Bàn Long

Chương 88: Dịch hóa

Lôi Nặc, Kiều Trì, Da Lỗ ba người ngơ ngác nhìn kiện thạch điêu, bọn họ toàn bộ đều bị kiện thạch điêu này làm cho rung động. Trong mắt bọn họ, kiện thạch điêu mang năm hình người này phảng phất đều có linh hồn ...
Bức hình thạch điêu ngoài cùng bên trái thì ẩn chứa một nét nhu mì, nhuyễn nhược, càng nhìn càng gây cho người xem cảm giác thương tiếc.
Bức thạch điêu thứ hai, gần bên trong hơn lại ẩn chứa nét hoạt bát đáng yêu, thực động lòng người.
Bức thạch điêu thứ ba, tựa như một cô gái đang đỏ mặt thẹn thùng.
oOo
Năm hình người của kiện thạch điêu, mỗi hình người đều mang một nét lôi cuốn riêng.
Lâm Lôi chăm chú nhìn kiện thạch điêu, cảm giác cứ tưởng như vừa mới nằm mộng, năm bức ảnh chính là ký ức trong mộng, và hiện tại giấc mộng đã tỉnh.
"Lâm Lôi" Đức Lâm Kha Ốc Đặc đi tới, vẫn trong một bộ nguyệt bạch sắc trường bào không nhiễm một hạt bụi trần.
Lâm Lôi nhìn về phía ông ta.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc trên mặt thoáng vui mừng: "Thạch điêu kỹ nghệ của ngươi đã đạt tới trình độ của một đại sư rồi. Bức thạch điêu này của ngươi hoàn toàn có thể coi là tác phẩm đại biểu cho "Bình Đao Lưu Phái Thạch Điêu" của chúng ta. Trải nghiệm qua lần này, có thể nói ngươi đối với thạch điêu đã có sự hiểu biết sâu sắc hơn."
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
Chính thức hoàn thành một tác phẩm như vậy, hắn mới hiểu được vì sao mà một số ít thạch điêu đại sư chỉ có một, hai kiện thạch điêu là lưu danh muôn thuở. Không phải thạch điêu đại sư năng lực không đủ mà là ... một tác phẩm để có thể được gọi là "Thần tác", thì chỉ có thể nhờ vào may mắn chứ không thể cưỡng cầu được.
Tỷ như Lâm Lôi có thể hoàn thành được tác phẩm "Mộng Tỉnh", nhưng nếu có người yêu cầu hắn điêu khắc lại một kiện như vậy nữa, chỉ sợ cưỡng cầu mấy hắn cũng không thể.
Một kiện thạch điêu xuất thế có thể coi là "Thần tác" đó là phải có một kỹ nghệ thực tinh thuần, phải có linh cảm tuyệt diệu cùng với tình cảm rung động mãnh liệt. Chỉ có đặt tình cảm rung động mãnh liệt đó dung nhập toàn bộ, không giữ lại một chút nào vào quá trình chế tác thì mới có thể hoàn thành được một kiện tác phẩm có thể làm rung động lòng người được.
Lâm Lôi hiện tại đã hoàn thành xong tác phẩm thạch điêu "Mộng Tỉnh", nếu mà muốn hoàn thành một tác phẩm khác có thể so với "Mộng Tỉnh", thực sự không biết đến năm nào ngày nào mới có thể.
Bất quá ...
Trải qua mười ngày mười đêm tập trung điêu khắc, tâm linh của Lâm Lôi đã nhớ kỹ càng cảnh giới tuyệt vời này. Trong quá trình điêu khắc, cảnh giới của Lâm Lôi thực tế đã tăng lên nhiều. Hiện giờ nếu yêu cầu Lâm Lôi điêu khắc lại một kiện tác phẩm, mặc dù không bằng thạch điêu "Mộng Tỉnh", nhưng cũng có thể so được với một bức thạch điêu có giá trị đạt năm sáu nghìn kim tệ.
"Lâm Lôi, ngươi có cảm giác được sự biến đổi của Tinh thần lực chưa?" Đức Lâm Kha Ốc Đặc đắc ý nở một nụ cười
Lâm Lôi ngẩn ra.
