Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 89: Điển lễ

Quan Cảnh Chi cầm chiếu thư trong tay từ từ mở ra, cất cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết...”

Điềm Nhi nghe vậy, lập tức hồi thần lại, quỳ lên trên nệm hương bồ màu minh hoàng.

“... Nay sắc phong Nữu Hỗ Lộc thị là Trung cung Hoàng hậu, duật trăn thượng lý (theo đó), bố cáo thiên hạ, khâm thử.”

(duật trăn thượng lý: cách nói trang nghiêm trong chiếu thư sắc phong, có thể hiểu là: chiếu theo đó)

“Thần thiếp lĩnh chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Điềm Nhi dập đầu tạ ơn, rồi sau đó đứng dậy, trong ánh mắt thất thần của
chúng nhân, nhận lấy Phượng ấn kim sách thuộc về mình. Rồi sau đó, Quan
Cảnh Chi lui ra phía sau một bước, cất giọng nói: “Chúng khanh quỳ lạy
Hoàng hậu nương nương.”

Điềm Nhi hơi ngẩng đầu lên, bắt gặp Dận
Chân vốn tọa trên long ỷ trên cao cũng đã đứng lên, khóe miệng hơi câu,
ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng.

Một ngày nào đó, gia sẽ cho ngươi
vinh hiển lớn nhất thế gian. Bên tai tựa hồ còn quanh quẩn lời thề của
nam nhân, giờ khắc này, tim Điềm Nhi mềm như mật đường bị nóng chảy.
Nàng nhấc chân, bước lên bậc thang mây, từng bậc từng bậc hướng về phía
hắn, Dận Chân đưa tay ra, hai vợ chồng nhìn nhau, đồng thời khẽ nở nụ
cười. Đợi sau khi Điềm Nhi đã an tọa trên Phượng ỷ, chúng khanh bên dưới lập tức đồng thanh khấu bái hô: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Nhìn biển người đông nghìn nghịt quỳ bên dưới, trong lòng Điềm Nhi không khỏi có chút khẩn
trương, trong quá khứ, trong những người kia có rất nhiều người mà ngay
cả nàng cũng phải hành lễ lại, nhưng hôm nay thân phận đã đảo ngược,
nàng nay đã ngồi trên địa vị cao. Ánh mắt Điềm Nhi hơi quét mắt, bỗng
nhiên bắt gặp bên trái Hoằng Đán, đám anh em Hoằng Lịch nhỏ bé trong
biển người, nhưng lại hơi khẽ nâng đầu lên, hướng về phía nàng le lưỡi
làm mặt quỷ. Điềm Nhi trừng mắt liếc đám con một cái, một trò như vậy,
thật ra lại khiến nàng thả lỏng rất nhiều.

“Miễn lễ bình thân.”
Giọng nữ êm tai thản nhiên vang lên trên Thái Hòa điện, đánh dấu cho một nữ chủ nhân tân nhiệm của triều Đại Thanh chính thức sinh ra.

Trên vân đài, bên dưới tay áo long phượng, ở nơi không ai nhìn thấy, hai bàn tay đang nắm lại với nhau thật chặt.

Cả đời này, chỉ nguyện cùng người, cùng ngắm phong vân.

(*Cùng ngắm phong vân: ở đây cũng có thể hiểu sâu là: đồng cam cộng khổ, bên nhau cùng chia sẻ buồn vui, bão tố)

***

Khôn Ninh cung.

Điềm Nhi ngâm mình trong bồn tắm lớn rải hoa, mệt mỏi đến không muốn nhúc
nhích. Chẳng biết từ lúc nào, có tiếng bước chân trầm ổn vang lên, đợi
đến khi nàng cảm thấy trên người chợt lành lạnh, thì đã rơi vào vòng một ôm ấp dày rộng.

“Mệt mỏi sao?” Nam nhân hít hà lên cần cổ thơm tho, đoạn mỉm cười hỏi.

“Đừng, coi chừng bị dính nước.” Điềm Nhi đỏ mặt giả vờ giận nói.

“A...” Nam nhân cười khẽ một tiếng, ý đồ xấu xa nói: “Vậy thì cởi ra hết đi.”

