Sau khi tiêm xong, Cung Lâm mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng của mình đưa cho Tiểu Tịch: “Mặc tạm cái này đi, thay cái áo T – shirt của ngươi ra, ta đem đi giặt.”
“Không cần.” Lạc Tiểu Tịch lắc đầu.
“Áo của ngươi đều là máu, làm sao mặc ra ngoài được?” Cung Lâm xoa xoa khuôn mặt bé, “Tiệm giặt ủi ở ngay cửa bệnh viện, rất nhanh có thể làm xong, nào mau lên.”
“Ta ta ta…” Lạc Tiểu Tịch lắp bắp.
Cái kia cái kia… Trên bụng mình… toàn là thịt… mỡ…
“Ta giúp ngươi thay quần áo.” Cung Lâm vươn tay đem áo T – shirt của Tiểu Tịch cởi ra.
Tiểu mập mạp vô cùng khẩn trương, cánh tay nhỏ vùng vẫy, liều mạng che đi bụng mình.
“Phốc…” Chú ý thấy động tác nhỏ của bé, bác sĩ Cung nhịn không được bật cười ra tiếng.
Bị …bị cười nhạo…
Lạc Tiểu Tịch quẫn bách đến thiếu chút nữa khóc ầm lên, lúc đang không biết làm thế nào, lại cảm thấy mình bị Cung Lâm ôm ngã ra giường, sau đó cái bụng bị hôn… ẩm ướt, ngưa ngứa.
“Lâm Lâm…” Tiểu mập mạp khẩn trương run cả răng, còn không biết nói làm sao, đã bị Cung Lâm chặn lấy đôi môi, hôn đến thiên hôn địa ám.
Sau khi nụ hôn triền miên qua đi, Cung Lâm nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Tiểu Tịch, khóe môi bất giác cong lên.
Mình hình như thật sự muốn thượng bé.
Nhịn không được lại cúi đầu, nút một cái thật mạnh, tạo thành một hôn ngân đỏ rực trên cái bụng nhỏ (?) trắng nõn mềm mại của bé, rồi mới đem bé đi thay quần áo.
Mặc quần áo xong, tiểu mập mạp đem mặt chôn ở trong lòng Cung Lâm, dỗ thế nào cũng không chịu ra.
Bị, bị nhìn bụng, còn, còn bị nhìn nửa cái mông, còn bị hôn thiếu chút là ngất xỉu nữa.
Ai nha xấu hổ quá.
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm vỗ vỗ đầu bé, “Ngoan, ta mang quần áo của ngươi đi giặt.”
Lạc Tiểu Tịch làm bộ như không nghe thấy, vẫn như trước rúc trong lòng Cung Lâm.
“Ngoan, đi sớm về sớm, chúng ta còn phải đi ăn cơm a.” Cung Lâm thật hiểu sở thích của tiểu mập mạp.
Quả nhiên, Tiểu Tịch ngoan ngoãn buông Cung Lâm ra, nhưng vẫn cúi đầu ngượng ngùng nhìn hắn.
Cung Lâm cười cười, hôn lên má bé một cái, cầm áo của Tiểu Tịch đi ra ngoài.
Lạc Tiểu Tịch ngồi trong văn phòng của cả buổi cũng không thấy Cung Lâm trở về, cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế tùy tay cầm quyển tạp chí trên bàn đọc giết thời gian.
Đều là tiếng Anh, xem không hiểu.
Hay là xem báo giấy?
Tuần san Y học, vẫn là không hiểu.
Tiểu mập mạp thật lo lắng, như vậy sau này, mình và Cung Lâm sẽ không có tiếng nói chung!
Vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ biện pháp giải quyết đến nửa ngày, mãi khi bụng réo ầm ỹ, mới nhớ tới, mình hôm nay chỉ mới ăn bữa sáng!
Buổi trưa vốn muốn đi ăn điểm tâm ngọt, ai dè bánh trôi còn chưa được ăn, mình lại bị chảy máu ở phòng tập.
