Bàn Long

Chương 694: Giết chết

"Chạy, chạy mau!" Mông Đặc La khi biết Bối Bối là Phệ thần thử, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Chạy!
"Phân tán ra để chạy, làm bọn chúng phải tách ra đuổi thì chúng ta mới có hy vọng".
Đúng lúc trong tâm hắn bắt đầu có một tia hy vọng, Tử tinh bích chướng bất ngờ từ trên trời giáng xuống. Giống như trong ngày tận thế, phá không mà tới!
"Không!" Mông Đặc La sắc mặt trắng bệch, không còn một chút máu.
Tử tinh bích chướng hạ xuống với vài trăm thước chiều dài, đem bọn Mông Đặc La, Ô Mạn trực tiếp bao vây vào trong.
"Phá ra! Phá ra!" Ô Mạn điên cuồng sử dụng lang nha bổng đập lên Tử tinh bích chướng, nhưng tấm màn này mềm mại như nước, chỉ nhộn nhạo lên một ít chứ không hề bị tổn hao. Đây là thiên phú thần thông của Tử tinh thần thú, há có thể dễ dàng phá vỡ? Ô Mạn cùng Hạ Tư Uy cũng không quá phiền muộn, bọn họ không sợ thiên phú của Phệ Thần thử.
Nhưng Mông Đặc La và lão già tóc bạc lại cực kỳ sợ hãi, một khắc cũng không muốn trì hoãn thêm.
"Phía trước đã bị ngăn cản, chỉ còn cách đánh giết trở lại, hy vọng còn một đường sinh cơ". Hai người Mông Đặc La quay đầu, nhưng lại phát hiện Tử tinh bích chướng đã khép lại, hình thành một khối giam giữ kín mít như kén tằm.
Không còn đường chạy trốn!
"Ha ha ..." Lôi Tư Tinh nhìn Mông Đặc La với vẻ cực kì khoái trá.
Sau lưng Bối Bối đã hiện ra một ảo ảnh Phệ Thần thử khổng lồ, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào Mông Đặc La. Bối Bối mở miệng cười ha ha, một đạo năng lượng kì lạ lập tức phát ra.
Thiên phú thần thông: Phệ thần!
"Xong hết rồi". Mông Đặc La cùng lão già tóc bạc đều cảm thấy vô lực.
"Ta không cam tâm!" Mông Đặc La đột nhiên gầm lên, bên ngoài thân thể bỗng phát ra ngàn vạn sợi tơ màu trắng như tơ nhện, quấn lấy lão già tóc bạc kéo tới chắn trước người hắn. Đúng lúc này, năng lượng Phệ Thần cũng vừa ập tới.
Lão già chưa kịp có phản ứng đã bị đánh trúng, thân mình vô lực rơi xuống, đồng thời huy chương binh sĩ, thượng vị thần khí, không gian giới chỉ cùng một quả thần cách cũng trôi nổi bay ra.
"Cái này ..." Bối Bối sửng sốt.
Ba người Lâm Lôi đứng bên cạnh vốn đều tưởng rằng Mông Đặc La không nghi ngờ gì sẽ phải chết, nhưng một màn vừa rồi diễn ra khiến ba người cả kinh: "Lấy người của mình làm lá chắn?" Lâm Lôi có chút hoài nghi, lão già chẳng biết có oán hận Mông Đặc La mà thần phân thân bên ngoài tới tìm hắn làm phiền không.
Nhưng bọn Lâm Lôi lại không biết, trong năm người thì địa vị của lão già thấp nhất, chỉ là người hầu của Mông Đặc La. Có lẽ trong lòng lão cũng có oán hận, nhưng không dám có ý định trả thù.
"Lão Đại, thiên phú của ta chỉ thi triển liên tục được hai lần, phải nghỉ ngơi một lúc mới thi triển được lần thứ ba". Bối Bối bất đắc dĩ truyền âm nói với Lâm Lôi.
"Vận khí của gã Mông Đặc La quả là không tệ". Lâm Lôi cười khổ.
Lôi Tư Tinh dù biết Bối Bối tạm thời không thể tiếp tục thi triển thiên phú thần thông nhưng vẫn nở nụ cười, chỉ vào Mông Đặc La: "Ha ha, Mông Đặc La, ngươi thực là quyết đoán, thực ngoan tâm lạt thủ, dám dùng đồng bọn làm vật hi sinh, bội phục bội phục. Nhưng thực đáng tiếc a, ngươi hôm nay vẫn phải chết".
