Tự nguyện? Vui vẻ? Hạnh phúc?
Trên gương mặt như băng hàn của Dận Chân lộ vẻ xúc động, hắn cúi đầu nhìn nàng, thật lâu không nói gì.
Điềm Nhi hai mắt đỏ au tiếp tục nói: “Tuy nói như vậy thực có chút xin lỗi
Hoàng ngạch nương, nhưng, nhưng mà... người sống sót là chàng, thật sự
là rất tốt!”
“Cô nương ngốc!!” sau một lúc lâu, Dận Chân thở dài
một tiếng, vươn cánh tay ôm Điềm Nhi chặt hơn. Cô nương ngốc này vì sao
cứ luôn nói những lời ngu ngốc như vậy, những lời ngu ngốc mà luôn tản
ra mật ngọt hương nhi.
***
Xuân qua hạ đến, thu đi đông về, thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã hai năm trôi qua.
Trời giữa mùa hè, ánh mắt trời nóng cháy như muốn bốc hơi mọi thứ trên mặt
đất, trên triều đình lại càng dấy lên làn sóng quỷ dị, nguyên nhân đó
chính là thân thể của Khang Hy đế, dù sao cũng đã là lão giả sáu mươi
bảy tuổi, trước một hồi cảm mạo nhẹ, đã khiến ông nằm bẹp trên giường
suốt nửa tháng không bước xuống được.
Chuyện “lập Thái tử” không
khỏi lại bắt đầu ồn ào náo động lên, lần này, Khang Hy đế cũng đã quyết
đoán, buông lời nói, mình đã chọn được một minh quân kế vị, thánh chỉ
được cất trong hộp, đặt ngay phía sau tấm hoành phi Chính Đại Quang Minh ở Càn Thanh cung, đợi sau khi mình khuất bóng, chính người này sẽ kế
thừa đế vị. Trong khoảng thời gian ngắn, cái tên đằng sau bảng Chính Đại Quang Minh kia là ai, trở thành một cây gai sắc nhọn trong lòng mọi
người.
Gió táp vần vũ trên triều đình tựa hồ không hề ảnh hưởng
gì đến Điềm Nhi, hoàn toàn tương phản, cuộc sống của nàng trôi qua lại
tương đối hài lòng dễ chịu. Trời vừa trở nóng, Dận Chân liền mang cả nhà lục tục kéo tới Viên Minh viên tránh nóng, trong lúc ở đây, hắn buông
xuống tất cả công việc, thật sự biến thành một người phú quý nhàn rỗi,
mỗi ngày không phải bồi Điềm Nhi du viên, thì đốc thúc đám anh em Hoằng
Thì đọc sách. Hành vi “không tranh giành” lần này của hắn, ngược lại làm cho Khang Hy đế cảm thấy hài lòng, bèn liên tiếp triệu hồi Dận Chân đến Sướng Xuân Viên theo bồi mình, lúc thì chơi cờ, khi thì đàm đạo, thi
thoảng còn cùng nhau nhớ đến “người kia”. Tình cảm phụ tử trong khoảng
thời gian ngắn có thể thấy cực kỳ hòa hợp.
Một ngày nọ, khi trời
chiều đã ngã về tây. Điềm Nhi tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, cơn gió nhẹ len lỏi từ khe cửa sổ hé mở mà hiu hiu thổi vào, khiến cả người cảm thấy
đặc biệt dễ chịu. Xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nàng ngáp gọi:
“Truy Nguyệt!!”
Rất nhanh, một loạt tiếng bước chân soạt soạt
vang lên, Truy Nguyệt trong tay bưng một chiếc đĩa bạc lớn đựng trái cây tiến vào. Điềm Nhi nhìn thoáng qua, nhướn mày hỏi: “Dâu tây ở đâu ra
vậy?”
“Là từ lúc trước gia trồng ở trong viên đó ạ, qua vài tháng nay đã chín rồi.”
Điềm Nhi nhìn một đĩa dâu tây tươi ngon mọng đỏ, không khỏi bật cười lắc đầu.
“Mấy trái này vậy mà rất hiếm đó a! Là gia đặc biệt trồng cho chủ tử đó ạ!” Truy Nguyệt cười nói.
