Bản Sắc Lưu Manh

Chương 8

Dưới tình huống không biết nên làm sao với cái người này, Lí Tuấn và Lôi Đình quan hệ bất minh bắt đầu sống chung.

Nhà trọ cũ nát của Lí Tuấn, khi cậu rời đi chưa đầy mấy ngày Chính phủ đã dán lệnh cưỡng chế phá bỏ và bắt di dời tới nơi khác. Khi Lí Tuấn trở về thu dọn đồ đạc, một nửa căn nhà đã bị sụp mất một bên, bộ dáng lung lay sắp đổ. Bên cạnh nhà trọ cũ còn đặt một tấm biển “Khu vực này đang trong giai đoạn thi công, đề nghị người tham gia giao thông đi đường vòng.”

Lí Tuấn vốn nhận được thông báo phá dỡ và di dời từ lâu nhưng vẫn chưa chịu thu dọn đồ đạc đi hết, nên bây giờ đành phải lén lút lên lầu ba nơi mình ở, vừa luống cuống tay chân thu dọn những đồ đạc quan trọng mà ông bà để lại, vừa sợ căn nhà “Oanh” một tiếng đổ sụp xuống, sẽ đem mình áp thành một miếng thịt người bít tết.

Dù đã cố gắng cho “một số” đồ vật được coi là “quan trọng” cất vào hai túi hành lý, nhưng vẫn có vài thứ cậu cảm thấy không thể bỏ được. Lí Tuấn nhìn những vật dụng trong nhà cùng bộ bàn ghế mây —— những thứ này đều đã làm bạn cùng mình biết bao năm, trong đó còn cất chứa cả những kỉ niệm về người ông bà cậu yêu thương. Làm sao có thể……….

Thế nhưng lại không thể mang theo, bởi vì cho dù mình có mang được chúng ra khỏi đây, thì kết cục cuối cùng của chúng vẫn không tránh khỏi đi gặp —— thùng rác.

Cậu không có tiền đi thuê phòng ở ngoài, mà nhà người kia, tráng lệ như vậy, mỗi một vật dụng đều rất có giá trị, lại càng không cần mấy đồ dùng cũ nát này. Rất có thể cậu sẽ bị thiếu niên hung hăng kia cười nhạo, thậm chí còn bị đá cho một cước.

Cắn cắn môi, Lí Tuấn lại đưa tay lau nước mắt, lưu luyến nhìn nơi mình đã ở bao năm, đến tận bây giờ vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ cậu hình ảnh ông bà nội ngồi trong căn phòng này, sau đó mới kéo lê hai túi hành lý cồng kềnh bước đi.

Bên trong đủ loại đồ dùng thượng vàng hạ cám, với thể hình thấp bé gầy yếu như thế, thiếu niên phải mất sức của chín trâu hai hổ mới tha được hai túi hành lý một chút lại một chút lê xuống tầng dưới. Do sợ tầng nhà có thể sụp bất cứ lúc nào nên làm cho thiếu niên vốn yếu khí lực lại càng tim đập chân run. Mấy túi đồ còn chưa kéo xuống hết, chân đã vấp phải một vật gì đó, khiến cậu lảo đảo ngã sấp về phía trước.

“Rầm lạp —— rầm đông —— ầm vang long —— phanh ——”  Tiếng đất đá chuyển động sập xuống kèm theo tiếng hét thê thảm chói tai của thiếu niên giữa căn nhà không một bóng người có vẻ kinh khủng khác thường. Thiếu niên giống như bọc hàng lăn lăn xuống dưới, những đồ vật trong rương đều đổ ra ngoài, ụp lên  người cậu, tức khắc một dòng máu tươi trào ra.

“Ô ô ô……..” Hôn mê ngắn ngủi vừa qua đi thì sự thống khổ cực độ lại ập tới làm thiếu niên nức nở khóc lên, nỗi sợ hãi cái chết, giống như một móng vuốt đen, gim chặt vào tim cậu.

“Cứu cứu…….Mạng………” Vừa mới mở miệng nói chuyện, cổ họng liền truyền đến một mùi máu tươi tinh ngọt, lại một ngụm máu không khống chế được mà phun ra. Trước mắt Lí Tuấn tối sầm lại, bóng tối tử thần dần bao phủ làm toàn thân cậu run lên vì sợ.