Hai người Ô Mạn, Hạ Tư Uy cũng không khỏi liếc nhìn Mông Đặc La, lấy người của mình làm vật hy sinh, loại hành vi này khiến người ta cực kì phản cảm, phẫn nộ. Nhưng lão già là người hầu của hắn, bọn Ô Mạn cũng không thể nói gì.
"Ha ha, thiên phú thần thông chỉ thi triển liên tục được hai lần, xem ra các người không thể giết được ta rồi". Mông Đặc La đắc ý cười ha hả.
Hắn vừa dứt lời, Tử tinh bích chướng cũng đột nhiên bị tiêu giải, trở về thiên địa, thời gian duy trì của thiên phú thần thông quá ngắn.
"Ha ha, Ô Mạn, chúng ta đi". Mông Đặc La truyền âm nói.
"Muốn trốn sao?" Lôi Tư Tinh cười khẩy, "Đuổi theo!".
Tử tinh không gian chợt tràn ngập, bao trùm trong phạm vi hàng ngàn thước, dẫn lực cường đại làm ba người Mông Đặc La tốc độ giảm xuống rất nhiều. Bốn người Lâm Lôi thu lấy huy chương của lão già áo trắng rồi hoá thành từng đạo ảo ảnh màu đen cực nhanh đuổi theo.
"Trận vừa rồi thu được một huy chương màu vàng, vậy nên cấp cho Lôi Tư Tinh vì lần trước hắn đã nhường cho ta". Lâm Lôi hiểu được, nếu chỉ lấy được một thống lĩnh huy chương thì phải cấp cho Lôi Tư Tinh, mục tiêu của mình vẫn chưa đạt được.
"Phải giết thêm một kẻ nữa".
Lâm Lôi gắt gao nhìn vào Mông Đặc La: "Thân phận của gã này chắc chắn là thống lĩnh".
"Trong ba người bọn chúng thì Ô Mạn khó chơi nhất, cứ giao hắn cho ta". Lôi Tư Tinh cấp tốc truyền âm, "Lôi Hồng, ngươi đối phó với Hạ Tư Uy, với thực lực của ngươi thì mười phần nắm chắc. Về phần Mông Đặc La, Lâm Lôi, thực lực của ngươi vừa đại tiến, hẳn là có thể cầm chân hắn. Có thể giết được thì giết, nếu không cứ kiềm chế hắn, đợi đến khi Bối Bối hồi phục để thi triển thiên phú thần thông lần thứ ba hắn cũng xong đời".
"Yên tâm, Mông Đặc La cứ để cho ta". Lâm Lôi truyền âm nói.
Mới đột phá không lâu, Lâm Lôi mười phần tự tin. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này, ba người Mông Đặc La cũng cảm thấy không ổn: "Ô Mạn, Hạ Tư Uy, cứ thế này thì chúng ta không thể trốn được, hãy chia làm ba hướng mà chạy, bọn chúng cũng không có ba Tử tinh không gian!"
"Được! Được!"
Hai người Ô Mạn, Hạ Tư Uy đáp ứng, lập tức một người nhằm hướng bên trái, một người bên phải cực nhanh phi hành.
"Phân ra mà đuổi!" Lôi Tư Tinh quyết đoán hạ lệnh.
Bốn người Lâm Lôi không chút do dự, theo sự phân công từ trước nhằm mục tiêu của mình đuổi theo.
"Hy vọng tên Phệ Thần thử kia không đuổi theo". Mông Đặc La trong lòng cầu nguyện, hoả tốc chạy trốn, trong chốc lát đã thoát khỏi Tử tinh không gian, "Rốt cục đã thoát ra khỏi thứ chết tiệt này, bây giờ tha hồ chạy trốn".
Đúng lúc hắn đang mừng rỡ, đột nhiên một quầng sáng màu trắng từ trên trời bủa xuống, dẫn lực cường đại phát ra không hề thua kém so với Tử tinh không gian.
Hắc Thạch không gian!
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Mông Đặc La vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Lôi trong trạng thái long hoá cùng Bối Bối đang đuổi theo, "Ta sao lại quên mất gã tiểu tử Thanh Long nhất tộc này cũng am hiểu Tử tinh không gian chứ. Đã vậy còn cả tên Phệ Thần thử, không xong rồi".