Điềm Nhi khóe miệng vẽ lên nụ cười ngọt ngào, lườm mắt nói: “Rõ là lẻo mép.”
Hai chủ tớ đang cười nói, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân chạy bộ bạch bạch bạch bạch, Điềm Nhi vừa nghe, lập tức liền biết là ai tới.
Quả nhiên, một lát sau, một tiểu bóng dáng màu hồng đào vọt vào như đạn
pháo, thanh âm trong trẻo lớn tiếng hô: “Ngạch nương, Nhạc Nhạc cũng
muốn ăn dâu tây.”
“Sao chỗ nào cũng có nha đầu tham ăn con.” Điềm Nhi cốc một cái lên trán con gái nhỏ, trách nói: “Con đó, dã nha đầu
này lại chạy đi phá phách ở đâu mà đầu tóc đầy mồ hôi.”
“Nhạc
Nhạc đi tìm các ca ca, nhưng các ca ca không muốn dẫn con đi chơi cùng.” Tiểu cô nương có chút oán niệm vểnh vểnh miệng nhỏ, chìa bàn tay nhỏ bé ra nói: “Cho nên chỉ có thể đá cầu với ma ma trong sân thôi.”
“Con đó mỗi ngày cứ đùa nghịch như đám con trai, ngạch nương xem lớn lên ai còn dám lấy con?”
Khác hẳn với mẹ đẻ điềm đạm dịu dàng của mình, Nhạc Nhạc cô bé này đại khái
càng giống phụ thân Cát Nhĩ Đan nhiều hơn. Mặc dù mới có ba tuổi, nhưng
tiểu bộ dáng lại khác xa người Trung Nguyên, thoạt nhìn đầy cảm giác từ
dị quốc. Tính cách thì lại linh hoạt không chịu gò bó, như một con ngựa
con không có một khắc nào là chịu ngồi yên. Điềm Nhi bất đắc dĩ thở dài, đập lên cái móng vuốt nhỏ ý đồ hướng đến đĩa dâu tây, nạt nói: “Bẩn
chết được, còn không mau đi rửa tay đi.” Nhạc Nhạc le lưỡi, rồi loắt
choa loắt choắt nhảy đi rửa tay.
“Đợi qua một thời gian ngắn nữa, ta nhất định phải bảo Tiền ma ma nghiêm khắc dạy bảo con bé!” Điềm Nhi
vẻ mặt quyết định nói. Truy Nguyệt nghe xong lại cúi đầu cười khẽ, những lời này không biết chủ tử cũng đã nói bao nhiêu lần rồi.
Không
lâu sau, hai mẹ con cùng ngồi ăn dâu tây. Rất rõ ràng, Nhạc Nhạc đối với loại trái cây chua chua ngọt ngọt này yêu thích vô cùng, nếu Điềm Nhi
không ngăn cản chắc chắn đã ăn sạch một đĩa lớn cũng không chừng. Dỗ
tiểu cô nương tự đi chơi một lúc, Điềm Nhi lại gọi Tiểu Hỉ Tử tới, phân
phó nói: “Ngươi chút nữa đi đến Sướng Xuân Viên hỏi thử, Hoằng Đán hôm
nay có thể về dùng bữa tối không?”
Tiểu Hỉ Tử cười hì hì thưa vâng.
Từ sau khi Hoằng Đán được Khang Hy đế đón vào cung, trong hai năm qua gần
như không về nhà, lần nào cũng là Điềm Nhi nhân lúc đến Vĩnh Hòa cung
thỉnh an Đức phi, mới có thể thuận đường đi thăm thằng bé, thật sự rất
nhớ con. Hiện tại thật vất vả mới tới Viên Minh viên, Khang Hy đế lại
còn ở tại Sướng Xuân Viên gần đây trắng nắng, tất nhiên là phải hảo hảo
gặp nhau một chút.
“Chủ tử đây là nhớ Đại a ca đi nha?” Truy Nguyệt cười khẽ nói. Điềm Nhi liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt như ‘ngươi cứ nói đi’.
