Trận chiến ở Thanh Hải thắng lợi, khiến Dận Chân vui mừng quá đỗi, đây là trận thắng lớn
đầu tiên từ khi hắn đăng cơ đến nay, hắn dùng hành động thực tế chứng
minh cho người trong thiên hạ thấy rõ, hắn là một hoàng đế có năng lực
bảo vệ quốc gia. Mà Niên Canh Nghiêu có công đầu trong trận chiến này
càng được Dận Chân phong thưởng, chẳng những tước quan một đường thẳng
tiến, mà còn ban ơn huệ cho cả người nhà hắn, cha hắn Niên Hà Linh được
phong làm nhất đẳng công cộng thêm hàm Thái Phó, vợ hắn được phong nhất
phẩm cáo mệnh phu nhân, mặt khác còn ban thưởng một tước vị Tử Tước, do
con trai hắn là Niên Bân kế tục. Lúc này cả họ Niên thị có thể nói là nở mày nở mặt đến cực điểm, Niên Canh Nghiêu trở thành đại thần ‘chạm tay
phải bỏng’ nhất trong triều đình.
Hắn đường làm quan rộng mở, hả
hê đắc chí, không khỏi nhớ tới muội muội đáng thương của mình bị chôn
vùi trong chốn thâm cung, so sánh với phong quang của Niên gia hôm nay,
càng thêm thấy đáng thương cho muội muội. Nhất thời trong cơn xúc động,
không khỏi thức suốt đêm viết tấu chương, đại ý là tạ ơn bệ hạ phong
thưởng những đó đó cho thần, nhưng mà thần có một chuyện luôn canh cánh
trong lòng không yên, đó là muội muội thần và đứa cháu trai còn chưa
trưởng thành, hy vọng bệ hạ chiếu cố một hai vân vân.
Sau khi Dận Chân nhận được tấu chương, phúc đáp như này: Niên ái khanh ngươi hãy cứ yên tâm, trẫm nhất định sẽ dặn người chiếu cố Niên Thái phi cùng Thập
cửu đệ thật tốt, thân ngươi nơi vùng tây thùy phải hảo hảo thay trẫm làm việc, đừng cô phụ kỳ vọng của trẫm với ngươi vân vân. Quả nhiên, không
đến hai ngày sau, Dận Chân đột nhiên hạ chỉ phong cho Thập cửu hoàng tử
Dận Sướng làm Miễn bối lặc, gia phong cho Niên Thái phi làm Niên thái
quý phi.
Từ tận đáy lòng, Dận Chân quả thật rất thưởng thức Niên
Canh Nghiêu, mà tính cách của hắn chính là như vậy, một khi thưởng thức
người nào, người đó có năng lực tăng thể diện cho hắn, cho nên hắn sẽ
biểu lộ không chút nào keo kiệt, đối với Niên Canh Nghiêu có thể nói là
vinh sủng cực kỳ.
Cứ thế, nửa tháng sau quân Thanh khải hoàn về
kinh, Dận Chân cử trưởng tử Hoằng Đán thân nghênh tại ba mươi dặm trong
kinh, qua ngày hôm sau, cử hành nghi thức Hiến phu*, sai chúng quan cáo
tế Thái Miếu, Trang Tắc.
(*hiến phu: một loại quân lễ của cổ đại, khi khải hoàn đem quân tù binh thu hoạch được dâng lên tông miếu, biểu hiện chiến công)
Lại một tháng sau, Dận Chân lại hạ thánh chỉ, ra lệnh thực hiện chế độ Minh kỳ* ở Thanh Hải, phân thành 27 kỳ, mỗi kỳ an bài một thống lĩnh, đồng
thời quy định mỗi năm hội Minh một lần, tất cả chính sự phải nghe theo
triều đình sai khiến. Sau đó lại phái binh đóng quân trường kỳ, tu sửa
thành lũy quân sự, chỉnh đốn chùa Lạt Ma tự ở địa phương, đồng thời
nghiêm khắc tiến công thế lực phản loạn còn sót lại, những hạng mục này
được ban xuống, đã phân hoá quyền lợi giữa các quan thổ ty ở địa phương
một cách chặt chẽ, chắc chắn và đảm bảo cho hiệu quả thống trị của triều đình đối với những khu vực của Thanh Hải.
