Bàn Long

Chương 642: Tình huống quỷ dị

Mấy đạo ảo ảnh chạy trốn cực nhanh vào bên trong khu vực sương xám U Minh sơn.
"Dừng lại." Lâm Lôi quát khẻ.
Lâm Lôi bọn họ năm người đều phát hiện, nhưng không có ai truy đuổi, "Tại sao các thượng vị thần rơi vào huyễn cảnh, bọn chúng đều truy đuổi chúng ta vậy?" Bối Bối có chút phẫn nộ nói. Âm nhu nam tử cười giễu nói: "Bọn họ vốn đã điên rồi!"
"Là rơi vào huyễn cảnh!" Tử phát thanh niên "Bố Long" có chút tức giận quát.
"Ta nói bọn họ điên, nhưng chưa hề nói ngươi điên, ngươi kích động cái gì?" âm nhu nam tử có chút kinh ngạc.
Tử phát thanh niên hừ lạnh một tiếng.
"Đừng tranh luận nữa." Lâm Lôi nhìn xung quanh, thấp giọng nói, "Bất kể những người này rơi vào huyễn cảnh hay là điên, ít nhất linh hồn bọn họ đã bị sương mù ảnh hưởng. Giết chóc sẽ hấp dẫn những người khác đến. Xem ra ... chúng ta phải tăng tốc độ lên để mau chóng thoát khỏi khu vực sương xám."
"Không cần vội." âm nhu nam tử cười nói. "Nói không chừng, trong khu vực sương xám có U Minh quả."
Lâm Lôi liếc hắn một cái.
U Minh quả có thể xuất hiện bất kỳ tại một chỗ nào đó của U Minh sơn. Đương nhiên tại khu sương chêt chóc này có khả năng xuất hiện lớn nhất, còn khu sương trắng có khả năng xuất hiện nhỏ nhất.
"Nếu ngươi nguyện ý lưu lại khu vực sương xám, ta không ngại." Lâm Lôi lạnh lẽo nói, "Xuất phát!"
Lập tức, Lâm Lôi, Bối Bối hai người tiếp tục đi tới. Ngõa Lợi Đặc, tử phát thanh niên hai người cũng không chần chờ, lập tức đi theo Lâm Lôi. Còn âm nhu nam tử bất mãn, vừa nhíu mày, nhìn bốn phía, liên bước theo sau.
Sương mù xuất hiện xung quanh.
Lâm Lôi năm người cẩn thận cảnh giác đi tới. Nếu cảm giác được phía trước có giết chóc, sẽ trực tiếp chuyển hướng hành tẩu. Lâm Lôi bọn họ đêu phát hiện bên trong U Minh sơn, nếu bằng cảm giác mà đi thẳng. thì ngược lại không có khả năng thành công đi tới mục đích. Nhưng nếu đi loạn lên, thử vài lần, thì lại có cơ hội thành công.
Từng bước từng bước tiến lên.
Nhìn như thong thả nhưng thực ra lại cực nhanh.
"Hô!"
Một ngọn lửa màu đột ảo ảnh nhiên từ trên trời giáng xuống. Trong nháy mắt, không gian phảng phất chấn động. Khí tức không thể địch nổi bao phủ Lâm Lôi, ngọn lửa màu đỏ ảo ảnh trực tiếp đánh về phía người cầm đầu là Lâm Lôi. Lâm Lôi lạnh lùng, hai mắt màu vàng lợt đảo qua đảo lại, bên ngoài thân thổ quang mang màu vàng trong nháy mắt xuất hiện tràn ngập, trực tiếp vây lấy ảo ảnh!
Hắc thạch không gian! Xích lực!
Đồng thời, cổ tay Lâm Lôi di chuyển thần kiếm Lưu ảnh trong suốt.
"Phốc" địa một tiếng, giống như cắt đôi tờ giấy, ở phía trên không xuất hiện một cái khe lớn. Rơi vào "Hắc Thạch không Gian", tốc độ giảm nhanh chóng, bóng người ứng phó không kịp, trực tiếp bị Lâm Lôi chém một kiếm vào đầu.
Một kiếm, chém làm đôi!
Người chết!
Tử phát thanh niên "Bố Long", âm nhu nam tử cùng với Ngõa Lợi Đặc nhịn không được trong lòng khiếp sợ. Khí tức của người đánh lén kia dễ dàng làm không gian chấn động. Thực lực đó hoàn toàn có thể tưởng tượng. Nhưng dưới tay Lâm Lôi không chống được một chiêu!
"Đi mau." Lâm Lôi lạnh lẽo nói, đồng thời tốc độ đột nhiên gia tăng! Những người khác lập tức gia tăng tốc độ. Trong khu vực sương xám, sau mỗi một lần chiến đấu, phải rất nhanh ly khai hiện trường chiến đấu. Nếu không, trong nháy mắt, sẽ bị thượng vị thần điên cuồng xung quanh, lập tức đánh tới.
