“Ngủ đi.” Cung Lâm tiến vào chăn, xoa rối tóc bé.
“Không tắt đèn sao?” Lạc Tiểu Tịch chỉ chỉ đèn ngủ bên cạnh hỏi hắn.
“Chờ ngươi ngủ ta mới tắt, kẻo ngươi lại sợ hãi.” Cung Lâm cười cười, vươn tay ôm bé vào lòng.
Lạc Tiểu Tịch nằm trong lòng Cung Lâm, lắc lắc đầu, không cẩn thận làm cúc áo hắn tuột ra.
“A..” Cung Lâm bật cười, nắm lấy cằm bé, “Ngươi làm gì vậy tiểu lưu manh?”
Lạc Tiểu Tịch xoát cái đỏ mặt, ách, cái kia cái kia… Không phải mình cố ý!
Tiểu mập mạp mũm mĩm ấm áp nằm trong lòng, sạch sẽ lại mềm mại, dưới ánh đèn màu lam nhạt, tựa như khối bánh mousse ngọt ngào mới ra lò.
Nhịn không được liền cúi đầu hôn lên môi bé một cái.
Lạc Tiểu Tịch ngây ngốc, hôn nhẹ một cái liền khẩn trương, căng thẳng liền quên hô hấp! Vì thế thoáng một cái mặt đỏ bừng, gấp đến độ đưa tay đẩy Cung Lâm ra.
“Tiểu ngốc nghếch.” Cung Lâm buồn cười vỗ vỗ khuôn mặt bé, “Sao lại ngốc như vậy?”
Tiểu mập mạp mặt đỏ đến tận mang tai, cổ hồng, thí thí (aka mông) hồng, toàn thân đều hồng.
Mình bị hắn đặt dưới thân hôn đến hôn đi, đương, đương nhiên thật khẩn trương!
“Đừng sợ” Cung Lâm cúi đầu cọ mũi bé, “Ngươi còn nhỏ, ta sẽ không làm chuyện khác.”
Ta ta ta rất nhỏ sao? Lạc Tiểu Tịch hấp háy mũi, kia khi nào thì mới tính là lớn?
“Ngủ đi.” Cung Lâm giúp bé cài khuy áo ngủ, kéo vào trong lòng mình, “Ngủ ngon.”
Ngủ ngon? Tiểu mập mạp nhẹ nhàng thở ra, dán người vào lòng Cung Lâm.
Cái kia, vừa rồi hảo khẩn trương.
Tỉnh táo ngẫm lại, kiểu này không được a, mình là đàn ông là đàn ông chân chính! Đàn ông chân chính sao có thể chỉ bị hôn một cái liền khẩn trương?
Ai nha thật thất bại!
Lần sau mình không được thua kém như vậy, phải tranh thủ đem Cung Lâm hôn đến ngất xỉu đi!
Một tiếng sau, Lạc Tiểu Tịch ngủ vù vù vù vù như tiểu trư, Cung Lâm buồn cười, đưa tay tắt đèn ngủ.
Có một số việc, trôi qua chính là trôi qua, nghĩ lại bao nhiêu cũng vô dụng, còn không bằng không nghĩ.
Cúi đầu hôn lên trán Lạc Tiểu Tịch, Cung Lâm đem bé gắt gao ôm vào lòng mình.
Ban đêm như vậy, hoàn hảo có bé cùng mình.
Sáng sớm hôm sau, Cung Lâm mang Tiểu Tịch đến bệnh viện đổi thuốc.
Vừa ra đến cửa, Lạc Tiểu Tịch ở trong phòng lề mề đã lâu.
Ai nha vạn nhất gặp phải tình địch thì phải làm sao bây giờ, mình phải ăn mặc đẹp một chút!
Một tay mở tủ quần áo, thay từng bộ từng bộ.
Đổi đến đổi đi, đều là hồng hồng trắng trắng.