(*Minh kỳ: tên gọi khu vực hành chính khu tự trị Mông Cổ, bao gồm kỳ, huyện, thị)
Như thế, đợi đến lúc thế cục trên triều ổn định, uy danh của Dận Chân tăng
cao, long ỷ ngồi càng vững vàng hơn, trời cũng đã bất tri bất giác vào
thu. Tết Trùng Dương ngày 9/9, Hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ, tổ chức
bữa tiệc Thưởng cúc trong Viên Minh viên. Ngày hôm đó, trời lặng gió,
khí trời có chút oi bức, song không khí trong Viên Minh viên vậy mà khí
thế ngút trời, chỉ thấy một đám binh sĩ Bát Kỳ, tại trên quảng trường,
mình trần ra trận, bắt đầu màn tỷ thí, tiếng khen vỗ tay rung trời,
thỉnh thoảng từ trong đám khán giả vây quanh còn có người mở miệng hô
to. Nếu có trang hảo hán nào trong đó được hoàng đế bệ hạ ngự trên đài
ban thưởng này nọ, thì càng là tiêu điểm của vạn chúng chú mục vào.
“Nương nương, thời gian cũng không sai biệt lắm, có muốn dọn bữa lên chưa ạ?” Phỉ Thúy ở bên tai nhẹ giọng hỏi.
Một thân phượng phục (y phục thêu phượng) màu minh hoàng của Hoàng hậu,
Điềm Nhi ngẩng đầu liếc nhìn chỗ trống bên cạnh mình, thấp giọng nói:
“Bảo Tiểu Hỉ Tử đến Phúc Thọ viên bên kia nhìn xem, Thái hậu bên kia đã
xảy ra chuyện gì mà chưa đến.”
Lại qua nửa khắc đồng hồ, ngay tại lúc Điềm Nhi quyết định không đợi nữa, thì một xa giá dư liễn chậm rãi
đi tới, chỉ nghe một tiểu thái giám cao giọng hô: “Thái hậu nương nương
giá đáo... Niên Thái quý phi nương nương giá đáo....”
Chúng mệnh phụ vội vàng đứng dậy, Điềm Nhi lập tức nghênh đón, cười nhẹ nhàng bái nói: “Con dâu thỉnh an Hoàng ngạch nương.”
Liền thấy hôm nay Thái hậu một thân trắng thuần, toàn thân cao thấp thậm chí ngay cả một cây trâm thoa cũng không cài, sắc mặt đối với Điềm Nhi cũng không tốt lắm, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu mau đứng lên đi, ai gia thế mà không nhận nổi.”
Quét sạch mặt mũi Hoàng hậu nương nương như
vậy, chúng mệnh phụ không khỏi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn qua, xem ra lời
đồn Thái hậu cực kỳ chướng mắt Hoàng hậu cũng không giả.
Điềm Nhi nghe vậy sắc mặt khẽ cứng đờ, nhưng cũng biết Thái hậu vì sao như thế,
cốt bởi vì nửa tháng trước, Dận Chân hạ thánh chỉ, lệnh cho Tuân quận
vương Dận Trinh đi Tuân Hóa trông coi lăng mộ cho tiên hoàng. Thái hậu
vài phen tìm cách, cũng không được thành quả gì, nên lúc này trông thấy
Điềm Nhi đương nhiên không có khả năng bày ra sắc mặt tốt được.
Vừa nghĩ như thế, Điềm Nhi không khỏi đưa ánh mắt đặt lên trên người Dận
Chân đang một mình tọa trên thượng vị, đôi mắt nhỏ truyền đến có chút u
oán, nàng hướng về Thái hậu cười cười, cũng không quản người ta mặt
lạnh, đi đến trước, không chút do dự đẩy Niên Tiểu Điệp đang đỡ bà ra,
tự mình dìu lấy tay của Thái hậu, đoạn điềm đạm nói: “Con dâu còn đang
mong Hoàng ngạch nương đến mới khai tiệc đây!”
Thái hậu thân mình cứng đờ, theo bản năng muốn hất tay của nàng ra, nhưng lại nghĩ đến
chuyện của ấu tử, lúc này ngược lại cũng không nên làm cho Hoàng hậu mất mặt, liền đè nén tâm tư, ừ hử một tiếng.
Đợi hai mẹ chồng nàng
dâu ‘hợp mắt không hợp lòng’ ngồi xuống, lúc này Điềm Nhi mới cười khanh khách vung tay lên, tuyên bố bắt đầu Trùng Dương thu yến.