"Thực là mạnh." âm nhu nam tử nhìn Lâm Lôi một chút, mày nhíu lại. "Với thực lực này, đi theo hắn, cho dù thấy được U Minh quả ... ta cũng không đắc thủ được." Đi theo Lâm Lôi, mặc dù an toàn một chút, chỉ là tranh đoạt U Minh quả, bọn họ không thể tranh nổi Lâm Lôi. Dù sao Thất tinh ác ma bình thường, rơi vào hắc thạch không gian, tất cả chỉ để Lâm Lôi mặc sức giết chóc.
Sau khi đạt tới thượng vị thần, thực lực Lâm Lôi đã bằng Tu La Địa Ngục bình thường.
"Hô. Hô!" Lâm Lôi bọn họ tiếp tục tiến lên, một khi cảm giác được không gian phía trước có ba động, lập tức thay đổi phương hướng. Do vậy, nhất thời không gặp thượng vị thần khác rơi vào trạng thái điên cuồng.
Khu vực sương xám núi rừng của U Minh sơn.
Một gốc cây to đến năm - sáu ôm mới hết, dưới tàng cây, hơn mười người đang khoanh chân ngồi. Hai mắt những người này đỏ hồng, trong đôi mắt toát lên sự điên cuồng. Nhưng bọn họ không chém giết lẫn nhau, mà chia ra, ngồi ở các vị trí khác nhau dưới tàng cây. Bọn họ nhìn về phía người khác giống như dã thú đang cảnh giác đối phương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Hô!"
Những đạo ảo ảnh đột nhiên từ xa, cực nhanh phóng tới.
Cơ hồ trong nháy mắt, hơn mười người đang khoanh chân ngồi im, đồng thời nhìn lại.
Lúc này - hơn mười người cùng Lâm Lôi bọn họ năm người đối mắt.
"Sao?" Lâm Lôi năm người ngẩn ra.
Trong nháy mắt vẻ mặt hơn mười người này vặn vẹo, giống như tia chớp từ trên mặt đất bay lên.
"Nhanh!" Lâm Lôi lập tức gào lên một tiếng.
Không phải là sợ hơn mười người này, mà không muốn gặp rắc rối bị hơn mười người này cầm chân. Nguyên nhân trải mấy trăm, mấy ngàn, càng có nhiều thượng vị thần điên cuồng chem giết lẫn nhau. Có khả năng sinh tồn tại đây cho tới tận bây giờ, các thượng vị thần sẽ không phải là người yếu, phần lớn đều gần đạt thực lực lục tinh ác ma.
"Cáp!" một tử phát nữ nhân điên cuồng dùng đao hình lưỡi liềm, trực tiếp đánh xuống, một đạo hắc quang hình cánh cung, trong nháy mắt xé không gian. cực nhanh bay tới Lâm Lôi bọn họ.
"Hát!" một thiết giáp tráng hán điên cuồng đột nhiên đánh ra một quyền, một vòng không gian gợn sóng từ nắm tay tràn ngập, theo đường thẳng, nhanh chóng tiến tới gần Lâm Lôi bọn họ.
Trong nháy mắt, hơn mười người cùng xuất ra công kích cực mạnh. Hơn nữa, không thể nghi ngờ vấn, đều là vật chất công kích.
Các vật chất công kích làm loạn không gian chấn động, tạo nên các vết rách. Hoặc công kích có màu sắc hoa lệ, hoặc là công kích mơ hồ trong suốt ... Trong nháy mắt, hoàn toàn bao phủ Lâm Lôi năm người, tốc độ chạy trốn rất nhanh, nhưng thoát không kịp tốc độ công kích.
Hơn mười người công kích bao phủ một khối khu vực, nên có chút phân tán, mỗi người cũng chỉ gặp phải hai ba đạo công kích mà thôi. Trong đám người, ứng phó nhẹ nhất nhất hiển nhiên là Bối Bối, tùy ý dùng nắm tay đánh nát các công kích. Lâm Lôi dựa vào thân thể cùng với thần cách binh khí nên cũng dễ dàng chống đỡ.
Ba người còn lại có chút thảm.
"Chạy thôi!" Tử phát thanh niên "Bố Long" miễn cưỡng ngăn cản được hai đạo công kích. Sau khi bị đạo công kích thứ ba đã bị thương cánh tay trái, liền gào lên, cực nhanh bay lên để chạy trốn.
"Hỗn đản!" âm nhu nam tử khẽ quát một tiếng, trong tay ảo ảnh màu đen chợt lóe lên rồi biến mất, một đạo ánh sáng màu đen bổ vào hắn. Ngực của âm nhu nam tử bị xuyên thủng, nhưng cắn răng chạy trốn.
