Bản Kí Sự Trúc Mã

Quyển 1 - Chương 2

Thời gian học nông nghiệp kéo dài một tháng, Vương Lang sau mười ngày nằm dài trên giường bệnh, rốt cuộc vì da mặt không đủ dày mà ngày thứ mười một đã ngượng ngượng ngùng ngùng cầm cái liềm lên học tập.

Nói là học nông, kỳ thật chính là tham quan mùa thu hoạch. Giới trẻ hiện nay ai lại học nghề nông, không đem lương thực đạp hư đã muốn xem như vạn hạnh.

“Lâm Kì!” Canh me xung quanh không có ai, Vương Lang nhanh chóng chạy đến, cùng Lâm Kì tách hạt bắp.

“Ngươi sao không ở trong đội của mình?” Lâm Kì ngẩng đầu hỏi hắn, trên mũi đọng mấy giọt mồ hôi trong suốt.

“Không việc gì!” Vương Lang đưa tay quệt mồ hôi cho y, “Ngươi có mệt không? Nếu mệt thì qua kia nghỉ một chút.”

“Không cần.” Lâm Kì lắc đầu, “Mọi người đều đang làm, ta sao lại không biết xấu hổ mà nghỉ trước…”

“Vậy ngươi muốn uống nước hay không a?” Bảo mẫu Vương Lang tiếp tục truy hỏi: “Đã đói bụng chưa? Ta lấy cho ngươi cái khăn ướt nhé!”

“Ta không cần.” Lâm Kì cúi đầu cười.

“Kia nếu mệt mỏi phải nói ta biết a, đừng cố gắng quá sức.” Vương Lang dặn dò mãi mới miễn cưỡng hướng đội của mình đi về, tổng cảm thấy người này vừa xanh xao lại gầy còm, lúc nào cũng có khả năng ngất xỉu, không trong tầm mắt mình thì quả là đáng lo.

Thật vất vả đến buổi tối, Vương Lang bụng đói kêu vang ngồi ở căn tin chờ cơm, nhớ đến món gà hầm, cá kho tộ, nước miếng liền chảy ào ào.

Nhưng đợi đến lúc đồ ăn được mang lên, Vương Lang thiếu chút nữa đã lật bàn.

“FML, đây là cái gì?” Giữa bàn là một tô cháo trắng cực bự, nhìn kỹ thì hình như là cải trắng hầm khoai tây.

“Đồ ăn a! Mày không biết à? Còn bày đặt chê tới chê lui!” Hứa Đình ngồi bên cạnh khinh bỉ nhìn hắn. “Tụi mình là đến học làm nông, đã không phải lao động khổ sai là mừng rồi, còn muốn Mãn Hán Hoàn Tịch? Mày là vua chắc?”

“Nhưng là mấy ngày hôm trước, lúc ta bệnh đâu phải ăn mấy món này a. Chẳng lẽ phòng y tế có cơm cho bệnh nhân?” Vương Lang gãi đầu, sớm biết vậy sẽ không đi ra, uống canh gà thêm hai ngày thì đỡ rồi.


Hứa Đình cười đến ý vị thâm trường, ánh mắt hướng bên kia liếc một cái, chỉ thấy Lâm Kì cúi đầu ăn cơm, mặt đỏ, lỗ tai cũng hồng.

Sau buổi học nông vất vả, về được đến nhà, hai người đều biến thành bẩn hề hề tiểu hầu tử, vừa vào cửa liền phóng đi tắm rửa. Tắm rửa xong cả hai đều gục trên sô pha, ôm điện thoại gọi thức ăn.

“Tháng sau đi học lại a…” Vương Lang một bên gặm pizza một bên thở dài, vừa muốn đứng dậy đã thấy nhức đầu.

“Ngày mai ngươi có bận việc gì không?” Lâm Kì ngồi xếp bằng một bên hỏi hắn.