Chút rượu vàng, thịt cua đỏ mọng, một bữa tiệc Trùng Dương sang trọng thì không cần nhiều lời.
Đối mặt với chúng nhân thỉnh thoảng a dua nịnh hót, Điềm Nhi cũng một mực
cười tiếp nhận. Nhìn nữ nhân thanh diễm vô song trên phượng tọa cười một cái toát cả cảnh xuân tươi đẹp, Niên Tiểu Điệp siết chặt khăn thêu
trong tay áo, trong lòng oán hận muốn chết, ý tưởng đã sớm ấp ủ từ lâu,
vào giờ khắc này, đột nhiên hạ quyết tâm.
Dận Chân ngồi trên long ỷ, nhìn như có chút hưng trí, kỳ thật đã sớm không kiên nhẫn nỗi, Điềm
Nhi chú ý tới viền cổ tay áo của hắn, thậm chí đã lốm đốm vết mồ hôi.
Biết rõ sức nặng của bộ long phục kia, Điềm Nhi không khỏi đau lòng, đợi bữa tiệc đã qua hơn phân nửa, liền tìm nguyên do để cho trượng đi
trước, Dận Chân quả nhiên ngầm hiểu được. Hắn chân trước vừa mới bước
đi, Thái hậu ngay sau đó liền khẩn cấp đứng dậy, cũng tiếp bước theo.
Điềm Nhi âm thầm thở dài, xem ra Dận Chân còn phải bị giày vò thêm một
chặp a.
“Ý?” Ngay tại lúc này, Điềm Nhi quét mắt nhìn bên dưới,
lấy làm lạ khẽ hỏi: “Tề phi đâu?” Tống thị lấy lý do thân thể không khoẻ nên ở tại Tử Cấm thành, bữa tiệc Trùng Dương lần này, tần phi trong
cung chỉ có mặt mỗi Lý thị.
“Vừa rồi có người không cẩn thận nâng cốc vẩy vào trên người Tề phi nương nương, bây giờ hẳn đang thay y phục ở phía sau ạ!” Phỉ Thúy nhỏ giọng nói bên tai.
Điềm Nhi gật gật đầu, trong lòng khẽ động một cái. “Bảo Tiểu Hỉ Tử tự mình đi xem Tề phi thế nào.”
Nếu không có gì quá mức, thì chắc là nàng đọc hý văn (thoại bản) quá nhiều rồi suy nghĩ lung tung mà thôi!
“Thái hậu nương nương!” Niên Tiểu Điệp ngăn Thái hậu tức giận đầy mặt, nhẹ
nhàng nói: “Ngài cứ đi theo Hoàng thượng phân trần như vậy, sợ chắc là
sẽ không có kết quả gì, không bằng bình tĩnh lại, lấy tình cảm mẫu tử,
tình nghĩa huynh đệ thủ túc ra đả động Hoàng thượng, có lẽ có thể làm
Hoàng thượng đổi ý được một hai chăng.”
“Những thứ ngươi nói căn
bản không hữu dụng!” Thái hậu vẻ mặt oán hận nói: “Ai gia cầu cũng đã
cầu, mắng cũng đã mắng, hắn chính là quyết tâm muốn chỉnh trị lão Thập
Tứ, mắt thấy còn có mấy ngày nữa Trinh nhi sẽ khởi hành, lần này ai gia
kiểu gì cũng phải làm cho hắn thay đổi chủ ý.”
“Thái hậu...” Niên Tiểu Điệp nhẫn nại, chậm rãi nói: “Không bằng để cho ta đến chỗ Hoàng thượng thử năn nỉ một chút.”
Thái hậu nhìn nàng, ngẫm lại phong quang lúc này của Niên gia, có lẽ lời của nàng cũng có thể có chút công dụng. “Ừm, thế thì ngươi liền thử một
chút đi, cũng không uổng tấm lòng của Trinh nhi đối với ngươi.”
Niên Tiểu Điệp nghe được lời ‘nói gần nói xa’ này, trong lòng đánh thót một
cái, sắc mặt trở nên trắng nhợt, chỉ có thể lên tiếng đáp: “Vâng!”
