Ban Mã Tuyến

Chương 40: Thử thách

Đối với sự nhiệt tình của Khương lão phu nhân, Cận Ngữ Ca từ trước đến nay luôn có mức độ. Nên lễ phép có lễ phép, nhưng là lễ phép ở bề ngoài, không tỏ vẻ thái quá. Thật ra không chỉ có Khương gia, mấy nhà mấy đời thân nhau, cha mẹ nhà nào cũng đều có hứng thú quá mức với Cận Ngữ Ca. Cận gia không có con trai, Cận Hoan Nhan thì thong thong thả thả ít khi nào ở nhà, tài sản khổng lồ sớm muộn gì cũng do 1 mình Cận Ngữ Ca độc hưởng. Mặc dù không cần bàn đến bối cảnh Cận gia, chỉ cần nói về bản nhân Cận Ngữ Ca mà xem, bất luận tướng mạo, tính cách cùng với thái độ đối nhân xử thế, cũng đều là người vợ tuyệt hảo mà ai cũng muốn chọn. 

Chính vì vậy, mà trên dưới Cận gia, đặc biệt mẫn cảm với vấn đề này, tất cả đều có 1 thái độ cẩn thận. Cũng không cùng nhà nào thân cận quá mức, đối với những việc như vậy chỉ tùy tình huống mà đối phó, làm cho rất nhiều người sờ không được ý nghĩ. 

Cho nên, Cận Ngữ Ca cũng chỉ mỉm cười ứng phó vài câu, liền lấy cớ rời khỏi phòng khách. 

Cô ba bưng ly martini, dựa người vào cột lan can cầu thang, cười mà như không cười nhìn chị mình từ từ đi tới. 

"Muốn ăn cơm hay uống cà phê?"

Cận Hoan Nhan nhẹ nhàng cười, "Chanh trà, khai vị." 

Ngữ Ca không nói thêm gì nữa, lặng lẽ nhẹ nhàng trở về phòng mình. Cô 3 đứng dậy, lê bước theo vào phòng, đóng cửa lại, thuận thế ngồi dựa vào ghế sofa. 

"Chị, bên ngoài vừa diễn tới suất nào rồi?" 

Chưa trả lời, Cận Ngữ Ca đang ở cách vách thay quần áo, trên màn kính mờ, mơ hồ hiện ra dáng người. 

Một lát sau cửa mở, Ngữ Ca tháo đồng hồ trên tay đi ra, thuận tay đặt trên bàn, 

"Chị làm sao biết." 

"trước kia Khương gia hay đến nhà mình không?" 

"Dù sao chị cũng ít khi ở nhà, có thể bà nội hay ra ngoài với lão phu nhân nên gặp nhà đó cũng tương đối nhiều." 

"Không phải năm mới, cũng không phải lễ tiết gì, đột nhiên cả nhà lại đây, rất kỳ lạ." 

"Em không biết?" 

Cận Hoan Nhan nghi hoặc nháy mắt mấy cái, "Em hả? đương nhiên không biết a, bà nội đã nhờ em kêu chị về, những cái khác không có nói." 

Ngữ Ca mặt nhăn mày nhíu, cũng không nghĩ ra vì sao. 

"Chị, trước kia đã xảy ra chuyện gì? Em luôn cảm thấy thái độ Khương gia đối với chúng ta có chút tế nhị." 

Cận Ngữ Ca nhìn cô, "Quá trình cụ thể, chị cũng không hiểu rõ, chỉ biết, ba Khương Quỳ tự sát lúc đang làm cho Cận thị." 

"Cái này em cũng biết, nguyên nhân là vì công ty sao??" 

"Nghe đồn là chuyện công ty. Khi đó ba không muốn kế thừa việc kinh doanh trong nhà, con trai của Khương gia lại rất có đầu óc kinh doanh, ông nội cảm thấy được Khương gia cũng coi như nguyên lão, muốn giữ ở lại công ty." 

"Ở lại công ty? Đây là phong cách ông nội sao?" Hoan Nhan vẻ mặt không tin. 

Ngữ Ca nhìn cô, "Ở lại để mắt tới vẫn hơn thả hổ về rừng." 

"um, cách này mới là ông nội." 

"Kết quả chưa được vài năm đã xảy ra chuyện, liên lụy 1 số việc tới công ty, hình như có liên quan đến tư tình." 

"Liên quan đến tư tình? Cùng ba mẹ có liên quan sao?" 

Cận Ngữ Ca đưa tay gõ trán cô một chút, "Nhảm nhí! Làm sao có thể?!" 

"Làm sao không thể a... bên ngoại còn không phải dính vào vòng lẩn quẩn này sao." Hoan Nhan lẩm bà lẩm bẩm. 

"Khi đó ba mẹ mới vừa kết hôn, làm sao dính đến chuyện này. Nghe bà nội nói, hình như là ba Khương Quỳ dây dưa tình cảm với cô tư nhà họ Lý không rõ ràng. Cuối cùng cũng không biết tại sao nhảy xuống biển tự tử." 

"Ghê vậy hả? Chậc chậc, so với con của hắn cuồng hơn nhiều." 

