Mây đen đầy trời,
cuồng phong rít gào. Đám cây cối trong Gia Hoa viện phát ra thanh âm xào xạc, những nhành cây xơ xác phảng phất trông như đám xúc tua của yêu ma quỷ quái, đổ bóng lên tấm giấy vải dán trên cửa sổ, trông thật đáng sợ.
Điềm Nhi buông cuốn thoại bản trong tay xuống, khẽ thở dài, Phỉ Thúy thấy
vậy liền đi lên trước bưng tới một ly trà nóng. “Chủ tử, làm sao vậy?”
Điềm Nhi trên mặt đầy lo âu nói: “Xem ra tối nay trời nhất định sẽ đổ mưa, cũng không biết chỗ gia thế nào rồi?”
Vì chiến sự, hiện tại Dận Chân ngày ngày đều ở tại Hộ bộ, đã gần hơn một tháng chưa trở về nhà.
“Mưa thu khiến người dính hàn, một lát nữa em bảo Tiểu Hỉ Tử mang thêm chút
áo mưa, chậu than, và cả chăn bông quần áo dày mang cho cho gia.”
“Vâng!” Phỉ Thúy lên tiếng đáp, cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút lo
lắng nói: “Mắt thấy thời tiết đã dần trở lạnh, không biết bên kia tiền
tuyến ra sao rồi?”
Điềm Nhi liền nói: “Theo như triều đình công
báo ngày hôm kia, Chuẩn Cách Nhĩ có lẽ sẽ co đầu rút cổ, hai quân hiện
tại còn đang giằng co.”
“Aizz! Chỉ mong sao trận chiến này mau mau kết thúc.” Phỉ Thúy chắp tay, cầu nguyện nói: “Bồ Tát phù hộ a.”
Trong lòng Điềm Nhi cũng nặng nề, quân Thanh dù sao cũng là viễn chiến, dưới
tình thế phải giằng co trong thời gian dài, nhất định sẽ bất lợi, hơn
nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, lại càng thử thách thân thể binh
lính. Nhưng những việc này, rốt cuộc cũng không phải chỉ lo lắng suông
là có thể giải quyết, vì thế nàng cũng chỉ thở dài, chuyển qua đề tài
khác.
Cứ thế, lại một tháng trôi qua, triều đình lại công báo xuống tin tốt.
Nguyên lai ba mươi vạn đại quân của Khang Hy đế chia ra ba đường, vừa đánh vừa truy, dần dần dồn Cát Nhĩ Đan đến phía tây Khắc Thập Khắc Đằng Kỳ. Nơi
này phía bắc dựa vào núi, nam là sông lạnh, địa thế hiểm yếu. Cát Nhĩ
Đan đối mặt với tình huống sau lưng là núi trước mặt là sông, liền bày
bố trận thế, đem hơn một vạn con lạc đà trói chân nằm dưới đất, trên
lưng chất cao rương gỗ đựng đầy chăn nệm ướt, hình thành một phòng tuyến giống như bức thành dài, gọi là “Thành lạc đà”, cho binh lính ở trong
vòng Thành lạc đà, dựa vào đống rương phóng thương bắn tên.
Quân Thanh cách sông bày trận, dùng hỏa lực xếp thành hàng ở phía trước, bộ kỵ binh ở phía sau. Hai bên liền bắt đầu giao chiến.
Quân Thanh trước tiên tập trung đại bác, mãnh liệt oanh kích ‘thành lạc đà’, từ giờ ngọ đến khi mặt trời lặn, rốt cuộc cũng bắn vỡ trận địa làm đôi, sau đó binh lính vượt sông tấn công, lấy bộ binh dẫn đầu mà phát động
tấn công, lại cho kỵ binh theo cánh tả bọc ra sau đánh thọc sườn.
