Nếu nói trên trên
triều đình, người có thể làm cho Dận Chân cố kỵ nhất, như vậy không nghi ngờ chút nào người đó không ai khác ngoài Bát a ca Dận Tự.
Không nói đến thời điểm tranh giành ngôi vị thừa kế hai người này đã đối chọi gay gắt, hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết như thế nào. Mà chỉ
riêng nói đến uy danh của Dận Tự trong đám triều thần, cũng đủ làm cho
Dận Chân cảnh giới đến một khắc không dám lơ là.
Khác xa với Dận
Chân lãnh lệ kiêu ngạo có chút hơi không hợp tình hợp lý, Bát a ca ở
phương diện giao tiếp thật sự là người có thủ đoạn cao siêu, hễ là người đã tiếp xúc với hắn đều không khỏi sinh lòng ca ngợi, nếu không cũng sẽ không có chuyện bách quan ủng hộ rầm trời rồi. Mặc dù, thế lực của hắn
vì lúc trước Khang Hy đế đàn áp không chút lưu tình mà tổn thất hơn phân nửa, nhưng Dận Tự liền có biện pháp thâu tóm nhân tâm, làm cho rất
nhiều quan viên triều đình trong lòng đều hướng về hắn.
Cho nên Dận Chân mới cảm thấy vừa phẫn nộ vừa nan giải.
Rõ ràng trẫm mới là chủ tử của các ngươi, nhưng các ngươi tự đáy lòng lại
ủng hộ một người khác, vậy làm sao có thể không khiến Dận Chân mẫn cảm
mà đa nghi sinh lòng oán giận cho được.
Mà lúc này đây, hắn lại
không thể giết cái đinh trong mắt này mà không hề có chút nguyên do, nếu không, một cái tội danh tàn bạo bất nhân, lục sát huynh đệ, sẽ trở
thành vết nhơ mà cả đời hắn không lau đi được.
Nhìn Dận Chân sắc
mặt tối tăm, Điềm Nhi không khỏi an ủi nói: “Trong lòng Hoàng thượng đã
có cân nhắc, làm như vậy, nghĩ lại lúc này cũng là thỏa đáng nhất a!”
“Hừ...” Dận Chân hừ lạnh nói: “Một ngày nào đó, trẫm sẽ cho bọn Dận Tự thấy.”
Nam nhân vinh đăng đại bảo, đúng là thời điểm khí thế hăng hái chuẩn bị làm một cuộc đại can, ai ngờ công nhân viên chức bên dưới cũng không hề
phối hợp chút nào, lại còn âm thầm gây cản trở, hắn lại không thể một
hơi đem tất cả mọi người đi giết, vì thế cũng đành phải âm thầm ấm ức,
đây cũng là nguyên nhân vì sao Dận Chân có chút nóng lòng cầu thành, nếu trì hoãn hai ba năm, lại tái thi cải cách, nhất định có thể dễ dàng rất nhiều.
Nữ nhân khi đối mặt với nam nhân thì có rất nhiều loại
diện mạo, khi hắn đường làm quan rộng mở, ngươi phải tận tình ca ngợi
hắn, sùng bái hắn, ngưỡng mộ hắn. Khi đó, ngươi chỉ là tiểu nữ nhân
trong ngực hắn. Còn khi hắn thất bại suy sụp, ngươi lại phải đổi thành
một vị “mẫu thân”, phải dùng phương thức như đối đãi với con trẻ mà an
ủi hắn, khích lệ hắn, là hậu thuẫn kiên cường của hắn.
Dận Chân
vốn là người tính cách kiên cường, nổi giận như vậy cũng bất quá là cơn
bùng nổ đột ngột của áp lực tích tụ mấy tháng nay mà thôi, được Điềm Nhi dùng thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ khuyên giải, tâm tình cũng đã an định lại.
Điềm Nhi cứng rắn khuyên hắn ăn chút cơm, dùng xong, cũng không trở về, nàng đem những quyển tấu chương rơi đầy trên mặt đất kia, từng quyển từng
quyển tự mình nhặt lên.
Tẩy bút nghiền mực, nàng đứng bên cạnh
Dận Chân, ngoẹo đầu cười nói: “Được rồi, giận cũng đã giận xong rồi,
Hoàng thượng nên xử lý chính sự đi.”
“Trẫm bị thương, nàng không
khuyên nghỉ ngơi thì thôi, ngược lại còn vội vàng kêu trẫm làm việc.”
