Bàn Long

Chương 303: Na nhất dạ

Ba Khắc bọn họ 5 huynh đệ lập tức đi tới chỗ Hi Tắc, bỗng nhíu mày lại bởi giọng nói vang lên: "Đừng đến gần như vậy, đừng dẫn sự chú ý của người khác đến chỗ ta, chậm lại, chậm lại!" Ba Khắc 5 huynh đệ chỉ có thể nhịn cười, đứng ở xa chào hỏi Hi Tắc lúc này đã chẳng thấy dấu vết.
"Soạt soạt."
Hi Tắc vớ lấy rượu rồi lập tức chuồn vào đại sảnh, gặp mấy viên đặc sứ của vương quốc, đế quốc gì gì đó, hắn cũng cùng người ta nâng chén, chẳng hề có chút phong phạm nào của Thần cấp cường giả cả.
"Hi Tắc." Đột nhiên một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Hi Tắc vừa ngẩng đầu, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ mỉm cười, người vừa gọi chính là Thánh nữ của Băng Tuyết Nữ Thần điện "La Toa Lỵ". La Toa Lỵ nhìn chằm chằm vào Hi Tắc, trong mũi hừ vài tiếng, song cũng không nói đến câu thứ 2. Hi Tắc như ngồi trên bàn chông, chỉ có thể cười hềnh hệch.
"Đã đạt tới Thần cấp rồi mà vẫn còn như thế này." Vị mỹ nữ lạnh như băng La Toa Lỵ này trong mắt dĩ nhiên cũng đã có hơi nước.
Hi Tắc cố nặn ra vẻ tươi cười: "La Toa Lỵ, nàng cứ làm cái chức Thánh nữ của nàng không phải là tốt hay sao? Ai nha, ta vốn là một gã lãng tử phiêu bạt tứ xứ, nơi nào có vui vẻ là đến, nơi nào có hưởng thụ là đi." Hi Tắc trong lòng cũng có chút khổ sở.
"Hi Tắc đại nhân." Lâm Lôi đã trông thấy Hi Tắc.
"Đừng qua." Đức Tư Lê kéo Lâm Lôi, trên mặt ông ta chẳng hề có chút hảo ý mỉm cười: "Người ta đôi lứa đang ở bên nhau, ngươi qua tìm náo nhiệt làm gì?"
"Đôi lứa? Không phải là với Thánh nữ đấy chứ?" Lâm Lôi có chút ngạc nhiên.
"Ai nói Thánh nữ không thể có nam nhân được?" Đức Tư Lê liếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái, "La Toa Lỵ vốn đã sớm có thể thành Thần rồi, song vẫn còn vất vả lo cho Băng Tuyết Nữ Thần điện, như vậy đã là nể mặt Băng Tuyết Nữ Thần điện lắm rồi." Đức Tư Lê tươi cười nhìn về phía xa xa chỗ Hi Tắc cùng La Toa Lỵ.
Lâm Lôi với Địch Lỵ Á hai người tức thì cùng mỉm cười: "Lâm Lôi, đây chính là Hi Tắc đại nhân mà chàng vẫn nói ư?"
Lâm Lôi gật đầu.
"Hình như vị Thần cấp cường giả này cũng mắc phải nợ tình a." Địch Lỵ Á che miệng khúc khích cười, Lâm Lôi cũng lắc đầu cười theo. "Hi Tắc đại nhân, ông ta, sao có thể nói là ... phong lưu được chứ."
Hôm nay quả là nhiệt náo, đặc biệt là có đám người của Đức Tư Lê, còn có Kiều Trì, Da Lỗ, Lôi Nặc bọn họ ... giúp ứng phó với mọi người. Mãi tới nửa đêm, Lâm Lôi lúc này mới bước về phòng của mình với Địch Lỵ Á ...
Thánh vực cường giả cũng có điểm tốt là mặc dù uống nhiều rượu như vậy rồi song Lâm Lôi lại chẳng hề say chút nào.
"Lâm Lôi?"
Còn chưa tới cửa đã nghe thấy có người gọi mình, Lâm Lôi ngẩng đầu chỉ thấy Hi Tắc kia đang nằm vắt vẻo trên mái hiên uống rượu, "Lâm Lôi a, ngươi tại sao đã vội kết hôn như vậy? Ta hay tin ngươi kết hôn mà còn thực sự cảm thấy đáng tiếc thay cho ngươi."
"Đáng tiếc?" Lâm Lôi cảm thấy ngạc nhiên.
Hi Tắc đứng lên, thân thể mơ mơ hồ hồ lơ lửng, "Đáng tiếc, lại có một nam nhân nữa đi vào phần mộ rồi!" Nói xong, Hi Tắc thân ảnh đã vút lên trời cao, "Ừ, thuận tiện chúng ngươi tân hôn khoái lạc. Được rồi, ta đi đây." Tiếng Hi Tắc vang lên bên tai Lâm Lôi.