Thật là vô cùng vô cùng vô cùng bi kịch.
Kiếm cái gì ăn tạm một chút.
Quay đầu nhìn xem, Lạc Tiểu Tịch thực vui vẻ.
Ai nha trong tủ của Cung Lâm có một hộp bánh quy thật to!
Nhưng mà để hơi cao.
Hào hứng tìm một cái ghế kê dưới chân, Lạc Tiểu Tịch vươn tay với lấy cái hộp.
Lấy xuống rồi mới phát hiện hình như bên trong không phải đựng bánh quy, sao lại nhẹ như vậy?
Định đặt lại chỗ cũ, nhưng lại cảm thấy thăng bằng của mình có chút chao đảo, vô cùng khẩn trương, cái hộp sắt trong tay ‘Ba’ một tiếng vang lên, bên trong có cái gì đó rớt ra ngoài.
Lạc Tiểu Tịch nhanh chóng nhảy xuống khỏi băng ghế, định đem mấy thứ kia nhặt trở về, một bên lại cảm thấy buồn bực, áo sơ mi điện thoại di động cả áp phích nữa, Lâm Lâm cho mấy thứ này vào trong hộp bánh quy làm gì?
Một tấm ảnh bay xuống dưới gầm giường, Lạc Tiểu Tịch không nghĩ gì, lập tức vểnh mông, lấy chổi quét ra.
Ai nha dùng một tay không tiện.
Tiểu mập mạp mệt đến thở hồng hộc, nhìn ảnh chụp xong liền sửng sốt.
Là một nam nhân rất dễ nhìn, trên người mặc một chiếc áo blouse trắng giống Lâm Lâm.
Phía sau ảnh còn có chữ viết của Lam Lâm.
Tiểu Viễn nhất cá đào tâm (để nguyên vì không hiểu bạn nào biết giải thích dùm ta ha)
Tiểu Viễn, bạn, bạn trai cũ sao?
Mặt Tiểu Tịch méo sẹo mếu máo, đem tấm ảnh bỏ vào trong hộp, sau đó thật cẩn thận để lại chỗ cũ.
Ngô, mất hứng.
Kỳ thật trong lòng rất rõ ràng, Lâm Lâm vừa tốt lại vừa đẹp trai như vậy, trước khi quen mình nhất định có bạn trai, có khi không chỉ là một người!
Nhưng mà, biết là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác!
Tiểu mập mạp thực nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cái hộp sắt kia.
Chỉ là một cái hộp sắt xanh xanh đỏ đỏ bình thường, một cái hộp đựng bánh quy cũ!!
Nếu là bảo bối của mình, đều phải mua cái rương nhỏ cất kỹ! Thứ gì không thích liền bỏ vào vỏ hộp chocolate vứt đi!
Nghĩ như vậy, Lạc Tiểu Tịch cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hơn nữa, hừ hừ, vừa rồi lấy chổi quét ảnh ra, ngay cả rác rưởi cũng quét ra cùng!
Hô…thật thoải mái….
Tiểu mập mạp khịt mũi, liền lấy tạp chí Y học bắt đầu xem.
Tiếng nói chung sao, muốn có liền có.
Hydrochlorothiazide, sulfat triamterene, hydralazine, cơ trơn động mạch, hạch giao cảm…
Này…là … cái…gì…sao …mà…
Mắt hoa lên, thật buồn ngủ…
Cung Lâm cầm quần áo sạch trở lại, mở cửa liền thấy Lạc Tiểu Tịch ghé vào bàn làm việc của mình ngủ say sưa.
Cánh tay phải duỗi thẳng tắp bên người, đầu gối lên từ điển y học của mình.
Còn chảy nước miếng.
Cung Lâm cố gắng lắm mới không lăn ra cười tại chỗ.
Cẩn thận ngẫm lại, từ lúc cùng tiểu mập mạp bên nhau, tựa hồ ngày nào cũng thật vui vẻ.
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm đến bên bé nhẹ giọng gọi, “Dậy đi.”