Cận Ngữ Ca bất đắc dĩ lắc đầu, "Khương Quỳ còn tìm em không?" 

"dạ không, coi như hắn cũng biết điều. Lạnh lùng hơn 2 lần, thì không còn làm phiền nữa. Cho nên tuy rằng không thế nào thích hắn, nhưng cũng không ghét lắm." 

"Uhm." 

Hiển nhiên đối với đề tài này, không có gì hứng thú, Cận Ngữ Ca thở dài, nhắm mắt lại, dựa vào sofa nghỉ ngơi. 

"Em cảm thấy, cả nhà bọn họ lần này, mục tiêu chính là chị..." 

Cận Ngữ Ca không nhúc nhích, liền mở to mắt, khóe miệng cười cười, không nói 1 lời. Hoan Nhan quay đầu nhìn chị mình, 

"Chị, em hy vọng chị cùng Hiểu Kiều ở cùng một chỗ." 

Ngữ Ca liếc cô một cái, "Kiều Hiểu Kiều có mua chuộc em gì không a? Mới biết vài ngày đã theo phe cô ấy?" 

"Em chỉ cảm thấy, chị chỉ có cùng Hiểu Kiều ở cùng một chỗ, mới sẽ không trở thành giống ông nội." Hoan Nhan bất ngờ biểu hiện nghiêm trọng. 

Ngữ Ca ngây ra một lúc, lập tức hiểu rõ. Vỗ vỗ tay Hoan Nhan, "Yên tâm." 

Nói xong đứng dậy, "Đi xuống đi, sắp tới giờ cơm, chút chị còn có việc." 

Hoan Nhan ngửa đầu nhìn cô, cười trêu chọc, "Sợ có người chờ đến sốt ruột?" 

"Lại muốn ăn đánh nữa phải không?" 

"Ha ha." Hoan Nhan cũng đứng lên theo, "Được rồi! Đi xuống xem một chút, chắc chưa diễn đoạn nào đâu." 

Khi hai người từ trên lầu đi xuống, người phía dưới đã chuẩn bị ngồi vào bàn ăn, đồ ăn cũng đã bưng. Cận Ân Thái vợ chồng ngồi ở giữa bàn, bên trái là cả nhà Khương Đại Minh, bên phải là vợ chồng Cận trung, kế bên Lộ Vi còn có 2 chiếc ghế là dành cho 2 chị em cô. Hoan Nhan người nhanh tay lẹ chân ngồi xuống kế bên bà nội, miệng kêu, 

"Rốt cục cũng được ăn, đói chết thôi!" 

Từ trước đến nay, Cận gia luôn cưng chìu hơn quản giáo Hoan Nhan, ngay cả 1 người luôn luôn nghiêm khắc như Cận Ân Thái cũng rất dung túng cô. Chuyện ầm ĩ về Âu Dương Thông vài ngày trước, Cận Hoan Nhan rất thông minh áp dụng thái độ không khoan nhượng không hợp tác, Cận lão gia càng lợi hại hơn ra tay hành động, nhưng căn bản là không có tác dụng gì. Một trận gió to như vậy thổi qua, bây giờ diễn biến thành ai cũng không mở miệng nói đến đề tài này, xem chuyện đó như không hề tồn tại. 

Cận Ngữ Ca ngồi đối diện Khương Quỳ, phát hiện đối phương đang nhìn cô, cười cực lạnh nhạt, liền quay đầu chú ý đồ ăn trên bàn. Thấy trong món chính có hoa quế cao, mở miệng hỏi, 

"Dì Chu, bánh còn không?" 

"Còn, làm không ít đâu." 

"Lúc tôi về, chuẩn bị cho tôi 1 hộp." 

"Được." 

Lộ Vi đem khăn ăn trải trên đùi, nghiêng đầu nhìn con, "Không phải không ăn ngọt sao?"

Dì Chu cùng lão thái thái giống nhau, ước gì hai vị tiểu thư này đưa gì cũng ăn. Sợ Ngữ Ca thay đổi chủ ý, vội vàng giải thích, 

"Không nhiều đường, chỉ bỏ đường mạch nha, rất thơm." 

"Um, mang nhiều chút." 

Cận Ngữ Ca biểu cảm rất thoải mái, hàm hồ giải thích một câu ‘ đói bụng ăn ’, rối loạn cũng trôi qua. Khương lão thái thái cũng muốn lấy lòng 1 chút nhanh nhảu nói, 

"Tiểu Ca thích ăn hoa quế cao à?" 

Cận Ngữ Ca nuốt đồ ăn xuống miệng, đặt đũa xuống, mới mở miệng, "Cũng không có, đã làm thì ăn 1 chút." 

"Đây là món sở trường của bà, lần sau con tới nhà chúng tôi chơi, bà sẽ làm cho con ăn thử 1 chút?" 

" Đúng vậy a, ngọt mà không chán, đặc sắc." Khương Quỳ cũng hùa theo nói. 

Cô hai cười không mặn không nhạt, "Dạ, cám ơn bà nội Khương." 