Đột nhiên ... Nguồn: https://docsach24.com
"Đại sắc quỷ!" Một tiếng la lảnh lót vang lên, chỉ thấy một thân ảnh vật bạch y phiêu dật trực tiếp phóng đuổi theo Hi Tắc.
Hi Tắc tốc độ phi hành lập tức đại tăng.
"Ô, vậy thì đi vào phần mộ vẫn còn tốt chán." Lâm Lôi trên miệng vẫn giữ nụ cười, hướng tân phòng đi đến, trong chốc lát đã tới cửa phòng rồi. Ở hai bên cửa tân phòng có 2 thị nữ đáng yêu đứng, hai nàng thị nữ lập tức cung kính mở cửa phòng.
Lâm Lôi phất tay: "Các ngươi cũng đều lui ra đi."
"Vâng, thưa bệ hạ."
Tân phòng im ắng. Chỉ có Địch Lỵ Á ngồi ở trước giường. Lúc này Địch Lỵ Á vẫn yên lặng, nàng chỉ nhìn Lâm Lôi, chờ Lâm Lôi lên tiếng. Hắn rốt cuộc cũng mở miệng ... "Bối Bối, đi ra."
"Ha ha, lão đại." Bối Bối lúc này bỗng nhiên từ dưới giường chui ra.
"Bối Bối?" Địch Lỵ Á cũng dở khóc dở cười, hôm nay Bối Bối từ sớm đã mất tích rồi, không ngờ rằng lại trốn ở chỗ này.
Lâm Lôi khóc dở mếu dở nhìn Bối Bối: "Bối Bối, ngươi làm gì vậy?"
"Vì lão đại ngươi mà chuẩn bị lễ vật chứ sao?" Bối Bối ngẩng đầu đáp.
"Lễ vật gì?" Lâm Lôi nghi hoặc hỏi.
Bối Bối nhếch miệng cười, từ những cái móng tay nhỏ lôi ra một hòn đá màu đen: "Đây chính là của một vị hảo bằng hữu cho ta đấy, chính là tử kim sắc Thánh vực lão thử mà lần trước ta đã nói với huynh đó, ta quá nhỏ bé, không có gì tích lũy nên huynh đệ ta đã cho ta cái này."
"Món gì vậy?" Lâm Lôi nghi hoặc tiếp nhận hòn đá màu đen, "Chẳng lẽ là một khoách thạch quý giá gì đó? Cũng không đúng, một khối khoáng thạch nhỏ thì phỏng có ích lợi gì?" Lâm Lôi cẩn thận quan sát song vẫn nhìn không ra.
"Ta cũng không biết." Bối Bối giao cho Địch Lỵ Á, "Địch Lỵ Á, cô trước tiên hãy chích một giọt máu tươi nhỏ lên trên đi."
"Lấy máu?" Lâm Lôi nhướng mày một cái.
Có thể lấy máu nhận chủ, vật kia tuyệt đối là bảo bối, như Tử Huyết nhuyễn kiếm của Lâm Lôi, như Bàn Long chi giới. Ngay cả Hắc Ngọc trọng kiếm cũng không đủ tư cách để lấy máu nhận chủ. Phải là những vật phẩm thông thường được luyện chế một cách vô cùng kỳ lạ thì mới có thủ tục như thế này.
"Được." Địch Lỵ Á rất tin tưởng Bối Bối, một đạo phong nhận thổi qua ngón tay nàng, lập tức xuất hiện một vết thương rất nhỏ.
Một giọt máu tươi được nhỏ lên hòn đá màu đen này.
Hòn đá màu đen lập tức hóa thành một đạo quang mang bao phủ lấy Địch Lỵ Á. Lâm Lôi thất kinh ... chỉ thấy hòn đá màu đen hóa thành một đạo quang mang rồi lập tức dung nhập vào trong cơ thể Địch Lỵ Á. Vừa rồi vẫn còn thấy trên mặt đất, chẳng biết đã biến đâu mất tiêu rồi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Lôi thất kinh.
Hắn từ xưa tới nay chưa bao giờ trông thấy chuyện quái dị như thế, Bối Bối cũng trợn mắt há mồm: "Ta cũng không biết a."
"Địch Lỵ Á, muội có cảm giác gì không?" Lâm Lôi lập tức dò hỏi.
Địch Lỵ Á mê hoặc lắc đầu đáp: "Không có cảm gì, à ... hình như đối với nguyên tố xung quanh có thể cảm ứng cao hơn rất nhiều. Đúng là như vậy." Lâm Lôi âm thầm gật đầu, bình thường cho dù là vật tà ác gì đó, lấy máu nhận chủ cũng sẽ không bao giờ gây thương tổn đến chủ nhân.
