Chúng ta đi đâu đây?” Sau khi ăn uống no say, Tề Hoan vô cùng vui vẻ, dễ chịu, không có tiểu hồ ly tranh ăn khiến khẩu vị của nàng tăng lên nhiều.
Tiểu hồ ly đáng thương, chỉ vì tranh ăn với Tề Hoan mà bị nàng ghét bỏ.
“Đi Thiên Ma giới.”
“Tới đó làm gì?” Tề Hoan cau mày, hễ nhắc tới Thiên Ma giới, nàng lại bất giác nhớ tới những việc không hay kia, dù người đó là cha Mặc Dạ, nhưng nàng vẫn vô cùng chán ghét.
“Ta xử lí xong chuyện của Thiên Ma giới rồi chúng ta thành thân.” Mặc Dạ kéo Tề Hoan lại, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
“Được… á không được.” Tề Hoan mờ mịt gật đầu sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lập tức cự tuyệt lời đề nghị của Mặc Dạ.
Mặc Dạ nhướng mày, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi một câu, “Nàng muốn đổi ý?” Bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể nghe theo Tề Hoan, riêng chuyện này thì tuyệt đối không thể nhân nhượng. Đợi nàng tám trăm năm đã là quá lắm rồi, hắn vốn không phải kẻ có tính nhẫn nại.
Biểu hiện của Mặc Dạ khiến Tề Hoan dựng tóc gáy, vội vàng trả lời, “Đương nhiên không phải.” Nói xong nàng lại giật mình, có phải biểu hiện của mình quá mức vội vàng rồi không?
Nghe Tề Hoan trả lời, sắc mặt Mặc Dạ bình thường hơn chút, Tề Hoan núp trong góc vô cùng hối hận. Lúc trước mình vô cùng khí phách cơ mà, sao bây giờ đối diện Mặc Dạ lại luống cuống chân tay như thế.
“Việc này… Ngươi còn chưa đưa sinh lễ đâu…” Đây chính là chuyện quan trọng nhất. Sống hơn một nghìn năm, khó khăn lắm mới có người muốn lấy nàng, Tề Hoan đương nhiên ước gì được gả đi thật nhanh. Nhưng vì đảm bảo hôn nhân hạnh phúc, nhất định phải có của cải bên người.
Nếu ngày nào đó Mặc Dạ vụng trộm bên ngoài, nàng tất nhiên sẽ vơ sạch mọi thứ đáng giá bên người hắn rồi một cước đạp bay hắn. Nghĩ đến đây, Tề Hoan không nhịn được hắc hắc cười lén.
Tất nhiên đây chỉ là nghĩ mà thôi, nếu thật sự có một ngày như thế, nàng không giết chết tiểu tam, bẻ đôi Mặc Dạ thì nàng không phải Tề Hoan rồi.
“Được thôi, nàng muốn gì?” Đúng là phong thái đại gia lấy vợ nha. Tề Hoan cũng không khách sáo, chăm chăm chọn những loại bảo bối chỉ có trong truyền thuyết. Nào là sen vàng mười hai đài, mười bình Tam Thanh đan, đan dược tiên giai thượng phẩm, ăn vào là ngay lập tức có thể đạp đất phi thăng. Tề Hoan đã hoàn toàn coi đan dược Tiên giai thượng phẩm thành củ lạc rồi.
Nhưng tính tình Mặc Dạ đúng là không tệ, nghe Tề Hoan nói một tràng, chỉ sửng sốt mà không lên tiếng, Tề Hoan còn hoài nghi là hắn bị dọa đến choáng váng rồi.
“Những thứ này sao?”
Cuối cùng Tề Hoan nghĩ không ra loại bảo bối đáng giá nào nữa, đành phải ngừng lại. Nàng có hơi tiếc hận, sớm biết vậy lúc ở Tiên giới nàng đã chăm chỉ đọc nhiều sách cổ về kì trân dị bảo rồi.
Chỉ có mấy thứ này, đúng là quá thiệt thòi.
Nếu Mặc Dạ biết suy nghĩ của nàng, không biết hắn có phun máu mà chết hay không.
Mặc Dạ coi như bình tĩnh, nghe Tề Hoan nói xong còn hỏi nàng một câu.
“Ừ, tạm là thế.” Nếu muốn quá nhiều thứ, hắn đổi ý không cưới nữa thì mình đúng là thiệt thòi thật (TM: này còn không nhiều hả bà?). Tề Hoan không biết, sính lễ nàng muốn đã đủ khoa trương, có thể khiến tất cả nam nhân chùn bước trước nàng rồi.
“Được rồi, chờ mười vạn năm nữa, ta tìm đủ sính lễ rồi lại đến hỏi cưới nàng.” Mặc Dạ tươi cười rạng rỡ.
Mười vạn năm? Một nghìn năm Tề Hoan cũng không chờ nổi, nếu là mười vạn năm, nàng còn không phải thành bà già rồi sao. “Tuyệt đối không được!”