Thứ khiến cho Mông Đặc La sợ hãi nhất chính là Phệ Thần thử! Đạt tới đẳng cấp của hắn, rất khó bị giết hại, nhưng thiên phú thần thông của Phệ thần thử lại quá mức đáng sợ, không thành công thì thôi, một khi thành công, đối phương không nghi ngờ gì chắc chắn phải chết.
"Vù!" "Vù!" trong không gian từng ngọn gió sắc bén như dao không ngừng gào thét.
Khoảng cách giữa Lâm Lôi, Bối Bối cùng Mông Đặc La liên tục được rút ngắn.
"Tên tiểu tử ngươi chết chắc rồi!" Lâm Lôi cực kì tự tin.
"Lão Đại cứ yên tâm, chỉ cần năng lượng Phệ thần của ta khôi phục tới một trình độ nhất định là có thể dễ dàng giết hắn". Bối Bối cười hi hi nói.
Mông Đặc La đang chạy trốn phía trước trong lòng rối bời: "Nếu cứ để bọn chúng rút ngắn khoảng cách như vậy, ta dám chắc trốn không thoát! Dù ta trì hoãn được một lúc nhưng khi gã Phệ thần thử kia khôi phục liền dễ dàng giết được ta". Hắn đã hiểu được mình không còn đường nào để chạy.
"Hấp!"
Mông Đặc La đột nhiên dừng lại.
Lâm Lôi, Bối Bối lập tức dừng lại theo, Lâm Lôi nhìn Mông Đặc La với vẻ hứng thú, cười nhẹ nói: "Ồ, sao không trốn nữa?"
Mông Đặc La chửi thầm trong bụng: "Mẹ nó, trong Tử tinh không gian thì trốn thế nào được, thời gian càng kéo dài thì cơ hội sống càng ít".
Hai người Lâm Lôi cũng không vội ra tay, càng kéo dài thời gian cho Bối Bối khôi phục, càng dễ dàng đánh gục được Mông Đặc La.
"Hai người các vị cần gì phải giết ta?" Mông Đặc La cuống quít nói, "Chỉ cần tha cho ta, các vị đưa ra điều kiện gì cũng được, ta sẽ cố hết sức đáp ứng".
"Không cần". Lâm Lôi nhếch miệng cười.
"Ta có chủ thần lực, rất nhiều chủ thần lực". Mông Đặc La vội nói.
"Ồ, quả là giàu có, nhưng chúng ta cũng có không ít!" Bối Bối giễu cợt.
"Được rồi, thống lĩnh huy chương, ta sẽ đưa huy chương của ta cho các vị". Mông Đặc La vẫn cố vớt vát.
"Dựa theo quy củ của chiến trường vị diện, một khi theo thông đạo rời khỏi chiến trường cũng là lúc phải giao nộp lại huy chương. Nếu người nào còn sống mà không có thống lĩnh huy chương là vi phạm quy củ, sẽ bị chủ thần xử tử". Lâm Lôi phì cười nói.
Các chủ thần làm vậy cũng là để ngăn một số thống lĩnh lấy huy chương trao đổi lẫn nhau. Ví dụ như hai thống lĩnh gia nhập hai trận doanh khác nhau, sau đó lập tức giao huy chương cho đối phương để lấy quân công, đây là một thủ đoạn đáng lên án. Vì vậy, nếu một người cho dù còn sống rời khỏi chiến trường nhưng trên mình không còn huy chương cũng bị chủ thần xử tử.
Vi phạm quy củ, lập tức sẽ chết!
"Là ta nguyện ý, các vị yên tâm, chỉ cần các người buông tha cho ta". Mông Đặc La đã rất cấp bách, "ta sẽ lập tức đưa cho các vị. Về phần thống lĩnh huy chương, sau này ta sẽ giết một người ở cùng trận doanh là ổn".
"Lão Đại, đợi một lát nữa thiên phú năng lượng của ta sẽ khôi phục, chỉ cần một chút nưa thô". Bối Bối truyền âm.
"Buông tha cho ngươi? Không phải không có khả năng". Ngữ điệu của Lâm Lôi đột nhiên thay đổi.
Mông Đặc La vội vàng nói: "Đồng ý là đồng ý, không đồng ý là không đồng ý, hai vị hãy quyết định nhanh một chút". Hắn cũng biết rằng năng lượng của Bối Bối đang khôi phục trở lại.