Lâm Lôi điểm ấy thực ra rất yên tâm.
Có điều, vật này ... rốt cuộc là cái gì?
"Bối Bối, hòn đá màu đen này, ma thú lão thử kia tại sao lại cho ngươi? Đây hình như là một kiện bảo bối a." Lâm Lôi dò hỏi, Đương nhiên đối với bảo bối này mà nói, hiện tại chỉ mới biết rằng ... lực cảm ứng nguyên tố đã được tăng lên rất nhiều.
Bối Bối vội vàng lắc đầu đáp: "Bối Bối, thực sự là do vị hảo bằng hữu kia đưa cho ta, hắn nói cái này đối với ma pháp sư rất có tác dụng."
"Ma pháp sư rất có tác dụng?" Lâm Lôi trong lòng ngạc nhiên. Đây có lẽ là một kiện vật dụng đặc thù có thể đề cao Nguyên tố thân hòa lực, đối với Thánh vực ma thú thì không có tác dụng gì nên mới đưa cho Bối Bối. Song Lâm Lôi bỗng có một loại cảm giác ...
Hòn đá màu đen kia không đơn giản như vậy!
"Được rồi, Bối Bối, chẳng lẽ ngươi vẫn còn tiếp tục ở lại chỗ này sao?" Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào Bối Bối.
Đôi mắt đen láy nho nhỏ của Bối Bối đảo qua đảo lại vài vòng, sau đó ti hí lại thổn thức: "Lão đại, có thê từ nên quên Bối Bối rồi, hu hu ..." Lâm Lôi vừa tung một cước đến thì Bối Bối đã hóa thành một đạo huyễn ảnh thoát ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại.
Mọi thứ bên trong bỗng chìm trong im lặng, Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á sánh vai nhau ngồi ở đầu giường.
"Nhìn cái gì vậy?" Địch Lỵ Á tựa hồ có chút thẹn thùng."
Lâm Lôi cười: "
Ta đang suy nghĩ ... chúng ta sau này sẽ có mấy đứa nhỏ đây." Địch Lỵ Á ngẩn ra, Lâm Lôi lập tức ôm lấy Địch Lỵ Á thuận thế đặt nàng lên trên giường, chỉ thấy ... một thoáng ửng hồng, y phục nhất kiện bị ném xuống sàn.
"
Au ..."
Một đêm không ngủ.
"
Phù." Lâm Lôi nằm ở trên giường, Địch Lỵ Á còn lại là ghé sát vào Lâm Lôi, đầu dụi vào ngực hắn. Mồ hôi khiến mái tóc nàng bết lại trên người Lâm Lôi, Lâm Lôi cúi đầu nhìn bộ dạng của Địch Lỵ Á, khuôn mặt thoáng ửng hồng kia khiến nàng trông giống như một chú tiểu miêu đáng yêu vậy.
Cái mũi nhỏ nhắn khẽ phả ra từng hơi thở.
Tay Lâm Lôi nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần bóng loáng của nàng, trong đầu vẫn còn hiện ra cảnh tượng vừa rồi, khi khẩn trương tiến vào trong thân thể Địch Lỵ Á ... Lâm Lôi không thể không thừa nhận, vừa rồi điên cuồng một trận, loáng cát đã ba giờ trôi qua rồi.
"Địch Lỵ Á, làm sao vậy?"
"
Khóc." Địch Lỵ Á nép vào ngực Lâm Lôi, "Thiếp bây giờ chính là muốn khóc, nghĩ đến trước đây chàng ở bên Ngải Lệ Tư, thiếp muốn khóc, nghĩ đến cảnh chờ chàng suốt 10 năm ta muốn khóc, hu hu ..."
Lâm Lôi ôm đầu.
Nữ nhân a, vĩnh viễn khiến cho kẻ khác chẳng biết đâu mà lần.
"
Lâm Lôi, nói cho chàng biết một chuyên nhé?" Địch Lỵ Á thì thầm.
"
Ừ." Lâm Lôi cúi đầu nhìn nàng.
Địch Lỵ Á ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt làm ra vẻ trịnh trọng, sau đó khẽ nói: "
Chàng ... ở dưới cứng quá!"
"
A."
Lâm Lôi trong lúc nhất thời không thể trả lời được.
"
Địch Lỵ Á, đứa bé của Ốc Đốc cùng Ni Na chỉ mấy tháng nữa là ra đời rồi, nàng nói chúng ta có nên cố gắng thêm không đây?" Lâm Lôi thấp giọng nói.
"
Hả?" Địch Lỵ Á sửng sốt.
"
Cho nên, ta cần phải siêng năng canh tác a." Lâm Lôi chỉ khẽ xoay người một cái là đã đem Địch Lỵ Á đặt ở bên dưới rồi.