Cát Nhĩ Đan đại bại, hoảng hốt phá vây bỏ chạy lên núi, ngày hôm sau phái
sứ giả hướng quân Thanh xin hòa, thừa cơ trong đêm dẫn tàn quân vượt
sông Tây Lạp Mộc Luân Hà, chật vật đào thoát, lúc trốn về Khoa Bố Đa
(Kobdo) chỉ còn lại vài nghìn người.
Qua trận chiến này, Cát Nhĩ
Đan tổn thương nguyên khí nặng nề, còn quân Thanh đã hoàn toàn dựng nên
được tấm bia đá khắc ghi thắng lợi này.
Tin tức truyền về kinh
thành, thật sự có thể nói là là cả nước vui mừng, ngay cả Điềm Nhi nghe
xong cũng không khỏi lệ nóng doanh tròng. Mà trong cùng đêm đó, trượng
phu đã gần ba tháng chưa về nhà rốt cuộc đã trở lại.
“Gia gầy đi!” Nhìn trượng phu gầy rộc teo tóp hai gò má, Điềm Nhi không kiềm được đau lòng.
Nhưng tâm tình Dận Chân lúc này lại vô cùng tốt. Chỉ thấy hắn đầy ý cười nhìn thê tử một lúc, sau đó quay đầu tìm kiếm: “Bọn nhỏ đâu?”
“Hoằng Đán còn đang tập viết!” Điềm Nhi lau nước mắt: “Thiếp thân đi kêu bọn chúng tới thỉnh an ngài.”
Dận Chân lại vung tay lên nói: “Không cần, bên kia gia còn công sự, ngồi một chút phải đi liền.”
Điềm Nhi nghe vậy, miệng nhỏ không khỏi vểnh lên.
Dận Chân sủng sịnh nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Hoàng a mã nhất định
sẽ khải hoàn hồi triều trước cuối năm, đến lúc đó gia sẽ không còn bận
rộn như vậy nữa!”
Điềm Nhi nghe xong ngượng ngùng cười cười, có chút đỏ mặt nói: “Đi mau, đi mau, công vụ cái gì kia vẫn còn chờ ngài đó!”
Sau đó, Điềm Nhi liền an tâm, lặng lẽ chờ Khang Hy đế khải hoàn hồi kinh,
nhưng mà, liên tục bảy ngày trôi qua, bên ngoài vẫn không thấy truyền
đến chút phong thanh Khang Hy xuất phát, không chỉ có thế, ngay cả công
báo một ngày một lần trước đây, cũng ngưng lại.
“Chủ tử, vợ Triệu Bảo Trụ cầu kiến.” Một ngày nọ, Phỉ Thúy vén màn tiến vào bẩm báo.
Điềm Nhi hơi ngẩn người, lập tức nói: “Cho bà ta vào đi.”
Không bao lâu, đã thấy vợ Triệu Bảo Trụ một thân áo vải màu xanh lam đi vào.
“Có chuyện gì vậy?” Điềm Nhi hỏi: “Bà không hảo hảo làm việc trong phòng bếp, cầu kiến ta có chuyện gì?”
Vợ Triệu Bảo Trụ quỳ xuống đất dập đầu hành lễ một cái rồi đáp: “Bẩm phúc
tấn, kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, chính là bắt đầu từ hai ngày nay, trong kinh thành liền cấm mua bán, phủ chúng ta lương thực tất
nhiên không thiếu, nhưng rau dưa và trái cây, củi đốt ngân than cũng
không còn đủ, nô tỳ nghĩ, không bao lâu nữa là đến năm mới, cũng là lúc
nên chuẩn bị, nhưng chợ búa lại bị cấm buôn bán rất lâu, chuyện này...”
Điềm Nhi nghe xong trong lòng không khỏi trầm xuống, cau mày hỏi: “Cấm mua bán?”
“Dạ phải!” vợ Triệu Bảo Trụ cẩn thận dè dặt trả lời: “Kinh thành bốn cổng
thành đều đóng kín, hiện tại nội bất xuất, ngoại bất nhập!”