Không đủ ấn tượng!
Chưa từ bỏ ý định tiếp tục tìm, rốt cục tìm được một chiếc áo sơ mi tối màu.
Tối như mực, cái này đẹp!
Lạc Tiểu Tịch vui vẻ mặc lên người, soi gương kéo kéo vạt áo, sau đó cởi mấy khuy áo, cảm thấy mình dường như có khí chất đàn ông.
Đàn ông chân chính đều có chút lưu manh, tỷ như biểu ca chẳng hạn!
Áo được rồi, quần tạm thời dùng quần jean ống côn, giầy… giầy đâu?
Đều là giày vải, đi vào trông thật thư sinh.
Lạc Tiểu Tịch thở dài, một bên nhìn giày một bên nhìn chân ngẫm nghĩ, hôm nào phải đi mua một đôi giày da đen bóng loáng!
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm gõ cửa, “Đi thôi.”
“Nga.” Lạc Tiểu Tịch thưa một tiếng rồi mở cửa.
“…Ngươi mặc cái gì?” Cung Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, “Quay lại thay!”
Cúc áo phanh đến tận bụng!
“Không thay!” Tiểu mập mạp muốn kháng nghị, kết quả bị bác sĩ Cung ôm vào trong phòng hai ba cái cởi hết quần áo.
“Trả lại quần áo cho ta… Ngô…” Lạc Tiểu Tịch còn chưa nói hết câu đã bị chặn miệng, vì thế liền khựng lại.
Ngây ngốc chán chê mới nhớ ra, mình nhất định phải man một chút!
Làm sao bây giờ, này này loại chuyện này…
Tiểu mập mạp nhắm mắt nhắm mũi, giương miệng hung hăng hôn lại.
Cái gì thế này!
Cung Lâm bị hoảng sợ, ngược lại buông Lạc Tiểu Tịch ra.
“Giận sao?” Cung Lâm sờ sờ mũi bé.
“Ân?” Lạc Tiểu Tịch mạc danh kỳ diệu mở mắt, “Không có a.”
“Vậy sao ngươi cắn ta?” Cung Lâm miết miết môi mình, cảm thấy có điểm tê dại.
Tiểu mập mạp cắn người thật tàn nhẫn.
Cắn người?
Lạc Tiểu Tịch lệ nóng doanh tròng, bất đắc dĩ thừa nhận mình đến bây giờ chưa từng hôn tàn nhẫn như vậy.
Sao lại khó như vậy!
Sauk hi đến bệnh viện đổi thuốc, Cung Lâm đến thư viện tra tư liệu, Lạc Tiểu Tịch nằm úp sấp trên bàn cảm thấy thực nhàm chán, cho nên chạy lên phòng máy trên lầu lên mạng.
Tra hôn như thế nào?
Tiểu mập mạp hắc hắc cười, lén lút mở trang tìm kiếm.
Ai nha, sao lại có nhiều phương pháp hôn như thế?
Lấy ra quyển sổ với cái bút, ghi lại từng điều từng điều đã đọc qua.
Càng về sau mặt càng đỏ.
QQ kêu tích tích, thì ra là Đình Đình, kêu mình cùng Lâm Lâm tối nay đi Karaoke.
Hay lắm hay lắm, Lạc Tiểu Tịch vui vẻ đáp ứng.
Vừa đúng lúc giới thiệu Lâm Lâm với mọi người.
Sau khi tắt QQ, Lạc Tiểu Tịch không thể chờ được chạy xuống tìm Cung Lâm.
Vừa chạy tới phòng đọc liền cả kinh, vì sao Đường Viễn lại ngồi cạnh Cung Lâm?
Tiểu mập mạp tức giận, thừa dịp người ta rời đi mà tiến tới và vân vân… Thật đáng ghét!
“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch chạy tới bên cạnh Cung Lâm ngồi xuống, vươn tay ôm lấy cánh tay hắn.
