Hai giờ sáng, một bằng hữu của ba ba Lâm Kì mới mở rạp hát, trước khi khai trương đang muốn tìm một nhạc sư dương cầm. Lâm Kì vừa nghe tin này đã rất hào hứng xung phong nhận.
Sáu giờ sáng cùng ngày, Vương Lang lái xe đến dưới nhà đón Lâm Kì.
“Buổi sáng tốt lành a.” Lâm Kì ôm một bọc quần áo to bự nghiêng ngả bước lên xe, miệng còn ngáp một cái.
“Ngươi biểu diễn trong bao lâu?” Vương Lang hỏi y.
“Chắc là hai tiếng, 8 giờ khai trương, 10 giờ đại khái xem như xong.” Lâm Kì dụi dụi mắt: “Ta ngủ trước một lát, tí nữa đến thì gọi ta dậy a.”
“Vậy lúc ngươi chơi đàn ta ở đâu?” Vương Lang tiếp tục hỏi.
“Tuỳ, ngươi muốn ở đâu thì ở.” Lâm Kì mơ mơ màng màng trả lời.
Ngủ trên xe một tiếng đồng hồ, tinh thần Lâm Kì tốt lên không ít. Nhanh chóng vào phòng thay quần áo, Lâm Kì đứng trước gương chỉnh trang lại mái tóc.
Thợ trang điểm vác thùng đạo cụ tới làm việc, bị Lâm Kì hết tránh lại né.
“Được rồi, nam nhân thì trang điểm hoá trang làm cái gì!” Vương Lang đem tiểu ngốc che chở phía sau, thầm nghĩ tức phụ ta không cần trang điểm cũng đủ đẹp rồi.
Thợ trang điểm nhìn Lâm Kì một chút, nhìn cũng thuận mắt. Thôi, không trang điểm thì không trang điểm vậy.
Vương Lang lúc này vòng ra sau Lâm Kì giúp y chải tóc, thừa dịp không ai chú ý liền hôn trộm một phát.
“Đừng nháo!” Lâm Kì bất đắc dĩ đẩy hắn ra. “Đừng có quấy rối, đi ra ngoài, đi ra ngoài.”
“Ta làm sao mà ra ngoài được, khắp nơi toàn người với người.” Vương Lang bất đắc dĩ.
“Ai quản ngươi đi đâu.” Lâm Kì ôm lọ gel vuốt tóc chạy ra ngoài. Phải cách tên đại lưu manh này xa một chút, không có là thế nào cũng lại bị hôn trộm!
“Lâm Kì,” Ngoài cửa có người gọi: “Nhanh lên, đến lượt cậu rồi!”
“Nga,” Lâm Kì vội vàng chạy qua.
Trong phòng hoá trang có rất nhiều diễn viên đi tới đi lui, người này tìm không thấy bông tai, người kia tìm không ra lễ phục, líu ríu loạn thành một đoàn. Vương Lang bị ồn đến tâm phiền ý loạn, vì thế muốn ra ngoài đi dạo một vòng, đợi cho đến 10 giờ lại về đón Lâm Kì.
Đến chỗ hậu trường hắn tuỳ ý liếc mắt một cái, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Lâm Kì đang chơi đàn. Góc độ không được tốt cho lắm, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của y. Mái tóc đen gọn gàng, cái mũi duyên dáng, đôi môi mỏng manh, còn hơi hơi thấy được chiếc bông tai loé sáng dưới ánh đèn…
Trên sân khấu rất tối, chỉ có một luồng sáng duy nhất chiếu thẳng vào người y. Lễ phục màu trắng, đàn dương cầm cũng màu trắng.
Ngón tay thon dài di chuyển lưu loát trên phím đàn, nhìn nhẹ nhàng như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.
Vương Lang luyến tiếc ánh mắt mình rời đi, chỉ đơn giản ngồi xuống hàng ghế trước sân khấu.
Nguyên lai hạnh phúc cũng đơn giản như thế.
Có thể yên lặng nhìn y như thế, đã là hạnh phúc.