Mặc Dạ bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Vậy thì chịu, trong số sính lễ nàng muốn, ta chỉ có Tam Thanh đan, mà cũng chỉ có một viên thôi.” Mặc Dạ xòe tay, trong lòng bàn tay là một viên dược tròn nhỏ tỏa ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Đây chính là Tam Thanh đan trong truyền thuyết, lúc trước Tề Hoan đã từng nghe lão tổ tông nói Tam Thanh đan là đồ tốt, nhưng cụ thể tốt thế nào thì Đoạn Tuế cũng không biết, lâu rồi ở Tiên giới chưa ai luyện ra được Tam Thanh đan.
“Thành giao. Nhưng ngươi phải viết giấy nợ cho ta trước, sau này từ từ trả cũng được.” Tề Hoan ra vẻ chúng-ta-có-thể-thương-lượng rồi bổ nhào tới chộp lấy Tam Thanh đan trong tay Mặc Dạ, không khách khí bỏ vào nhẫn trữ vật của mình, giờ thì viên Tam Thanh đan này đã mang cùng họ Tề với nàng rồi.
“Được.” Sau sính lễ còn phải ghi giấy nợ, có vẻ hắn cũng trở thành thiên hạ đệ nhất nhân rồi. Mặc Dạ ngược lại vô cùng dễ thương lượng, sao cũng được, trước tiên cứ phải giữ chặt nàng đã, sau này trả nợ ra sao thì cứ từ từ thảo luận là được rồi.
Không bà mai, không sính lễ, Tề Hoan cứ như thế mà gả mình đi.
Đàm luận xong đại sự đời người, Mặc Dạ và Tề Hoan tiếp tục chạy. Trên đường đi Tề Hoan bỗng cảm thấy hình như mình bị thiệt, chỉ một hạt Tam Thanh đan mà đã đem mình bán đi sao?
Nơi giao nhau giữa Tiên giới và Thiên Ma giới không chỉ là Sát Thần Hải, mà còn có một khu Đoạn Ma cốc, trong Đoạn Ma cốc tràn ngập oán khí, tất cả đều là tàn niệm còn sót lại của số tiên ma đã chết. Nếu là tiên nhân tu vi thấp kém thì rất dễ bị oán khí nhập thể mà chết ở nơi này.
Tuy hung hiểm nhưng đây lại là con đường thông nhau ngắn nhất giữa Tiên giới và Thiên Ma giới. Nếu chỉ mình Tề Hoan, nàng chắc chắn không đến đây được. Nhưng giờ bên cạnh có Quỷ Tiên Mặc Dạ, oán khí lợi hại bậc nào cũng không thể làm tổn thương hai người.
Chẳng qua, “phong cảnh” nơi này thật khiến người ta khó có thể tiếp nhận. Cứ hai bước lại dẫm lên một cái đầu lâu, hoặc một khúc xương, dù là xương người chết nhưng cũng không dễ chịu gì.
Nên Tề Hoan rất tự nhiên mà nhảy vào ngực Mặc Dạ, để hắn đi bộ thay nàng.
Mỹ nhân tự động dâng tới, đương nhiên Mặc Dạ không có ý kiến gì, bế Tề Hoan đi vào Đoạn Ma cốc. Trong Đoạn Ma cốc, có vài oán linh trông thấy Mặc Dạ liền né tránh, chúng đều đã tu ra thần chí, biết rõ người nào có thể ăn, người nào không thể dây vào được. Song cũng có vài kẻ tuy có thần chí nhưng lại ngu ngốc, dựa theo bản năng liều mạng xông về phía trước, kết quả không thể chống đỡ, bị màn sương trắng trên người Mặc Dạ nuốt chửng.
Đương nhiên những cảnh gây bất lợi cho sức khỏe này đều diễn ra ở sau lưng hai người. Tề Hoan còn rất tò mò, không phải nói trong Đoạn Ma cốc, oán linh hoành hành dữ dội sao, sao nàng chẳng thấy gì vậy?
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Tề Hoan ở Lôi Thần điện, tiểu hồ ly với hai cái tai xù lông đang ghé vào người Tiểu Ngân khóc thút thít.
Tên khốn kiếp Minh Hỏa, dám hôn trộm nó! Nụ hôn đầu của nó… Ách, không tính là nụ hôn đầu, nụ hôn đầu sớm đã bị Tiểu Ngân trộm mất rồi. Nhưng tại sao đều là nam nhân hôn nó!! (TM: Trời định sẵn số tiểu mĩ thụ, nhận mệnh thôi)
Một cầm thú, một sắc lang.
Nó chỉ thích hồ ly cái trắng bóng thôi mà! Mặc dù xúc cảm của Tiểu Ngân cũng không tệ…
“Đều tại ngươi…” Tiểu hồ ly vung cái đuôi xù lông lên, nằm sấp trên người Tiểu Ngân, chống nạnh vung tay biểu lộ rằng ta-rất-bất-mãn. Đầu tóc bạc của Tiểu Ngân bị nó nắm trong tay, kéo xuống.