“Ân?” Lạc Tiểu Tịch đang nằm mơ thấy mình được ăn đùi gà rán, kết quả vừa đưa lên miệng đã bị gọi tỉnh, vì thế lòng tràn đầy mất mát.
“Đi thôi, sắp năm giờ rồi, hôm nay có đại tiệc.” Cung Lâm đem Lạc Tiểu Tịch ôm đến bên giường, giúp bé thay quần áo.
Đại tiệc?!!
Hai mắt tiểu mập mạp nháy một cái sáng lóa lên.
“Ăn cái gì a?” Nuốt nước miếng đánh ực. (vâng e lại làm khổ anh rồi)
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Cung Lâm cười cười, nhân cơ hội nhéo cái bụng nhỏ của bé một cái.
Mềm thiệt a.
Lái xe đi, Cung Lâm mang theo Tiểu Tịch đến một nhà hàng phong cách cổ điển.
“Đây là ăn gì?” Lạc Tiểu Tịch tò mò nhìn xung quanh.
“Dược thiện.” Cung Lâm ôm tiểu mập mạp lên đặt trên chiếc tràng kỷ lớn, “Đây chính là quán điểm tâm của bằng hữu ta.”
“Dược, thuốc a?” Lạc Tiểu Tịch nhíu mày.
“không phải thuốc, là món ăn từ thuốc.” Cung Lâm xoa xoa mũi bé, đưa cho bé một bát trà, “Uống trà đi, ta đi vào chào hỏi hắn một chút.”
Lạc Tiểu Tịch ôm bát trà ống một ngụm, cũng không tệ lắm.
Mở ra nhìn xem, có long nhãn còn có táo đỏ.
Bụng đói, ăn trước mấy thứ này cũng được lắm.
Dùng đầu lưỡi cuốn vào miệng ăn.
Nhìn bốn phía xung quanh, nơi này có vẻ lâu năm.
Cạnh cửa cong trưng tấm biển, đã muốn loang lổ không nhìn ra được trên đó viết gì, khoản lạc còn có thể nhìn được, hình như là một chữ “Ly”.
Ai nha mình thật là tinh mắt, loại chữ xoắn xuýt như vậy mà cũng có thể đọc được!
Lúc Lạc Tiểu Tịch đang trong cơn mơ màng, ngoài cửa đột nhiên có một người bước vào.
Nhìn thấy Lạc Tiểu Tịch ở đó, người nọ hơi sửng sốt.
Trong nhà mình sao lại có một tiểu hài tử?
Lạc Tiểu Tịch chớp chớp mắt. Ngô, bộ dáng người này thật dễ nhìn!
“Ngươi là…” Người vừa tới có chút nghi hoặc.
“Chu Ly!” Cung Lâm từ trong phòng chạy ra, “Còn tưởng ngươi không có ở nhà.”
“Nhận được điện thoại của ngươi ta liền đi ra ngoài mua thức ăn.” Người nọ dương dương tự đắc giơ lên hai túi đồ trong tay, “Nhà ta cũng không phải khách sạn, sao có thể lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đồ, ngươi lại không báo trước, ta chỉ có thể đúng lúc đi mua.”
“Phải, phải, phải, vất vả cho ngươi rồi.” Cung Lâm ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Tịch giới thiệu, “Tiểu Tịch, hắn là bạn tốt của ta, kêu Chu Ly.”
“Ân, xin chào.’ Lạc Tiểu Tịch tay đưa không tới, vì thế tiếp tục nằm trên ghế đu đưa đu đưa, “Ta là Lạc Tiểu Tịch.”
“Chào.” Chu Ly cũng ngồi xổm xuống trước mặt bé, “Cánh tay sao lại bị thương vậy?”
“Ách…” Tiểu Tịch ấp úng, nhìn về phía Cung Lâm xin giúp đỡ.
Chuyện chảy máu trong phòng tập thể hình dọa người như vậy… không không không nên nói a!
