này bị tấn công, hai cái đầu khác đã đồng loạt hướng đến cái cổ trong suốt của hùng ưng mà cắn xé rất hung.


Hùng ưng thấy vậy, nhanh chóng bay vọt lên. Xoay một vòng đã phân thành ba con, tuy kích thước ngoại trừ có nhỏ hơn nhưng tốc độ và sự uy mãnh vẫn không suy giảm. Mỗi con lựa chọn tập kích vào một đầu rắn phân biệt. Lần này, thế trận đã cân bằng. Nhưng càng đánh thì mãng xà ba đầu càng trở nên yếu thế. Bởi lẽ, hạn chế lớn nhất của nó là chỉ có chung một thân. Trong khi hùng ưng lại hoàn toàn là những cá thể độc lập, phối hợp tốt vô cùng.


Trận chiến giữa Ưng và Xà do nội lực của hai vị tổ tông Tiêu – Lộc hóa ra cũng khiến cho đám người bên cạnh vây xem chịu nhiều ảnh hưởng. Họ bị khí thế của các đấu thủ đè ép, bị uy áp ùn ùn kéo tới làm mồ hôi trên trán từng đợt rịn ra. 


Lộc Phá Thiên tuy vừa được Trần Trường An cứu giúp không lâu, nhưng trong quá trình phá giải tâm ma, hai luồng nội lực mà Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần đưa vào bên trong, khai thông kinh mạch đã giúp tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên. Đây chính là tích trữ nhiều năm rồi thăng hoa trong chốc lát. Nhờ vậy, so với Tiêu Ương, hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong.


Tiêu Ương nhìn thấy đối thủ của mình cùng lúc có thể chia nội lực ra thành ba phần đều nhau nhưng chiến đấu suốt thời gian dài vẫn không có dấu hiện suy kiệt thì bắt đầu hối hận vì việc làm hôm nay của gia tộc mình. Rõ ràng Lộc Phá Thiên mới thoát khỏi tâm ma giày xéo hơn trăm năm. Thế mà võ công không những bị ảnh hưởng theo chiều hướng xấu đi, ngược lại càng thêm dũng mãnh, thâm hậu. Nếu như có thể điều tra rõ nguyên nhân chuyện này, biết đâu lại là may mắn lớn cho cả Tiêu Gia. 


Tuy là một gia tộc lớn tại Ngọc Thành, nhưng nội tình càng sâu đậm chừng nào thì trả giá càng lớn bây nhiêu. Tiêu Ương tuy sống mấy trăm năm, chứng kiến thương hải tang điền nhiều vô kể. Ngoài hắn ra, Tiêu gia lúc này hầu như không còn ai có thể duy trì đại cuộc. Hậu nhân càng về sau càng đồi bại, bùn nhão chẳng thể trát tường. Hắn nhìn mà thấy lực bất tòng tâm. 


Tiêu Phi, Tiêu Mộng Nhi chỉ là một điển hình trong đó. Bọn hắn là tương lai của Tiêu Gia. Nhưng mà một thế hệ được sinh ra trong hòa bình, thừa hưởng tất cả ấm no, áo cơm chưa bao giờ lo nghĩ, lại thêm vào phụ mẫu hết mực cưng chiều… thử hỏi sao mà không hư cho được. 


Cây phải uốn từ thuở nhỏ. Đến lúc nó trưởng thành, đủ nhánh đủ cành, uốn nắm sao vô. Nếu như Tiêu Ương có thể nhờ Huyết Mộc Linh cứu khỏi tâm ma sớm hơn vài năm, có thể chuyện đáng tiếc tại Tiêu Gia đã không xảy ra, nhân tài không mất đi, trẻ con lớn lên cũng được giáo dục, mà cả Gia tộc cũng không mang tiếng đồi bại đến mức độ này.


Tự thấy bản thân không phải đối thủ của Lộc Phá Thiên, càng đánh càng hại mình, Tiêu Ương dứt khoát thu hồi nội lực.