“Không. Ngươi cũng thế nhỉ? Vậy mai ta đưa ngươi đi khu vui chơi?” Vương Lang chà chà bàn tay, móc từ trong túi ra hai tấm vé: “Tiểu Tịch cho ta, không đi thì hết hạn.”

“Hảo” Lâm Kì nhận hai tấm vé nhăn nhúm, thật cẩn thận cất vào túi quần.

Sáng sớm hôm sau, hai người đi ra ngoại ô đến khu vui chơi. Bởi vì không phải mùa đắt khách  nên bên trong cũng chả có bao nhiêu người, không cần xếp hàng.

“Ngươi muốn chơi trò gì?” Vương Lang đứng bên cạnh khu vượt thác hỏi thử: “Thử trò này không?”

“Không cần.” Lâm Kì lắc đầu mãnh liệt.

“Yêu, sợ hãi a?” Vương Lang tặc lưỡi hề hề cười.

“Thiết!” Lâm Kì vẻ mặt khinh thường, xoay người hùng dũng bước đến.

“Ai, ngươi chờ ta a.” Vương Lang một bên luống cuống tay chân mặc áo mưa, một bên chen lấn đến bên cạnh Lâm Kì.

Con thuyền dọc theo bờ sông nhân tạo chậm rì rì trôi về phía trước, hai bên bờ có nhân viên dùng súng nước bắn liên tục lên thuyền.

Lâm Kì mở to hai mắt tò mò hướng trên bờ xem, kết quả chẳng may bị một tia nước bắn trúng, vì thế kêu thảm một tiếng rồi vội vàng che mắt lại.

“Uy… Ngươi không sao chứ?” Vương Lang hoảng sợ, giật tay y ra chuẩn bị xem có bị thương hay không, lại đúng lúc thuyền bắt đầu vào trong động, tối om một mảnh chả nhìn thấy gì.

“Lâm Kì, ngươi có bị làm sao không vậy?” Tay Vương Lang sờ loạn trên mặt y, thầm nghĩ đôi mắt đẹp như vậy mà để bị thương thì thảm a.

“Không việc gì” Lâm Kì lắc đầu, lời nói còn chưa ra hết câu đã thấy trước mắt ánh mặt trời rực sáng, tiếp đó cả người lao mạnh xuống.


Xung quanh có người thét chói tai, cơn sóng như bài sơn hải đảo mà đến, ập vào mặt làm cả hai ướt sũng.

“Mắt ngươi không có việc gì chứ? Hả?” Vương Lang không quan tâm cả người mình toàn nước, thuyền vừa dừng lại đã ôm lấy mặt y mà kiểm tra.

“Không có gì…” Lâm Kì lắc đầu, cố gắng mở mắt thật to cho hắn xem.

“Hô… Làm ta sợ muốn chết!” Vương Lang vỗ vỗ ngực.

Lâm Kì cười cười, giúp hắn gạt đi bọt nước còn vương trên mặt.

“Vậy bây giờ chơi tiếp trò gì đây?” Vương Lang nhìn xung quanh: “Thuyền hải tặc? Rừng sinh thái? Thám hiểm hoang đảo? Hay là tàu vũ trụ?”

“Ngôi nhà ma đi!” Lâm Kì nháy nháy mắt.

“A?” Vương Lang có điểm giật mình, nhìn không ra nha, lá gan cũng không nhỏ.

Ngôi nhà ma nằm ở khu phía Đông, lúc hai người đến nơi thì bắt gặp cái cảnh một cô bé nữ sinh nước mắt lưng tròng thút thít khóc trong lòng cậu bạn trai.

“Đã nói không cho ngươi đi tức là ngươi không nên đi.” Nam sinh vừa bực mình vừa buồn cười, mang theo nét sủng nịch trong mắt mà dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

“Kinh khủng đến như vậy sao?” Vương Lang cảm khái, túm Lâm Kì bên cạnh: “Nói trước a, không cho phép ngươi khóc!”

Lâm Kì tức giận trừng mắt, nhận lấy cái kính 3D từ nhân viên thực tập, tiến vào thông đạo.