Dận Chân tiếp nhận bút son, nghiêm mặt có chút không vui dọa nói.
“Dù sao có nói ngài cũng không nghe!” Điềm Nhi hơi nghiêng đầu, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Thần thiếp dứt khoát liền không tự rước lấy khó chịu
đó rồi.”
Một đêm này, Dưỡng Tâm điện đèn đuốc sáng trưng, trên
chụp đèn bằng ngọc lưu ly ngũ giác chiếu rọi ra bóng dáng của hai vợ
chồng, thoạt nhìn cũng thấy một mảnh ấm áp.
Quả nhiên, không tới
hai ngày sau, Ung Chính đế hạ chỉ, ban ơn cho Bát bối tử Dận Tự làm Hòa
Thạc Liêm thân vương cùng Dận Tường, Mã Tề, Long Khoa Đa bốn người họ
cùng chung phụ trách quản lý sự vụ, nhằm bày tỏ ưu sủng (ưu đãi sủng ái) của mình. Ý chỉ này vừa được ban xuống, cả triều đình chấn kinh, chúng
đại thần bắt đầu không nắm được ý đồ của hoàng đế, ngay cả Dận Tự cùng
đám vây cánh đều bị ý chỉ này của Dận Chân ‘đánh cho không kịp trở tay’.
Hoàng đế người ta cũng đã muốn phong ngươi làm Thân vương, lại còn cho ngươi
tham dự triều chính, nếu lại cứ ‘bấm vào điểm yếu’ nói hắn đối với huynh đệ bất nhân bất nghĩa, thì trở nên có chút không nói được.
Cho
dù có nghi hoặc bao nhiêu, cũng khiến cho đám người Dận Tự bắt đầu có
chút lơ là cảnh giác, Dận Chân lại quyết đoán xuất kích, ngay sau đó ban xuống vài đạo thánh chỉ.
Ung Chính nguyên niên, ngày 11/8, cử
Công tước Ngạc Luân Đại đi theo đoàn quân đến tiền tuyến đồng thời đảm
đương chức vụ ở trạm dịch.
Ung Chính nguyên niên, ngày 12/8, Ung
Chính đế lệnh cho bối tử Dận Đường đến đóng quân tại Tây Ninh. Chỉ dụ
viết là: Đại tướng quân hồi kinh, chưa định ngày quay lại, vì còn chờ
ngày các Lạt ma Hồ Thổ Khắc Đồ* đến đây thảo luận, mà Tây Ninh không thể không có người đóng quân, nên lệnh cho Cửu Bối Tử đi trước.
(*
Hồ Thổ Khắc Đồ: dịch âm từ tiếng Mông Cổ: xutugtu, là danh xưng của Lạt
ma giáo đại diện cho Phật sống ở tộc Tây Tạng và tộc Mông Cổ, còn được
gọi là Hô Đồ Khắc Đồ.)
Ung Chính nguyên niên, ngày 19/8, cử Hoàng Thập đệ Đôn Quận vương Dận Thị Ngã hộ tống bài vị của Trạch Bố Tôn Đan
Ba* đã mất trở về Khách Nhĩ Khách Mông Cổ.
(*Trạch Bố Tôn Đan Ba: cũng có chỗ dịch là Triết Bố Tôn Đan Ba, một lãnh đạo của tộc Cách-lỗ ở Mông Cổ, chạy trốn đến kinh thành do bị Cát Nhĩ Đan tấn công từ thời
Khang Hy)
Ung Chính nguyên niên, ngày 14/8, biếm truất con trai
của An thân vương Nhạc Lạc là Sắc Nhĩ Đồ, đuổi đến ở tại Thịnh Kinh (tên cũ của Thẩm Dương), đoạt lại thuộc hạ tá lĩnh của hắn.
Bốn đạo thánh chỉ này giống như sét đánh, oanh tạc cho Bát a ca Dận Tự đầu óc quay cuồng.
Hắn tuy là được địa vị Thân vương, nhưng những người phù trợ bên người lại
bị Dận Chân điều đi, chèn ép, toàn bộ nền khung giá lập tức liền tan
tác. Thế lực trong tay vốn không tăng ngược lại còn giảm. Song, bất kể
trong lòng Dận Tự có không cam lòng đi thế nào chăng nữa, trên mặt vẫn
phải làm ra vẻ tạ chủ long ân. Như thế lại qua tiếp vài tháng, thế cục
trên triều đình dần ổn định lại, Dận Chân ra sức đề bạt một đám đại thần ủng hộ mình, thêm vào đó chuyện chính sách cải cách tiến triển thuận
lợi, tâm tình của hắn cũng bắt đầu khá hơn, rốt cuộc cũng có tâm tư bắt
đầu bước chân vào hậu cung.