Quả nhiên, mấy khắc sau, Tiểu Hỉ Tử trở về báo lại, nói Đại a ca đang cùng
Vương gia đi về Viên Minh viên. Điềm Nhi nghe vậy liền vui mừng, vội cố ý dặn phòng bếp làm thêm vài món Hoằng Đán thích ăn nhất. Mình cũng được
Truy Nguyệt hầu hạ, ăn mặc thận trọng một phen. Khoảng giờ mậu, Điềm Nhi đứng trước cửa nghển cổ ngóng ra ngoài, đám anh em Hoằng Thì đứng bên
cạnh nàng cũng háo hức kiễng mũi chân, ước chừng nửa khắc đồng hồ sau,
từ xa xa một đám người đang tới gần. Điềm Nhi vừa nhìn một cái liền bắt
gặp bóng dáng sắp có thể gọi là “thiếu niên” kia, lập tức liền kích động đỏ bừng hốc mắt.
“Ngạch nương!” Nhìn nữ tử tựa cửa đứng trông,
khóe miệng Hoằng Đán câu lên, lập tức cũng quên mất ổn trọng ngày
thường, hấp tấp chạy tới, Điềm Nhi lập tức ôm con trai vào lòng, bốn
tháng rồi, đã gần bốn tháng nàng không được gặp con.
“Khụ!!” đi theo sau, Dận Chân nhìn một màn trước mắt này hung hăng ho khan.
Điềm Nhi lúc này mới buông con trai ra, đỏ mặt cúi người nói: “Thiếp thân thỉnh gia đại an.”
“Nhi tử Hoằng Thì / Hoằng Quân / Hoằng Lịch thỉnh a mã đại an.”
“Nhạc Nhạc cũng thỉnh an a mã.”
Tầm mắt Dận Chân đảo qua trên người các con, cuối cùng dừng lại trên khuôn
mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu khuê nữ, ừ một tiếng nói: “Đều đứng lên
đi!”
Cả nhà vui vẻ lục đục kéo nhau đi vào phòng, Điềm Nhi vẫn
luôn nắm tay Hoằng Đán hỏi này hỏi kia, mấy đứa nhỏ cũng túm tụm xung
quanh, đối mặt với thế tiến công nhiệt tình như thế, ngay cả Hoằng Đán
cũng sinh ra chút ngượng ngùng.
“Ca ca quà ca đáp ứng cho đệ
đâu?” Năm nay vừa tròn năm tuổi, Hoằng Lịch chớp chớp đôi mắt to, tràn
đầy mong đợi hỏi. Cu cậu này da mặt luôn luôn dày, mở miệng là phải đòi
này đòi nọ, mà không hề ngượng miệng.
Hoằng Đán lập tức cười cười từ trong tay áo lấy ra một vật gì đó trông như ống đồng: “Đây là đồ
chơi của người Tây Dương, tên là kính vạn hoa, là Hoàng tổ phụ thưởng
cho ca, tặng lại cho đệ!”
Hoằng Lịch vừa nghe vậy lập tức hứng
khởi sáng bừng cả mặt, đợi đến khi biết rõ cách chơi kính vạn hoa, thì
càng kinh ngạc la lên, bộ dạng hưng phấn chưa từng có, khiến cho Hoằng
Thì, Hoằng Quân đứng bên cạnh phồng mang trợn mắt, nhất tề la oai oải:
ca ca bất công.
Mấy mẹ con ở một bên đang náo nhiệt, bên này Nhạc Nhạc cũng mon men bò lên đùi Dận Chân.
“A mã, a mã, khi nào người mới dẫn Nhạc Nhạc đi cưỡi ngựa a?” con gái nhỏ
chớp chớp đôi mắt to nói. Có lẽ là thiên tính của dân tộc, đứa bé này
trời sinh liền thích những con vật uy mãnh, đặc biệt là ngựa, một khi đã ngồi lên thì đừng hòng bò xuống.
“Ừ, mấy ngày nay a mã bề bộn
nhiều việc, đợi qua một thời gian ngắn sẽ dẫn con đi.” Vuốt ve mái đầu
mềm như lông mao, Dận Chân vẻ mặt nhu hòa nói. Nhạc Nhạc có chút cự nự,
vểnh miệng nhỏ lầm bầm nói: “Nhưng người nhất định phải nhớ rõ, không
được gạt người nga!”