Rắn ba đầu đang khổ chiến với đàn hùng sư thì đột nhiên ngừng lại rồi thình lình bị thu về, hòa nhập vào thân thể của Tiêu Ương. Lão phun ra một búng máu, mặt mày có chút tái xanh. Thế nhưng, vẫn rất phong độ vòng tay, khẽ gật đầu với Lộc Phá Thiên rồi nói:


- Lão ca đây quả nhiên lợi hại. Ta tự thấy hổ thẹn, không thể sánh bằng.
- Hả, vậy là ngươi đã chấp nhận thua cuộc rồi sao?


Lộc Phá Thiên lúc này vẫn còn ấm ức, không muốn cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua. Kiên quyết bắt lão tặc họ Tiêu phải mở miệng nói ba chữ: “Ta chịu thua”, như thế mới hả giận, mới bỏ qua cục tức từ lúc tỉnh lại tới nay.


Tiêu Ương biết là Lộc lão vẫn còn giận, cho nên, cũng không chấp nhất gì nhiều. Hắn nhìn tất cả mọi người, bộ dáng vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: Ta chịu thua. 
Lúc này, hai tộc nhân Tiêu gia cùng đi theo vào đại sảnh của Lộc gia, hoàn toàn mất đi hi vọng.


Trận chiến đã xong, mọi người không tiếp tục ở lại đấu trường luyện võ mà cùng di chuyển trở lại đại sảnh, bàn chuyện bồi thường tổn thất cho Lộc Gia.


Tiêu Ương có ý đồ khác, vì vậy mà rất dễ đáp ứng những yêu cầu bên phía đối phương. Tiền bạc vốn chỉ là chuyện nhỏ với Tiêu Gia. Huống chi, người sai ban đầu lại chính là bọn họ.


Lộc Phá Thiên nhìn thấy Tiêu Gia thái độ thoắt cái xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cảm giác có chút mơ màng, không giống thật chút nào. Thậm chí, có nhiều chuyện họ cố ý đưa ra để làm khó, đối phương vẫn thỏa hiệp một cách vô tư. Điều này làm cho người đơn giản, ít kinh nghiệm như Lộc Nhĩ Khang cũng thấy hoài nghi vô kể.


Ngạc nhiên nhất vẫn là Ngọc Vũ Lâu và Cát Đông Lai, bởi với sự hiểu biết của họ, thái độ của Tiêu gia đúng là trái ngược hoàn toàn.


Sau khi mọi người bàn bạc mọi thứ xong xuôi, Lộc Phá Thiên mới tiếp tục kêu gia nhân bưng lên trà nóng và một ít điểm tâm. Lần này thì trà của đám người Tiêu gia cũng giống như bên hai nhân chứng có mặt ở đây. Tiêu Ương nhấp một ngụm, liền cười khổ lắc đầu. Không biết lão ngoan đồng kia có chịu đáp ứng yêu cầu tiếp theo của hắn. Người này vốn cũng nhỏ mọn, có thù tất báo cơ mà. 


Tiêu Ương sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng, cũng tranh thủ lúc Lộc Phá Thiên đắc ý mỉm cười, nói lên suy nghĩ của bản thân mình.


- Lộc lão ca. Chẳng hay muốn vượt qua tâm ma mà tu vi lại tinh tiến như huynh thì cần phải có cơ duyên thế nào? Bởi vì ta thấy, nhất định không phải là nhờ vào công dụng của Huyết Mộc Linh. Huyết Mộc Linh vốn không thần kỳ như thế.


Đây chính là hoài nghi lớn nhất trong lòng của Tiêu Ương, đồng thời, cũng là tiếng lòng chung của Ngọc Vũ Lâu và Cát Đông Lai. 


- Thì ra là đánh chủ ý trên người của ta. Muốn biết bí mật lớn về chuyện phá giải tâm ma. Cho nên mới tình nguyện chịu thua, còn hào phóng đền bù tổn thất một cách nhanh chóng, dễ dàng đến như vậy.


Lộc Phá Thiên thầm khinh bỉ một trận ở trong lòng. Nhưng ngoài mặt thì im lặng, chẳng trả lời, làm cho những người khác họ trong căn phòng này càng thêm sốt ruột.