Tinh thần lực?
Khí thế hiện tại so với quá khứ, Tinh thần lực còn mênh mông rộng lớn hơn rất nhiều, cường độ so với trước đó cũng mạnh hơn rất nhiều. Nếu nói mười năm trước Tinh thần lực của Lâm Lôi chỉ là một gốc cây nhỏ thì Tinh thần lực hiện tại của hắn chính là một gốc cây đại thụ chọc trời.
"Sao lại gia tăng nhiều như vậy?" Tim Lâm Lôi kinh hãi tưởng như muốn ngừng đập.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc đắc ý cười, chòm râu bạc phất phơ: "Gấp mười lần! Tinh thần lực của ngươi chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã tăng lên kinh khủng, so với mười ngày trước đã tăng đến mười lần! Mười ngày ngắn ngủi thu hoạch còn hơn cả mười năm tu luyện, Tinh thần lực của ngươi đang từ sơ cấp lục cấp ma pháp sư đã trực tiếp đạt tới cảnh giới của thất cấp ma pháp sư rồi."
Lâm Lôi cũng cảm thấy có phần khó có thể tin nổi.
Tăng quá nhiều đi thôi, gấp mười lần a!
"Thấy hiệu quả tốt chưa? Hừm, Đức Lâm Kha Ốc Đặc ta sáng lập ra "Bình Đao Lưu Phái" điêu khắc, hiệu quả đương nhiên là không thể nghi ngờ. Có điều ... ta thực là hâm mộ ngươi a." Đức Lâm Kha Ốc Đặc nheo mắt cười nói." Lâm Lôi, ngươi nên biết cảm tình dung nhập tuyệt đối, cũng là linh hồn hoàn toàn hoà nhập vào tự nhiên, là trạng thái cực kỳ khó đạt, cực kỳ khó đạt được."
Lâm Lôi gật đầu thừa nhận.
Nếu trạng thái như vậy mà dễ dàng đạt được thì sợ rằng "Thần Tác" không còn là hiếm thấy nữa.
"Ta sống trên đời gần một nghìn ba trăm năm cũng chỉ tiến vào trạng thái này được có ba lần, hoàn thành ba kiện tác phẩm mà ta tự hào nhất." Trên khuôn mặt Đức Lâm Kha Ốc Đặc có một chút tự hào, cũng tiện nói luôn "Bất quá ba kiện tác phẩm điêu khắc của ta, thời gian chế tác khác nhau là hai ngày, bốn ngày và ba ngày. Tổng cộng thời gian là chín ngày, còn chưa bằng một lần ngươi làm a."
Lâm Lôi cũng vừa mới nghe được từ miệng Đức Lâm Kha Ốc Đặc, bản thân mình đã điêu khắc suốt khoảng thời gian mười ngày mười đêm rồi.
"Trạng thái này, trạng thái của Bình đao lưu phái điêu khắc, giúp cho Tinh thần lực được gia tăng nhanh nhất. Trạng thái này sợ rằng còn cao hơn thường nhân gấp cả nghìn lần! Điều này chính chúng ta thường cũng chỉ dám nghĩ đến trong giấc mơ mà thôi. Duy trì được trạng thái này, thời gian càng dài càng tốt, do đó điêu khắc thạch điêu càng lớn thì lợi ích ngươi thu hoạch được càng nhiều."
Lâm Lôi cũng đồng ý với điều này.
Thạch điêu "Mộng Tỉnh" là một thạch điêu khổng lồ, điêu khắc hoàn chỉnh năm nhân vật, đây là một đại hình thạch điêu vô cùng hiếm thấy.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc than vãn: "Có điều trong khi linh cảm, tình cảm rung động tới, trong đầu đã có mô hình điêu khắc rồi, căn bản không có quyền lựa chọn."
Trong lòng Lâm Lôi cũng hiểu rõ.
Hình như chính mình vừa thấy toà cự thạch, đã thấy những văn ngân này, hơn nữa chính bản thân mình trong đầu cũng đã tự nhiên xuất hiện ra năm hình nhân. Trong lúc cảm giác này tới, lập tức quên cả thế giới, quên cả chính mình, chỉ còn biết có thạch điêu mà thôi!