Cả nhà náo nhiệt ăn xong bữa tối, không đến
một lát sau, liền có người từ Sướng Xuân Viên bên kia đến. Là đại thái
giám Lý Đức Toàn hầu hạ bên người Khang Hy đế, Điềm Nhi không dám chậm
trễ, vội mời vào.
“Vạn tuế gia hiện tại vậy mà không xa Hoằng Đán a ca một khắc được a!” Lý Đức Toàn cười nói: “Đây còn không phải là
phái nô tài tới đón ạ.”
Điềm Nhi trong lòng buồn bã, trên mặt lại cười gọi Hoằng Đán tới.
Nhi tử đi rồi, may mà trượng phu còn có thể lưu lại.
Ban đêm, sau một màn hoan ái cực sảng khoái, Dận Chân một thân đầy mồ hôi,
vẻ mặt thỏa mãn ôm Điềm Nhi. Bắt gặp vẻ thoải mái giữa hai đầu chân mày
của vị hôn phu đại nhân, Điềm Nhi liền biết lúc này hẳn là tâm tình
trượng phu rất tốt, không khỏi nghịch ngợm vươn ngón trỏ, một cách dụ
hoặc mà vẽ vòng tròn trên lồng ngực hắn.
Dận Chân bắt lại móng vuốt nhỏ gây sự kia, đột nhiên nói: “Hoàng a mã có ý định muốn gia đến Thái Sơn tế trời*.”
(*Theo sử sách ghi chép từ khi Tần Thủy Hoàng lên núi Thái Sơn, đến đời vua
Càn Long có tới 12 vị hoàng đế Trung Quốc lên núi tế trời, Đền Đại ở
dưới chân núi là nơi diễn ra lễ tế trời và tế thần Thái Sơn xưa kia)
Điềm Nhi nghe vậy không khỏi sửng sốt, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Tế trời?”
Thái Sơn tế trời là một tập tục của triều Đại Thanh, ước chừng mười năm tổ
chức một lần, nhưng đây là việc chỉ đương kim thiên tử mới được làm, làm sao lại...
Giống như phản ứng được cái gì, Điềm Nhi bèn tinh tế
nhìn kỹ Dận Chân, quả nhiên sâu trong đồng tử kia, bắt gặp một tia rực
cháy không đè nén được.
“Ta nói gia hôm nay sao lại cao hứng vậy
chứ!” Điềm Nhi lầm bầm vài tiếng đem đầu của mình một lần nữa tỳ lên
ngực nam nhân: “Nguyên lai là như vậy.”
Trên mặt Dận Chân dần
hiện lên ý cười, sau đó hiếm khi do dự nói: “Hoàng a mã cho ta thay mặt
tế trời, rồi quan tâm chu toàn đến Hoằng Đán... Điềm Nhi, nàng nói trong hộp kia...”
“Gia!” Điềm Nhi dùng sức cọ cọ: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngài như bây giờ đã vô cùng tốt rồi.”
Dận Chân nghe xong tự cười giễu, đến lúc này, mình cũng bắt đầu lo được lo mất sao?
Quả nhiên, ba ngày sau, Khang Hy đế hạ thánh chỉ, tuyên Tứ hoàng tử Ung thân vương Dận Chân thay cha đến núi Thái Sơn tế trời.
Thánh chỉ vừa ban xuống, chúng thần đồng loạt ồ lên.
Trong lúc nhất thời, Viên Minh viên liền thành nơi tập trung mọi ánh mắt của
mọi người, nóng bỏng đến mức ngay cả thái dương trên Thiên Sơn cũng phải tránh đi ba phần.
Điềm Nhi cũng mặc kệ, chỉ đóng chặt cửa viên,
đối với ai muốn đăng môn bái phỏng gì đó, đều thoái thác nói là thân thể mình không khoẻ. Đương nhiên, “không khoẻ” cũng là giả.
Ngày thứ ba sau khi Dận Chân đi Thái Sơn, sau khi được thái y chẩn bệnh, cách
năm năm, nữ tử nào đó đã con cái đề huề biết đi biết chạy, lại một lần
nữa —— mang thai.