Hai bàn tay nóng bỏng du ngoạn tới lui trên vòng eo tinh mịn, khiến Điềm
Nhi vặn vẹo thân thể mềm mại, Dận Chân lại càng táo bạo hơn, mân mê hôn
lên đầu vai trắng nõn, dục hỏa trong lòng hắn bốc lên, đặc biệt nhớ lại
dáng vẻ thê tử hôm nay trong bộ Phượng bào tôn quý hoa lệ kia, dục hỏa
càng bốc lên ba phần.

“Điềm Nhi...” Hắn thấp giọng nỉ non: “Hoàng hậu của trẫm.” Trong giọng nói không khỏi có niềm đắc ý tự hào.


Nam nhân này a! Trong cơn thở dốc dồn dập, Điềm Nhi vẫn không quên lườm mắt một cái, rõ thật là không lúc nào là không quên khoe khoang.

Mặc dù thân thể thập phần mệt mỏi, nhưng từ khi vị hôn phu đại nhân đăng
cơ, đã rất lâu không làm chuyện phòng the, tinh lực cũng vì thế mà tích
góp không ít, lúc này liền đúng như là Liệt hỏa hừng hực, chỉ còn chờ
đem Điềm Nhi ‘cây củi khô’ này, thiêu đốt không còn mảnh vụn. Vì thế,
hai người thậm chí ngay cả phòng ngủ cũng không kịp về, Điềm Nhi đương
trường bị đặt nằm trên tháp cẩn ốc kế bồn tắm, tựa như một con cừu nhỏ
**, bị nam nhân nhào qua nặn lại, tiếng kêu phi thường “cao vút”.

Một canh giờ sau, hai vợ chồng không thể không một lần nữa tắm lại từ đầu.

“Nàng cười cái gì?” Nhìn ánh mắt cong cong của thê tử trong lòng, Dận Chân hừ một tiếng, kéo chăn lên đắp kín cả hai người: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải tiếp kiến mệnh phụ tôn thất lên triều bái nữa!”

Điềm Nhi
nghe vậy lại như con mèo nhỏ cọ cọ trong ngực nam nhân, có chút xấu xa
nói: “Đều nói ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, nhưng trông bộ dáng
Hoàng thượng vừa rồi, ai có thể nghĩ tới ngài đã...”

Không đợi Điềm Nhi nói hết lời, sắc mặt Dận Chân lập tức tối sầm, túm chặt cổ tay thê tử, âm trầm hỏi: “Ngươi ngại trẫm già ư?”

Cách thê tử rất nhiều tuổi, vẫn luôn là một nỗi khúc mắc của Dận Chân không thể nói với ai.

“Nói cái gì đó!” Điềm Nhi cũng không e sợ nam nhân mặt đen, há mồm ra, sáp
gần tới cắn một ngụm lên quai hàm lún phún râu xanh kia: “Người ta là
đang khen chàng đó có biết không.”

Dận Chân hừ một tiếng, hiển nhiên đối với loại lời ‘khen’ này của thê tử cũng ‘xin từ chối vì kẻ bất tài’.

Điềm Nhi vươn tay vuốt ve gương mặt của trượng phu, nói thật Dận Chân cũng
không còn trẻ nữa, khóe mắt của hắn đã xuất hiện vài nếp nhăn, nơi tóc
mai cũng có thể thấy rõ ràng một chút hoa râm. Nhưng trên người hắn lại
có loại cảm giác bể dâu*, hơn nữa từ khi đăng cơ, khí phách hăng hái độc chiếm thiên hạ, so sánh với cố ra vẻ lãnh lệ trước kia, trái lại thoạt
nhìn càng thêm trẻ hơn.

(* bể dâu: từ tắt của bãi bể nương dâu, chỉ sự thay đổi lớn)

“Thiếp chỉ là đang nghĩ...” Điềm Nhi ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Thiếp làm
sao lại may mắn như vậy, có thể được gả cho gia, được sống hạnh phúc như vậy... Hạnh phúc làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.”

“Nha đầu
ngốc!” Dận Chân sắc mặt chuyển tốt, trên mặt mang theo ý cười: “Sợ cái
gì, đã có trẫm che chở ở đây, có té ngã cũng không được.”

“Dạ!” Điềm Nhi gật đầu mạnh: “Thiếp tin.”

Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện thứ nhất của Hoàng hậu tân nhiệm, đó chính là
đến Vĩnh Hòa cung thỉnh an Đức phi nương nương, nay đã là thánh mẫu
Hoàng Thái hậu, nhưng chẳng dè, lại ăn phải một chén canh ‘bế môn’* thật lớn.

(* từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.)

“Thái hậu nương nương thân thể không khoẻ, có dặn Hoàng hậu nương nương không cần vào thỉnh an.”

Ánh mắt Điềm Nhi đặt trên áo cẩm bào bạch sắc của nữ tử, khẽ gật đầu, vẻ
mặt bình thản hỏi: “Niên Thái phi cũng đến thỉnh an Thái hậu nương nương sao?”

Niên Tiểu Điệp nhìn Điềm Nhi một thân triều phục Hoàng
hậu, tôn quý chói mắt đến không thể nhìn gần, vẻ ghen ghét trong mắt
càng sâu, chỉ thấy nàng nhấc tay lên giả vờ vuốt ve búi tóc của mình,
dịu dàng nói một cách đắc ý: “May mắn được Thái hậu nương nương yêu
thương, nay đã đồng ý cho ta dọn vào Vĩnh Hòa cung ở.”

“Nga?”
Điềm Nhi khẽ nhướn chân mày thanh tú, việc này tại sao nàng không hề

biết. Nơi ở của tần phi trong hậu cung, há có thể dễ dàng đổi liền đổi
sao, cũng nên bẩm báo cho nàng một tiếng mới phải chứ. Thái hậu làm như
thế, hiển nhiên đã không đem Hoàng hậu nàng đây đặt vào trong mắt a.

“Nếu mẫu hậu thân thể không khoẻ, con dâu vậy liền cáo lui.” Điềm Nhi hướng
đến cánh cổng son đỏ đóng kín mít, cao giọng nói, sau liền hành đại lễ
ngay tại cửa, hành xong toàn bộ lễ nghĩa, ước chừng cũng hơn nửa khắc,
dù sao lễ nàng đã hành, nhận hay không nhận thì đã là chuyện của Thái
hậu, người khác cũng không xoi mói được gì.

“Đúng rồi...” ngay
lúc Điềm Nhi xoay người dợm bước đi, đột nhiên như sực nhớ ra điều gì
đó, ngoảnh đầu nói với Niên Tiểu Điệp: “Bổn cung nghe nói, vài ngày
trước Nhị Thập Cửu đệ bị nhiễm phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi, không biết hiện nay thế nào rồi?”

Niên Tiểu Điệp vừa nghe vậy hơi sửng sốt, tựa hồ căn bản không biết con mình ngã bệnh.

“Dận Sướng rất tốt, không nhọc Hoàng hậu nương nương quan tâm.” Niên Tiểu
Điệp rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, dùng giọng điệu không kiên
nhẫn trả lời.

Cuối cùng Điềm Nhi nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, đoạn xoay người trở về Khôn Ninh cung.

Mà lúc này trước Khôn Ninh cung đã đứng đầy đám phúc tấn mệnh phụ chờ đợi
bái kiến. Các nàng đều chiếu theo phẩm cấp của mỗi người mà cùng đứng
chung một chỗ, bởi vì trên người mặc triều phục rất nặng, chân lại mang
giày đế cao, vì thế người nào người nấy trên trán đều lấm tấm mồ hôi,
nhưng lại không một ai dám lộ ra vẻ mặt bất mãn, tất cả đều nhẫn nhịn
nén khí chờ đợi.

Đợi mãi hơn hai canh giờ, bên trong vẫn không
thấy người ra tuyên gọi. Cửu phúc tấn là người không chịu được trước
tiên, xoa xoa mồ hôi trên mặt, tức giận ghé sát Bát phúc tấn bên cạnh,
thấp giọng oán giận nói: “Tại sao lâu như vậy, quả thật là một khi đắc
chí, liền xem thường chúng chị em dâu chúng ta rồi.”

Quách Lạc La thị siết chặt khăn thêu trong tay một cái, trong lòng nàng cũng sao có
thể dễ chịu hơn. Nhưng nàng là người trước nay luôn giả vờ đã quen, nghe vậy chỉ nói: “Có lẽ là Hoàng hậu nương nương thân mình không khoẻ
chăng!”