Tất cả tinh thần, tất cả tình cảm đều đặt vào thạch điêu.
Trong lúc tiến vào trạng thái như vậy, căn bản không có tinh thần để mà nghĩ: "Ta muốn luyện chế một thạch điêu khổng lồ", căn bản là không được phân tâm. Một khi bị phân tâm, trạng thái này sẽ lập tức bị phá hỏng.
"Lâm Lôi, ta muốn biết, tác phẩm này của ngươi tên gọi là gì?" Đức Lâm Kha Ốc Đặc dò hỏi.
"Mộng Tỉnh" Lâm Lôi trả lời.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc đánh giá trong thâm tâm một lát, rồi sau đó thong thả gật đầu: "Không sai, tên rất hay."
Đợt mưa tuyết lớn hiếm thấy cuối cùng cũng đã ngưng, trong thiên địa một màu trắng trải dài, toàn bộ mặt đất phía hậu sơn tuyết đọng đủ để chôn vùi tất cả mọi thứ. Tuyết nhiều như vậy quả là điều tương đối hiếm thấy. Tuyết lớn qua đi, sự ấm áp cũng tăng dần.
Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người trong thời tiết giá lạnh này đã trực tiếp dựng một lều nghỉ ở gần đó. Da Lỗ ra lệnh cho một ít hạ nhân đem đồ ăn tới, bọn họ cứ như vậy mà quan sát Lâm Lôi.
Lúc này Da Lỗ ba người đều vì tác phẩm này của Lâm Lôi mà kinh thán.
"Da Lỗ lão đại, lão tam bây giờ cũng đã điêu khắc xong, hắn còn đứng ở trước thạch điêu làm gì nữa?" Lôi Nặc có chút thắc mắc hỏi, bọn họ căn bản là không biết Lâm Lôi đang cùng Đức Lâm Kha Ốc Đặc dùng linh hồn truyền âm trao đổi, Đức Lâm Kha Ốc Đặc tồn tại dưới dạng linh hồn, bọn họ căn bản là không thể thấy được.
Da Lỗ chầm chậm lắc đầu: "Ta cũng không biết. Bất quá tác phẩm này của lão tam tuyệt đối có thể sánh ngang với tác phẩm của Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư."
Ít nhất thì trong mắt Da Lỗ, tác phẩm này của Lâm Lôi làm tâm linh rung động.
"Da Lỗ lão đại, lão nhị, lão tứ."
Tiếng Lâm Lôi đột ngột vang lên, làm cho Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người nao nao. Lôi Nặc hưng phấn hét lớn: "Lâm Lôi, ngươi cuối cùng cũng đã chịu nói chuyện, suốt mười một ngày rồi, mười một ngày rồi a. Ngươi cũng đã không ăn không uống mười một ngày rồi."
Lâm Lôi đã đứng trước toà cự thạch hết một ngày, điêu khắc mất mười ngày mười đêm, đích thực là đã trải qua suốt mười một ngày.
Nếu là một người bình thường, mười một ngày không ăn không uống thì đã sớm chết rồi. Cho dù là một tứ cấp, ngũ cấp ma pháp sư bình thường không ăn không uống suốt mười một ngày cũng chỉ còn thoi thóp vô lực, cực kỳ suy yếu. Nhưng Lâm Lôi hiện tại chỉ là hơi đói bụng, thân thể không có chút gì là bất ổn cả.
Bởi vì khi tiến vào trạng thái đặc thù này, trong lúc hoàn toàn hoà hợp vào tự nhiên, Địa hệ nguyên tố, Phong hệ nguyên tố không ngừng dũng mãnh tràn vào cơ thể hắn, bổ sung năng lượng tiêu hao, hơn nữa còn không ngừng cải thiện thể chất của Lâm Lôi.
"Đã mười một ngày, ta đích xác là có chút đói bụng." Lâm Lôi cười nói.
"Đói bụng?"