“Nương nương đâu?” xử lý xong chính
sự, Dận Chân nghĩ đã mấy ngày không gặp Điềm Nhi, bèn nổi ý định đến
Khôn Ninh cung thăm nàng một chút.
Ai ngờ, Tô Bồi Thịnh lại đáp lại: “Hoàng hậu nương nương được Thái hậu tuyên đến Vĩnh Hòa cung rồi ạ.”
Nghe thấy hai chữ Thái hậu, đầu mày Dận Chân không tự chủ chau lại, lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
“Hoàng thượng giá lâm ————” một tiếng hô to kinh phá Vĩnh Hòa cung tĩnh mịch,
Thái hậu ngẩng đầu nhìn trưởng tử chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng hôm nay thế nào lại có thời gian quá bộ đến nơi này của ai gia?”
Dận Chân nhìn lướt qua, thấy trong điện chỉ có Thái hậu đang ngồi dựa trên
tháp, cùng một nữ tử đứng bên cạnh bà. Liền biết, mình đại khái cùng
Điềm Nhi bị xê xích thời gian, lúc này cũng không tiện quay đầu bước đi, Dận Chân có chút nguội lạnh thỉnh an một cái, đoạn phất vạt áo phía sau ngồi xuống cạnh Thái hậu.
Từ sau lần mâu thuẫn kịch liệt mấy
tháng trước, đây là lần đầu tiên hai mẹ con mặt đối mặt ngồi chung một
chỗ, vì thế biểu hiện cũng có chút xấu hổ.
“Niên Tiểu Điệp thỉnh an Hoàng thượng.”
Dận Chân khẽ gật đầu, đưa mắt lưu lại trên gương mặt của nữ tử đứng trước
mặt hắn trong chốc lát, hắn trầm giọng nói: “Niên Thái phi không cần đa
lễ.”
Tâm tình bởi vì rốt cuộc cũng được gặp Dận Chân mà trở nên
kích động, Niên Tiểu Điệp vừa nghe vậy sắc mặt liền trắng nhợt, nàng
dùng đôi mắt u oán nhìn Dận Chân, quả thật rất muốn nói cho hắn biết,
mình căn bản không phải là Niên Thái phi gì đó, mà hẳn nên phải là Niên
phi a.
Tâm kết giữa Dận Chân và Thái hậu thật dày, hai mẹ con
ngồi chung một chỗ, ngược lại không có gì để nói, nhớ lại lúc Điềm Nhi
cùng đám trẻ ở cạnh nhau, lúc đó hoan thanh tiếu ngữ không sao kể hết,
Dận Chân không khỏi âm thầm thở dài một hơi.
Niên Tiểu Điệp trăm
phương ngàn kế ăn dầm nằm dề ở chỗ này của Thái hậu, chính là vì có thể
gần gũi với Dận Chân, lúc này có một cơ hội như vậy tất nhiên là lấy
lòng bằng mọi giá. Chẳng những tự mình bưng trà đưa nước, còn không
ngừng ôn thanh nhuyễn ngữ, nỗ lực để khiến cho mình trông càng thêm nhu
nhược đáng yêu.
Nàng lại không ngờ rằng, đương lúc mình còn đang
giả vờ để khiến người ta thương tiếc, trong con mắt Dận Chân lại thấy
bất quá chỉ là vợ bé của tiên hoàng, là “Mẹ kế” của mình thôi.
“Tiểu Điệp thân ở nội cung, rất nhớ người nhà.” Niên Tiểu Điệp dịu dàng nói: “Không biết phụ huynh có khỏe không?”
Dận Chân nhân tiện nói: “Ừm, đại huynh Niên Canh Nghiêu của ngươi rất có
tài, chính là người trẫm trọng dụng, Niên Thái phi tưởng niệm huynh
trưởng, vậy thì cứ tuyên hắn tiến cung một chuyến là được.”
Niên Tiểu Điệp vừa nghe vậy quả nhiên mừng rỡ, nàng quỳ xuống đất, nhu tình vạn chủng nói: “Thiếp thân tạ Hoàng thượng ân điển.”
“Ngươi chính là ngự phi của tiên đế, cũng coi như là trưởng bối của trẫm, sao
có thể hành lễ khấu bái được, Tô Bồi Thịnh còn không mau đỡ Niên Thái
phi dậy.”