Hỏi rõ chỗ của Dận Chân, Niên Tiểu Điệp thẳng đường bước vào, đi đến ngoài
hậu điện, bước chân vừa mới hạ xuống, liền bắt gặp một nữ tử hoảng hốt
vội vàng chạy ra, chỉ thấy nàng ta thân vận lụa đỏ thêu nước, trên bờ
vai trần khoác lên tấm voan mỏng như cánh ve, nom dáng vẻ kia lộ rõ mồn
một như thể nữ tử thanh lâu. Niên Tiểu Điệp nhìn thấy rõ, nàng ta chính
là Tề phi Lý thị. Tiện nhân kia ăn mặc thành như vậy, là muốn làm gì,
không hỏi cũng biết. Niên Tiểu Điệp dừng bước lại, nhìn Lý thị hốt hoảng đi xa, trong lòng ghen hận chồng chất, nhưng nhớ lại tính toán trong
lòng mình, da mặt cũng khó coi.
Bởi vì từ phương diện nào đó mà nói, tính toán của nàng cùng Lý thị, vậy mà lại giống nhau.
Niên Tiểu Điệp nghĩ bụng, mình xuyên qua 300 năm đến triều Thanh, chính là
vì một màn tình cảm tương ái cùng Dận Chân, nhưng Dận Chân lại cô phụ
mình, ngược lại ôm ấp một nữ nhân khác, cho dù mình có nhu tình như thế
nào, cũng đều lạnh nhạt như thế, thay lòng đổi dạ thực đáng hận. Mà Thập Tứ a ca Dận Trinh, lại đối với mình tình thâm ý trọng, nàng không thể
trơ mắt nhìn hắn đang sống sờ sờ như thế mà bị nhốt nửa đời người, cuối
cùng buồn bực mà chết.
Cho nên Niên Tiểu Điệp quyết định lại cho
nam nhân kia một cơ hội cuối cùng, là hồi tâm chuyển ý chấp nhận tình
cảm của nàng, hay là... Nàng giơ tay lên sờ sờ túi thơm màu hồng đeo bên hông mình, ở trong đó có một loại dược liệu, tên là “Miên miên”, gặp
rượu xương bồ liền chuyển hóa thành một loại xuân dược nùng tính, mà cả
bữa tiệc Trùng Dương, chỉ có mỗi Hoàng thượng uống rượu xương bồ.
“Niên Thái quý phi có chuyện gì bẩm báo trẫm sao?” Dận Chân ngồi sau long án, sắc mặt cực kém hỏi.
Niên Tiểu Điệp đứng ở nơi đó, trong mũi đột nhiên truyền đến một làn hương
thơm, trái tim nàng đập kịch liệt, trên mặt nhanh chóng ửng hồng, không
biết tại sao mà đầu óc bắt đầu mơ hồ, chuyện cũ trong một chiều hoàng
hôn mờ sắc bắt đầu hiện lên trước mắt, chỉ cảm thấy tất cả ủy khuất xông lên đầu, đột nhiên không kiềm hãm được bắt đầu òa khóc: “Dận Chân chàng hà tất biết rõ còn cố hỏi, tấm lòng của ta đối với chàng, chẳng lẽ
chàng còn không rõ sao?”
Dận Chân nghe được lời này, trong lòng
quả thật nổi lên một luồng phẫn nộ cực đại, nhưng một cảm giác choáng
váng đột nhiên đánh úp lên não, hắn chỉ cảm thấy mình toàn thân vô lực,
lập tức, ngay cả khí lực gọi người cũng không có. Hắn vốn nhạy bén cỡ
nào, chỉ trong nháy mắt, hai chữ “Hạ độc” liền xuất hiện trong tâm khảm. Thế nhưng, lúc này bên người quả thật không có lấy một người hầu hạ,
Dận Chân không khỏi đem tên cẩu nô tài Tô Bồi Thịnh kia từ đầu đến chân
hung hăng mắng một lần.
Niên Tiểu Điệp lại tưởng là “Miên miên”
bắt đầu phát công hiệu, mắt thấy xung quanh không một bóng người, đúng
là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, không khỏi lại tiến lên vài bước, dịu
dàng nói: “Dận Chân, chàng cũng đã biết (ảnh sao mà biết được (• ε •) ), kỳ thật ta căn bản không phải người của triều đại này, ta đến đây vốn
là có sứ mệnh a, là trở thành nữ nhân của chàng, trở thành Hoàng hậu chí cao vô thượng của triều Đại Thanh, chính là sứ mệnh của ta a, Dận
Chân... đừng đối xử với ta lãnh khốc như vậy, xin đừng cự tuyệt ta...”
Niên Tiểu Điệp mị nhãn như tơ, vươn tay bắt đầu cởi bỏ vạt áo của mình.