Điềm
Nhi nghe thấy thế, đôi tay nhỏ siết chặt một cái, hít sâu một hơi, cố tự trấn định nói: “Ừm, đã biết rồi, nếu đã cấm mua bán thì cũng không còn
cách nào, trước cứ tạm thời vậy đi, có lẽ không bao lâu sẽ khôi phục
nguyên trạng thôi.”
“Vâng!” Đợi vợ Triệu Bảo Trụ đã lui ra, Điềm
Nhi mới gấp gáp gọi Tiểu Hỉ Tử tới, bảo hắn đi đến Hộ bộ một chuyến, ai
ngờ nửa ngày sau, Tiểu Hỉ Tử trở về báo, nói tối hôm qua Dận Chân vào
cung, đến bây giờ chưa thấy trở về, còn có... Tiểu Hỉ Tử sắc mặt có hơi
trắng bệch nói: “Nô tài đi xem thử, cổng thành có rất nhiều quan binh
canh gác, hiện tại không cho bất luận kẻ nào thông hành, có rất nhiều
bách tính có nhà ở ngoài thành không thể quay về, trực tiếp nằm ngủ trên đường cái, bu đen một mảnh, nô tài tính sơ sơ cũng phải hai ba vạn.”
Điềm Nhi nghe xong cảm thấy trước mắt tối sầm, thân mình khẽ lảo đảo chực ngã.
Phỉ Thúy cùng Truy Nguyệt thấy vậy vội chạy tới đỡ nàng ngồi xuống, Điềm
Nhi cắn chặt môi, buông tay họ ra, ngẩng đầu nói với Tiểu Hỉ Tử: “Đi gọi Xà thống lĩnh cùng Thịnh thị vệ tới cho ta.”
Không bao lâu sau,
hai người họ liền vội vàng chạy đến, ‘sự cấp tòng quyền’*, Điềm Nhi cũng không cách tấm bình phong nói chuyện nữa, trực tiếp nhìn hai người hỏi: “Trong phủ có cả thảy bao nhiêu thị vệ?”
Vị Xà thống lĩnh kia là một hán tử mặt đen, cao lớn vạm vỡ, nghe vậy trực tiếp đáp: “Hồi bẩm
phúc tấn, trong phủ hộ vệ tổng cộng có 63 người.”
(*sự cấp tòng quyền: gặp chuyện khẩn cấp phải tùy cơ ứng biến)
Điềm Nhi liền nói: “Hai vị là người tập võ, có lẽ cũng cảm giác được đã
nhiều ngày qua bầu không khí trong kinh thành có chỗ bất thường, ta là
nữ nhân sao có thể phòng vệ an toàn, với lại cũng không hiểu, cho nên
——” Điềm Nhi hơi cúi người: “Toàn bộ đều phiền hai vị.”
“Nô tài
không dám.” hai người đứng bên dưới vội quỳ xuống dập đầu nói: “Phúc tấn yên tâm, nô tài đã sớm căn dặn, người bên dưới chia làm ba ca ngày đêm
không ngừng canh phòng phủ đệ, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ một tặc nhân nào tiến vào.”
Điềm Nhi nghe xong gật gật đầu, nói vài câu nhờ
cậy hai vị, sau cho họ lui xuống, Điềm Nhi lại kêu Phỉ Thúy dẫn bốn đứa
con lại đây, nàng dự định dẫn bọn chúng đến phủ Nữu Hỗ Lộc. Lợi dụng
bóng đêm, một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng từ cửa sau phủ Ung thân vương chạy ra ngoài.
Sau đó, Điềm Nhi hạ lệnh đóng chặt cổng lớn vương phủ, dứt khoát không cho phép bất luận kẻ nào xuất nhập. Lại âm thầm sai
người kín đáo đến phủ Ngũ a ca phủ cùng phủ Thập Tam a ca hỏi thăm một
chút, cuối cùng biết được Ngũ a ca cũng bị kêu vào trong cung, Thập Tam a ca vì theo Khang Hy đế thân chinh, hiện nay không có trong phủ, nhưng
Triệu Giai thị lại lén lút sai người đưa một tờ giấy đến, sau khi Điềm
Nhi xem xong, đầu óc đột nhiên nổ Oanh choáng váng.