Mình……….Thật sự sẽ chết sao? Trong đầu Lí Tuấn bỗng thoáng qua ý niệm bi thương tuyệt vọng này. Giống như một con búp bê vải bị xé rách, mềm nhũn nằm vắt nơi bậc thang lên xuống.

“Con sắp chết……….Con cũng sắp chết……….Ông nội……. Bà nội …….. Cha….. Mẹ……” Nước mắt không thể kìm được mà rơi xuống, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Thân thể đau nhức, không thể nhúc nhích, suy nghĩ của Lí Tuấn bắt đầu tan rã, bên miệng lại nổi lên một nụ cười nhàn nhạt. Đúng là hồi quang phản chiếu trước khi chết.

“Ô………” Đúng lúc ý thức sắp tắt, một bóng người chạy nhanh đến, là thân ảnh thiếu niên cao lớn kia, tứ chi thon dài hữu lực, đôi mắt báo sắc bén, cùng đôi môi mỏng luôn phun ra những lời độc ác ——

“Lôi Lôi……Đình…..” Lí Tuấn yếu ớt nói ra mấy chữ, cậu vẫn luôn nhớ kĩ tên của hắn. Ngực lại  một trận đau đớn nổi lên —— không cần! Không cần!


Cậu không muốn chết! Cậu không muốn chết!

Cậu tuyệt đối không thể chết!

Không biết từ đâu lại sinh ra một sức mạnh kì lạ, Lí Tuấn vừa khóc, vừa cố thanh tỉnh lí trí lết về phía trước, nhưng chỗ cậu gặp nạn là ở lầu hai, bên dưới còn vô số thang gác, cậu phải đi xuống thế nào đây!? Lí Tuấn nhìn tầng tầng lớp lớp bậc thang, tuyệt vọng phát hiện con đường sống của mình xa xôi đến độ nào.

Tôi không biết…….Làm cách nào để xuống được…….. Tôi không muốn ……… Chết……..Tôi không muốn……..Tuyệt vọng, sợ hãi tích tụ cuối cùng làm cho thiếu niên khóc đến thảm thương, nghe vào tai khiến cho người ta tan nát cả cõi lòng.

“Lôi……Đình cứu……..Tôi……….Cứu………Cứu tôi…….” Bàn tay quơ cào loạn giữa không trung, ý thức của thiếu niên từng chút từng chút tan rã.

“Tiểu chim bìm bịp…………” May mắn làm sao, trời xanh vẫn nghe được tiếng cầu cứu của cậu!? Lí Tuấn cảm giác được tiếng người nọ đang đứng ở cửa gọi cậu. Sao lại không nghe thấy nữa? Tại sao? Tại sao? Chẳng lẽ là ảo giác xuất hiện trước khi chết!?

Thiếu niên cố gắng tập trung ý thức, mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ mong manh.

“Tiểu chim bìm bịp……….” Hoảng hốt nghe thấy tiếng chân bước lên tầng, còn có tiếng gọi lo lắng của người nọ. Thiếu niên vui sướng xê dịch thân mình một chút, hai tay dính máu bám ở thanh vịn cầu thang lại vô thức quơ quào.

“Cứu…….Mạng………..” Thanh âm mỏng manh tựa như tiếng kêu cứu của mèo con, lại làm cho kẻ sống nơi đường phố từ nhỏ, có thính lực vô cùng tốt đứng ở dưới tầng nghe thấy.

“Tiểu chim bìm bịp………Cậu ở đâu!?” Thiếu niên lo lắng lại không kiên nhẫn gào lên, càng bước lên tầng tiếng gào lại càng lớn: “Con mẹ nó cậu mau trả lời đi!”

“Tôi………ở đây…….trong này…..” Cố gắng dùng chút hơi còn sót lại trả lời, nói xong khí lực của Lí Tuấn cũng sắp cạn kiệt.

“Nếu cậu không trả lời lão tử ——” Trời ơi! Đây là cái gì!? Hít một ngụm lương khí, trước mắt Lôi Đình bỗng hóa màu đen, chỉ còn lại hình ảnh thiếu niên mềm nhũn nằm vắt trên cầu thang là hiện hữu.