Bên cạnh có người ôm bó hoa muốn chạy qua, bị Vương Lang gọi lại.
“Có chuyện gì sao?” Cậu bé ở cửa hàng bán hoa hỏi hắn.
“Này, bán cho ta một cành.” Vương Lang chỉ chỉ bó hoa trong lòng ngực của cậu.
“Không được đâu, cái này cửa hàng chúng ta đã kết thành một bó rồi.” Cậu bé lắc đầu.
“Làm ơn đi, rất quan trọng đối với ta.” Vẻ mặt Vương Lang rất thành khẩn.
“… Vậy đưa ngươi một bông vậy.” Cậu bé giao hoa mềm lòng, thấy hắn nói chuyện cũng được, rút ra một cành hồng đưa cho hắn.
“Cám ơn.” Vương Lang hướng cậu bày ra nụ cười cảm kích.
Đợi cho Lâm Kì biểu diễn xong, chạy về hậu trường lại tìm không thấy Vương Lang.
Còn không màng xem mình biểu diễn a? Lâm Kì có chút buồn bực, lấy di động ra tính bấm số hắn, lại thấy có một tin nhắn chưa đọc, của Vương Lang.
“A Kì, đến tầng 5 đi, ta ở trên đó.”
Tầng 5 còn chưa có lắp thiết bị xong, hắn chạy lên đó làm gì? Lâm Kì thật mạc danh kì diệu cất điện thoại, bước vào thang máy.
Giữa từng đống từng đống trang thiết bị, Lâm Kì vừa đi vừa tìm, nhưng vẫn không thấy người đâu a.
Đang nghi ngờ thì từ phía sau có người nhẹ nhàng ôm lấy y.
“Làm ta sợ muốn chết!” Lâm Kì dở khóc dở cười, xoay người trừng hắn: “Đang yên đang lành ngươi chạy tới đây làm chi? Chơi trò ngôi nhà ma a?”
“Bởi vì nơi này không có người quấy rầy, còn có, cái này tặng ngươi.” Vương Lang vừa nói vừa lấy cành hoa hồng đưa ra. “Xem như… chúc mừng ngươi biểu diễn thành công.”
“Tặng ta?” Lâm Kì có hơi bất ngờ. Không có gì tự nhiên tặng hoa cho mình???
“Hôm nay lúc ngươi chơi đàn nhìn đẹp lắm!” Vương Lang ôm y vào trong lòng, tiếng nói trầm thấp dụ hoặc: “Cục cưng, ta yêu ngươi.”
“Tự nhiên buồn nôn như vậy làm chi…” Tim Lâm Kì không hề thua kém đánh trống liên hồi, y rốt cuộc đơn giản vùi mặt vào lòng hắn.
“Không có gì, chỉ là muốn nói.” Tay Vương Lang cầm lấy cái cằm khéo léo của y, nhìn thật sâu vào ánh mắt y: “A Kì, ngươi nói yêu ta được không, trước giờ ngươi chưa có nói qua.”
“……” Mặt Lâm Kì xoát cái biến hồng, có chút không thích ứng kịp bộ dạng nghiêm túc như thế của Vương Lang, còn có… câu thổ lộ trực tiếp kia của hắn.
“A Kì…” Trong thanh âm Vương Lang có chút vội vàng xao động, có chút uỷ khuất, còn có chút làm nũng.
“… Ta yêu ngươi.” Lâm Kì cuối cùng đầu hàng, thanh âm nhỏ còn hơn tiếng muỗi kêu.
Gương mặt Vương Lang tràn ngập tiếu ý, cúi người hôn trụ đôi môi y.
Trong căn phòng đầy ắp đống thiết bị, ánh đèn mờ ảo le lói, gần cửa sổ có kê một chiếc bàn.
Lâm Kì bị Vương Lang hôn đến vựng vựng hồ hồ, trong hoảng hốt cảm nhận được bản thân mình như bị người ôm lấy lơ lửng, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Lang, chúng ta trở về rồi mới làm tiếp được không?” Lâm Kì có chút khẩn trương.
