Bàn Long

Chương 613: Không cam lòng

Thiên Tề sơn mạch, Huyết Chiến cốc, Tứ thần thú điện.
Khi Lâm Lôi cùng Nhị trưởng lão vào trong đại điện đã có không ít người rồi. Lâm Lôi nhìn lướt qua: "Kể cả ta, có 42 vị trưởng lão." Tất nhiên vẫn còn có vị trưởng lão chưa đến.
"Lâm Lôi." Gia Duy cùng Lâm Lôi có quan hệ tương đối tốt, liền đi tới: "Tộc trưởng cuối cùng cũng cúi đầu."
Lâm Lôi ngẩn người ra: "Gia Duy, ý ngươi là sao?"
Gia Duy thở dài một tiếng: "Một tháng trước, Tứ thần thú gia tộc chúng ta lại bị tổn thất nặng nề. Tộc trưởng phỏng chừng phản kháng không nổi nữa. Cho nên, hội nghị này, có lẽ tộc trưởng cũng muốn cùng các trưởng lão thảo luận. Chỉ cần các trưởng lão thông qua. Vây ..."
Lâm Lôi cũng hiểu được. Một khi hội nghị thông qua, sợ rằng Tứ thần thú sẽ chọn quy súc tại Thiên Tề sơn mạch. Không đi ra ngoài, có thể bảo tồn thực lực của Tứ thần thú gia tộc nhưng danh tiếng Tứ thần thú gia tộc sẽ bị tổn hao nhiều.
Phần lớn các thành viên gia tộc thì vinh diệu của gia tộc còn quan trọng hơn so với tính mệnh. Bốn vị tộc trưởng cũng khó lựa chọn.
"Một tháng trước đã bị tổn hao nặng? Sao vậy?" Lâm Lôi dò hỏi.
"Chuyện gì ngươi cũng không quan tâm" Gia Duy lắc đầu nói: "Một tháng trước, Tứ thần thú gia tộc lại tổn thất 3 vị trưởng lão, trong đó có 1 vị trưởng lão là Thanh Long nhất tộc. Bây giờ, trong Thanh Long nhất tộc chúng ta chỉ có 15 trưởng lão có thực lực thất tinh ác ma."
Trong lòng Lâm Lôi cũng không khỏi trầm ngâm.
"Oanh long long ..." Tiếng của ửa Tứ thần điện đóng.
Lâm Lôi không khỏi bừng tỉnh, Gia Duy thấp giọng nói: "Các trưởng lão và bốn tộc trưởng đã đến đủ."
Trong đại sảnh, trước sau 4 người đi đến, cùng ngồi xuống. Đó chính là bốn vị tộc trưởng Cái Tư Lôi Sâm.
Cả đại điện nhất thời an tĩnh.
Ánh mắt bốn vị tộc trưởng đảo qua xuống phía dưới, rồi nhìn nhau, cuối cùng Cái Tư Lôi Sâm mở miệng, âm thanh hùng hậu vang vọng trong đại điện: "Các vị, hôm nay, ta mời các vị tới đây, tin rằng trong lòng mọi người cũng đoán ra được."
Nghe xong, trong lòng mọi người có cảm giác không tốt. Lâm Lôi cảm nhận được trận bi kinh.
Dĩ nhiên.
"Từ sau khi bốn vị lão tổ tông mất đi, Tứ thần thú gia tộc gặp phải sự đả kích rất lớn. May mà có U Lam phủ chủ hỗ trợ, mới có thể ở Thiên Tê sơn mạch trú chân. Nếu không, tại hơn vạn năm trước, Tứ thần thú gia tộc đã bị tiêu diệt."
Dưới đại điện, tất cả trầm mặc.
"Hơn vạn năm nay, các vị trưởng lão của Tứ thần thú gia tộc không ngại tử vọng. Vì vinh diệu gia tộc mà chiến đấu. Hơn vạn năm trước, Tứ thần thú gia tộc có tổng cộng hơn 200 vị trưởng lão. Nhưng hôm này chỉ còn có 53 vị! Hơn vạn năm ngắn ngủi, nhưng lại tổn thất gần 200 vị trưởng lão! Hai trăm vị!" Đôi mắt Cái Tư Lôi Sâm có chút nước mắt.