Không thể khống chế được cảm xúc của mình, cả người Lôi Đình run lên, hai ba bước liền chạy đến ngồi phịch bên cạnh cầu thang, ôm lấy cái người toàn thân là máu kia. Cấp tốc rút điện thoại ra ấn ấn ——

“Đường Tĩnh, anh lập tức cho một xe cấp cứu đến đây ngay. Đây là khu XX đang bị phá dỡ……Phải chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cấp cứu! Anh cũng phải tới đây luôn!…………Mẹ nó! Anh đừng nhiều lời như vậy! Người ta sắp chết rồi! Lề rề như thế muốn tôi ở đây nhặt xác sao?……….Tốt nhất là anh nên đến ngay đi, cậu ta mà có làm sao tôi sẽ thế cái mạng anh để bù vào!”

Hổn hển ngắt điện thoại xong, Lôi Đình xanh mặt nhìn thiên hạ(chỉ Lí Tuấn) đẫm máu trong ngực, cánh tay càng lúc càng run lên. Một loại sợ hãi chưa từng có bóp chặt lấy tim hắn, làm cho ngực hắn không ngừng truyền đến từng cơn đau dữ dội.

Loại cảm giác xa lạ này, ngay cả khi hạ táng lão ba cũng chưa từng xuất hiện. Vậy thì vì sao? Khi nhìn thấy tiểu chim bìm bịp nằm giữa vũng máu lại khiến  hắn sợ hãi đến run rẩy!?

Lôi Đình cố gắng khống chế cảm xúc của mình, trong lúc này hắn không thể rối lên, lại càng không được lộ ra một chút mềm yếu nào!

“Tiểu chim bìm bịp………..Cố gắng lên!” Lôi Đình kiềm chế xúc động muốn vừa ôm cậu vừa lao ra ngoài mà điên cuồng hét lên. Hắn phải kiềm nén đôi tay của mình, vì không biết mức độ tổn thương của cậu nhiều ít thế nào, nếu liều lĩnh mang đi rất có thể sẽ hại cậu mất mạng.

“Tôi……..Sợ……..Tôi đau quá…….Đau….” Lục phủ ngũ tạng tựa như đang bị xé rách, Lí Tuấn cảm giác trong cơ thể mình như có hỏa lò hừng hực thiêu đốt.

Cậu rất mệt, cậu rất đau, cậu muốn ngủ, thật muốn ngủ…………Biết được thiếu niên đang ở cạnh mình, Lí Tuấn lại cảm thấy an tâm đến kỳ lạ. Ngay cả nỗi sợ hãi trước cái chết cũng không cánh mà bay luôn.

“Con mẹ nó nếu không muốn chết thì tỉnh táo lại cho tôi!” Lôi Đình thấy cậu sắp rơi vào trạng thái hôn mê thì hoảng sợ cực độ, càng rối càng chửi ầm lên: “Cậu tự làm bản thân thảm như vậy giờ còn muốn tôi nhặt xác cho sao? Không có cửa đâu!”


“Tôi………không…….không muốn chết…….” Tiếng khóc nhỏ đến không thể nhỏ hơn truyền đến, khóe môi Lôi Đình cố kéo lên một đường cong, cổ vũ nói: “Yên tâm, cậu sẽ không chết, tôi nhất định không để cho cậu chết! Cậu phải sống thật tốt, sống lâu đến trăm tuổi! Cố gắng lên, xe cấp cứu sẽ đến nhanh thôi.”

“Đình……….Lôi Đình…….Đình…….” Tiếng nói đứt quãng của thiếu niên lại làm hốc mắt Lôi Đình trong phút chốc nóng lên. Lôi Đình liều mạng nắm chặt lấy đôi tay dính máu kia, khàn khàn giọng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”

“Tôi………Lạnh……..Lạnh………Thật muốn ngủ….Ngủ….” Cặp mi dày của thiếu niên tựa như cô gái nửa khép nửa mở, khuôn mặt mất đi huyết sắc càng làm tăng thêm vẻ yếu ớt, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái thì sẽ vỡ tan ra, đôi môi dính máu, lại như một đóa hoa thuốc phiện đẹp đến yêu dị.

“Đừng ngủ……..Đừng ngủ…….Không lạnh, chỉ chút nữa thôi cậu sẽ không lạnh nữa.” Lôi Đình xoa xoa đôi bàn tay lạnh băng của cậu, bao nhiêu lo lắng trong lòng tích tụ thành ngọn lửa giận dâng cao đến đỉnh điểm.

Đường Tĩnh chết tiệt! Anh mà không đến nhanh thì lão tử sẽ cho anh thê thảm!