“Đừng sợ, nơi này không có người lui đến.” Vương Lang cởi chiếc nút trên lễ phục của y, một tay theo vạt áo sơ mi tiến vào.
Có rất nhiều sự tình cả hai người đều quen thuộc, Vương Lang rất nhanh đã có thể làm cho Lâm Kì buông tha phản kháng.
Lễ phục hoa lệ bị trải ra bàn, áo sơ mi và quần cũng nằm cách đó không xa, chỉ có độc nhất một chiếc nơ cổ màu đen trơ trọi, càng tôn thêm vẻ trắng nõn của làn da.
Vương Lang gần như tham luyến si mê nhìn chằm chằm vào thân thể hoàn mỹ bên dưới, bàn tay khẽ vuốt ve.
“Lang…” Trong mắt Lâm Kì là thuỷ quang khó nhịn, chịu không nổi cái loại tra tấn tựa như vĩnh viễn không hết này, chủ động nhấc chân vòng quanh thắt lưng hắn.
“A… Chờ không nổi?” Vương Lang cười khẽ.
Lâm Kì cắn cắn môi, đưa tay cởi ra chiếc dây lưng của hắn.
“Hiện tại đốt lửa, lát nữa phải chịu trách nhiệm a.” Vương Lang bắt lấy đôi tay không an phận của y, con ngươi bị nhuộm thành một màu đen như mực.
“… Muốn.” Toàn thân Lâm Kì bị tình dục nhuộm màu hồng nhạt.
“Muốn sao? Vậy chút nữa không được phép nói không nga.” Vương Lang bĩ bĩ cười, đưa tay cố định vòng eo của y, động thân một cái liền vào.
Dưới lầu là những ngôi sao thảm đỏ, có cả chân dài và rượu ngon, nhìn qua vừa hào nhoáng vừa diễm lệ.
Trên lầu là căn phòng tối mờ với hàng đống dụng cụ, có hai thân thể trẻ tuổi đang vĩnh viễn dây dưa.
Bốn phiến môi thiết tha duyện cắn lẫn nhau sau một lúc mới có thể tách ra, lại thấy được một sợi chỉ bạc kéo ra từ khoé môi, dâm mỹ nhưng cũng rất tình sắc.
Vì thế có người khẽ động thân mình, một lần nữa dâng lên đôi môi. Một người khác phối hợp cúi đầu, thật sâu hôn trụ.
Cả thế giới cứ như không hề tồn tại, chỉ còn có cảm giác kích thích từ phía đối phương.
Đợi đến khi hoan yến (ờ thì cái mà mọi người đều biết ấy) kết thúc, cả người Lâm Kì đều rải đều hôn ngân xanh xanh tím tím, còn chính y thì vô lực cuộn tròn trên mặt bàn.
Vương Lang mặc hảo quần áo rồi vòng tay đem Lâm Kì ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng thay y lau sạch dấu vết trên người.
“Lang,” Lâm Kì đột nhiên rất muốn khóc, nhưng chính y cũng không biết nguyên nhân là vì sao.
Vương Lang lặng lẽ cúi đầu, khẽ chạm bờ môi y. Không hề mang theo chút xíu tình dục nào, chỉ đơn thuần là lòng thương yêu.
Đơn giản lau khô hạ thân của y xong, Vương Lang nhìn đến quần áo Lâm Kì trên mặt đất mà khổ mặt. Vừa nhăn lại vừa bẩn, làm sao mà mặc lại được?
Lâm Kì cuộn người trong lòng ngực Vương Lang, lười biếng không muốn nói chuyện, cũng chẳng muốn động đậy.
“A Kì, ngươi lúc đến đây là mặc thường phục phải không? Ta xuống dưới lầu lấy lên cho ngươi, ở đây chờ một chút nhé?” Vương Lang nhẹ giọng hỏi y.
“Không được!” Lâm Kì nắm chặt vạt áo hắn.