“Cái gì mà thân mình không khoẻ chứ?” Đứng gần họ, Thập
Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị tràn ngập ghen ghét nói: “Ta thấy đúng như lời Cửu tẩu nói đó! Hừ... Cho dù là Hoàng hậu thì thế nào, đừng quên, trên
nàng còn có Thái hậu nương nương đấy, còn chưa tới phiên nàng khi dễ
chúng ta.”

Ngươi và Thập Tứ a ca có Thái hậu là mẹ ruột bảo bọc,
tất nhiên không cố kỵ gì rồi. Quách Lạc La thị lạnh lùng nghĩ, chúng ta
lại không có vận khí tốt như vậy.

“Khẳng định là lại đang thiết kế gì Tứ tẩu đây!” Xa xa, Ngũ phúc tấn kề tai nói nhỏ với Thập Tam phúc tấn bên cạnh.

“Cứ mặc cho các nàng nói đi, dù sao cũng là mấy kẻ ghen tỵ thôi.” Thập Tam
phúc tấn Triệu Giai thị cười nhẹ nhàng nói. Sau khi Dận Chân đăng cơ
không lâu, lập tức bãi bỏ lệnh giam lỏng Thập Tam a ca Dận Tường, còn
phong cho hắn làm Liêm Thân Vương, ở trên triều đình có triển vọng lớn,
vì thế hiện tại Triệu Giai thị hớn hở tươi roi rói, tâm tình tốt phải
chết.

Đang còn nói chuyện, từ xa xa, giá kiệu phượng chậm rãi đi
tới, mọi người lúc này mới biết nguyên lai Hoàng hậu nương nương không
có ở trong Khôn Ninh cung a.

Bình hô hấp, mọi người quỳ gối xuống hai bên, yên lặng chờ kiệu phượng đi qua. Gần nửa khắc sau, bên trong
liền có người đi ra tuyên ý: Hoàng hậu nương nương triệu kiến.

Vào trong điện, chưa kịp quan sát, tất cả đã đồng loạt bái lạy hô: “Tham
kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên
tuế.”

Ngồi trên Phượng tọa, Điềm Nhi đảo ánh mắt qua, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Các vị không cần đa lễ, đứng dậy đi!”

“Tạ Hoàng hậu nương nương.” Mọi người lại cúi lạy lần thứ hai rồi mới đứng
dậy, thân phận bất đồng chỗ đứng cũng bất đồng, trong chúng nhân đặc
biệt chỉ có vài lão Thái phi của Thiết mạo tử thân vương là có thân phận cao nhất, Điềm Nhi liền ban thưởng ghế ngồi tại bên dưới tay trái mình. Hai người Tề phi, Mậu phi vì là tần phi hậu cung nên ngồi ở bên tay
phải Điềm Nhi. Kế tiếp mới là Tam phúc tấn, Ngũ phúc tấn, Thập Tam phúc
tấn, cùng với vài mệnh phụ nhất đẳng, còn Quách Lạc La thị bởi vì trượng phu là “Bối tử” cho nên ngược lại ngồi ở chỗ cuối cùng. Điều này cũng
khiến cho nàng vốn đã có thói quen là trung tâm, trong lòng cực kỳ không được tự nhiên.

Đương lúc âm thầm oán hận, Hoàng hậu trên phượng
tọa lại nói gì đó, khiến cho mọi người nhất tề đều phát ra ngữ điệu quan tâm, Quách Lạc La thị vội trấn định tâm tư, vểnh tai lắng nghe.

“... Thái y nói là có chút đầy bụng, cho nên mới bị đau bụng... Đã cho Hoằng Bình uống chút thuốc tiêu thực rồi... Trì hoãn chút thời gian, quả thật đã khiến mọi người đợi lâu.”

Ra là sau khi Điềm Nhi rời khỏi
Vĩnh Hòa cung, người hầu hạ Hoằng Bình đến báo lại, nói tiểu a ca đột
nhiên đau bụng, đã tuyên thái y đến. Nghe xong lời ấy, nàng làm sao còn
có thể ngồi yên được, quyết định thật nhanh trước hết đi dỗ con trai, để cho chúng chân chờ thỉnh an nàng, phơi nắng ở một bên.