Lôi Đình không ngờ có ngày, tiếng xe cứu thương lại giống như tiếng chuông trời(*). Tại thời khắc này, hắn muốn cảm ơn loại thanh âm này vạn phần. Bởi tiếng còi này đã cứu thoát hắn khỏi địa ngục đọa đày giày vò tinh thần.

(*) Tiếng chuông trời: Bình thường có tiếng xe cứu thương nghĩa là có người bị thương -> không có chuyện tốt, nhưng lúc này tiếng còi vang lên -> xe cứu thương đến -> bé Tuấn được cứu -> như tiếng chuông trời vì cứu rỗi tính mạng bé Tuấn.

Nhìn thấy cảnh cậu được mang đi cấp cứu, từng đợt từng đợt máu tươi cứ chảy mãi chảy mãi, Lôi Đình lảo đảo ngã gục xuống cạnh xe cứu thương, toàn thân vô lực tựa như một con cún sắp mệt chết.

Con bà nó…………Lôi Đình cho tay vào túi lấy ra hộp thuốc lá.

“Nếu cậu muốn cậu ta chết thì cứ việc hút đi!” Giọng nói thanh lãnh không chút hơi ấm truyền đến, Lôi Đình đang ngậm điếu thuốc chỉ hơi liếc liếc mắt nhìn một chút rồi tiện tay quăng thẳng hộp thuốc vào trong thùng rác.

“Cậu ấy thế nào rồi!?”

“Thê thảm, nội tạng nứt vỡ, ngoại thương vô số.” Đường Tĩnh khoác áo blu trắng chỉ nói ra vài từ ít ỏi, nhưng cũng đủ khiến người kia mặt mày nhăn nhúm lại.

“Không chết được!?” Điều hắn quan tâm nhất chính là chuyện này.

“Bây giờ thì chưa, nhưng với cơ thể ốm yếu như vậy thì sau này không dám đảm bảo.” Đường Tĩnh liếc mắt nhìn thiếu niên nằm trên giường như con búp bê vải bị phá rách mà cảm thấy đồng tình, chép chép miệng nói: “Bị người nào đó thượng một lần đã phát sốt, lần này thì gặp tai nạn…………Lần tới, chắc vào nhà xác nằm luôn mất!?”

“Anh câm miệng cho tôi!” Lôi Đình tức giận vứt điếu thuốc xuống đất.

“Tôi chỉ thấy tiểu tử này rất hay gặp chuyện xui xẻo, khó bảo đảm được sau này sẽ không phát sinh chuyện gì nữa.” Đường Tĩnh nhún nhún vai.

“Anh không nói không ai bảo anh câm đâu!” Hắn nghiến răng nghiến lợi mà gằn từng chữ.

“Tôi chỉ đáp lễ lại lời uy hiếp ban nãy của người nào đó thôi!” Sắc mặt Đường Tĩnh cũng không hề dễ chịu gì cho cam. “Cậu nên nhớ tôi là viện trưởng! Tôi cũng có chức trách của riêng mình, xe cứu thương đến thì tự khắc có y tá và bác sĩ lo việc sơ cứu, không có lý do gì để tôi phải tự thân xuất mã!”

“Nếu cậu ta chết thì ai chịu trách nhiệm? Tôi không tin tưởng người khác!” Lôi Đình cắn răng.

“Nga, vậy tôi đây là người được cậu tin sao!?” Đường Tĩnh cười lạnh, “Tôi cũng có công việc cần làm, không phải như bác sĩ tư nhân mà cậu muốn gọi lúc nào là phải tới! Cho dù lúc này cậu ta có chết, cũng là do yểu mạng. Ai bảo cậu ta xui xẻo như vậy.”

“Đây là lời thốt ra từ một bác sĩ ngoại khoa thanh danh vang dội ở nước ngoài về, một viện trưởng bệnh viện lớn sao? Nghe sao mà giống lời một tên lưu manh hơn cả tôi vậy!?” Hai hàng lông mày Lôi Đình nhíu chặt lại, giận dữ phản pháo.

“Nếu tiểu tử này tiếp tục gặp chuyện không may rồi cậu lại đến quấy rầy thì tôi không ngại từ cái chức viện trưởng chó má này đâu, đến chỗ Lăng lão gia tử làm một tên lưu manh phóng hỏa giết người còn thoải mái hơn!” Đường Tĩnh cũng không hề cam chịu mà mỉa mai lại.