Ngọc Vũ Lâu khôn khéo cỡ nào, sao lại không đoán ra suy nghĩ của hai vị lão tổ tông hai gia tộc tại đây. Hắn trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Lộc Phá Thiên, giao ra ước hẹn.


- Nếu như Lộc tiền bối đã có biện pháp tối ưu như thế để hóa giải tâm ma, rất mong ngài mở lòng từ bi, chia sẽ ít manh mối cho chúng tôi. Đây là chuyện vô cùng quan trọng tại địa ngục Thâm Uyên, cũng là việc tốt, có thể giúp Lộc Gia nhanh chóng phất lên, không còn kẻ nào có gan trêu chọc. Bằng không, Ngọc gia ta sẽ không im lặng đứng nhìn.


- Ha ha ha. Nhìn xem, nhìn xem. Cháy nhà lòi mặt chuột rồi thấy chưa. Cái gọi là danh môn chính phái hay đại gia tộc gì gì đó cũng đến đó mà thôi. Chim chết vì mồi, người chết vì ăn. Dù là điềm tĩnh, bàng quan như Ngọc Vũ Lâu cùng không kìm lòng được mà phát ra lời hứa hẹn.


Lộc Phá Thiên vừa tự đắc, vừa mai mỉa trong lòng. Nhưng nếu tất cả bọn họ đều muốn biết thật nhiều, lão cũng sẵn lòng sẽ chia một ít. Dù sao chuyện này Trần công tử cũng đã dặn dò. Không cần phải giấu diếm làm chi. 


- Ha ha ha, không dám giấu các vị. Sở dĩ mà ta có thể thoát khỏi tâm ma, còn đột phá tu vi, võ công vượt bậc, chính là nhờ có một người.
- Ai?


Lộc Phá Thiên cũng biết trêu người vô cùng, úp úp mở mở ngay từ đầu, làm người khác tò mò, quên mất lời nói của lão vô cùng tự kỷ, tự mình khen mình một phen.
- Hắn là sư phụ của Lộc Nhĩ Khang. Ha ha ha.


Sư phụ của Lộc Nhĩ Khang… lời nói của lão tổ tông Lộc gia vừa thốt ra, mọi người đều không tự chủ, liếc mắt nhìn về phía thiếu niên một thân cẩm phục cuối đầu đứng một bên. Trong lòng họ không ngừng thét gào? Không biết tự bao giờ mà địa ngục Thâm Uyên xuất hiện nhân vật lợi hại như thế này. Thậm chí, xét về mặt phá giải tâm ma, còn cao tay hơn cả Vô Danh tiền bối.


Lộc Phá Thiên nghe nhắc đến sư phụ của mình, lòng rất tự hào. Tuy hắn vẫn khiêm tốn cúi đầu, nhưng mà khóe môi cong cong, không giấu được tâm trạng vui vẻ. Hắn có một sư phụ tốt, lại là một cao thủ về Luyện đan và Dược liệu. Sống, không uổng kiếp này rồi a!


………………………………………………………………………….
P/s: Tặng các bạn một bài thơ do mình sáng tác. Mong mọi người yêu thích, chấm điểm thật cao cho bộ tiểu thuyết của mình.
QUA NGÕ NHÀ EM
Ta vẫn về qua ngõ nhà em
Nghe gió thì thào trong từng ô cửa nhỏ


Mây lang thang như chẳng buồn trôi nữa
Đâu phải cố tình (mà) chân chẳng muốn dời đi.
Ta vẫn tìm một màu áo xanh ghi
Lẫn khuất, chìm sâu giữa màu xanh phố thị
Lửa yêu thương cháy vào tim âm ỉ
Kỷ niệm ngủ vùi, trăn trở muốn bừng lên.
Ta ngập ngừng gọi mãi một cái tên


Nửa thân quen, nửa mơ hồ xa lạ
Có trách thời gian lặng thầm mà vội vã
Lại ngậm ngùi: Thôi! Nông nỗi thế thôi!
Ngõ nhà em chiều ấy cũng xa xôi
Ta vẫn đơn côi, quen rồi: Em - người lạ
Ta xin em cho ta tìm về bản ngã
Để thôi ngỡ ngàng khi qua ngõ nhà em.