Đáng thương nhất là Ngõa Lợi Đặc! Ngõa Lợi Đặc am hiểu về linh hồn công kích, nên phòng ngự "Vật Chất công Kích" có chút khó khăn. Miễn cưỡng chống được một đạo công kích. Chỉ là tiếp theo lại xuất hiện thêm 2 đạo vật chất công kích, một đạo xẹt qua nửa người dưới của hắn, một đạo xẹt qua đầu vai, nhất thời một một chân bị đánh gẫy bay đi và cánh tay phải cũng bị gẫy. Nhưng Ngõa Lợi Đặc liều mạng, phi hành cực nhanh.
"Nhanh lên một chút." Lâm Lôi quát, đồng thời cũng sử dụng hắc thạch không gian. Lâm Lôi năm người dùng tốc độ nhanh nhất để chạy. Hơn mười thượng vị thần rơi vào trạng thái điên cuồng gào lên giận dữ, phảng phất như đang truy sát sinh tử cừu nhân, không ngừng đuổi theo.
Ở U Minh sơn tùy ý có thể thấy được đại thụ, trong đó trên lá cây của một gốc cây đại thụ, một con lục xà lại xuất hiện, nhìn chằm chằm đám người đang chạy trốn.
Chỉ chốc lát, Lâm Lôi bọn họ xuất hiện ở ranh giới giữa khu vực sương trắng và khu vực sương xám. Rất hiển nhiên ... đường đi của bọn họ không đúng, không có khả năng tới được khu vực sương tím.
"Lại quay trở lại." Bối Bối bất đắc dĩ nói.
"May là trốn thoát." Ngõa Lợi Đặc thở dài một hơi, vội vàng tranh thủ thời gian, cố gắng trị liệu vết thương trên người. Tương tự, tử phát thanh niên "Bố Long" cũng âm nhu nam tử cũng trị liệu thương thế. Trong lúc chạy trốn vừa rồi, mấy người vô cùng khẩn trương, nếu lại bị một đám thượng vị thần vây lại được thì bọn họ thảm rồi.
May là trên đường chạy trốn, nhanh chóng thoát khỏi khu vực sương xám.
"Cẩn thận chuẩn bị. Một lúc nữa, lại tiếp tục đi vào." Lâm Lôi nói.
"Các ngươi hãy đi trước đi, ta sẽ đi vào một mình." âm nhu nam tử lạnh lẽo nói. "Cảm tạ Lâm Lôi tiên sinh đã trợ giúp ... bất quá, ta có thói quen đi một mình, hơn nữa năm người cùng ở một chỗ, mục tiêu quá lớn, dễ dàng hấp dẫn địch nhân."
"Sao?" Tử phát thanh niên "Bố Long" cùng Ngõa Lợi Đặc đều nhìn về phía hắn.
"Tùy ngươi." Lâm Lôi lạnh lẽo nói.
Bối Bối cười giễu, liếc nhìn hắn: "Oh, một mình? Ta thấy là muốn tìm U Minh quả đây mà."
Khóe mắt của âm nhu nam tử có chút giật giât, cười nói: "U Minh quả? Tất cả đều dựa vào vận khí, không phải ta muốn tìm là có thể tìm được."
Bối Bối hừ một tiếng, không nói nữa.
Chỉ chốc lát, Lâm Lôi nhìn Ngõa Lợi Đặc, tử phát thanh niên "Bố Long" một lát. Thương thế của hai người đã trị liệu tốt rồi, liền mở miệng nói: "Hẳn là hai vị đã ổn rồi, chúng ta xuất phát thôi!" Ngõa Lợi Đặc, tử phát thanh niên lập tức đi theo Lâm Lôi, Bối Bối lại một lần nữa tiến vào khu vực sương xám.
Trong khi đi vào khu vực sương xám, Bối Bối còn quay đầu, liếc nhìn âm nhu nam tử, khinh thường cười giễu một tiếng.
Âm nhu nam tử vẫn duy trì nụ cười, đợi đến bốn người rời đi.
"hừ!" âm nhu nam tử hừ lạnh một tiếng. "Tím U Minh quả. Không chỉ đơn thuần dựa thực lực, mà vận khí là quạn trọng nhất. Bây giờ các ngươi so với ta mạnh hơn. Nếu ta tìm được U Minh quả, thực lực tăng nhiều, có chủ thần khí ... đến lúc đó!" Bên ngoài thân âm nhu nam tử lưu quang màu đen lưu chuyển, cả người trở nên mơ hồ.
Giống như ảo ảnh, âm nhu nam tử lặng lặng tiến vào khu vực sương xám.