Các vị trưởng lão đều nhớ lại mấy năm nay lại chết đi rất nhiều vị trưởng lão, trong lòng vô cùng bi thán.
Lâm Lôi cũng nhớ lại. Tiểu đội 13 chết một đội viên, còn mất đi một phân thân cực mạnh của Hao Tư trưởng lão.
Vì gia tộc, có rất nhiều trưởng lão đã hy sinh thần phân thân cực mạnh. Vốn bọn họ là thất tinh ác ma, cao cao tại thượng, mất đi thần phân thân cực mạnh có lẽ biến thành thành thượng vị thần bình thường.
"Mấy năm nay, ta cùng ba vị tộc trưởng vẫn một mực tin tưởng và kiên trì." Âm thanh của Cái Tư Lôi Sâm trầm thấp: "Đặc biệt, mấy năm nay, Bát địa gia tộc dường như nổi điên. Dù đồng quy ư tận, cũng muốn giết chết trưởng lão của gia tộc. Dựa theo tốc độ này, không quá mấy trăm năm, sợ rằng tộc trưởng của Tứ thần thú gia tộc cũng còn không mấy người."
Chu Tước tộc trưởng cũng mở miệng nói: "Đúng, đặc biệt, một tháng trước, chúng ta lại tổn thất mất 3 vị trưởng lão. Bốn tộc trưởng chung ta đã cẩn thận thương lượng. Cứ như vậy, chung ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được mấy trăm năm thôi."
Âm thanh Bạch hỏ tộc trưởng cũng lạnh lùng nói: "Cho dù cứ kiên trì nhưng vậy, cũng là cho các ngươi đi chịu chết mà thôi. Cũng không có ý nghĩa gi?"
Huyền Vũ tộc trưởng cùng hạ giọng nói: "Cho nên, chúng ta vẫn phải lưu lại một ít tinh anh. Dù sao thất tinh ác ma trưởng lão cũng không phải dễ dàng đạt được."
Cái Tư Lôi Sâm nói: "Bốn vị tộc trưởng chúng ta đã thống nhất rằng không cùng Bát đại gia tộc tranh đấu nữa. Tất cả thành viên gia tộc tiến vào Thiên tề sơn mạch. Bảo tồn lực lượng."
Phía dưới, đám trưởng lão có chút mông lung..
Vốn tưởng rằng, tộc trưởng tổ chức hội nghị để bọn họ thảo luận, ai ngờ lại tuyên bố ngay.
"Tộc trưởng!"
"Tộc trưởng"
Nhất thời không ít trưởng lão nóng nảy.
"Tộc trưởng" Một đạo âm thanh lo lắng vang lên, đó là ngân phát thanh niên lãnh khốc, ngửa đầu nhìn bốn vị tộc trưởng ở phía trên, vội la lên: "Như vây, chẳng lẽ chúng ta khuất phục? Như vậy chúng ta nhận thua sao?"
Lâm Lôi liếc mắt nhìn ngân phát thanh niên lãnh khốc. Đó chính là thiên tái của Thanh Long nhất tộc Bố Lỗ trưởng lão.
"Coi như là nhận thua đi!" Cái Tư Lôi Sâm quát.
"Bôi Lỗ." Chu Tước tộc trưởng từ trên cao nhìn xuống: "Cho dù tiếp tục chem giết thì nhân mã của Tứ thần thù gia tộc có thể đấu được bao lâu? Chẳng lẽ ngươi muốn cho chúng ta tổn thất nốt 53 vị trưởng lão?"
Ánh mắt của Bỗ Lõ vẫn kiên nghị.
"Bốn vị tộc trưởng!" Bố Lỗ có chút ngẩng đầu: "Bố Lỗ này cả đời chưa từng khuất phục. Ta đạt đến thất tinh ác ma, cũng chưa từng khuất phục. Bát đại gia tộc là cái gì? Lúc Tứ thần thú gia tộc huy hoàng, bọn họ không dám vi nghịch. Để ta hướng tới bọn chúng cúi đâu, không có khả năng!"
"Bố Lỗ" Cái Tư Lôi Sâm có chút đau lòng.
Trong lòng bọn họ, đều rất oán hận và xem thường Bát đại gia tộc. Để bọn họ khuất phục ... Cao ngạo như bọn họ, tự nhiên là không muốn. Cái Tư Lôi Sâm bọn họ cũng vì gia tộc mà lo lắng.