Ta ta ta mới là chính thất!
“Chào cậu.” Đường Viễn hướng Lạc Tiểu Tịch chào hỏi.
“Chào.” Lạc Tiểu Tịch vẻ mặt không biết sợ.
PK sao, mình không sợ!
Cung Lâm bật cười, tiểu mập mạp bày ra cái biếu tình gì đây.
“Vậy ta đi trước.” Đường Viễn khép lại sách vở, “Lần sau ta lại tới tìm ngươi thỉnh giáo.”
Cung Lâm gật đầu cười: “Được.”
Được cái gì a! Lạc Tiểu Tịch căm giận, con mắt cấp tốc lướt qua quyển sách Đường Viễn đang cầm trên tay.
Bìa sách màu đỏ thẫm, dòng chữ mạ vàng nổi bật… Đọc không hiểu!
Tiểu mập mạp cảm thấy nguy cơ ập đến, nghĩ đến khoảng cách giữa mình và Cung Lâm càng lúc càng lớn.
Lo lắng lo lắng vô cùng.
“Làm sao vậy?” Cung Lâm xoa xoa khuôn mặt bé.
“… Không có gì.” Lạc Tiểu Tịch hoàn hồn, “Buổi tối Đình Đình rủ chúng ta đi Karaoke.”
“Hứa Đình?” Cung Lâm nhíu mày.
“Đi đi mà.” Lạc Tiểu Tịch sợ buổi tối Đường Viễn lại tới thỉnh giáo Cung Lâm, vì vậy nhất định phải kéo hắn ra khỏi bàn tay tên xấu xa kia.
“Được được được.” Cung Lâm không lay chuyển được bé, đành phải gật đầu đáp ứng, lại thầm nghĩ vừa lúc xem Hứa Đình kia là ai, thế nào khiến Lạc Tiểu Tịch mỗi lần nhắc tới hắn đều mặt mày hớn hở vui vẻ không nhịn được.
Ai nha Lâm Lâm đáp ứng rồi.
Lạc Tiểu Tịch hắc hắc cười.
Karaoke nhất định có rượu vang đỏ, Lâm Lâm tốt nhất uống đến say, như vậy hắn có thể cùng mình thực hành hôn hôn rồi.
Xoay vòng vòng.
Buổi tối tới KTV, Lạc Tiểu Tịch vừa đẩy cửa vào, đã bị cốc nước lạnh gác trên cửa dội đến lạnh thấu xương.
“A!!!” Lạc Tiểu Tịch kêu thảm thiết.
Cung Lâm đi theo sau bé lại càng hoảng sợ, tức tốc rút khăn tay giúp bé lau.
“Xin lỗi xin lỗi.” Một nam sinh từ sopha đứng lên, ôm hộp khăn tay vọt tới, miệng liên tục xin lỗi.
“Xảy ra chuyện gì?” Cung Lâm trừng mắt hỏi nam sinh kia.
“Ngươi là ai a?” Lạc Tiểu Tịch ướt như chuột lột, vẻ mặt cầu xin nhìn nam sinh kia.
Tóc có vẻ dài, đôi mắt đen trong sáng, nói hắn tuấn mỹ thì không phải, nói đẹp có lẽ hợp hơn.
Nam sinh xinh đẹp biểu tình có chút xấu hổ, há miệng định giải thích, thì đầu đã bị gõ một cái.
“Hạ Mộ (mộ trong ngưỡng mộ nhé) ngươi lại làm cái gì vậy?” Hứa Đình quát y.
Mình bất quá vừa ra ngoài một chút, quay về đã thấy Lạc Tiểu Tịch đầu nhỏ nước tong tỏng, không cần nghĩ cũng biết y lại giở trò quỷ.
“Xin lỗi a.” Hạ Mộ tự biết đuối lý, cũng không dám phản bác.