Hoan Nhan nãy giờ không nói gì, mở to mắt nhìn tới nhìn lui để phân rõ trắng đen. Khương lão phu nhân liền phát hiện ra thiếu xót, nhanh miệng bổ sung, 

"Hoan Nhan cũng cùng đi a?" 

"Con không ăn hoa quế cao, hơn nữa, con chỉ thích đồ ăn do dì Chu làm." 

Cận Hoan Nhan không thích uyển chuyển, do bà Khương không tôn trọng dì Chu, cho nên cố tình làm cho bà ấy xấu hổ. Trên bàn không khí hơi cứng ngắc, Ngữ Ca cúi đầu ăn cơm, làm bộ như không nghe thấy. 

Vẫn là lão thái thái nói vài câu, không khí mới bình thường lại. Cảm xúc Khương Quỳ rõ ràng trùng xuống. Trên bàn, 3 người đàn ông đều không nói gì, yên tĩnh xem động tĩnh. Khương Đại Minh mí mắt rũ xuống, cái tẩu không rời tay, trong làn sương khói không nhìn ra cảm xúc; Cận Ân Thái giương nửa con mắt thoáng nhìn Ngữ Ca, bình tĩnh tiếp tục dùng bữa tối. 

Sau bữa tối, Khương Quỳ mới khôi phục lại hứng thú bình thường. Kéo Cận lão phu nhân ngồi vào ghế sofa, lấy ra 1 chai nước lỏng màu xanh, giới thiệu, 

" Bà nội Cận, đây là sản phẩm của công ty bạn con ở nước ngoài, thâm nhập cơ thể thông qua sự bay hơi, cải thiện giấc ngủ cùng trạng thái tinh thần. Hiện ở nước ngoài rất nhiều người đang dùng. Con nghe nói bà nội bị mất ngủ, nên mang về cho bà dùng thử." 

"A a, được, để bà xem xem." 

Cận lão thái thái đeo kính lão, cùng hắn chăm chú nghiên cứu. 

Ngữ Ca từ trên lầu đi xuống, đã thay đồ, Khương Quỳ nhanh chóng đứng lên, 

"Đi ra ngoài sao?" 

Cận lão phu nhân cũng tháo mắt kính xuống, "Về sớm vậy?" 

"Ngày mai đi công tác, phải về sớm 1 chút, còn rất nhiều chuyện chưa có làm xong." 

"Nói với ba mẹ chưa?" 

"Đã nói với ông nội và ba mẹ rồi." Cận Ngữ Ca nói xong, cầm hộp hoa quế cao từ tay dì Chu, nói tạm biệt với Khương lão phu nhân, chỉ thoáng cười xin lỗi với Khương Quỳ, liền mở cửa đi ra ngoài. 

Khương Quỳ cùng Khương lão phu nhân liếc nhìn nhau, trên gương mặt đều lộ vẻ thất vọng, nhưng không tỏ rõ bên ngoài, chỉ tiếp tục cùng Cận lão phu nhân tiếp tục trò chuyện. Cận Hoan Nhan ở 1 bên ăn trái cây, lặng lẽ quan sát, 1 loạt dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong lòng cô. 

Cuối thu, gió lạnh thổi xào xác những chiếc lá khô rơi rụng, Kiều Hiểu Kiều đã dưỡng thương xong, cùng tổ trọng án số 3 lại bắt đầu bận rộn phá án.So với trước kia có chút khác biệt, những sự chăm sóc trong lòng đều biến thành hình thức quấy rối, luôn luôn quan tâm Cận tổng dưới mọi hình thức. 

Đa số thời gian, Cận Ngữ Ca bận rộn không để ý tới tâm huyết dâng trào đa dạng của cô. Thỉnh thoảng rảnh rỗi 1 chút, đóng cửa, lặng lẽ gọi điện thoại, nghe một chút giọng nói trong trẻo, ấm áp, đủ để triệt tiêu mệt nhọc của mấy ngày. Ngay cả Tiểu Quan trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, đây là tổng giám đốc lạnh lùng đến từng hơi thở sao, sao lại có thể nói được những lời dịu dàng như vậy. 

"Buổi chiều thì sao, tôi vẫn là người của công vụ?" 

Trong điện thoại Kiều cảnh quan không còn giữ hình tượng nhân viên công vụ, không cần nhìn Cận Ngữ Ca cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng cợt nhã. Ký xong chữ ký cuối cùng, khép lại tài liệu, 

"Có kế hoạch gì?" 

"Không có kế hoạch có tính là có kế hoạch không?" 

Cận Ngữ Ca dựa vào lưng vào ghế, không cười, "Vậy?" 

"Về nhà a? buổi chiều lười biếng quá, thế nào?" 

Cái từ về nhà này, luôn làm cho lòng người sung sướng, Cận Ngữ Ca giãn 2 mày ra, hạ thấp giọng trả lời, "Um, được." 

Gần đây có vẻ như càng ngày càng quen với việc chiều chuộng, lời mời này vốn rất đơn giản, nhưng bởi vì do người mời, mà luôn tràn ngập cám dỗ và hấp dẫn.

_________________