Mỗi lần thấy Niên Tiểu Điệp như vậy, đều khiến đáy lòng Dận Chân chán ghét đến buồn nôn, đại khái cũng là bởi vì nguyên nhân
đối phương dùng gương mặt của Hoàng ngạch nương hắn, nhưng lúc nào cũng
làm ra loại tư thái kỳ quái. (vì Đồng Hoàng hậu ngày xưa khí thế hào
sảng, khác hẳn với vẻ nhu nhược yếu đuối của NTĐ nên nhìn không chấp
nhận được)
“Lão Tứ a.” Lúc này, Thái hậu lại tận dụng triệt để mở miệng nói: “Ai gia nhưng mà biết, Niên Canh Nghiêu kia cùng Dận Trinh
gần như là đồng thời được tiên đế trọng dụng, nhưng ngươi thử nhìn xem,
hai người bọn họ bây giờ... Ngươi là thân huy trưởng của Thập Tứ, hai
anh em ngươi từ trong một bụng chui ra ai còn có thể gần gũi hơn, tại
sao ngươi cũng không biết nâng đỡ đệ đệ ngươi một phen chứ!”
“Ngạch nương sao lại nói ra lời này? Thập Tứ đệ hiện tại chính là đường đường
Quận vương, vinh hoa phú quý hưởng không bao giờ cạn, trẫm cần gì phải
đề bạt chứ?”
“Vậy sao có thể giống nhau!” Mỗi lần nói chuyện với
Dận Chân, Thái hậu cũng không biết tại sao bản thân mình không đè nén
được cơn tức, bà hít sâu một hơi, đoạn nói: “Ai gia biết ngươi còn đang
căm giận chuyện Thập Tứ giành ngôi với ngươi, nhưng ngươi bây giờ đã là
hoàng đế rồi, hà tất còn phải giữ khư khư chuyện kia.” Thái hậu vươn tay đặt lên mu bàn tay Dận Chân, mềm mỏng nói: “Ngươi ngay cả Dận Tự cũng
đã bỏ qua, tại sao không chấp nhận được đệ đệ của mình? Ai gia chỉ có
hai anh em các ngươi, tất nhiên hy vọng các ngươi đều thật tốt, có thể
tương trợ tương thủ, vững vàng giữ gìn giang sơn Đại Thanh chúng ta.”
Tay của mẫu thân đặt trên tay mình, nhưng lại lạnh như băng, không làm cho
người ta cảm giác được một tia ấm ấp nào. Dận Chân mặt không biểu tình
nhìn Thái hậu: “Vậy Hoàng ngạch nương muốn trẫm nâng đỡ Thập Tứ đệ như
thế nào?”
Thái hậu vừa nghe có cửa mở, ánh mắt nhất thời vụt
sáng, lập tức nói: “Ừm, ngươi cũng đã phong cho lão Bát, Thập Tam làm
thân vương, vậy đối với Thập Tứ cũng không thể ‘nặng bên này nhẹ bên
kia’, dứt khoát cũng phong cho thằng bé làm Thân vương đi. Còn nữa, an
bài cho hắn một chức vụ quan trọng, thằng bé Thập Tứ kia, ngươi cũng
biết là một đứa thích múa đao lộng thương, Hoàng thượng không ngại cho
hắn vào trong quân đội đi, ừm, ai gia nghe nói chức tổng lĩnh của Kinh
Kỳ Vệ, còn đang bỏ không...”
Dận Chân lẳng lặng nhìn mẫu thân
càng nói càng hăng say, đến khi nào bà cũng có thể tính toán suy nghĩ
cho mình giống như vậy chứ?
“Đây là ý của Hoàng ngạch nương, hay là ý của Thập Tứ đệ?”
Thái hậu đang thao thao bất tuyệt đột nhiên dừng lại.
Dận Chân lại nhân lúc đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Trẫm còn có việc, cáo lui.”
Nói đoạn, cũng không để ý Thái hậu đột nhiên cứng đờ tại chỗ, nhấc chân lên liền thẳng bước ra ngoài.
“Vạn tuế gia...” Tô Bồi Thịnh dè dặt hỏi: “Bãi giá Khôn Ninh cung ạ?”
Lúc Dận Chân toan mở miệng, một giọng nữ gấp gáp nhưng nhiều hơn là yêu
kiều, vang lên phía sau: “Hoàng thượng, xin chờ một chút.”