“Nghe lời, quần áo ngươi bây giờ không mặc lại được. Ta sẽ quay lại nhanh mà.” Vương Lang vỗ vỗ lưng y.
“Không được.” Lâm Kì vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Hoan ái kịch liệt ban nãy không chỉ rút cạn thể lực của y, mà còn rút luôn cả năng lực suy nghĩ của y.
Y biết Vương Lang đang nói chuyện với mình, nhưng lại không biết hắn nói cái gì.
Chỉ duy nhất nghe được hắn muốn mình một mình ở lại đây chờ hắn.
Đương nhiên là không được!
“A Kì…” Vương Lang bất đắc dĩ.
Hàng mi Lâm Kì khẽ run, y mơ mơ màng màng ngủ mất.
Chờ đến khi tỉnh lại, y đã được thay áo ngủ, lại còn nằm trên giường trong khách sạn nữa.
“A Kì,” Vương Lang cúi xuống cọ cọ cái trán y: “Tỉnh rồi?”
“Mấy giờ rồi?” Lâm Kì khàn giọng hỏi.
“Hơn 9 giờ tối rồi.” Vương Lang lại đem cả người y ôm vào trong lòng. “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Hoàn hảo…” Lâm Kì đỏ mặt thẹn thùng.
Đơn giản rửa mặt một chút, hai người ra ngoài ăn cơm.
Tiểu xan bao xốp giòn, thơm mát, phía trên còn rưới chút tương liêu đặc chế. Bên cạnh là một miếng beefsteak tuyệt vời hoà quyện hương vị với món súp.
Bồi bàn bưng khay bạc qua lại giữa các khách nhân như con thoi, các nhạc công mặc áo đuôi tôm mỉm cười hoà nhã, cùng nhau diễn tấu một giai điệu chúc mừng.
Mọi thứ đều thật mỹ hảo!
Dùng bữa xong, hai người chủ động nắm tay nhau đi bộ. Còn vài ngày nữa là đến dịp Giáng sinh, bởi vậy trên đường nơi nơi đều trang hoàng cây thông Noel.
Bông tuyết từ trên không lả tả theo gió. Lâm Kì vươn tay, tiếp được một bông tuyết nho nhỏ.
Một mảnh trong suốt dừng lại trên lòng bàn tay ấm áp, rất nhanh đã hoá thành giọt nước chảy đi mất.
Nhìn hành động trẻ con của y, khoé môi Vương Lang khẽ cong lên, bàn tay hắn nắm bàn tay y càng thêm chặt.
Quảng trường trước cửa toà thị chính vẫn còn rất nhiều cửa hàng mở cửa, trên tán vây tuyết tùng vĩ đại có treo thật nhiều những mảnh phiến nhỏ.
“Ước một điều đi!” Một nhân viên công tác đưa ra hai mảnh phiến. “Viết xong rồi treo lên cây, đợi lát nữa nếu may mắn được chọn thì không chỉ điều ước thành sự thật, còn có thể được quà nữa đấy.”
“Không cần,” Vương Lang quay sang tiểu ngốc cười cười: “Ước nguyện của ta đã trở thành sự thật rồi.”
“Ước nguyện gì?” Lâm Kì mỉm cười, nheo nheo mắt hỏi hắn.
“Thế này này.” Vương Lang đột nhiên kéo y vào trong lòng, cúi đầu hôn trụ thật sâu.
Xung quanh có người thấy được, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rồi hầu như đều biến thành tươi cười thiện ý: Yêu nhau là tốt rồi.
Ánh đèn từ trên cây thông Nole lưu chuyển, có người chủ trì cầm lấy micro lớn tiếng khơi mào, đám đông cũng trở nên rộn ràng náo nhiệt.
Xa xa trong giáo đường mơ hồ truyền đến tiếng thánh ca, chúc phúc cho những con người thiện lương trên đời.
Trời rất lạnh, nhưng hai bàn tay đang nắm nhau kia lại thật nóng.
Trong lòng, cũng ấm áp vậy đi!