Lâm Lôi bọn vô cùng cẩn thận, cũng không dám bay cực nhanh.
"Thượng vị thần điên cuồng, không phải chiến đấu liên tục, có đôi khi, bọn họ cũng lặng yên, tránh ở một chỗ." Lâm Lôi cảnh giác chú ý bốn phía, "Thượng vị thần điên cuồng cũng giống như ma thú ở ma thú sơn mạch Ngọc Lan đại lục đều điên cuồng và tàn nhẫn."
Lâm Lôi đột nhiên nghĩ bây giờ hắn hành tẩu tại U Minh sơn, cũng giống như lúc thiếu niên hành tẩu tại ma thú sơn mạch.
Chỉ là khi đó hắn chỉ đối phó ma thú mà thôi. Nhưng bây giờ, hắn đề phòng lại là một đám thượng vị thần điên cuồng! Và ở ngọn núi cao nhất Minh Giới và là nơi Chủ ở - U Minh sơn!
"Các ngươi nhìn kìa!" Bối Bối đột nhiên hô một tiếng.
Lâm Lôi mấy người lập tức hướng phía trước nhìn lại, phía trước đang có một thi thể đang bay lơ lửng do bị đám cây cuốn lấy. Trên đường, Lâm Lôi bọn họ cũng gặp qua không ít thi thể. Chỉ là ... bọn hắn vô cùng quen thuộc người này. Đúng là âm nhu nam tử!
"Là hắn sao?" Lâm Lôi nhíu mày, lúc này đã lại gần.
Khuôn mặt âm nhu nam tử tái nhợt, trên trán có một lỗ thủng.
"Là lục xà!" Lâm Lôi trong nháy mắt nhận định. Bối Bối cười giễu nói: "người này luôn kiêu ngạo. Luôn tưởng rằng mình lợi hại. Còn muốn đi tìm U Minh quả ... hừ, không nghĩ tới ngay cả một con lục xà cũng không đối phó được!"
Lâm Lôi cũng âm thầm lắc đầu.
Một con lục xà cũng không đối phó được. Đi một mình, không thể tự tin được.
"Trên đường đi, chúng ta cẩn thận một chút." Lâm Lôi tiếp tục đi tới.
Ngõa Lợi Đặc, tử phát thanh niên "Bố Long" liếc thi thể của âm nhu nam tử, âm thầm lắc đầu, lập tức tiếp tục đi tới.
Nhưng Lâm Lôi mấy chưa chú ý tới -
Lỗ thủng trên người của âm nhu nam tử không chỉ có một lỗ ở trên trán mà còn có ở ngực, trên đùi. Có tới ba lỗ thủng! Nếu chú ý tới ba lỗ thủng này, Lâm Lôi bọn họ sợ rằng sẽ càng thêm cảnh giác.
"lão Đại, ta cảm giác được có chút không ổn." Bối Bối dùng linh hồn truyền âm nói.
Lâm Lôi vẻ mặt trịnh trọng: "Ta cũng cảm thấy không ổn. Xung quanh không còn tiếng chém giết nữa." Lúc trước, vẫn nghe được tiếng chém giết, tiếng hét phẫn nộ. Nhưng bây giờ không nghe được, có chút quỷ dị. Đồng thời, hắc bào tử phát thanh niên "Bố Long" cùng Ngõa Lợi Đặc cũng cảnh giác, chú ý bốn phía, đi theo sau Lâm Lôi, chậm rãi đi tới.
Xung quanh -
Một gốc đại thụ địa trên đám lá xanh, có một con lục xà lặng yên từ phía sau, nhìn chằm chằm Lâm Lôi bọn họ. Số lượng lục xà vô cùng nhiều ... đủ làm cho Lâm Lôi bọn họ da đầu tê dại. Đáng tiếc, Lâm Lôi bọn họ căn bản không hề phát hiện ra sự tồn tại của đám lục xà.
"lão Đại, lục xà!" Bối Bối đột nhiên truyền âm nói, ánh mắt không chớp mắt nhìn trên đám lá cây đang có một con lục xà đang lặng yên, nhìn chằm chằm. Con lục xà phát hiện Bối Bối nhìn chằm chằm nó, hóa thành năng lượng màu xanh biếc hoàn toàn dung nhập vào lá xanh, biến mất không dấu vết.
"Không thấy? Có khả năng dung nhập vào lá cây?" Lâm Lôi không khỏi cả kinh.
Lâm Lôi có chút nghi ngờ, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như tia chớp nhìn hướng bốn phía, nhìn kĩ lá cây của đại thụ. Vừa nhìn, sắc mặt Lâm Lôi đột nhiên đại biến ...
Ánh mắt vừa đảo qua, dễ dàng thấy hơn mười con lục xà!