Kiều Trì là người bằng tốc độ nhanh nhất có thể mau chóng chạy vào trong túp lều cách đó không xa, tay cầm ra hai cái túi da đựng hộp đồ ăn lớn. Túi da là dùng để giữ độ ấm, cởi túi da ra, bên trong đúng là có hộp bằng sắt. Hai hộp sắt mở ra, bên trong quả nhiên đựng rất nhiều đồ ăn thơm ngon.
"Chờ một chút, ăn cơm như thế nào mà không uống rượu được." Da Lỗ cười ha ha nói.
Lâm Lôi nhìn ba huynh đệ tốt của mình bận rộn bày biện thức ăn. Người thì chuẩn bị cơm, người thì chuẩn bị rượu ngon. Xem dáng vẻ lúc này của bọn họ, trong lòng Lâm Lôi cảm thấy thực sự ấm áp.
Đã mười một ngày ở cùng với mình như vậy, trong lòng Lâm Lôi sao mà không cảm động cho được?
Chỉ là Lâm Lôi đem tất cả chôn ở trong lòng, chôn giấu thực sâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Lão đại, lão nhị, lão tứ, chúng ta suốt đời này là hảo huynh đệ." Trong lòng Lâm Lôi kiên định nói.
"Lão tam, qua đây ăn đi, nhanh nào" Kiều Trì nhiệt tình nói.
"Được."
Lâm Lôi cùng ba huynh đệ tốt của mình tại nơi hậu sơn tuyết phủ đầy tình yêu thương này, cùng nhau ăn uống, cười đùa với nhau không ngừng, Ảnh thử Bối Bối cũng ở bên cạnh hưng phấn mà ăn bạo uống bạo.
Sau bữa ăn.
"Da Lỗ lão đại, bức thạch điêu này ngươi giúp ta bảo quản một chút." Lâm Lôi đứng dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh toàn một mảng tuyết thê lương, "Ta năm ấy mười lăm tuổi đã phải đi vào Ma Thú sơn mạch để thí luyện, theo đạo lý thì năm mười sáu tuổi, khoảng tháng bảy, tháng tám ta đã phải đi ra ngoài thí luyện tiếp. Bất quá lúc ấy vì mối quan hệ với Ngải Lệ Tư mà ta lúc ấy không hề đi thí luyện. Bây giờ ta quyết định vào Ma Thú sơn mạch, tiếp tục thí luyện một khoảng thời gian."
Da Lỗ, Kiều trì, Lôi Nặc ba người ngẩn ra.
"Lão tam, ngươi muốn đi Ma Thú sơn mạch?" Da Lỗ khẩn trương, Kiều Trì cùng Lôi Nặc cũng không kém phần.
Đối với bọn họ mà nói, Lâm Lôi vừa mới trải qua một trận đả kích, hiện tại mười một ngày không ăn không uống, tâm tình vừa mới tốt được chút đã lại muốn đi Ngọc Lan đại lục đệ nhất hung địa "Ma Thú Sơn Mạch", như vậy sao không làm bọn Da Lỗ ba người không lo lắng cho được.
Lâm Lôi cười nói: "Được rồi, các ngươi cũng không cần lo lắng, ta hiện tại rất tỉnh táo, nếu như ta không thoát được ra khỏi cái bóng đó, thì bức thạch điêu "Mộng tỉnh" này ta đã sớm huỷ diệt rồi."
Quay đầu nhìn về phía thạch điêu "Mộng Tỉnh".
Nhìn bức thạch điêu, Lâm Lôi phảng phất tựa như thấy cuộc sống của chính mình một năm về trước, tâm tư của hắn lúc này bình tĩnh đến mức xưa nay chưa từng có.
"Ài, chỉ là một đoạn ký ức, chỉ là một lần thất bại trong cuộc sống mà thôi. Vì Ngải Lệ Tư mà tu luyện của ta đã giảm bớt khá nhiều, hiện tại ta không được trì trệ nữa." Lâm Lôi quay về phía Da Lỗ ba người mỉm cười, đeo lên lưng chiếc túi của mình, "Ta sẽ không quay về học viện nữa mà trực tiếp xuất phát luôn."
"Lão đại, lão nhị, lão tứ."
Ánh mắt Lâm Lôi ngưng tụ trên người ba hảo huynh đệ của mình, mỉm cười: "Thực sự rất cảm ơn các ngươi, Lâm Lôi ta thực may mắn có được các huynh đệ như các ngươi vậy."