Khang Hy đế bị đám dư nghiệt của Chuẩn Cách Nhĩ ám sát? Hiện nay chỉ sợ đã lâm vào tình trạng nguy ở sớm tối?
Tim Điềm Nhi bình bịch nhảy loạn, một cảm giác hiểu rõ dần dần lan rộng ra.
Nếu đã có chuyện đó, thì tình trạng xảy ra trước mắt cũng có thể hiểu được.
Chớ quên rằng, lúc này vị ở trong Tử Cấm thành kia chính là Thái tử, là
người kế thừa kế nhiệm danh chính ngôn thuận của quốc gia này. Nếu Khang Hy đế chết ở bên ngoài, vậy hắn lập tức có thể đăng cơ làm hoàng đế.
Chính là, còn có ba mươi vạn đại quân kia... Điềm Nhi cắn chặt môi,
trong đầu quay mòng đủ loại ý niệm không tốt, nhất định là Thái tử cố kỵ ba mươi vạn đại quân kia, dù sao, nếu trước khi chết Khang Hy đế để lại di chiếu gì đó, hoặc giả thuyết có vài người muốn lợi dụng đội quân
đó...
Điềm Nhi rũ mắt xuống, nỗi bất an trong lòng như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Sau đó lại qua ba ngày, Dận Chân vẫn chưa trở về, Xà thị vệ báo lại, nói
ngoài vương phủ xuất hiện người có dấu hiệu khả nghi, Điềm Nhi nghe vậy
thần kinh lại càng căng thẳng. Tựa hồ ngay cả Ông trời cũng nhìn ra lúc
này không khí bao quanh kinh thành có hơi quá căng thẳng, thế là cũng
theo góp vui một tý, trong một buổi sớm mai của một ngày nọ, một trận
đại tuyết to như lông ngỗng lãng đãng rơi xuống đất.
Điềm Nhi đứng trước cửa sổ, mặt không biểu tình nhìn một mảnh áo bạc phủ đầy trời.
Không bao lâu, Truy Nguyệt nhẹ nhàng đi tới gần, nhỏ giọng bẩm báo: “Lý trắc phúc tấn cùng Tống cách cách đến thỉnh an ngài.”
Điềm Nhi liền nói: “Ngươi đi nói cho các nàng biết ta thân thể không khoẻ,
bảo họ trở về đi, àh, còn nữa bảo họ an tâm, cứ sinh hoạt như thường
ngày là được.” Hai người này cũng chỉ là cảm thấy không khí có chút
không ổn, muốn hỏi một chút để cầu an tâm thôi. Nhưng Điềm Nhi hiện tại
thật sự không có tâm tư để ý tới các nàng, rõ ràng không muốn gặp một
ai. Không bao lâu, Tiểu Hỉ Tử đầu đội đấu lạp, người đọng đầy tuyết đi
vào, khẩn cấp nói: “Quả nhiên giống như phúc tấn đã nói, bên ngoài đã
bắt đầu loạn cả lên.”
Đại tuyết qua đi, đại hàn* liền đến.
(* đại hàn: một trong 24 tiết, khoảng 20 - 21 tháng 1, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc)
Lúc này, ngoài trời nước đã đóng thành băng, mà những bách tính bị nhốt
trong thành không thể trở về nhà, trong tình huống không có cái ăn,
không có chỗ ở, khẳng định sẽ làm loạn.
“Bảo mấy người Xà thống
lĩnh đề cao tinh thần!” sắc mặt Điềm Nhi có chút tái nhợt nói: “Tuy là
để phòng ngừa vạn nhất, nhưng nếu có người muốn mượn cơ hội này xông vào phủ, vô luận là ai ——” giọng nàng run rẩy nói: “Toàn bộ giết chết không tha.”