“Ha ha ha….” Lôi Đình phá lên cười, tán thưởng nói: “Mắt nhìn người của Lăng lão gia tử quả nhiên không tồi, thất kính thất kính!” Hắn cứ tưởng Đường Tĩnh chỉ là một tên thư sinh mặt trắng nhận số tiền lớn của Lăng lão gia tử mà làm việc, không ngờ cũng là trăm sông đổ về một biển(*)

(*) Ý nói anh Tĩnh làm việc cho lưu manh thì cũng không phải loại dễ bắt nạt.:”>

“Miễn cái vụ thất kính đi! Bổn viện trưởng chỉ cầu cậu ít đến quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của tôi là được…….Hôm nay còn ba ca giải phẫu, đã hai mươi bốn giờ tôi không được chợp mắt, mệt đến độ ngay cả cơ hội uống miếng nước cũng không có, so với con chó còn thảm hơn!” Đường Tĩnh vuốt vuốt cái trán đang ẩn ẩn đau, đôi mắt thâm đen tỏ rõ “thảm trạng” của anh.

“Thật có lỗi.” Lôi Đình cũng không phải loại mãng phu (*) không nói lý lẽ, thấy đối phương quả thật đã mệt mỏi cực độ, xuống nước nói: “Lần này tôi sẽ đưa cho anh Blank check(*), muốn lấy bao nhiêu tùy anh.”

(*)mãng phu: người lỗ mãng, thô bạo, không nói lý.

(*)Blank Check: Séc để trống chưa ghi tiền nhưng đã có chữ ký của chủ séc. Thông thường chủ séc phải ghi rõ số tiền trả, trong trường hợp nhầm lẫn, những séc như vậy rất nguy hiểm. Bởi vì ai đó nhận được séc này có thể viết lên đó bao nhiêu cũng được và có thể rút tiền hợp pháp.

“Cậu không sợ tôi công phu sư tử ngoạm(*) sao!?” Vừa nghe đến chi phiếu, hơn nữa còn là Blank check, tinh thần Đường Tĩnh tỉnh táo hẳn. Tiền a, tiền tiền, mỹ kim sáng bóng, trên đời này có ai không yêu tiền chứ? Cho dù hiện tại tài sản của anh cũng đủ để đè chết người rồi, nhưng “tham tài háo sắc” chính là bản tính ăn sâu trong máu thịt con người rồi, không thể trách anh khi vừa nghe đến chi phiếu thì hai mắt sáng lên.

(*) công phu sư tử ngoạm: ăn dày.

“Cho dù anh muốn công phu sư tử ngoạm, nhưng chắc vẫn cần cái mạng chứ!?” Lôi Đình thản nhiên đáp lại một câu, nhưng trong lời nói hàm súc còn ẩn chứa một tia lãnh khốc không đổi.

Trong phút chốc lưng Đường Tĩnh liền nổi lên một trận ác hàn. Bị ma làm rồi, sao anh có thể quên người trước mắt là tên tiểu lưu manh tâm ngoan thủ độc!? Hắn cho mình ăn một món lớn mà chịu để yên sao!? Trừ phi mặt trời mọc đằng tây đi!

Xem ra trí tuệ của cổ nhân thật không thể coi thường, câu nói “Bánh trên trời không tự nhiên mà rớt xuống” quá đúng. Cho dù thật sự có rơi xuống thì cũng tuyệt đối là loại bánh đem lên miệng rồi mà không ăn được, bị một cái “bánh siêu cấp lớn” đè lên người rất có thể chính mình sẽ biến thành cái “bánh thịt” luôn.

Ha ha………..Nụ cười trên mặt Đường Tĩnh cứng lại, chỉ có đôi tròng mắt là không ngừng xoay động.

*******

Lại một lần nữa tỉnh lại trong bệnh viện, Lí Tuấn cảm giác so với lần trước còn đau đớn hơn gấp bội. Toàn thân quấn băng gạc trắng toát, giống như con ếch bị lật ngửa mình trên bàn không thể động đậy.

“Khụ…………khụ…….” Lắc lắc cái cổ cứng ngắc do đã vài ngày mê man không cử động, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thân ảnh quen thuộc đang gật gù bên giường bệnh.

Những sự việc xảy ra trước khi hôn mê tựa như thủy triều đánh úp lại. Lí Tuấn bắt đầu run lên không ngừng, tựa hồ vẫn cảm nhận rõ được sự sợ hãi khi bị tử thần rình rập.