Nói xong, Lâm Lôi lưng đeo túi mang theo Bối Bối, đạp tuyết nhắm hướng đông mà đi tới.
Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người nhìn thân ảnh Lâm Lôi càng lúc càng xa dần, cuối cùng biến mất sau màn tuyết trắng phủ kín đất trời.
Trong Ma Thú sơn mạch.
Đại thụ cao sừng sững, bụi gai dày đặc, hoa dại, cỏ dại hỗn độn, lá khô rụng đầy, Ma Thú sơn mạch vẫn y nguyên như trước. Lâm Lôi khoanh chân ngồi giữa một bụi cỏ tùng, hấp thu Địa hệ Phong hệ nguyên tố bên ngoài luyện hoá thành pháp lực của mình.
Tinh thần lực của Lâm Lôi mặc dù đạt tới thất cấp ma pháp sư cảnh giới, nhưng ma pháp lực thì vẫn chỉ đạt lục cấp như trước mà thôi.
Hắn đã tiến vào Ma Thú sơn mạch được hơn một tháng.
Trong một tháng này, Lâm Lôi chỉ giết chết một số ma thú ngẫu nhiên gặp, còn đa phần thì nếu không nghiên cứu Phong hệ thất cấp ma pháp "Phi Hành Thuật" thì cũng tự mình Minh tường tu luyện ma pháp lực.
Ân Tư Đặc ma pháp học viện căn bản không có dạy thất cấp cùng với ma pháp cấp cao. Bất quá "Phi Hành Thuật" cùng "Phiêu Phù Thuật" cơ hồ có những điểm chung, Lâm Lôi căn cứ vào những bộ sách nguyên lý về Phong hệ ma pháp trong thư viện mà liên tục tiến hành thí nghiệm "Phi Hành Thuật" ma pháp chú ngữ.
Suốt một tháng thí nghiệm, hắn đã có thể dễ dàng bay trong thiên địa được rồi.
Mặc dù Lâm Lôi không biết là ma pháp mình nghiên cứu được so với ma pháp chú ngữ của "Phi Hành Thuật" lưu truyền bên ngoài có giống nhau hay không. Nhưng mà tốc độ phi hành hiện tại cũng khiến hắn coi như tương đối hài lòng.
Từ lục cấp ma pháp sư lên thất cấp ma pháp sư đích thực là một bước khó khăn lớn, bất quá khó khăn lớn nhất này chính là Tinh thần lực phải tăng cao. Lúc này Tinh thần lực của Lâm Lôi đã tăng tới hạn, cho nên Ma pháp lực chỉ cần luyện hoá một thời gian là có thể đạt yêu cầu.
Sự hoà hợp với nguyên tố của Lâm Lôi đều là siêu đẳng, tốc độ luyện hoá Ma pháp lực do vậy mà cực kỳ nhanh.
Ảnh thử Bối Bối ở bên cạnh Lâm Lôi quan sát bốn phía xung quanh, cẩn thận bảo vệ cho hắn. Lúc này Lâm Lôi vẫn bình tĩnh khoanh chân mà luyện hoá Ma pháp lực.
Trong cơ thể Lâm Lôi, tại vị trí đan điền.
Một luồng sương mù màu vàng và màu xanh nồng đậm đến kinh người, theo như hiện tại thì hai luồng khí ấy đang đổ vào trong đan điền với mật độ càng lúc càng lớn, rốt cục ... luồng sương mù bên trong đan điền cũng đã đạt tới cực hạn.
Một giọt chất lỏng "Thổ Hoàng Sắc" cùng một giọt chất lỏng "Thanh Sắc" xuất hiện giữa đan điền của Lâm Lôi.
Ngay sau đó, những giọt chất lỏng "Thổ Hoàng Sắc" và "Thanh Sắc" xuất hiện ngày càng nhiều, từ một giọt biến thành mười giọt, trăm giọt, ngàn giọt ...
Sự khác nhau của lục cấp ma pháp sư và thất cấp ma pháp sư chính là Ma pháp lực bắt đầu hoá lỏng!