Tiểu Ngân mặc kệ chân nhỏ của nó đấm đấm vào ngực mình, hai mắt dài híp lại, không biết đang mưu tính cái gì.
“Này, ngươi nói gì đi chứ.” Ồn ào cả buổi cũng chẳng thấy Tiểu Ngân ừ hử một tiếng, tiểu hồ ly không vui tí nào. Nó bĩu môi, khuôn mặt bụ bẫm nhỏ nhắn phụng phịu, như sắp búng ra nước đến nơi.
Thật ra bộ dáng của tiểu hồ ly không hề giống Hồ tộc. Trong truyền thuyết, mị thuật của Cửu vĩ thiên hồ có thể mê hoặc được cả Tiên Tôn. Còn tiểu hồ ly lại chẳng có tí mị hoặc nào, thậm chí lại vô cùng đáng yêu, dù là hình hồ ly hay hình người thì đều đáng yêu đến mức khiến người ta muốn xông tới, gặm cho hai phát. Tiểu Ngân thì ngược lại, dung mạo càng ngày càng giống Hồ tộc.
“Hử?” Tiểu Ngân giương mắt, nhìn tiểu hồ ly vung vẩy nắm đấm đang ngồi trên người mình, khóe miệng mỉm cười.
“Hừ, tên đáng ghét, không được ngủ trên địa bàn của ta.” Dùng cả tay lẫn chân đẩy Tiểu Ngân ra, ngồi trên giường, tiểu hồ ly ra sức đạp Tiểu Ngân, muốn đá hắn xuống giường, một mình độc chiếm giường lớn.
“Ngươi đang giận cái gì?” Tiểu Ngân đưa tay xách tiểu hồ ly vào ngực mình, một tay nắm cái đuôi tuyết trắng, nhẹ nhàng vuốt ve. Cửu vĩ thiên hồ là một loài vô cùng cao ngạo, đuôi của chúng giống như nghịch lân của rồng, kẻ nào cũng không thể đụng tới. Nhưng tiểu hồ ly có vẻ rất thích động tác của Tiểu Ngân, không hề cự tuyệt mà mềm nhũn dựa vào người hắn, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Tên Minh Hỏa kia dám hôn ta, thế mà ngươi không ngăn cản hắn.”
“Ý ngươi là ta nên biến thân rồi nuốt hắn?” Tiểu Ngân nhíu mi.
“Hừ, dù sao cũng là lỗi của ngươi.” Tiểu hồ ly vẫn biết lúc này cần nhẫn nhịn, không phải nó đã cho Minh Hỏa một cái tát rồi sao. Cũng đánh cho Lôi Thần và Thiên Lôi một cú giữa mặt, trong lòng đã rất thoải mái rồi.
Thân phận chủ nhân đúng là rất tốt, hơn nữa nam chủ nhân trước khi đi còn bảo nó phải dạy dỗ tên Minh Hỏa chết tiệt kia. Tuy nó không thích nam chủ nhân nhưng nữ chủ nhân dường như rất thích hắn, vì tương lai có thịt ăn hàng ngày, lấy lòng nam chủ nhân chính là việc quan trọng. Một khi đắc tội với nam chủ nhân, nó chắc chắn sẽ bị lột da nướng chín.
“Ngày mai chúng ta sẽ rời đi.” Tiểu Ngân ôm tiểu hồ ly vào trong lòng, đưa tay kéo chăn trùm lên thân thể hai người.
“Nếu chúng ta đi bị bọn họ phát hiện thì làm sao?” Tiểu hồ ly khó hiểu, hai tay vô thức ôm lấy Tiểu Ngân.
“Nơi này quá nguy hiểm, huống hồ chuyện Tề Hoan mất tích sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, nếu cứ tiếp tục ở lại đây, ngươi sẽ rất nguy hiểm.” Dù tu vi của tiểu hồ ly đã đạt Ngũ trọng thiên nhưng kinh nghiệm chiến đấu của nó lại bằng 0, nếu bị phát hiện thì sẽ rất khó chạy thoát.
Mà Tiểu Ngân, tuy hiện giờ chưa phải là đối thủ của Tiên Tôn, nhưng hắn đã sống quá lâu rồi, kinh nghiệm đánh nhau có thừa, Tiên Tôn bình thường không so được. Ở thời viễn cổ, yêu thú muốn sống sót thì phải không ngừng giết chóc, hắn còn sống đã đủ chứng minh hắn là đại yêu. Hơn nữa đánh không lại thì chạy. Nói cho cùng, hắn chỉ không yên tâm về tiểu hồ ly thôi.
Bên Tề Hoan đã có chủ nhân, tuyệt đối sẽ không bị bắt về, trái lại tình cảnh bọn họ phiền phức hơn nhiều.