“Không cẩn thận thôi, không có gì nghiêm trọng.” Cung Lâm kịp thời cứu nguy giúp Tiểu mập mạp.
“Phải, không có gì nghiêm trọng cả.” Lạc Tiểu Tịch nghiêm túc gật đầu.
Không có gì nghiêm trọng mà kêu ta từ cửa hàng trở về nấu canh cho nó?
Chu Ly cười cười, cũng không tiếp tục truy vấn, đứng dậy mang túi lớn túi nhỏ vào bếp.
“Lâm Lâm, hắn cười lên trông thật đẹp.” Lạc Tiểu Tịch thiệt tình khen ngợi.
Không phải đẹp đến kinh thiên động địa, nhưng nhìn qua đường nét rất hài hòa.
“Đẹp hơn ta?” Cung Lâm híp mắt.
“Không có, ngươi đẹp trai nhất.” Tiểu mập mạp cười hì hì.
Cung Lâm cười vuốt vuốt mũi bé, cầm lấy một bát trà bưng lên định uống.
“Di?” Bác sĩ Cung thực nghi ngờ, bên trong sao lại chẳng còn tí lá trà nào.
Lại vừa thấy, trên cái bàn nhỏ bên cạnh có ba cái hạt táo với một đống vỏ nhãn.
Còn có một cây nhân sâm ăn dở, phỏng chừng tiểu mập mạp cảm thấy không ăn nổi, cho nên không thể ăn hết.
Phốc…
“Ngươi lại cười ta!” Lạc Tiểu Tịch thực tức giận.
Người ta, người ta, đã đói bụng rồi thì chớ! Còn không thể ăn cái này cái kia a!
Cung Lâm không đáp lại bé, chỉ cúi xuống ngăn chặn cái miệng đô đô của bé.
Hắn như thế nào lại chơi vui như vậy… mình đúng là nhặt được bảo bối mà.
Tại trù phòng, trên bếp củi đặt một nồi nước; ùng ục ùng ục, hương vị thật tuyệt vời.
“Thơm quá nha!” Lạc Tiểu Tịch vươn dài cái mũi ra sức ngửi ngửi hít hít.
“Đi, ta đưa ngươi đi xem.” Cung Lâm đem Tiểu mập mạp ôm vào lòng mình đi tới trù phòng.
“…Ta tự đi được mà.” Lạc Tiểu Tịch có chút ngượng ngùng, ở trù phòng có bằng hữu của Lâm Lâm.
“Không sao, hắn vừa ra ngoài mua hành lá.” Cung Lâm ôm bé vào trù phòng.
“Oa!” Lạc Tiểu Tịch mở to hai mắt.
Trù phòng này thật phong cách quá đi!
Không có lò vi sóng, không có lò nướng điện, không có bếp gas.
Góc sáng nhất là bếp củi, góc tường có tiêu tỏi ớt, nồi niêu xoong chảo đến cả cái gáo múc nước đều giống như trong phim cổ trang!
“Chu Ly chính là cao thủ dược thiện.” Cung Lâm thả Lạc Tiểu Tịch xuống, “Hắn là học trưởng của ta, là con của trung y thế gia.”
“Oa!” Lạc Tiểu Tịch một bên tán thưởng, một bên thật cẩn thận mở vung nồi canh lên xem.
Ai nha không được, bụng hảo đói.
Nhìn bộ dạng Tiểu Tịch liều mạng nuốt nước miếng, Cung Lâm lại nhìn xung quanh, thấy trên bàn có vài cái bánh ngô nhỏ, còn có một ít tiêu ớt.
Bưng bánh vào trong sân, hai người đem bánh ngô rắc tiêu ớt ăn sạch sành sanh.
Lạc Tiểu Tiểu Tịch bị cay tới ngửa mặt không ngừng hít hà, lại vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.
Lâm Lâm đối với mình thật tốt.
Mặt trời ngả về tây, bóng đổ loang một mảng.
Tiểu viện cổ kính, có dàn cây xanh biếc, khai hoa tim tím.