Sao lại phát sinh loại sự tình này? Chẳng qua cậu chỉ trở về thu dọn vài thứ, vì sao lại ngã cầu thang suýt chết!? Nếu Lôi…………Lôi Đình không đến tìm cậu, chỉ sợ cậu đã nát thành cám bụi!? Lí Tuấn đau đớn rơi lệ, trước mắt là một mảnh hắc ám.

Người đang ngủ gà ngủ gật kia vì nghe thấy tiếng ho rất nhỏ mà bừng tỉnh, Lôi Đình mở mắt ra, trên khuôn mặt lãnh khốc không chút biểu tình.

“Đã tỉnh? Cảm thấy thế nào?” Đứng lên, nhìn thấy thiên hạ trên giường bệnh bị băng gạc bao phủ như xác ướp nhưng thần sắc đã dần thanh tỉnh, cơn tức trong lòng Lôi Đình dần dần tiêu tán.

“Tôi…….Tôi không sao…….” Tiếng nói khàn khàn lại còn rất nhỏ, cùng với thân thể gầy yếu được băng lại, nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống kiểu “không sao”.

“Ha hả……….Mạng của cậu cũng lớn thật……..bị ngã như vậy mà cũng không chết được!” Lôi Đình cúi đầu, vẻ mặt lãnh khốc cắn răng mắng: “Nếu không phải lão tử không tìm thấy bóng dáng cậu trong trường học, mới chạy đi tìm, thì giờ cậu có chín cái mạng cũng xong rồi!…………Trong đầu cậu chẳng lẽ chứa toàn bã đậu sao! Chạy đến cái nơi quỷ quái sắp bị phá dỡ ấy làm gì!? Vì mấy thứ đồ rác rưởi kia sao!?………Mẹ nó, nếu cậu muốn chết sớm thì nói với lão tử, lão tử trực tiếp cho cậu đi gặp Phật tổ!” Hồi tưởng lại cảnh người bảo bối toàn thân đều là máu, tim Lôi Đình không kiềm được mà đập nhanh dồn dập, ngữ khí mắng người cũng càng ác liệt hơn.


“Thực………Thực xin lỗi…….” Hốc mắt Lí Tuấn chan chứa nước mắt. Do cậu luyến tiếc một số đồ vật, nên mới mạo hiểm………Ai ngờ lại phát sinh loại sự tình này? Cậu cũng bị dọa sợ lắm chứ, chỉ cần nhớ tới loại tuyệt vọng cùng thống khổ lúc ấy, liền không nhịn được mà phát run.

“XX!” Lôi Đình nhìn thấy bộ dạng người trước mắt đã vô cùng thê thảm, trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Tiểu tử này sao lại ngốc đến vậy!? Khéo sau này còn tự ném mình đến Diêm La điện ấy chứ! Lôi Đình nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

“Sao vậy? Tỉnh rồi sao?” Đường Tĩnh đi từ xa đã nghe thấy âm thanh mắng chửi vọng ra từ phòng bệnh, liền vội vàng đi đến.

“Anh đến đúng lúc lắm! Kiểm tra xem cậu ta có bị biến chứng gì không! Mẹ nó…….Tiểu tử này vốn đã ngốc, sau lần ngã này không khéo lại càng ngốc hơn trước!”

“Không biết người nào đó mấy ngày nay gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng…..Sao rồi, người cũng đã tỉnh lại rồi giờ không cần thương hương tiếc ngọc nữa hửm?” Đường Tĩnh sớm không vừa mắt cái lối kiêu ngạo của Lôi Đình, không nhịn được nói vài câu châm chọc hắn.

Tiểu tử này đã mấy ngày rồi vẫn canh bên giường bệnh không rời, giờ người vừa tỉnh, thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ!?

“Tốt nhất anh nên ngậm cái miệng chết tiệt của anh lại!” Một ánh mắt giết người sắc bén hơn dao phóng lại đây, Đường Tĩnh tỏ vẻ không sao cả nhún nhún vai, giả bộ hiền lành quay đầu về phía thiếu niên nằm trên giường bệnh nở một nụ cười.

“Cảm thấy thế nào? Có thấy dễ chịu hơn chút nào không?” Sách, đứa nhỏ đáng thương, sao lại thê thảm đến vậy? Bị thượng một lần liền ốm nặng, lần tới mà không cẩn thận khéo lại chui vô nhà xác nằm luôn cũng không chừng.