"Cái này thì ..." Bối Bối ngáp dài.
"Đi chết đi!" Mông Đặc La đột nhiên trở lên cuồng bạo, quầng sáng màu trắng đang bao phủ hắn nhanh như một luồng điện phát ra một mũi tên trong suốt bắn về phía Bối Bối, "Hai tên này rõ ràng đang muốn trì hoãn. Ta bây giờ chỉ còn một biện pháp, đó là giết chết gã Phệ Thần thử! Nếu làm được, ta còn có đường sống".
Mông Đặc La với tình thế trước mắt rất rõ ràng. Nếu đối phương nguyện ý để hắn đi thì sao phải chần chừ? Chần chừ tức là muốn thêm thời gian, muốn thêm thời gian nghĩa là muốn giết hắn!
"Phản ứng quả là nhanh nhẹn". Lâm Lôi lập tức nghênh chiến.
"Vù!" Mũi tên tốc độ cực nhanh khiến Bối Bối không thể tránh né, trực tiếp bị trúng đòn.
"Vật chất phòng ngự của Phệ Thần thử quá mạnh mẽ, chỉ có thể trông chờ vào linh hồn công kích thôi". Mông Đặc La rất rõ về điểm này, nhưng hắn chưa kịp quan sát Bối Bối sống chết ra sao thì đòn công kích của Lâm Lôi đã đến.
"Xoẹt!"
Mông Đặc La chỉ nhìn thấy 108 đạo long ảnh màu đen đang hướng về phía hắn, nhưng thần thức của hắn lại phát hiện ra một thứ khác: "Thần kiếm? Vô ảnh thần kiếm?"
Trong lúc còn hắn đang kinh ngạc, 108 long ảnh màu đen đã dung hợp làm một thể, hình thành một quả cầu nhốt hắn vào giữa, lực trói buộc cường đại trong nháy mắt đã tác dụng lên người.
Đè ép, trói buộc!
"Keng!"
Nhanh như ánh chớp, một kiếm phá không của Lâm Lôi cực nhanh đâm vào đầu Mông Đặc La. Nhưng trên đầu hắn cũng hiện lên một tầng vật chất bảo vệ quỷ dị, khiến kiếm của Lâm Lôi bị phản chấn mãnh liệt, cả thân mình hắn bắn mạnh về phía sau.
"
Phòng ngự chủ thần khí quả nhiên lợi hại". Lâm Lôi đáy lòng thầm khen, hắn biết tự mình rất khó giết được đối thủ, chỉ có cách dây dưa, "Có điều sử dụng chủ thần lực để thi triển Thốn Địa Xích Thiên uy lực quả nhiên ghê ghớm, ngay cả Mông Đặc La cũng không kịp ngăn cản một chiêu này".
"
Không chết?" Mông Đặc La lúc này quay đầu nhìn Bối Bối, lập tức chuẩn bị bỏ chạy.
"
Ha ha, đừng có gấp".
Thân hình Lâm Lôi phá không lao tới, Lưu Ảnh thần kiếm tiếp tục đâm về phía Mông Đặc La, hình cầu màu đen lại bao vậy trói buộc khiến hắn vô cùng phẫn nộ, từ trong cơ thể lập tức bắn ra hàng ngàn sợi tơ trong suốt.
"Xoẹt!" Một kiếm xuất ra, tất cả những sợi tơ bên cạnh đều bị cắt rời.
"Lão Đại, ta đã sẵn sàng!" Bối Bối truyền âm.
Một kiếm phá không của Lâm Lôi đâm vào cơ thể Mông Đặc La khiến hắn bị đẩy lui về phía sau, đúng lúc này hắn cũng phát hiện phía sau thân thể Bối Bối hiện lên hư ảnh Phệ Thần thử.
"Không!" Mông Đặc La trợn mắt.
"Lần này xem ngươi lấy ai làm lá chắn". Lâm Lôi nghĩ thầm.
Năng lượng kì lạ của thiên phú thần thông trong nháy mắt ập tới Mông Đặc La, hắn một chút năng lực phản kháng cũng không có, lập tức hồn lìa khỏi xác.
"
Keng!" Huy chương màu vàng từ trong cơ thể rơi xuống đất.
"
Tấm huy chương thống lĩnh thứ hai!" Con mắt Lâm Lôi sáng rực lên.