Vương Lang đi sau Lâm Kì hai bước, nghĩ nghĩ lại thấy mình chưa đủ khí phách nam nhân, thế là vượt lên trước mặt y.

Trong thông đạo tối đen lâu lâu lại nổi lên từng cơn gió lạnh, ánh sáng duy nhất là từ những dấu chân xanh lam chớp loé trên sàn, trông càng thêm rùng rợn.

Qua một khúc quanh, bỗng từ trên đầu, một con điếu tử quỷ (ma thắt cổ) lao cái rầm xuống, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ au, mặc áo trắng bay qua bay lại.

Sợ chết ta mất! Vương Lang bị doạ, thò tay ra sau gắt gao túm chặt lấy tay Lâm Kì: “Ngươi… ngươi đừng sợ a…”

Lâm Kì gật đầu, khoé miệng hơi cong lên nắm lấy tay hắn.

Từ hai bên đường có đủ mọi loại quỷ thi nhau xuất hiện: khô lâu (bộ xương khô), cương thi, những ngón tay quỷ không ngừng hướng đến người chơi mà vỗ, tiếng than khóc hãi hùng liên miên bên tai… Tay Vương Lang càng nắm càng chặt, trong lòng đã sớm chửi má nó, cái thông đạo này phải đi bao lâu mới đến cửa ra a?


Chờ khi hai người ra khỏi ngôi nhà ma, lưng Vương Lang đã thấm ướt mồ hôi. Không nói thì thôi chứ quả thật là rùng rợn, nhưng dù sao thì cũng không thể thừa nhận là mình sợ.

“Cái kia… ngươi đừng sợ a, không có gì phải sợ hết.” Vương Lang vẻ mặt trấn định quay đầu nhìn Lâm Kì: “Ngươi không bị doạ sợ chứ hả?”

“Không…” Lâm Kì lắc đầu, “Nhưng mà đau.”

“Đau?” Vương Lang chưng hửng, rồi bỗng nhớ ra…Ta kháo! Vừa nãy bên trong có thằng nhân viên giả quỷ vỗ vỗ người, chính mình còn bị hắn sờ soạng cái mông. Chẳng lẽ hắn không chỉ sờ soạng mình mà còn dám kháp (nhéo, bóp, nắm… các bạn chọn 1 nghĩa đi nhé ;)) Lâm Kì? Bằng không thì đau là đau làm sao!

“Tử biến thái!” Vương Lang nổi giận: “Hắn kháp ngươi như thế nào?”

“Tay đau.” Trên mặt Lâm Kì tràn ngập ý cười.

Vương Lang cúi đầu nhìn, chỉ thấy tay mình vẫn đang gắt gao nắm chặt tay hắn liền vội vàng buông ra, tay đầy mồ hôi lạnh.

Lâm Kì căn bản không để ý chuyện tay mình bị người ta nắm đến hồng hồng.

Thực con mẹ nó chết người! Vương Lang đang suy nghĩ làm thế nào nói lảng sang chuyện khác, chợt nghe Lâm Kì bỏ thêm một câu: “Chân cũng đau.”

“Đau chân?” Vương Lang nghi hoặc cúi đầu, mình cũng không nắm chân y a…

“Mới bị trầy lúc nãy.” Lâm Kì khập khiễng ngồi vào một cái ghế dựa.

“Để ta xem xem.” Vương Lang ngồi xổm xuống, đưa tay kéo ống quần y lên thì thấy đầu gối bị rách da, còn đang chảy máu.

“Nhìn ngươi xem, rõ ràng là không nên chơi cái loại trò chơi này mà!” Vương Lang cau mày thầm oán, cho tay vào túi lục lọi một hồi lại không tìm thấy khắn tay, nhưng khi nhìn đến cái đầu gối ai kia còn đang rướm máu, liền cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm a liếm.

“Ngươi…” Lâm Kì sửng sốt.