Vật họp theo loài, chính là để chỉ loại người như vậy. Cho dù bên ngoài khoác áo blu trắng, nhưng bản chất bên trong vẫn cá mè một lứa. Tư tưởng ác độc giấu dưới lớp da dê, trên mặt lại vẫn có thể tươi cười cực chuyên nghiệp không chê vào đâu được.

“Không……….Chỉ hơi khó chịu một chút…….Đau………..” Mặt mày thiếu niên nhăn lại một đoàn, tựa hồ đang gắng gượng chịu đựng.

“Nội tạng của cậu bị nứt vỡ, ngoại thương cũng không ít, khó tránh khỏi đau đớn…….Nếu cậu không chịu nổi, có thể tiêm chút thuốc giảm đau………Chịu được không?” Đưỡng Tĩnh ôn hòa cười.

“Không cần……….Tôi vẫn chịu được.” Lí Tuấn vội lắc lắc cái cổ cứng ngắc.

“Đúng là một đứa nhỏ kiên cường!” Đường Tĩnh vươn bàn tay thon dài vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên trên giường. Ha hả, đúng là con thỏ nhỏ đáng yêu, khó trách tiểu lưu manh kia lại yêu thích đến vậy! Ngay cả anh cũng cảm thấy có chút động tâm.

“Làm cái gì thế!?” Lôi Đình vung tay lên đẩy cái bàn tay chướng mắt kia ra.

“Uy, có cần nhỏ mọn như vậy không!? Mạng tiểu tử này là do tôi cứu về đó!” Đường Tĩnh mất hứng.

“Không phải tôi đã đưa Blank check cho anh rồi sao!?” Hai hàng lông mày của Lôi Đình nhướng cao. Mẹ nó, người này tuy không có can đảm dùng công phu sư tử ngoạm, nhưng cũng điền không ít con số đâu. Hắn hận anh đến độ nghiến răng nghiến lợi, tức giận còn chưa có chỗ phát tiết, đang muốn tìm một cái bao cát để tập luyện. Nếu người trước mặt này không biết điều một chút, hắn cũng không ngại biến xương anh thành đống xương lợn chặt đâu.

Đường Tĩnh đương nhiên là trang tuấn kiệt thức thời, mắt thấy tình huống không ổn thì lòng bàn chân như được bôi dầu đã chuẩn bị chạy mất. Thế nhưng thiếu niên trên giường bệnh lại không biết lựa lúc mà đổ thêm dầu vào lửa ——”Y......Bác sĩ, tôi………..khi nào tôi có thể xuất viện?” Tiền viện phí nhất định là do Lôi Đình bỏ ra rồi, nhìn cái phòng bệnh cao cấp này, hơn nữa lại còn phí trị liệu mấy ngày qua, Lí Tuấn sợ mình sẽ không có đủ tiền để trả nợ.

“Cậu muốn xuất viện!?” Đường Tĩnh không trả lời, Lôi Đình lại mở miệng: “Nhìn cậu như vậy cho dù có đi cũng không bước qua nổi cổng lớn của bệnh viện, muốn tìm cái chết sao!?”

“Đúng vậy, cậu bị thương không nhẹ. Trong thời gian ngắn không thể xuất viện. Phải lưu lại để còn theo dõi tình huống, sợ có biến chứng.”

“Nhưng………..tôi tôi không có tiền…….” Lí Tuấn rũ mắt.


“Nếu cậu lo lắng về tiền viện phí, thì người này đã trả giùm rồi, cậu muốn ở lại bao lâu cũng được.” Đường Tĩnh tủm tỉm cười chỉ chỉ bên cạnh.

Ha ha, lại buôn bán có lời rồi, Đường Tĩnh chỉ cần tưởng tượng đến con số kia thì tâm tình liền tốt lên. (con số ở đây là con số điền vào chi phiếu =))~

“Tôi……..” Điều Lí Tuấn muốn nói chính là tôi không có tiền để trả cho hắn a! Nhưng lại ngập ngừng không dám mở miệng. Nghe ngữ khí của bác sĩ này thì số tiền đó tuyệt không nhỏ, ô, làm sao bây giờ! Tiền thuốc men đắt như vậy!

Lí Tuấn vừa thoát khỏi bóng ma tử thần thì lại bị cái lồng tiền tài úp chụp lấy.

Ai, đúng là thiên hạ xúi quẩy mà. (“thiên hạ” chỉ Lí Tuấn.)