“Không sao không sao.” Lạc Tiểu Tịch khoát khoát tay, y là bạn của Đình Đình nha, mình sao có thể nói gì.
“Tiểu Tịch đến, thay quần áo.’ Hứa Đình cởi quần áo trong đưa cho bé, “Cẩn thận cảm lạnh.”
“Không sao, ta dẫn hắn đi chỗ khác một chút là được rồi.” Cung Lâm bất động thanh sắc kéo Lạc Tiểu Tịch đến bên cạnh mình, mang theo bé ra cửa.
Hũ dấm trong lòng tràn ra.
Tới WC rồi, Cung Lâm nhìn quanh, tiện tay mở một khoang trông có vẻ sạch sẽ, treo tấm biển tạm ngừng sử dụng ở ngoài.
“Làm gì vậy?” Lạc Tiểu Tịch có điểm buồn bực.
Cung Lâm cười cười, đưa tay cởi áo T – Shirt của mình, lại duỗi tay cởi khuy áo sơ mi của Lạc Tiểu Tịch.
“Lâm Lâm, ngươi ngươi ngươi…”Lạc Tiểu Tịch khẩn trương đến lắp bắp.
Không phải định, ở ở ở chỗ này?
Này cũng quá không có mỹ quan đi!
“Loạn tưởng cái gì đó!” Cung Lâm buồn cười xoa xoa đầu bé, đem áo T – shirt nhét vào tay bé, “Mặc vào đi kẻo cảm lạnh, ta đi hong khô áo cho ngươi.”
Nga, đều không phải như mình tưởng…
Tiểu mập mạp ngơ ngẩn, cười ngốc.
Trên người mặc áo của Lâm Lâm, Lạc Tiểu Tịch đứng sau Cung Lâm nuốt nước bọt.
Dáng người Lâm Lâm thật đẹp.
Da màu tiểu mạch sáng bóng nổi bật từng đường cong, vừa nhìn đã thấy thật đàn ông!
Tiểu mập mạp đi tới ôm lấy hắn, mặt cọ cọ lên lưng hắn.
Hảo rắn chắc nha~
Tiếp tục cọ.
“A…” Cung Lâm bật cười.
Tiểu ngốc tử.
Xoay người, hôn xuống.
Tại hành lang bên ngoài WC, có một vài vị khách vô tội gấp đến độ xoay quanh.
Đây là cái KTV gì a! Dọn vệ sinh gì mà lâu như vậy!
Trong phòng, Hứa Đình đen mặt một mình uống rượu.
“Uy, ngươi sinh khí a?” Hạ Mộ đưa tay lay lay hắn.
“Ngươi là việc có thể để đầu óc vào một chút được không, lớn rồi sao còn ấu trĩ như vậy?!” Hứa Đình trừng y.
Hạ Mộ bị hắn mắng vô cùng sửng sốt, phản ứng xong liền đập bàn: “Ta như vậy còn không phải tại ngươi!”
“Là ta ngươi có thể hắt nước a?!” Hứa Đình giận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
“Ta kháo ta là bị ngươi lừa đến nơi này, hắt ngươi một cốc nước thì sao!” Hạ Mộ nóng nảy, TMD, Hứa Đình thực hỗn đản, đầu tiên lừu y đến, bây giờ lại vì một tiểu mập mạp mà mắng y! Lại còn rống lớn tiếng như vậy!!!
Thực quá ác!
Càng nghĩ càng tức, Hạ Mộ cầm micro đứng lên bàn hét.
“Họ Hứa ta hận ngươi!”
Cửa phòng bị người đẩy ra, dư âm lượn lờ khắp không gian, Lạc Tiểu Tịch cùng Cung Lâm sững sờ đứng ở cửa phòng.
Phía sau đồng dạng khiếp sợ là Vương Lang cùng Lâm Kỳ.
Đó là một tình huống vô cùng quỷ dị…
Đủ loại hãi hùng.