"Tộc trưởng, ta cũng hiểu được nỗi khổ tâm của các người. Ta cũng chỉ có môt mình thôi. Ta tình nguyện một mình đi chiên đấu ... tại chiến trường mà tử vong. Chờ đến khi địa ngục không còn thất tinh ác ma Bố Lỗ. Chỉ còn thượng vị thần Bố Lỗ bình thường. Khi đó, ta nghĩ rằng muốn chém giết cũng vô lực." Bố Lỗ cười nói.
Nghe xong, Lâm Lôi không khỏi chấn động
Lúc này, một vị hắc phát trưởng lão đứng ra, trầm giọng nói: "Tộc trưởng, để cho gia tộc trọng hiện vinh quang, phải có năng như siêu cấp cường giả Bối Lỗ Đặc. Ta tự thấy mình khó có hi vọng tiến bộ ... Mong rằng tộc trưởng để cho ta chết trên chiến trường. Cho dù khuất nhục, cũng không để cho Bát đại gia tộc sung sướng."
"Tộc trương, cả đời chúng ta không thể cúi đầu! Chết cũng không cúi đầu!" Lại có một vị trưởng lão đứng ra.
"Tộc trưởng ..."
Lâm Lôi yên lặng nhìn cảnh đang xảy ra trước mắt. Có lẽ người thường xem những vị trưởng lão này có đầu óc cương hóa quá mức. Nhưng Lâm Lôi hiểu được các vị trưởng lão này trải qua vô sô triệu năm tháng. Bọn họ không sợ hy sinh. Chỉ là có chấp niệm rất nặng.
Năm mươi ba vị trưởng lão thì có hơn 20 vị chấp nhận hi sinh thần phân thân mạnh nhất của mình. Các vị trưởng lão còn lại trầm mặc. Nhưng Lâm Lôi biết rằng chỉ cần tộc trưởng ra lệnh, bọn họ sẽ không một chút do dự, chối từ.
"Lâm Lôi" Đột nhiên có một đau âm thanh vang lên.
Lâm Lôi ngẩn người ra.
Chỉ thấy đôi mắt của Đại trưởng lão tràn gập sự lo lắng, nhìn về phía hắn: "Lâm Lôi, ngươi cùng phủ chủ đại nhân có quan hệ rất thân mật. Chả nhẽ ngươi không thể khẩn cầu phủ chủ đại nhân một lần để cho người hỗ trợ! Dĩ nhiên thực lực của phủ chủ đại nhân đủ để đuổi Bát đại gia tộc đi. Lâm Lôi, ngươi phải đi nhờ 1 lần ... Vì gia tộc, hãy đi nhờ một lần"
Nhất thời, không ít trưởng lão nhìn về phía Lâm Lôi.
Vừa rồi, nhìn đám trưởng lão tình nguyện hy sinh thần phân thân mạnh nhất của minh để trả thù. Cho dù gia tộc khuất phục, cũng không muốn Bát địa gia tộc sung sướng. Khi nghe lời đại trưởng lão, tựu trung, cũng thấy được cái phao cứu sinh cuối cùng!
"Ta ..." Lâm Lôi không biết trả lời như nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Muội muội." trên đại điện, Cái Tư Lôi Sâm quát khẽ: "Ngươi để Lâm Lôi đi nói. Làm cho phủ chủ đại nhân khó xử. Phủ chủ đại nhân đã vì gia tộc ta làm rất nhiều. Hơn thế, cũng không mong được đề đáp. Ngươi lại muốn phủ chủ đại nhân trả thù hộ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng phủ chủ đại nhân nên giúp chúng ta?"
Đại trưởng lão không khỏi trầm mặc.
"Để gia tộc bất diệt, cũng nên túc trí." Cái Tư Lôi Sâm thởi dài một tiếng.
Dưới đại điện, các vị trưởng lão cũng đều im lặng.
"Các vị trưởng lão, các vị trưởng lão muốn cùng địch nhân chém giết. Ta cũng không thể mạnh mẽ ngăn cản. Ta thầm nghĩ ... để cho gia tộc bảo tồn một chút thực lực đi." Cái Tư Lôi Sâm nói xong, nhìn về phía Lâm Lôi: "Lâm Lôi, ngàn vạn lần ngươi đừng đi cầu xin phủ chủ đại nhân."