“Tốt rồi.” Vương Lang cẩn thận nhìn nhìn, ngước lên hỏi Lâm Kì: “Có còn đau không?”

“Không… Được rồi… Cảm ơn.” Lâm Kì có điểm bối rối.

Nhìn hai gò má Lâm Kì phiếm hồng, Vương Lang thật vui vẻ.


“Yêu, cũng không phải tiểu cô nương, như thế nào lại đỏ mặt?” Hai tay Vương Lang chống bên người Lâm Kì khoá y vào lòng, cái mũi suýt nữa cọ đến mặt y, bên miệng tràn đầy ý cười vẻ trêu tức.

“…” Lâm Kì ngay cả lỗ tai cũng đỏ.

“Được rồi, không chọc ngươi nữa.” Vương Lang tâm tình cực tốt đứng thẳng người lên: “Đi thôi, mang ngươi đi ăn cơm.”

Lâm Kì đi theo phía sau hắn, sắc đỏ trên mặt qua một thời gian nhưng vẫn chưa phai.

Vương Lang huýt sáo, nguyên lai người này khi xấu hổ sẽ đỏ mặt, mai mốt phải thường xuyên trêu y, quả là hảo ngoạn a.

Mua bánh trứng trong khu trò chơi, Lâm Kì từng chút một ăn sạch sẽ lớp nhân trứng bên trong.

“Có người nào ăn bán trứng như ngươi không a?” Vương Lang nhíu mày.

“Không thích ăn vỏ bánh.” Lâm Kì  nhăn mặt.

“Ta kháo! Bộ kiếp trước ngươi là Nàng công chúa và hạt đậu à, nhiều tật xấu như vậy?” Vương Lang nhón lấy cái vỏ bánh trứng trong tay Lâm Kì nhét vào miệng.

“Ngươi không chê a?” Lâm Kì trợn to mắt.

“Ta chê ngươi làm gì?” Vương Lang tuỳ tiện uống nước, khoé mắt lại vô ý dán lên người Lâm Kì: mặt y như thế nào mà đỏ hơn hồi nãy a? Bộ trời nắng quá sao?

Quãng thời gian kế tiếp, hai người thấy trò gì là chơi trò nấy, bao gồm cả cái trò tàu lượn siêu tốc mà Lâm Kì chết cũng không chịu lên.

“Chơi một lần thôi.” Vương Lang cố sống cố chết túm Lâm Kì lên cho bằng được.

Đường ray như được dựng vuông góc với mặt đất, mỗi lần tàu lao xuống như muốn xuyên qua không gian, có thể cảm giác như linh hồn đang bị cuốn ra khỏi cơ thể.

Khi nghe thấy tiếng thét chói tai của một đám con gái, Vương Lang bất giác đưa tay qua ôm chặt Lâm Kì đang ngồi bên cạnh.

Lúc bước xuống, Lâm Kì mặt mày trắng bệch, ngồi trên ghế nửa ngày không nói tiếng nào.

“Ngươi không sao chứ?” Vương Lang lo lắng sờ sờ gương mặt y.

Lâm Kì lắc đầu, chạy vội vào toilet nôn thốc nôn tháo.


Vương Lang hối hận, sớm biết thế sẽ không ép y chơi, thành ra bây giờ trong lòng một trận nhộn nhạo khó chịu.

Buổi tối trở về nhà, Lâm Kì đi ngủ sớm. Vương Lang có len lén đến phòng y xem xét vài lần, xác định y ngủ say không còn kinh hách mới trở về giường mình.

Lúc sắp đi vào giấc ngủ, Vương Lang mới bất tri bất giác mà nhớ ra: Ép y chơi trò tàu lượn siêu tốc cũng là muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của y, để có thể hảo hảo mà cười nhạo một phen. Kết quả là y khổ sở thật, nhưng chính mình vì sao lại quên mất chuyện phải cười nhạo y chứ?

Chỉ có tự trách cùng lo lắng. Ai… Ta quả nhiên là con người thiện lương a… Vương Lang thở dài.