Lâm Lôi không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Cái Tư Lôi Sâm.
"Ta biết tính tình của phủ chủ đại nhân, nếu chúng ta quá phận làm cho phủ chủ đại nhân tức giận. Cho dù không tự động thủ, chỉ cần người không hề quản Tứ thần thú gia tộc chúng ta để cho Bát đại gia tộc tận tình công kích. Như vậy, chúng ta thảm rồi!"
Lời vừa nói xong, phía dưới, không ít trưởng lão trong lòng run lên.
Bây giờ không còn là chuyện khuất phục, hay vinh dự. Một khi gia tộc bị diệt vong thì vinh dự có nghĩa lý gì?
Từ lúc hội nghĩ qua đi, Tứ thần thú gia tộc đã không cùng Bát đại gia tộc tranh đâu nữa. Cho dù, Bát đại gia tộc vẫn điều nhân mã đi đường cố định để khiêu khích.
Gia tộc! Chỉ cần gia tộc còn tồn tại.
Dù vậy, trong gia tộc có không ít trưởng lão không cam lòng, vẫn đi chém giết. Bát đại gia tộc thấy Tứ thần thú cao ngạo như vậy, không khỏi giận dữ, phái ra càng nhiều nhân mã.
Chém giết thực điên cuồng, bi tráng!
Tiêu biểu nhất là vị trưởng lão thiên tài Bố Lỗ một mình giết chết 8 vị trưởng lão của quan địch. Bát đại gia tộc rất tức giận, liền phát một vị tộc trưởng cùng một số cường giả.
Đánh một trận ...
Thần phân thân mạnh nhất của Bố Lỗ truởng lão. Chết!
Trong hơn 10 năm ngắn ngủi, chiến tích của Bố Lỗ trưởng lão là giết chết 9 vị trưởng lão.
Đương nhiên có những chiến tich, đồng thời có những thất bại. Có trưởng lão một mình ra ngoài chém giết bị đối phương vây công hoặc sử dụng chủ thần lực giết chết.
Đây là loại chém giết điên cuồng. Khoảng gần ba mươi năm, 22 vị trưởng lão có phân thân cực mạnh bị chết.
Mà quân địch tổn thất nhiều hơn, lên tới 38 vị trưởng lão chết đi. Dù sao Tứ thần thú gia tộc luôn mang theo quyết tâm liều mạng với địch ở trong đâu.
Sau đó, Tứ thần thú gia tộc ngừng lại, không hề nghênh chiến nữa.
Bát đại gia tộc rất kinh hãi. Dù sao trong 30 năm ngắn ngủ họ đã có 38 vị trưởng lão chết đi. Dù sao, bọn họ cũng đều là tinh anh của gia tộc.
Thiên Tề sơn mạch khôi phục lại sự yên tĩnh. Các chiến sĩ ở cửa tuần tra. Bình thường có rất ít người đến. Nhưng hôm nay có một cô gái ở trong kim chúc sinh mang bay ra.
Lập tức, kim chúc sinh mệnh bay đi, cô gái này tiến về ví Thiên Tề sơn mạch.
"Đây là Thiên Tề sơn mạch, ngoại nhân không được tiến vào." Nhất thời có 10 chiến sĩ tuần tra đi tới, trong đó có một người quát lên.
Cô gái này tết tóc, có bề ngoài rất đẹp, đặc biệt nhất là trên đầu nàng có mang một cái mũ cỏ. Cô gái này trả lời: "Xin chào các người, ta là với Lâm Lôi trưởng lão là bằng hữu, ta đến tìm hắn."
"Lâm Lôi trưởng lão?" Chiến sĩ tuần tra có chút nghĩ hoặc."
"
Ngươi có chứng cớ gì không?" trong đám tuần tra có người hỏi.
"
Điều này ..." Cô gái có chút chần chờ. Nàng lấy cái gì để chứng mình đây? Nàng liền nói: "Như này đi, chỉ cần các ngươi nói cho Lâm Lôi trưởng lão, ta là Ny Ty. Hắn sẽ biết."
"
Ny Ti" Tiểu đội trưởng cầm đầu đám tuần tra nhìn nàng một cái, rồi gật đầu nói: "Ngươi ở đây chờ một chút." Nói xong trực tiếp bay đi.